Chương 153: Bại trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cấm quân rất giống Tiêu Trì Dã, nhưng bọn họ còn ranh hơn cả Tiêu Trì Dã, toán kỵ binh này đem lại cảm xúc rất phức tạp cho thiết kỵ Ly Bắc. Sau năm Vĩnh Nghi, danh tiếng của bọn họ suy tàn, biến thành đồ trang trí ở Khuất đô, đến cả trọng trách tuần tra lúc trước cũng bị tám đại doanh cướp mất. Suốt mấy chục năm dài đằng đẵng, bọn họ chỉ toàn làm tạp dịch, thậm chí còn rặt một vẻ côn đồ ăn no chờ chết. Nhưng bọn họ gặp Tiêu Trì Dã, dường như bụi bặm đã được phủi sạch, cuối cùng lại tỏa ra ánh hào quang ở Khuất đô.

Cấm quân không giống thiết kỵ Ly Bắc, cũng không giống quân phòng vệ Khải Đông, bọn họ có thể mặc kệ tất thảy những âm thanh hỗn độn, khóa chặt ánh mắt vào một mình Tiêu Trì Dã. Bọn họ không thèm nghe bất kỳ đánh giá nào về Tiêu Trì Dã, chỉ cần Tiêu Trì Dã phất tay, bọn họ sẽ chịu theo Tiêu Trì Dã lên núi đao xuống biển lửa, đây là loại trung thành lẫn cùng nghĩa khí.

Giống như giờ phút này đây, địch ta nhiều ít rõ ràng, cấm quân lại không hề sợ hãi, bọn họ chém đứt chân đoàn ngựa tiên phong của kỵ binh Biên Sa, khiến vòng vây của Cáp Sâm xuất hiện lỗ hổng. Nhưng kỵ binh phía sau còn đông gấp bội lần, chưa kể năng lực ứng biến cực kỳ mạnh, không cần Cáp Sâm hạ lệnh đã nhận ra ngay ý đồ của cấm quân.

Cấm quân vẫn đang muốn chém tiếp, nhưng kỵ binh Biên Sa xông vào chiến trường lại xoay người xuống ngựa. Bọn chúng không mặc giáp, chỉ khoác áo da cừu dễ dàng chống rét, cử động vô cùng nhanh gọn. Bọn chúng khác quân của Hồ Hòa Lỗ, tên nào cũng có loan đao dự bị giắt bên ngựa, ở mé đùi ngoài buộc chặt dao lê, như thế kể cả khi loan đao bị hỏng, vẫn còn có thể dùng đao dự bị, hoặc là đổi sang dao lê để cận chiến.

Bọn chúng trầm tĩnh, được huấn luyện bài bản.

Tiêu Trì Dã thở dốc, ánh mắt hung tàn của hắn quét qua đội quân tinh nhuệ này.

Cáp Sâm không hề mở miệng, hắn không cần phải cò kè gì với Tiêu Trì Dã cả, hắn cũng không muốn dùng Tiêu Trì Dã để uy hiếp Tiêu Phương Húc. Hắn hiểu để lại Tiêu Trì Dã đồng nghĩa với hậu hoạn vô cùng, đây chính là lúc để giết Tiêu Trì Dã.

Cáp Sâm đối mặt với Tiêu Trì Dã, một tay hắn cầm loan đao, một tay buông dây cương, nhẹ nhàng nhảy xuống bùn. Bọn họ giống như hai con thú đang đối đầu nhau, mùi máu tanh lẫn với mùi căm ghét. Cáp Sâm không ngừng di chuyển, hắn lội qua bùn, quan sát Tiêu Trì Dã.

Trong bầu trời đêm lác đác vài giọt mưa, rơi xuống mu bàn tay Tiêu Trì Dã. Hắn nắm đao Lang Lệ, ánh mắt dõi theo chuyển động của Cáp Sâm.

Đây là một loại yên tĩnh kỳ dị, rõ ràng xung quanh ầm ĩ tiếng chém giết, thế nhưng Tiêu Trì Dã lại cảm thấy rất tĩnh, tĩnh đến mức lông tơ hắn dựng đứng, phải khắc chế khắc chế lắm mới có thể dằn xuống sát ý đang phun trào trong cơ thể.

Cáp Sâm không di chuyển nữa, dường như hắn đã nhìn ra sự nôn nóng của Tiêu Trì Dã. Bọn họ đang tranh giành quyền chủ động trên chiến trường, đồng thời cố gắng kiểm soát bầu không khí trong đó, điều này cho thấy bọn họ vốn không thể cùng tồn tại, đó là sự kiểm soát tuyệt đối tiết tấu của chính mình.

Giọt nước chảy xuống mu bàn tay hơi gồ lên của Tiêu Trì Dã, ngay khoảnh khắc nó rơi xuống, Cáp Sâm xông tới. Mái tóc đỏ tựa một ngọn đuốc trong đêm đen, nhoáng cái đã phạt qua bùn vọt đến trước mặt Tiêu Trì Dã.

Trong nháy mắt, loan đao của Cáp Sâm đã kề đến cổ Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã ngay tức thì lui về đằng sau một bước, bùn theo chuyển động bắn lên thành một vòng cung quạt, hắn vung đao Lang Lệ theo vòng bán nguyệt, hai người va chạm trong không khí. Chân Cáp Sâm bị Tiêu Trì Dã nện xuống trượt lùi lại một chút, nhưng hắn ngay lập tức kéo trở về, thậm chí còn thông minh học được cách tránh.

Đao Lang Lệ là đao quỷ đầu loại nặng, lực cánh tay của Tiêu Trì Dã chính là điểm tựa của nó, từng chiêu Cáp Sâm tung ra lúc cận chiến đều nhằm chém đứt tay Tiêu Trì Dã. Mỗi lần Tiêu Trì Dã vung đao đều bổ vào không khí, dù bắt kịp Cáp Sâm, Cáp Sâm cũng sẽ lập tức lách loan đao qua, không đỡ lấy lực đạo đáng sợ của Tiêu Trì Dã.

Sau lưng Tiêu Trì Dã lại còn bị đánh lén bất thình lình, hắn dùng mắt và tai đến mức cực độ, thể lực giống như nước tát ra ngoài, chưa đến nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã đã cảm thấy động tác của mình hơi chậm đi. Cáp Sâm lại xông lên, cùng lúc sau lưng Tiêu Trì Dã có một cơn gió mạnh đánh úp, hắn bước lên nửa bước, lách mình ra sau loan đao, trở tay bắt lấy cánh tay của người sau lưng, sau đó xoay người đá Cáp Sâm một cú ngã ngửa, vặn gãy tay tên đánh lén đằng sau. Loan đao kia chém vào cánh tay Tiêu Trì Dã, chỉ nghe thấy một tiếng "coong" vang lên, chiếc giáp tay mà Thẩm Trạch Xuyên đưa đã chặn lại.

Bùn lầy bắn lên như pháo nổ, đao Lang Lệ bị kỵ binh Biên Sa đồng loạt đè xuống, lúc này Tiêu Trì Dã nắm tay trái thành quyền, thụi ngã một tên trong đó, áp lực lên đao Lang Lệ nhẹ bớt, hắn cúi người toan nâng đao lên. Loan đao của Cáp Sâm bị đao Lang Lệ đánh nứt, hắn vứt loan đao đi, rút dao lê ở hai bên đùi ra, căn chuẩn thời cơ mà nhảy lên -- một cấm quân chợt bổ tới, ôm lấy eo Cáp Sâm, thậm chí còn dùng cả chiêu ngáng chân, nhưng lại không làm ngã được Cáp Sâm.

Cáp Sâm trở tay lật con dao, lướt dọc giáp của cấm quân, tàn nhẫn đâm vào bên cổ của cấm quân, máu tuôn ra như suối. Cáp Sâm còn chưa buồn rút dao, nghiêng đầu tránh đao của Tiêu Trì Dã.

Cả hai phe đều có người chết, cấm quân không ngờ quân tinh nhuệ của Cáp Sâm lại có thể mạnh đến vậy, mà toán quân tinh nhuệ này lại không nghĩ cấm quân có thể cầm cự được lâu đến vậy.

Kỵ binh Biên Sa ở vòng ngoài chuyển sang dùng xích sắt gắn cầu nhỏ bằng đồng, loại xích này bề ngoài trông giống loại xích mà thiết kỵ Ly Bắc dùng để móc vào, nhưng nhẹ hơn nhiều. Bọn chúng dần thu hẹp vòng vây lại, lúc đao Lang Lệ của Tiêu Trì Dã lại lần nữa bị đè xuống, vô số sợi xích quăng về phía Tiêu Trì Dã, quả cầu đồng móc vào tay và chân Tiêu Trì Dã, xích quấn vào nhau, đột ngột kéo Tiêu Trì Dã ngã thẳng xuống mặt đất.

Dao lê của Cáp Sâm vọt đến mặt Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã gần như dùng hết sức bình sinh mới vung được hai tay lên đỡ, kỵ binh Biên Sa đang kéo xích đồng loạt lảo đảo.

Dao lê lại một lần nữa va "coong" vào giáp tay, nhưng khối thép ròng này cũng không chịu nổi những cú va chạm liên tiếp như vậy. Tiêu Trì Dã cảm nhận được dây buộc bằng da chó đã bị đứt, chiếc giáp tay bị hõm xuống.

Tiêu Trì Dã thử vùng khỏi xích, nhưng dây xích lại quá dày, hai cánh tay không chịu nổi. Hắn nghiêng mặt nhổ bùn cát trong miệng ra, trong nháy mắt loan đao của kỵ binh Biên Sa sẽ đâm thẳng vào cổ. Vào giây phút ấy, Tiêu Trì Dã thấy bầu trời tối đen như mực, gió núi Hồng Nhạn thổi qua mái tóc ướt đẫm của hắn, trong hơi thở nặng nhọc, hắn nghĩ đến Thẩm Trạch Xuyên.

Cáp Sâm tưởng đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ Tiêu Trì Dã lại gồng lên khỏi lực kéo, sau đó nâng hai chân đạp ngã kỵ binh cầm đao. Dây xích đang quấn lấy hắn lung lay ngay tức thì, hai bên trán hắn không biết là mồ hôi hay là bùn. Chỉ thấy gân xanh gồ lên, Tiêu Trì Dã bỗng trở mình bật lên như một con cá chép.

Nhưng một cột chẳng chống nổi nhà, lúc Tiêu Trì Dã giãy các kỵ binh bèn kéo căng dây xích, khiến cho hắn không đứng dậy nổi, lại một lần nữa bị kéo ngã xuống đất.

Đêm nay hắn đừng hòng thoát!

Trong giây phút ngàn cây treo sợi tóc, mặt đất bỗng chấn động, giọt nước trên chiếc lá trong bụi cây bắn ra ngoài, giữa bóng đêm sâu thẳm vang lên tiếng kèn lệnh.

Cáp Sâm nhìn về phía Nam ở xa, quả nhiên trông thấy một người đơn thương độc mã hung mãnh xông tới, sau lưng là một con sóng đen sì nghiền nát hết thảy. Bọn họ càng đến gần, vũng lầy càng chấn động dữ dội, tiếng vó ngựa như sấm rền để lộ ra sức nặng của sắt thép.

Cáp Sâm lập tức huýt lên một tiếng, các kỵ binh nhất tề phóng người lên ngựa, nhanh chóng rút lui về phía Bắc. Lúc quay đầu ngựa lại, Cáp Sâm tiếc nuối nhìn Tiêu Trì Dã. Hắn giơ hai ngón tay lên, khẽ gật đầu, cúi người tạm biệt Tiêu Trì Dã một cách lịch sự, sau đó bỏ lại bãi chiến trường sau lưng mà vọt đi mất.

Kỵ binh màu đen phi đến bên cạnh Tiêu Trì Dã, đi vòng một vòng quanh hắn.

Tiêu Phương Húc cởi mũ sắt, liếc nhìn Tiêu Trì Dã, trầm giọng bảo người sau lưng: "Cởi trói cho nhị công tử của các ngươi đi, khó coi quá."

Mặt Tiêu Trì Dã lạnh băng, đó là cảm giác nhục nhã của lần đầu nếm mùi bại trận.

***

Doanh Sa Tam có năm chủ tướng, bọn họ đều thuộc dưới trướng Tiêu Phương Húc, theo phẩm cấp, Tiêu Trì Dã đứng bét. Nhưng lần này hắn thua rất thảm, đứng ngoài lều dội nước lạnh lên nửa người, các chủ tướng ra vào đều nhìn hắn một cái.

Tiêu Trì Dã như thể không cảm nhận được, vai, ngực, lưng của hắn đều có vết đao, bị nước lạnh dội đến trắng ởn. Trong lều đã giải tán, Tả Thiên Thu vén rèm lên, nhìn bóng lưng của Tiêu Trì Dã đang đứng bên ngoài, trách móc cũng biến thành vừa buồn cười vừa xót xa, bèn gọi: "Vào đi, uống bát sữa nóng, trời lạnh như thế đừng để ốm."

Tiêu Trì Dã ậm ừ đáp, đứng dậy đặt thùng nước lại, cứ thế đi vào lều.

Trong lều đốt lửa, bộ áo giáp nát không thành hình của Tiêu Trì Dã đã bị hủy, Tiêu Phương Húc đang ngắm nghía tấm thép ròng bị móp trên chiếc giáp tay. Tả Thiên Thu bảo quân y bôi thuốc băng bó cho Tiêu Trì Dã, Tiêu Trì Dã ngồi xuống chiếc ghế xếp nhỏ, quay lưng bất động về phía ánh lửa.

Hồi lâu sau, Thần Dương, Cốt Tân, Đàm Đài Hổ, Ổ Tử Dư đồng loạt tiến vào.

"Báo cáo tình hình thương vong cho chủ tướng của ngươi đi." Tiêu Phương Húc ném tấm giáp tay lên bàn, ngồi ở ghế trên, nói với Thần Dương.

Thần Dương lầm rầm: "Cấm quân chết mất ba trăm người..."

"Nói to lên," Tiêu Phương Húc nhìn Thần Dương, "cúi đầu ủ ê làm cái gì."

Thần Dương cao giọng: "Cấm quân chết mất ba trăm người, ba mươi sáu người bị thương nặng, tám người bị thương nhẹ."

Cấm quân là rễ của Tiêu Trì Dã, chết đều phải do chính hắn gánh vác, đội quân này không thể mở rộng thêm, nó có tính riêng biệt, một khi toàn quân chết hết, có là Tiêu Trì Dã đi nữa cũng không thể xây dựng lại nó ở Ly Bắc. Điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần cấm quân thua trận, tổn thất phải đối mặt sẽ lớn gấp bội lần. Ba trăm người đối với quân phòng vệ Khải Đông hay thiết kỵ Ly Bắc là ít ỏi vô cùng, nhưng đối với cấm quân lại là thương vong cực kỳ nặng nề.

Trong lều chìm vào bầu yên lặng, Đàm Đài Hổ lén liếc Thần Dương và Cốt Tân mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí nói: "Cáp Sâm đánh bất ngờ, chủ tử cũng là..."

"Báo cáo tình hình thương vong của ba đại doanh Liễu Dương cho chủ tướng của ngươi đi." Tiêu Phương Húc nghiêm giọng.

Thần Dương chỉ khựng lại trong giây khắc, rồi nói: "Quân Liễu Dương ở phía Nam chết mất tám trăm chín mươi hai người, bốn mươi lăm người bị thương nặng, ba mươi bảy người thương nhẹ."

"Triêu Huy vốn đánh ở tuyến Bắc, đội quân đi Nam này là để cứu cấm quân các ngươi nên mới tạm thời thành lập, tổng cộng hai ngàn người, lúc đào hố sụt ở mã đạo gặp kỵ binh Cáp Sâm để lại ở tuyến Bắc đánh bất ngờ, coi như mất một nửa." Tiêu Phương Húc nói, "Nếu ngươi ngoan ngoãn ở yên tại chỗ, chưa đến hai canh giờ là có thể gặp bọn họ rồi, nhưng ngươi không thèm suy nghĩ mà quay lại đi Đồ Đạt Long Kỳ, tổn thất này, ngươi định giải thích thế nào với Triêu Huy đây?"

Tiêu Trì Dã im lặng.

Tiêu Phương Húc nói tiếp: "Ngươi nên nhớ, ngươi là chủ tướng vận tải quân nhu, chứ không phải chủ tướng tác chiến, dùng mấy trăm người mà đòi đi đánh quân của Cáp Sâm, có phải đầu ngươi bị lừa đá rồi không hả Tiêu Trì Dã?"

Vốn Tả Thiên Thu không nên lên tiếng, nhưng Tiêu Trì Dã mới từ chiến trường về, thân làm sư phụ ông khó tránh khỏi thương xót, bởi vậy nói: "Lần này Cáp Sâm lên kế hoạch lâu rồi, lại còn gặp mưa lớn, tình hình lúc đó khẩn cấp, A Dã--"

"Ngươi không hề coi thiết kỵ Ly Bắc là trách nhiệm của mình, trong mắt ngươi chỉ có cấm quân thôi." Tiêu Phương Húc chống đầu gối, bỗng nghiêm khắc nói, "Trận ở doanh Biên Bác đã làm đầu ngươi mê muội rồi, ai ngươi cũng coi là Hồ Hòa Lỗ. Thua dưới tay Cáp Sâm ngày hôm nay chính là một bài học, rốt cuộc ngươi có cái sức gì để đối đầu với hắn hả? Ngươi ngẩng mặt lên cho ta!"

Ổ Tử Dư không kìm được mà quỳ "bịch" xuống đất. Hắn vừa quỳ, Đàm Đài Hổ chẳng hiểu gì, bèn quỳ xuống theo, Thần Dương và Cốt Tân cũng quỳ "bịch bịch" xuống.

Tiêu Phương Húc nhìn phắt sang phía họ.

Ổ Tử Dư yếu ớt nói: "Vương gia... Không, không phải... Chân tôi không vững."

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net