Chương 193: Kiêng kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Hà Như quả thực sửa lại ngay: "-- món xinh như ý*!"

(*Đoạn này ở chương 192 mình lúc đầu để là "mấy món xinh" nhưng đã sửa lại thành "mấy đứa xinh," vì mình tưởng ông này lựa quà bình thường thôi, làm sang chương này mới biết là thằng chả lựa người cho Lan Chu đấy =)))) )

"Chuẩn bị quà là khách sáo rồi," lúc này Thẩm Trạch Xuyên mới đặt bút xuống, "dọn chỗ ngồi cho Nhan công tử đi."

Kiều Thiên Nhai buông lỏng tay, Phí Thịnh đẩy Nhan Hà Như ra, miệng bảo: "Để ý kìa, mau dâng trà cho Nhan công tử đi!"

Nhan Hà Như lỗ một vố nặng, gã chọn rất nhiều người từ chỗ Thúy Tình, đều là các thiếu nam thiếu nữ xinh xắn đẹp đẽ. Lẽ ra gã muốn để Diêu Ôn Ngọc chọn trước, thông được con đường Diêu Ôn Ngọc rồi lại giao thiệp với Thẩm Trạch Xuyên thì chẳng phải sẽ thuận lợi hơn sao? Thế mà đến cả mặt Diêu Ôn Ngọc gã cũng còn không được thấy. Vào trong viện này mới định đưa cho Thẩm Trạch Xuyên. Làm gì có đàn ông nào không yêu mỹ nhân cơ chứ? Tiêu nhị cũng có phải hạng chim sa cá lặn gì đâu.

Nhan Hà Như sờ sờ gáy, ghi nhớ Kiều Thiên Nhai, túm áo ngồi xuống. Hòa khí vẫn trưng ra trên mặt, nhưng thu nụ cười rồi lại lộ ngay ra vài phần sầu não: "Ly Bắc vương một đời hào hùng, chiến công rực rỡ nào ai không biết? Ta là sợ phủ quân với hầu gia thương nhớ quá, nếu tổn thương đến thân thể thì lại phụ lòng yêu thương của lão vương gia. Bữa nay đặc biệt chạy đến đây làm trò khó coi, là vì muốn chọc cười phủ quân ấy mà! Hầy, phủ quân hãy nén bi thương."

Nhan Hà Như nói tiếng phổ thông nhưng có một ít khẩu âm của Hà châu, mấy chữ "mà" "kia" không sửa được hẳn, lúc nói ra nghe đặc biệt ỏn à ỏn ẻn. Bây giờ đang khéo léo khích lệ người ta mà vẫn cứ vướng âm như thế.

Thẩm Trạch Xuyên nhận phần ân tình này, năm nay đại cảnh phải chi nhiều, bao nhiêu cái đều không thể thiếu Nhan Hà Như. Y tranh thủ lúc Nhan Hà Như thao thao bất tuyệt thì nhận lấy thuốc, uống mấy hớp, mày khẽ nhíu lại, nói: "Ta ở Ly Bắc, nghe nói ngươi đặc biệt bỏ ra mấy vạn lượng bạc cho doanh Biên Bác tu sửa mã đạo."

"Tiền vặt ấy mà," Nhan Hà Như nói, "đâu có đáng để phủ quân ghi nhớ đâu? Huống chi bây giờ chẳng phải cùng chung một chiến tuyến rồi sao, Ly Bắc Khải Đông đều là vì đánh lũ trọc Biên Sa, hạng thương nhân như ta cũng chẳng giúp được gì nhiều hơn, chỉ là một chút lòng thành mà thôi."

Phí Thịnh âm thầm khịt mũi khinh bỉ, cảm thấy cái thằng lỏi này lúc giả vờ làm người cũng chẳng kém mình là bao đâu. Giờ thì biết là chung một chiến tuyến đấy, lúc trước ở Đôn châu đưa chúng hành thương buôn bán cùng Biên Sa thì có cắn rứt chút nào quái đâu.

Thẩm Trạch Xuyên uống xong thuốc, dừng lại một chốc mới mở miệng: "Hôm nay đặc biệt đến tìm ta là có chuyện gì?"

"Chính là để thăm phủ quân chút mà," Nhan Hà Như lại nở nụ cười, "phủ quân bây giờ cũng giống như anh ruột của ta vậy, một ngày không thấy là lo ngay." Tên này đầu nghĩ gì mồm phun ra ngay ấy, ngồi thẳng người dậy, nói, "Hay là phủ quân nhận ta làm em trai đi, ta sẽ dập đầu hai cái cho ngươi."

Da Nhan Hà Như quả thật dày như da trâu, gã gọi Thái Vực là A gia, gọi Lôi Thường Minh là đại ca, gặp Lôi Kinh Chập còn gọi là cháu cả, bây giờ vật đổi sao rời, đến lượt Thẩm Trạch Xuyên nắm giữ đại cục, gã lập tức muốn đi bắt quàng làm em trai. Uốn mình hầu người thì có nhằm nhò gì? So với bạc thì chẳng nhằm nhò gì cả, tên oắt này trái lại lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

"Được," Thẩm Trạch Xuyên trông Nhan Hà Như mừng rỡ, nói tiếp, "ngươi dập đầu hai cái cho Thẩm Vệ đi đã, rồi chúng ta coi như cùng một nhà."

Suýt chút nữa thì Nhan Hà Như đã bật chửi thề, gã đâu có ngốc, dây vào Thẩm Vệ thì chỉ có mà hỏng thanh danh, ăn chửi từ Nam ra Bắc không bằng. Gã lại khom mình, đáp chưng hửng: "Thế thôi rồi, nhà ta cũng có quy củ mà, lạy Thẩm Vệ chắc chắn không được." Gã gọi Thẩm Trạch Xuyên, "Phủ quân, phủ quân ơi."

Thẩm Trạch Xuyên: "Gì?"

Nhan Hà Như lại tinh thần: "Ta ấy mà, tiện thể có mấy chuyện muốn bàn với ngươi. Bây giờ chẳng phải Khải Đông đã đạt được thỏa thuận với Từ châu chúng ta rồi sao? Quân lương của đại soái năm nay nhất định sẽ không thành vấn đề, ta bù, ta sẽ bù hết."

Thẩm Trạch Xuyên uống trà xanh để súc miệng, không đáp ngay.

Quả nhiên, Nhan Hà Như nói tiếp: "Khuất đô bây giờ cũng sợ phủ quân, trong tay ngươi toàn binh mạnh, mai mốt nếu mà đánh thật, tám đại doanh làm sao đọ nổi? Nhưng cứ thế mà chịu thua thì cũng không được, cho nên ta nghĩ, từ năm nay trở đi Khuất đô sẽ cắt đứt cơ nghiệp buôn bán ở Quyết Tây của chúng ta đấy, ít nhất thì mỏ đồng và đội thuyền của Hề gia sẽ không yên vị trong tay ngươi nữa đâu."

Đội thuyền ở cảng Vĩnh Nghi có liên qua đến việc buôn bán ở hỗ thị Ly Bắc, trà thô ở Quyết Tây chẳng đáng mấy tiền, chính đội thuyền vận chuyển ra ngoài mới sinh nhiều lời. Nhan Hà Như không tiếc chuyện Hề gia bị tra phong*, dù gì cũng chẳng phải cửa hàng của gã. Bây giờ Nhan thị không được buôn lương thực ở Trung Bác nữa nữa, khoản lỗ này Nhan Hà Như phải tìm cái để thay thế, gã chính là đang để mắt đến bến cảng.

(*Niêm phong điều tra.)

"Ý của ngươi là sao," Thẩm Trạch Xuyên đậy nắp trà, "nói thẳng."

"Ý của ta là," Nhan Hà Như nằm bò lên bàn, "chúng ta không cần cảng Vĩnh Nghi."

Thẩm Trạch Xuyên gõ nắp chén, ngước mắt nhìn Nhan Hà Như, trông thấy dã tâm trong mắt đối phương. Thẩm Trạch Xuyên không nói gì ngay, y kiên nhẫn ngồi đó, đã nhanh chóng nắm thấu tâm tư của Nhan Hà Như.

Nhan Hà Như nháy mắt: "Chúng ta có thể... xây cái mới."

Nhan thị Hà châu thống trị đường thủy phía Nam Đại Chu, đây là chìa khóa để cơ nghiệp của Nhan thị có thể trải dài khắp Đông sang Tây, nhưng sau khi hàng hóa đến Quyết Tây, phải giao cho đội thuyền của Hề gia ở cảng Vĩnh Nghi để buôn bán, cho nên lợi ích lớn nhất của con đường này không nằm trong túi Nhan Hà Như, mà là ở trong túi Hề Hồng Hiên -- cũng chính là trong túi Thẩm Trạch Xuyên hiện giờ. Nhan Hà Như liên tục lá mặt lá trái với Thẩm Trạch Xuyên, tìm mọi cách xin xỏ muốn hợp tác với Thẩm Trạch Xuyên, chính là thấy được thương lộ trên toàn cảnh đang thu nhỏ lại, gã phải bắt kịp tốc độ của Thẩm Trạch Xuyên. Năm nay Quyết Tây muốn tra phong mỏ đồng và cảng Vĩnh Nghi, đối với Nhan Hà Như chính là cơ hội để đạp gió lên mây.

Mấy năm trước Nhan Hà Như đi Bắc không thông, Ly Bắc không hợp tác với gã, gã bèn lập thẳng một cái tiểu hỗ thị ở Đôn châu, dùng hiệu cầm đồ để cho quan viên ở các nơi rửa tiền. Bây giờ cũng thế, gan gã vẫn to như vậy, mất cảng Vĩnh Nghi có nghĩa là Hề gia ở phía Tây không thể kiềm chế Nhan thị nữa, Nhan Hà Như muốn nắm đường thủy cả ở trong lẫn ngoài vào tay, ngồi ngang hàng với Thẩm Trạch Xuyên trong thế đạo loạn lạc này.

Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên vuốt dọc nắp chén trà, hỏi: "Ngươi tránh Giang Thanh Sơn kiểu gì?"

"Trong tay phủ quân nắm cái thóp của Quyết Tây mà," Nhan Hà Như cười, để lộ ra cái răng nanh, "mấy năm gần đây hành thương đến Đôn châu rửa tiền cho quan địa phương, trong danh sách đó có không ít quan viên Quyết Tây, nếu sổ sách bên trong hiệu mà rơi vào tay Giang Thanh Sơn, bọn họ có không chết thì cũng phải bị lột da. Để đả thông Quyết Tây, từ đầu đến giờ ta đã bù vô số bạc vào trong đó, giờ bọn họ nên trả nợ rồi."

Quan viên tư lại của một địa phương tổng cộng phải mấy trăm người, cho dù bản thân châu phủ có thanh chính nghiêm minh thì cũng không có cách nào để đảm bảo tất cả mọi người bên dưới đều trong sạch cả. Án vụ của một châu một thành phức tạp vô cùng, cai quản các vùng cứ chọn người như thế, quá nhiều địa phương không trông đến được, tất cả đây đều là kẽ hở. Nhan Hà Như có thể kinh doanh lớn như vậy ở Quyết Tây ngay bên cạnh Hề thị, những người này đều là công thần hộ giá hộ tống cho gã, bây giờ đây, bọn họ là bàn đạp mở đường cho gã.

Thẩm Trạch Xuyên phải nhìn kỹ Nhan Hà Như một lần nữa.

Bắt đầu từ Đôn châu, Nhan Hà Như đã rặt một vẻ mặt dày như da trâu, quỳ cóng cả mông cũng vẫn có thể cười tươi tiếp tục, khiến người ta quên mất gã chính là bàn tay lèo lái Nhan thị Hà châu, mấy năm trước đã ăn bánh bao máu người ở ngay Trung Bác. Lúc vứt bỏ Lôi Kinh Chập gã cũng dứt khoát chẳng kém, để có được lòng tin yêu của Thẩm Trạch Xuyên, thậm chí còn sẵn sàng vây giết Lôi Kinh Chập ở Đôn châu.

Không cần biết miệng lưỡi Nhan Hà Như ngọt dẻo quẹo thế nào, đến lúc giết người thì không mảy may do dự. Gã là một kẻ tham tiền chân chính, giống như không có xa giá hoàng kim thì gã tuyệt đối sẽ không ra ngoài vậy, nếu như người ngồi đối diện gã không có đủ tiền lợi, đến cả mặt gã cũng sẽ chẳng lộ.

"Liễu châu ở vùng giáp biển chính là một vùng đất quý phong thủy đẹp, vị trí của nó khuất nẻo, cách cảng Vĩnh Nghi khá xa, lại còn là vùng vịnh cong hình lưỡi liềm, đội thuyền sẽ không bị bại lộ ở bên ngoài, chỉ cần bịt miệng Vưu Đàn châu phủ Liễu châu là chúng ta có thể tiếp tục mua bán rồi." Nhan Hà Như gảy bàn tính vàng, "Dùng cái danh sách kia, đội buôn đi Quyết Tây cũng khỏi cần phải nộp bạc thuế cho Giang Thanh Sơn nữa, thuế quan và thuế buôn nội địa trong tương lai đều do phủ quân quyết là xong... Đến khi một mai phủ quân bá nghiệp nên cơ, thu cả mười ba thành Quyết Tây về dưới quyền, nhóm tham quan này sẽ chính là món quà ta dành tặng cho phủ quân, lúc đó giết bọn họ thê thảm máu me be bét vào, xem ai còn dám nhận hối lộ dưới quyền phủ quân nữa không?"

Vật tẫn kỳ dụng*, qua cầu rút ván!

(*Lợi dụng cho chót.)

Năm nay Nhan Hà Như còn chưa cập quán, thế mà đã biết bốn chữ lòng lang dạ sói viết thế nào rồi. Gã đeo gương mặt không hại người hại vật này lên, gảy cái bàn tính nhỏ vang rung trời, tính toán bên trên không chỉ là bạc trắng, mà còn là đầu người.

Thẩm Trạch Xuyên không có lý do gì để từ chối Nhan Hà Như cả, y quả thật cần một bến cảng mới để tránh Giang Thanh Sơn, thậm chí cả mỏ đồng y cũng còn không muốn nhường. Bởi vì chiến sự, các khoản chi tiêu năm nay đều tăng, đến lúc giành được ba châu còn lại về, chi phí lại còn phải gấp mấy lần lần nữa.

"Ngươi tính xa đấy," Thẩm Trạch Xuyên nói như cảm khái, "ở phương diện kinh doanh, ta không bằng ngươi."

Đợi đến lúc Nhan Hà Như rời đi, Kiều Thiên Nhai mới tì lên tay ghế, nhìn rèm cửa lên xuống, nói: "Tên này giết được."

"Gã làm việc linh lợi, lại còn vô cùng hiểu lấy lòng người khác," Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn rèm cửa khẽ đung đưa, "để càng lâu, ắt sẽ thành họa."

***

Nhan Hà Như ra khỏi trạch, dẫm lên lưng người trèo lên xe ngựa, trong xe ngựa chòng chành lấy bàn tính vàng xuống, vứt lên tấm đệm mềm bằng tơ lụa, xoa xoa gáy hỏi: "Tìm được Hải Nhật Cổ chưa?"

Nhan Miểu vén rèm xe tiến vào, quỳ xuống bên cạnh, đáp: "Mồm miệng Thẩm phủ từ trên xuống dưới đều kín bưng, khắp xung quanh đều là Cẩm y vệ, tìm không được."

Nhan Hà Như hơi cụt hứng, gảy bàn tính một hồi, nổi cáu: "Cẩm y vệ cái gì? Chính là một lũ ăn mày, ra Khuất đô rồi thì treo thẻ lên hết, đi làm chó trông nhà cho người ta! Hôm nay bởi vì bến cảng ở Liễu châu mà ta đã khiến Thẩm Trạch Xuyên nổi lòng kiêng kỵ rồi, bây giờ có khi y đang nghĩ xem nên giết ta thế nào đấy."

Nhan Miểu chính là nhân viên chuyển lời trong cửa hiệu ở Đôn châu, trên thực tế còn là chưởng quỹ xử lý sổ sách lui tới trong hiệu. Hắn là người hầu của Nhan thị, vài năm trước được Nhan Hà Như đặt ở Đôn châu, lòng tín nhiệm của Nhan Hà Như đối với hắn có thể thấy được một chút.

Nhan Miểu hơi ngẩng mặt lên, mượn ánh sáng tù mù, nói: "Tôi trông những gì Thẩm Trạch Xuyên làm ở Từ châu, cũng không phải là có thù tất báo như trong lời đồn. Hiện giờ chiến sự cấp bách, Nam Bắc đều nhờ vào y ra tay, tiểu công tử tuyệt đối chớ tự loạn đầu trận tuyến, làm hỏng quan hệ với y."

"Y đùn gánh nặng kho lương hai châu đầu xuân cho ta," Nhan Hà Như gạt viên ngọc tính lên xuống, "chẳng phải là để cảnh cáo ta sao. Ngươi cảm thấy y không phải người có thù tất báo ư? Ta thì lại thấy trái ngược hoàn toàn đấy."

"Khổng Thành Phong cự tuyệt y ba lần, y cũng không hề nổi giận, đến giờ vẫn đối xử với Khổng Lĩnh rất lễ độ," Nhan Miểu nói, "lương thực của hai châu do chúng ta gánh, quân lương của Khải Đông năm nay cũng là chúng ta gánh, ở phía Tây muốn xây cảng mới cũng là chúng ta bỏ tiền xuất lực. Lòng thành của tiểu công tử, y nên đặt vào trong mắt."

Nhan Hà Như bỗng gạt chiếc bàn tính rơi ra khỏi đùi, trước khi mở miệng thì ngưng lại giây lát, cuối cùng lên tiếng: "A Miểu, ngươi không hiểu. Thẩm Trạch Xuyên đối xử tốt với Khổng Lĩnh, đó là bởi vì mặc dù Khổng Lĩnh không chịu đi theo y, nhưng vẫn tình nguyện góp sức ở Từ châu, chuyến làm ăn đến Hòe châu trước thu chính là Khổng Lĩnh thương lượng. Đầu năm trước nảy sinh hiềm khích với phụ tá của Chu Quế, cũng là nhờ vào Khổng Lĩnh ở trong đó dàn hòa đấy. Nếu không Chu Quế ngu như thế, còn làm nổi quan ở Từ châu à? Thẩm Trạch Xuyên mới là vật tẫn kỳ dụng, biết xếp hai người này vào chung với nhau, không chỉ không lật nổi trời, mà còn có thể thay y thủ Từ châu vô cùng kiên cố. Còn như ta, nếu mà y thật lòng thật dạ muốn lâu dài với ta, cớ sao lại có thể dung túng cho lũ chó nhà quanh mình năm lần bảy lượt sủa ta chứ?"

Nhan Hà Như còn định nói thêm gì đó, Nhan Miểu đã chợt ngồi thẳng dậy, đè thấp giọng: "Tiểu công tử!"

Nhan Hà Như dừng lại ngay tức thì, im lặng giây lát, nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài xe. Gã nhặt bàn tính lên, bò đầu gối đến cạnh rèm xe, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

Nhan Miểu đáp: "Thiết kỵ Ly Bắc."

Nhan Hà Như lập tức phát sợ, gã siết chặt bàn tính, muốn dòm trộm lúc xe đang chòng chành, nhưng xe ngựa bỗng dưng đứng lại.

Lãng Đào Tuyết Khâm giảm tốc độ, dừng lại bên xe. Người Tiêu Trì Dã hứng tuyết rơi ngập trời, rút roi ngựa ra từ đằng xa, Thần Dương và các thiết kỵ phía sau cũng dừng lại theo.

Nhan Hà Như lấy hai tay vỗ vỗ má, rồi vén rèm xe ra hô: "Nhị gia thật kìa! Trên đường đang nghĩ đến ngài đó!"

Tiêu Trì Dã hơi nghiêng đầu quét mắt đến Nhan Miểu đang quỳ bên trong, rồi lại nhìn về phía Nhan Hà Như, hỏi: "Gặp phủ quân chưa?"

Nghe nói để giành lại Ly Bắc vương, Tiêu Trì Dã đã chạy nguyên nửa đêm trong tuyết, không những không chết rét, mà còn bóp gãy cổ mười mấy người. Bởi thế Nhan Hà Như nuốt ực một cái, cảm thấy chẳng biết có phải là vì tin đồn hay không, khí thế của Tiêu nhị bỗng phình hẳn lên, cái uy thế đập thẳng vào mặt kia gây áp lực đến mức cả người không tự chủ được mà vã mồ hôi.

"Gặp rồi," Nhan Hà Như như bị nóng, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, "ta có mang một ít châu ngọc phỉ thúy đến cho Nhị gia đấy, ngài về nếu mà thấy thích thì cứ bảo ta một tiếng, bên Hà châu có nhiều lắm."

Tiêu Trì Dã mới từ doanh Biên Bác đến, không muốn phí lời với Nhan Hà Như, nghe vậy thì chỉ gật đầu rồi dẫn người đi luôn. Thiết kỵ Ly Bắc lướt qua như một cơn gió, Nhan Hà Như xoa xoa hai cánh tay rùng mình liên tục.

"Nhị gia này," Nhan Miểu lại nhớ tới gì đó, bèn bảo Nhan Hà Như, "tìm đại sư Nhất Đăng mãi đấy."

"Thật à?" Nhan Hà Như nghiêng đầu nhìn thiết kỵ Ly Bắc giương cao đầu trong sương tuyết, ánh mắt dần dần ngưng tụ, nở nụ cười, "... để Thẩm Trạch Xuyên bệnh, so với để y khỏi thì khiến ta yên tâm nhiều hơn đấy."

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net