Chương 194: Ngủ say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thiên Nhai trong phòng vẫn chưa ra ngoài, Thẩm Trạch Xuyên bèn bảo: "Lát quay về, thuật lại chuyện cảng Liễu châu cho Nguyên Trác, tối chúng ta nói chuyện. Dạo này trời lạnh, địa long trong phòng đốt lớn vào, đừng để y ngã bệnh lại."

Kiều Thiên Nhai trước mặt Thẩm Trạch Xuyên tự nhiên hơn Phí Thịnh, đáp: "Vẫn chú ý mà."

Thẩm Trạch Xuyên nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: "Năm nay nhiều người chuyển thiệp đến cầu kiến, toàn mong kiếm chút tiền đồ, đợi Nguyên Trác khỏi bệnh đã rồi nói sau. Hôm nay ngươi làm tốt lắm, Nhan Hà Như ôm lòng dạ xấu, lần sau đừng để gã vào nữa."

Kiều Thiên Nhai lấy xập giấy trong áo ra, đẩy tới gần Thẩm Trạch Xuyên: "Tôi đến vì chuyện này. Trong số những người gửi thiệp có rất nhiều danh sĩ, Nguyên Trác đều đã xem cẩn thận rồi, viết hai danh sách cho chủ tử đây."

"Hai?" Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên âm ấm, mở xập giấy ra xem.

"Bên này là có thể giữ nhưng không thể dùng," Kiều Thiên Nhai chỉ bên trái, "bên này là có thể giữ cũng có thể dùng."

Thẩm Trạch Xuyên xem bản có thể giữ không thể dùng, đều là một vài học sĩ có tiếng, trong đám bọn họ rất ít người có thể dùng, bởi vì Trung Bác bây giờ cần là phái thực tiễn. Song những người này đã vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Từ châu để nương nhờ Thẩm Trạch Xuyên, bởi vì thanh danh, Thẩm Trạch Xuyên không thể coi nhẹ, phải để bọn họ ở lại phủ tiếp đãi như thanh khách. Xem sang bên có thể dùng, căn bản toàn những nhân vật không có tiếng tăm.

"Sau đầu xuân cần một nhóm người," Thẩm Trạch Xuyên nói, "đến lúc đó tính luôn cả nhân tài bên Chu Quế lựa ra vào nữa, lên danh sách cho các châu, bố trí ổn thỏa cho tất cả."

Thẩm Trạch Xuyên định thu hồi ba châu còn lại trước mùa xuân, như thế thì sẽ kịp cho vụ xuân, nếu không đến cuối năm đảm bảo lại phải phát sầu vì lương thực.

Kiều Thiên Nhai ứng, nghe thấy tiếng bước chân dưới hiên, bèn đứng dậy, cười bảo: "Nhị gia về rồi."

Sau Tiêu Phương Húc, Tiêu Ký Minh chính là Ly Bắc vương, vẫn gọi Tiêu Trì Dã là "Nhị công tử" thì không phù hợp nên tất cả đổi luôn thành Nhị gia.

Tiêu Trì Dã đứng dưới hiên, Thần Dương và Cốt Tân một trái một phải cởi áo choàng cho hắn, thị nữ bên cạnh dâng khăn nóng lên, hắn cầm lấy lau tay. Đinh Đào nhanh nhẹn vén rèm ra, Tiêu Trì Dã cúi người tiến vào.

Kiều Thiên Nhai và Phí Thịnh biết ý, tức thì lui ra ngay, Tiêu Trì Dã lại hỏi: "Hải Nhật Cổ đâu?"

Phí Thịnh nghiêng mặt liếc Thẩm Trạch Xuyên, thấy Thẩm Trạch Xuyên ngầm cho phép mới trả lời: "Thưa Nhị gia, đang ở ngay thao trường Bắc Nguyên của chúng ta." Hắn có mắt, vừa cúi mình nhận khăn trên tay Tiêu Trì Dã vừa nói, "Chủ tử đặc biệt bố trí Cẩm y vệ kiểm kê mỗi ngày, đề phòng bọn họ chạy đi lung tung."

"Cốt Tân," Tiêu Trì Dã ngoái đầu lại gọi, "lát nữa đến thao trường Bắc Nguyên tìm Hải Nhật Cổ."

Thẩm Trạch Xuyên ngồi ngay sau, đương nhiên Phí Thịnh sẽ không lắm mồm hỏi chuyện. Hắn hành lễ với Tiêu Trì Dã lần nữa rồi theo Kiều Thiên Nhai ra ngoài. Chủ tử ở trong, chúng cận vệ bọn họ cũng không nên đứng chào hỏi dưới hiên, mấy người đều không hẹn mà cùng cất bước, sang hành lang bên cạnh nói chuyện.

Trong phòng nóng hừng hực, Tiêu Trì Dã tháo đao cởi áo, Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên ghế nhìn hắn. Tiêu Trì Dã đi từ chiến địa đến doanh Biên Bác, lại từ doanh Biên Bác đến Từ châu, trên đường ngựa không một khắc dừng vó, nhìn thấy ánh mắt này, cảm thấy tất cả đều đáng. Hắn cúi xuống, thân hình bao trùm trọn cái ghế, hỏi: "Nhẹ đi rồi à?"

Thẩm Trạch Xuyên vẫn đang cầm bút, bụng ngón tay y vuốt nhẹ mấy cái men thân bút trơn láng, làm như nghe không hiểu, khẽ hỏi: "Hôn đâu cơ?*"

(*Đoạn này là chơi chữ, chữ "nhẹ" - 轻 đọc là qing, còn chữ "hôn" - 亲 đọc là qin. Sách An hỏi "轻了吧?" - "Nhẹ đi rồi à?" thì Lan Chu cố tình hiểu là "亲了吧?" nghĩa là "Hôn rồi à?")

Tiêu Trì Dã nâng tay lên nắm cằm Thẩm Trạch Xuyên, không cho y chạy, tiếp đó chụm cả hai tay lại, áp y xuống ghế hôn. Thẩm Trạch Xuyên ngưỡng cổ lên như vậy, sẽ để lộ ra yết hầu chuyển động, ngậm tan sự lạnh lẽo của Tiêu Trì Dã. Y không cần bút nữa, bàn tay vuốt dọc cánh tay Tiêu Trì Dã, choàng lấy cổ Tiêu Trì Dã trong vòng ôm của hắn.

Trong nụ hôn của ái nhân không có sự an ủi, tình cảm ấy là thứ người khác cũng có thể ban được, chỉ những dục cầu tham lam lộ ra lúc đòi hỏi mới là bản chất thật sự, đây là cái liếm láp độc nhất vô nhị giữa những người yêu nhau. Tiêu Trì Dã cần sự lệ thuộc vừa thầm kín vừa cực đoan này, đó là sở hữu của hắn, cũng là lãnh địa của hắn.

Thẩm Trạch Xuyên bị hôn nồng nhiệt, Tiêu Trì Dã đặt y lên bàn, chống hai tay, nghiêm túc nhìn y chăm chú. Chẳng mấy lâu sau, ráng hồng trên Thẩm Trạch Xuyên đã cuốn lên từ tai, nhanh chóng lan đẫm khóe mắt. Y như thể không chịu nổi Tiêu Trì Dã, đến cả ánh mắt chú mục đầy tính xâm lược ấy cũng không chịu nổi, đó là một loại... cám dỗ tột bậc khác.

Rõ ràng bọn họ đã quen thuộc nhau đến từng li từng tấc, nhắm mắt cũng có thể tìm được điểm yếu của đối phương. Nhưng giờ phút này, ánh mắt của Tiêu Trì Dã vẫn có thể thao túng con tim của Thẩm Trạch Xuyên, tăng tốc quyện giữa hơi thở làm mồ hôi rịn ra, lấm tấm trên tấm lưng nõn nà.

Ánh mắt của Tiêu Trì Dã quá nguy hiểm, tựa như cởi ra xiềng xích là có thể chiếm đoạt Thẩm Trạch Xuyên như một cơn dông tố. Hắn quá cần Thẩm Trạch Xuyên, nhưng hắn lại khắc chế đến dị thường. Dục vọng ấy trào dâng tựa dung nham dưới lớp băng mỏng, qua đôi mắt của hắn, Thẩm Trạch Xuyên cảm nhận được thứ tình yêu có thể bị niết đau.

Đây là sự biến hóa mà cấm dục mang tới.

Tiêu Trì Dã chậm rãi hôn Thẩm Trạch Xuyên, duỗi tay ném áo choàng lên ghế, buông câu: "Ta đi tắm đây."

Thẩm Trạch Xuyên đã cọ sạch mồ hôi của Tiêu Trì Dã, kéo ra khoảng cách, chớp mắt tỏ ý hắn đi đi.

***

Lúc đi ra, Tiêu Trì Dã đã thay sang quần áo sạch. Hắn đang lau tóc trong phòng thì nhìn thấy cái tráp trên bàn, mở ra là ngọc Nhan Hà Như mang tới.

Thần Dương bên ngoài đang nói chuyện với Thẩm Trạch Xuyên: "Ba ngày sau tôi phải về doanh Biên Bác, nhưng chủ tử sẽ ở lại."

Hình như Thẩm Trạch Xuyên đang xem án vụ, đáp chầm chậm: "Sắp sang tháng Hai rồi, vị trí xây trại ngựa ở núi Lạc đã chọn xong chưa?"

Tiêu Trì Dã nhặt một viên ngọc đỏ lên, vuốt ve.

Thần Dương đáp: "Đã chọn xong rồi, chờ đến lúc thu hồi được Đoan châu là có thể khởi công."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Thương mới cho Lục tướng quân cuối tháng Hai sẽ xong tương đối, đến lúc đó thì đi bằng mã đạo mới, đỡ phải lại đi đường vòng."

Sau đó chỉ còn mấy việc lặt vặt, Tiêu Trì Dã vừa nghe, vừa nhớ lại trận phòng thủ mấy hôm trước.

Hiện giờ Tiêu Trì Dã dẫn cấm quân thủ doanh Sa Nhị, thế chỗ Tưởng Thánh. Quách Vi Lễ và Triêu Huy đều đã về doanh của mình, doanh Nhất do Tả Thiên Thu và Lục Quảng Bạch đồng thủ. Dụng ý trong sự an bài này của Tiêu Ký Minh rất rõ ràng, đó chính là thiết kỵ Ly Bắc đã từ bỏ mãnh tiến, dựa vào hai người am hiểu phòng ngự nhất để nghênh đón đợt tấn công của Cáp Sâm, Ly Bắc đã đổi hẳn từ công sang thủ.

Không chỉ có vậy, Tiêu Ký Minh còn thực hiện một số điều chỉnh ở chiến địa, lúc trước đổi tướng cũng có nghĩa là đổi luôn tuyến, thiết kỵ bên trong chiến doanh cũng phải đổi theo. Bây giờ đã khác, chủ tướng của ba doanh chỉ có Tả Thiên Thu là không đổi, ba người còn lại đều phải luân phiên nhau không theo quy luật. Kiểu bố trí này làm Quách Vi Lễ rất nhức đầu, binh ông ta quen mang không theo ông ta, đánh phòng ngự còn bị Tả Thiên Thu giám sát, giống như sợi xích đã bị rút ngắn, thít cổ, người rất không thoải mái. Tiêu Trì Dã muốn thoát ly cấm quân, bèn bắt đầu cọ xát với thiết kỵ của hai doanh còn lại. Lục Quảng Bạch còn phải thay đổi nhiều nữa, hắn phải tập quen với kỵ binh, đảo ngược hẳn cách suy nghĩ khi còn đứng trên mặt đất của mình... Tất cả như cùng bị trói tay trói chân đâm đầu vào nhau, đánh rất không quen.

Nhưng hiệu quả lại rõ ràng.

Bởi vì luân phiên không theo thứ tự, mỗi lần tấn công Cáp Sâm lại không thể xác định đối thủ của mình rốt cuộc là ai. Không có Tiêu Phương Húc, tinh thần của thiết kỵ Ly Bắc quả thực giảm sút, nhưng kỵ binh Biên Sa cũng chẳng được như ý. Cáp Sâm không chỉ phải đụng độ Tả Thiên Thu đã từng trấn thủ Thiên Phi Khuyết, lại còn phải đề phòng quân phòng vệ quận Biên ấn nấp trong tuyết.

Cáp Sâm không biết chuyện gì đã xảy ra với Ly Bắc ở đằng sau bức tường, chỉ là thắng lợi không đến đúng kỳ hạn, trái lại song phương lại rơi vào một loại giằng co càng lúc càng sốt ruột. Rốt cuộc Cáp Sâm đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Tiêu Ký Minh, Ly Bắc vương mới khác hoàn toàn với Tiêu Phương Húc, trông hắn tưởng như con rùa rụt cổ, nhưng kỳ thực đã tính toán hết chiến tuyến phía Đông rồi, khiến Cáp Sâm vô phương dấn tới dù chỉ nửa bước.

Tiêu Trì Dã không nghĩ ngợi lung tung nữa, lại đóng tráp lại.

Thần Dương cáo lui, Thẩm Trạch Xuyên hẵng đang viết lách gì đó, tiếng bút sột soạt tan ra trong tiếng tuyết. Tiêu Trì Dã không ra quấy rầy, hắn biết Thẩm Trạch Xuyên muốn tóm được Dực vương trước tháng Hai, chốc nữa còn phải đến thư phòng bàn chuyện dùng binh. Hắn để khăn sang bên, ngả người xuống giường.

Không biết có phải cố tình hay không.

Đêm qua lúc dậy Thẩm Trạch Xuyên không để thị nữ dọn giường, Tiêu Trì Dã nằm đó ngủ, dường như còn có thể ngửi được mùi hương của Thẩm Trạch Xuyên, mùi hương ấy khiến hắn thả lỏng, có thể xua đi tâm trạng nặng nề mà chiến địa mang tới.

Tiêu Trì Dã nhắm mắt lại, tóc hãy chưa khô, cứ vậy thiếp đi.

Giờ Dậu Phí Thịnh đến gọi Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên dứt ra khỏi án vụ, nói: "Mở cửa sổ đi, bí quá." Lúc đứng dậy lại nghĩ tới gì đó, bèn bảo: "Thôi, ngươi đứng ở cửa chờ ta đi."

Phí Thịnh cúi đầu lui ra.

Thẩm Trạch Xuyên tựa vào bàn lâu nên nhức gáy. Y vén rèm buồng trong ra, bước vào, nghe thấy tiếng thở đều đặn của Tiêu Trì Dã.

Tiêu Trì Dã nằm nghiêng, nửa mặt vùi vào chăn, ngủ rất say, hiển nhiên là đã mệt lâu rồi. Vết thương trên vai còn chưa lành hẳn, lúc này đè lên cũng chẳng cảm giác gì. Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống nhẹ nhàng kéo sau cổ áo hắn xuống nhìn, sợ hắn nằm đè thế thì hỏng, bèn đẩy người nằm sấp hẳn xuống.

Tiêu Trì Dã chìm nghỉm vào chăn, không mảy may tỉnh, cứ nằm úp sấp thế lơ mơ: "Báo cáo quân tình..."

Thẩm Trạch Xuyên cúi xuống ghé vào tai Tiêu Trì Dã: "Không có quân tình, ngủ đi."

Tiêu Trì Dã nghiêng mặt cho dễ thở, không mở mắt ra. Thẩm Trạch Xuyên buông ngón tay lau mồ hôi cho hắn, lau thật cẩn thận, thật dịu dàng. Tiêu Trì Dã bắt được bàn tay ấy, nắm chặt không buông.

Thẩm Trạch Xuyên thì thầm dặn: "Lát nữa ta về nhé."

Hồi trước ở Khuất đô nói mấy câu kiểu này hầu như toàn là để chọc giận Tiêu Trì Dã, thế mà bây giờ lại nói rất đỗi nhẹ nhàng, vỗ về như chiếc lông vũ mềm mại, mấy trăm Nhan Hà Như cũng không so được.

Nhưng Tiêu Trì Dã không buông ra.

Phí Thịnh đứng đợi một hồi lâu ở cửa, thấy trời đã tối rồi, còn trì hoãn nữa thì sợ tối xuống gió tuyết lớn, Thẩm Trạch Xuyên bị lạnh, bèn khẩn trương bước vào, nhỏ giọng gọi qua rèm: "Chủ tử, đến giờ rồi."

Thẩm Trạch Xuyên im lặng giây lát, rồi nói: "Ngươi đến ngăn Nguyên Trác trước đi, không cần đi Chu phủ nữa, đến thẳng chỗ ta, sau đó bảo người đi gọi Chu Quế và Thành Phong tới."

Phí Thịnh nghe ra ý là tối nay sẽ nghị sự ở nhà, hắn hỏi: "Vậy tôi mời các vị tiên sinh sang gian bên nhé?"

Thẩm Trạch Xuyên ngồi ở mép giường, đèn không bật, nói: "Nói luôn bên ngoài đây đi, nhỏ tiếng một chút là được."

Phí Thịnh gật đầu, biết câu "Nhỏ tiếng một chút" kia mới là mấu chốt, bởi vậy trước khi các vị tiên sinh vào trong đã bảo thuộc hạ khẽ dựng bình phong lên, dời vị trí nghị sự vào góc phòng.

Chu Quế và Khổng Lĩnh bước vào không thấy Thẩm Trạch Xuyên đâu, đang tròn mắt nhìn nhau thì Phí Thịnh vội vàng khẽ khàng dẫn bọn họ ra sau bình phong, hạ giọng: "Chủ tử đang ở trong buồng."

Khổng Lĩnh cũng hạ giọng hỏi: "Nhị gia cũng ở đây sao?"

Phí Thịnh gật đầu nhẹ, có vẻ chưa yên tâm nên thêm một câu: "Đang ngủ."

Lúc bọn họ pha trà, Kiều Thiên Nhai đẩy Diêu Ôn Ngọc tới. Phí Thịnh đã trải sẵn thảm trong phòng nên lúc xe lăn đi vào không tạo ra tiếng. Khổng Lĩnh thấy vậy thì không khỏi cười lên, cảm thấy Phí Thịnh quả đúng là một nhân tài.

Sau khi ngồi vào chỗ, Diêu Ôn Ngọc cũng không hỏi Thẩm Trạch Xuyên đâu, chén trà nâng nhẹ đặt khẽ, nói: "Hịch văn của Thần Uy hôm nay đã phát ra rồi, Phàn châu sẽ sớm có động tĩnh, còn phải cảm phiền đại nhân tận tâm để mắt cho."

Ba người bọn họ đều không phải người ăn to nói lớn, ngồi đây hóa ra lại thoải mái. Chu Quế gật đầu đáp ứng: "Phàn châu bây giờ nằm trong túi rồi, Dực vương và núi Lạc không đạt được thỏa thuận, binh lính dưới quyền cũng chẳng đủ sức chống chọi. Ta nghĩ khả năng hắn liều chết phản kháng thì không cao, nhưng chắc chắn sẽ tranh thủ mặc cả với chúng ta."

"Có thể không dùng đến binh là tốt nhất," Khổng Lĩnh là người đã từng trải qua binh biến khói lửa, cho nên việc gì cũng sẵn sàng thương lượng trước, "lúc nổi dậy Dực vương khoe khoang phô trương đủ thứ với dân chúng Phàn châu, giờ thì đến một chuyện còn chả làm xong, hắn cũng biết mình không đủ sức chống cự."

"Chỉ sợ Dực vương chịu, nhưng những người dưới quyền lại không chịu thôi." Diêu Ôn Ngọc ngẫm nghĩ, "Nạn thổ phỉ ở hai châu Phàn, Đăng mà Dực vương tọa nghiêm trọng, so với Trà châu chỉ có hơn chứ không kém, trong đó còn có sự can thiệp của các kỹ viện buôn bán dân lành như Thúy Tình, bọn họ đều hiểu đầu hàng là chết chắc."

Thẩm Trạch Xuyên giơ tay che tai Tiêu Trì Dã lại, ngồi trong bóng tối nghe bọn họ nói chuyện.

Diêu Ôn Ngọc nói không sai, cả về công lẫn tư Thẩm Trạch Xuyên đều không thể bỏ qua cho đám kỹ viện và thổ phỉ này, nguyên nhân hai châu Phàn, Đăng mục ruỗng đều nằm ở bọn chúng, giữ lại sẽ chỉ là mầm họa cản trở hai châu, Thẩm Trạch Xuyên sẽ giết sạch không nương tay.

"Lúc dẫn binh vây thành chúng ta có thể giả vờ khoan hồng cho bọn chúng," Chu Quế nói, "đợi mở cổng rồi bắt được không?"

Khổng Lĩnh lắc đầu bưng trà: "Ông không biết được đâu, nếu bọn chúng dùng chuyện này để kích động dân chúng hai châu thì sẽ tổn hại đến thanh danh của phủ quân đấy."

Nay Thẩm Trạch Xuyên phải thận trọng trong mọi việc, bọn họ mưu giành bát phương cũng phải cân nhắc đến danh tiếng của Thẩm Trạch Xuyên, để có thể thay thế ô danh của Thẩm Vệ, ngay từ hành động đầu tiên ở Trà châu đã phải giương cao lá cờ nhân nghĩa, cho nên lúc ra quân nhất định phải có danh tiếng, tuyệt đối không thể dính dáng đến phỉ đạo, bằng không sau này dù có thâu tóm được Trung Bác, Thẩm Trạch Xuyên cũng sẽ không thể lập được hiền danh.

Thẩm Trạch Xuyên đang lắng tai nghe, một tràng tiếng bước chân bỗng vọng tới từ dưới hiên. Phí Thịnh đã xuống bếp bảo người sắc thuốc, Cao Trọng Hùng nào có biết tình hình bên trong thế nào đâu, hắn phủi tuyết đọng trên người, bước vào cất giọng: "Thỉnh an phủ quân, hịch văn--"

Ba người trong góc đồng loạt quay sang suỵt hắn.

Hai má Cao Trọng Hùng đã cóng ửng đỏ, ngay tức thì im bặt, rụt cổ một cái. Hắn nhìn Chu Quế vẫy vẫy mình, cất bước mà lòng hẵng còn hãi, thấy các tiên sinh đều không lên tiếng, bèn rón ra rón rén lại gần, cúi người nói cực khẽ: "Tôi có chuyện báo cho phủ quân."

Khổng Lĩnh cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nữa, đành bảo: "Chờ lát nữa đi, ngồi xuống uống trà trước đã."

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net