Chương 197: Dự tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Thịnh không hiểu trong hồ lô của Doãn Xương bán thuốc gì, quân phòng vệ Từ châu đến nội địa Phàn châu hai ngày rồi mà không hề thấy động đậy, mấy lần Doãn Xương ra ngoài toàn chỉ để đi dạo vẩn vơ sau khi ăn xong, Phí Thịnh sốt xình xịch như ngồi trên đống lửa, khổ nỗi hắn chỉ là đi theo thôi, thậm chí còn chẳng được coi là giám quân.

Phí Thịnh muốn viết thư cho Thẩm Trạch Xuyên, nhưng lại lo Doãn Xương thật sự có khả năng, ngộ nhỡ cuối cùng quân phòng vệ lại chiến thắng trở về thật, đến lúc gặp Thẩm Trạch Xuyên, hắn lại thành một tên tiểu nhân hớt lẻo thì sao, lúc đấy có lý cũng biến thành vô lý.

Ngày nọ Phí Thịnh nằm xuống nghỉ ngơi, ngủ đến khoảng giờ Tuất thì bỗng bị thuộc hạ đánh thức.

"Thôi xong rồi," Cẩm y vệ nói, "lão tặc kia chạy mất rồi!"

Phí Thịnh ngồi phắt dậy, xách ủng vừa nhảy vừa xỏ vào, sững sờ hỏi: "Chạy? Chạy rồi á?!"

Phí Thịnh vén soạt rèm lên, ra ngoài ngó một cái, thấy toàn bộ doanh vẫn đang đốt đèn, nhưng quân phòng vệ chỉ còn lại hơn nghìn người. Tim hắn đập thình thịch, nhủ thầm xong rồi, trận Phàn châu này mà thua thì tiền đồ của hắn cũng đi tong luôn. Nhưng hắn lại nghĩ thêm một chút, không đúng!

Trận Phàn châu này trông kiểu gì cũng không thể thua được, đánh thắng là sẽ được thưởng, Doãn Xương còn có thể nhờ đó mà ngồi vững cái ghế Chỉ huy sứ, lão chẳng có lý do gì để chạy cả. Chưa kể nguyên một nửa Trung Bác đã bị Thẩm Trạch Xuyên vây chết rồi, Doãn Xương có chạy cũng làm gì có chỗ nào mà đi, trừ phi lão đi nương nhờ Dực vương.

Phí Thịnh chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Phàn châu, nói: "Lão giặc già này đừng có mà lâm trận trở giáo đấy nhé..."

Cẩm y vệ tuần đêm mang roi quay lại, còn chưa xuống ngựa đã huýt sáo đánh tiếng: "Ba dặm ngoài phía Đông Nam có dấu vết hành quân!"

Phí Thịnh tiến lên mấy bước, hỏi: "Là quân phòng vệ hay là giặc Phàn châu?"

"Đi về phía chúng ta," Cẩm y vệ treo roi ngựa lên, đỡ đao, "rất có khả năng là tập kích đêm."

Lòng Phí Thịnh lạnh đi một nửa, từ Khuất đô đến Trung Bác hắn chưa từng làm tướng quân một lần nào, chuyện hành quân đánh giặc hắn không làm được. Hắn quay đầu lại nhìn chung quanh doanh trại, kêu: "Chỉ huy sứ chạy rồi, xuống dưới là tổng kỳ đúng không? Gọi hắn ra đây đánh giặc!"

Cẩm y vệ ở phía sau nói: "Tổng kỳ cũng chạy rồi!"

Phí Thịnh hận chết mất thôi, nếu sớm biết Doãn Xương không đáng tin cậy như thế thì hắn có phải kéo cũng sẽ kéo Cốt Tân theo rồi, dù thế nào cũng còn có thể bù được cái chỗ trống này. Hắn ép mình bình tĩnh lại, hỏi thuộc hạ: "Còn lại bao nhiêu người?"

"Một nghìn người," Cẩm y vệ đỡ chuôi đao, "lão đầu đó để lại tròn trĩnh."

Phí Thịnh nghiến răng nghiến lợi: "Ta cảm ơn cả họ nhà lão!"

Phí Thịnh đã hết cách, chỉ có thể kiên cường chống đỡ. Hắn bảo binh lính dập toàn bộ đuốc đi, chuẩn bị rút lui, chí ít cũng không thể ở lại doanh chờ làm bia tập bắn, ra ngoài tuyết vẫn còn có thể vật lộn. Nhưng lửa dập một nửa thì hắn cũng nghe được tiếng chạy băng băng của quân địch trong gió.

"Rút lui ngay bây giờ," Phí Thịnh chỉ nghe tiếng thôi cũng biết là đánh không thắng, "rút lui!"

Binh lính còn dư đồng loạt thắt chặt đai lưng, kéo đao theo sau Cẩm y vệ, dùng hết sức bình sinh mà chạy, chạy rớt cả binh khí, thảm hại nhếch nhác vô cùng. Phí Thịnh có ngựa, song hắn không dám bỏ rơi một ngàn người này một mình chạy về Từ châu. Trận còn chưa đánh, binh đã vứt hết, hắn đã có thể tưởng tượng ra cơn thịnh nộ của Thẩm Trạch Xuyên.

Phí Thịnh còn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng bao vây ngay trong màn đêm phía trước. Bọn họ đã dựng trại ở đây mấy ngày, binh Phàn châu đã thám thính từ sớm rồi, vây chết doanh trại từ trước ra sau, chuẩn bị đêm nay hốt cả mẻ.

Phí Thịnh tiến không được lùi cũng không xong, tình cảnh này khác hoàn toàn mấy tháng trước ở Đôn châu, hắn bại lộ giữa đồng không mông quạnh, không có bất kỳ một thứ gì che chắn. Một ngàn binh trên tay có lẽ có thể cầm cự được từng tốp binh nhỏ đánh úp, nhưng chắc chắn không chống lại nổi đợt mãnh công có quân số vượt gấp mấy lần bên mình.

Binh Phàn châu tụ lại, bọn họ còn tạp nham hơn cả quân phòng vệ Từ châu, không có áo giáp, thậm chí không có cả binh khí thống nhất. Vòng vây càng thu nhỏ, bọn họ càng giống như một đàn kiến ùa lại gần. Ngựa và quân phòng vệ của Phí Thịnh ép sát nhau, bốn phương tám hướng đều là quân địch đông gấp bội, sóng người đẩy tường người, quân phòng vệ chen dày đến mức khom mình cũng khó.

Dưới tình hình thế này chỉ có quyết chiến mới mong có một đường sống.

Phí Thịnh thở hổn hển, chỉ do dự trong nháy mắt, rồi ngay sau đó một đao chém chết ngựa của mình, khi máu nóng bắn tóe giơ đao hô lớn: "Ta và chư vị đều là thú bị vây, nếu đêm nay không thể tử chiến phá vây, cũng chỉ có thể táng thân ở nơi này!"

Quân lính rơi vào vòng vây vốn đang hoảng sợ, mới nãy thấy Phí Thịnh ngồi trên lưng ngựa còn sợ hắn sẽ bỏ quân tháo chạy, bởi vậy tinh thần ứng chiến càng giảm sút, chỉ muốn quỳ xuống xin tha. Thế nhưng giờ phút này Phí Thịnh đã chém chết ngựa của mình, tỏ rõ quyết tâm cùng nhau tiến thoái, sĩ khí tức thì trào dâng. Phí Thịnh hiểu sâu sắc hiệu quả của việc làm gương cho binh sĩ, trong lúc hô hào hắn đã rảo bước xông lên, đối mặt với quân địch đông như kiến, dẫn quân liều chết phá vây về phía Tây Bắc.

Đúng lúc này, một tiếng gào bỗng vang lên từ phía Đông Nam, một đội quân lao thẳng vào hàng binh của Phàn châu, như một thanh đao đâm bọn chúng sợ vỡ mật, máu phun be bét như suối. Chẳng mấy chốc, toàn bộ tám nhánh quân đã dàn hàng thọc tới.

Doãn Xương mới uống rượu xong, gương mặt đỏ lựng khiến người ta không phân biệt nổi rốt cuộc là say hay là cóng. Lão xì mũi, phấn khích nhảy tưng tưng, cách mấy trăm người gào với Phí Thịnh: "Ngươi vẫn chưa chết à!"

Phí Thịnh chưa rút đao, hắn đạp lên ngực quân địch, ngàn câu vạn chữ rút lại thành độc một tiếng: "Đệch!"

Hắn bị Doãn Xương cho làm mồi nhử!

Quân phòng vệ Từ châu có tổng cộng tám nghìn người, đánh Phàn châu vốn không cần phải chuẩn bị như thế, nhưng sau khi đến Phàn châu Doãn Xương đã phát giác ngay điều bất ổn, lão sớm nghe nói Dực vương không cho phép dân chúng trong vùng bỏ trốn xuất cảnh, bố trí binh mã ngăn cản ở đường biên, nhưng lúc vượt biên bọn họ không chỉ không gặp cản trở, mà thậm chí còn không gặp cả binh của Phàn châu.

Dực vương nhận được hịch văn, nếu hắn có tâm đầu hàng thì lẽ ra phải mở sẵn cổng chào đón mới phải. Nhưng hắn chẳng những không mở cổng, mà còn bỏ cả binh mã bố trí ở đường biên, đây hiển nhiên là đang tập trung binh lực, chuẩn bị tử chiến một trận với quân phòng vệ Từ châu.

Doãn Xương đoán để giành chiến thắng, Phàn châu sẽ hợp lực với binh của Đăng châu, bọn họ chỉ có dùng số lượng để đè quân phòng vệ Từ châu mới dám ứng chiến như thế. Lão già này gian đáo để, biết người mình mang không đủ, cho nên vứt luôn Phí Thịnh ra ngoài, làm cho binh Phàn châu cắn câu, đến lúc binh Phàn châu tụ lại thành đám rồi thì dùng trận hình đao nhọn đánh úp từ đằng sau lưng, trước tiên xẻ bọn chúng ra thành khối, sau đó mới đập tan từng khối một.

Phí Thịnh vừa lau máu vừa nhìn đội quân đao nhọn thế như chẻ tre, binh Phàn châu không thể tụ lại nữa.

Lưỡi đao của những đội ngũ này chĩa ra ngoài, có thể rõ ràng nhìn ra là tham khảo trận hình đánh kỵ binh của Lục Quảng Bạch, nhưng Doãn Xương lại có thay đổi, lão dàn hàng rất hẹp, biến "chiến xa" hình vuông của Lục Quảng Bạch thành "đao nhọn" dài.

Đội ngũ đao nhọn này đánh úp từ đằng sau vừa ác vừa nhanh, một khi đâm vào phe địch là có thể xé thẳng đối phương từ tâm. Binh Phàn châu đến áo giáp còn chẳng có, hoàn toàn không kịp che mông, trong chớp mắt đã bị xoắn bện lại thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Lão đầu này đúng là có mánh thật!

Phí Thịnh thấy thắng lợi đã trong tầm tay, không khỏi tăng rần rật lòng tự tin, nào ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, đã ăn luôn một quét của Doãn Xương. Tuy Doãn Xương đã già, song công phu chân là thật, làm cho Phí Thịnh ngã bổ chỏng xuống. Phí Thịnh vừa mới rơi xuống đất, đao trên đỉnh đầu đã quẹt "soạt" một cái qua.

Binh Phàn châu đang hô hào rút lui, Doãn Xương lê đao vừa đuổi theo vừa gào: "Lũ ranh con chạy đi đâu!"

Giờ binh Phàn châu đã tập trung lại, đến đêm nay chính là quân chủ lực trong nội cảnh, chỉ cần đánh bại đám này, Dực vương sẽ không thể kháng cự nữa. Sĩ khí lính Phàn châu sụp đổ, sĩ khí quân phòng vệ Từ châu lại dâng cao, tốc chiến tốc thắng là vào chính thời khắc này, Doãn Xương nhất quyết sẽ không tha cho bọn chúng quay về thành.

Phí Thịnh bò dậy đuổi theo ngay lập tức, ai dè lão già này chân cẳng thoăn thoắt, chạy nhanh kinh hồn, trong đêm tối xông ngang đấm dọc, Phí Thịnh chỉ có thể miễn cưỡng bắt kịp. Bọn họ đuổi xa đến mấy dặm, Phí Thịnh phát hiện phương hướng không đúng, đang định gọi Doãn Xương thì lại chợt nghe thấy tiếng vó ngựa.

"Viện binh!" chân Phí Thịnh duỗi thẳng, muốn lôi Doãn Xương về, hô, "Doãn lão, là viện binh của Phàn châu!"

Phí Thịnh tai lanh mắt nhạy, cùng một ngón nghề với Cốt Tân. Hắn ít cơ hội đi theo quân, không có khả năng chỉ nghe tiếng là có thể phân biệt được binh chủng như Cốt Tân, song hắn có khả năng quan sát siêu phàm, nghe ra tiếng vó ngựa này hơi trầm, không giống kỵ binh thông thường.

Ban đêm không sao, những đụn tuyết rải dài trên đồng hoang vô tận. Vụn tuyết trượt khỏi đụn tuyết, bị gió thổi xào xạc, quét đến bên chân quân phòng vệ Từ châu. Doãn Xương cứng đầu như con lừa, đã có thể nhìn thấy số lượng nhỏ kỵ binh ở phía trước. Cái mũi đỏ lựng của lão bị rượu ngâm hỏng, gió thổi đến cũng không ngửi được mùi trong đó.

Tuyết vụn quất vào mặt Phí Thịnh, trong chớp mắt tuyết tan, hắn ngửi thấy mùi thuốc súng trong gió. Phí Thịnh tức thì dựng đứng lông tơ, hắn chợt đứng khựng lại vẫy tay, lạnh giọng bảo Cẩm y vệ hai bên: "Hỏa đồng--!"

Phí Thịnh còn chưa dứt lời, ánh lửa đã nổ tóe trong bóng tối, hệt như một chòm sao băng lao xuống. Phí Thịnh không hề nghĩ, gần như nhảy bật tới, bổ nhào vào sau lưng Doãn Xương, ôm lão đầu lăn thẳng vào trong tuyết, tiếng "đoàng" vang rền bên tai như khí nén nện thẳng xuống đầu, xém chút nữa đã nổ mất tiếng Phí Thịnh.

Tính sai rồi!

Phí Thịnh chà lên phần lưng dính mảnh đạn đau bỏng rát, hắn chống người dậy bằng một tay, ra sức quẫy đầu. Bởi vì không nghe được tiếng của chính mình nên chỉ có thể gân cổ gào với Doãn Xương bên dưới người: "Cái món này bỏng mặt đấy! Rút lui, rút lui ngay bây giờ!"

Phí Thịnh đã từng thấy hỏa đồng trong kho quân bị của tám đại doanh, vật này chỉ có doanh Xuân Tuyền của tám đại doanh mới được trang bị, bị triều đình kiểm soát, do bộ Binh giám sát chế tạo thiết kế. Tiêu Trì Dã và Thẩm Trạch Xuyên đều có hứng thú với hỏa đồng, nhưng cả hai không ai lấy được bản vẽ.

Hèn chi mới nãy đám kỵ binh này lại đứng im như phỗng, đó là đang nạp đạn. Chẳng biết đối phương đã quan sát trong đêm bao lâu rồi nữa, bọn chúng không nhắm vào quân phòng vệ Từ châu, mà là nhắm vào Doãn Xương. Đánh rắn phải đánh giập đầu, Doãn Xương chính là chỗ hiểm của quân phòng vệ Từ châu.

Doãn Xương bị cú bắn này làm ê cả đầu, lão vùng vẫy trong tuyết, bụm tai kinh hoàng bảo Phí Thịnh: "Cái đệch mẹ sao lại có sét đánh!"

Phí Thịnh làm quái gì có thời gian giải thích cho cái lão quê mùa chưa trải sự đời này, hắn bò dậy lôi Doãn Xương chạy theo hướng ngược lại. Doãn Xương bỏ tay ra, ngoái đầu lại nhìn, kỵ binh phía sau lại bùm một cái, mông Doãn Xương bị mảnh đạn sượt qua, đau đến mức Doãn Xương gào oai oái.

Phí Thịnh tưởng Doãn Xương bị trúng đạn, hốt hoảng kêu: "Ngươi đừng có chết!"

Đêm nay bất luận thế nào, Phí Thịnh cũng phải bảo vệ lão đầu này, hắn rõ ràng nhất Thẩm Trạch Xuyên bây giờ thiếu tướng lĩnh, Doãn Xương sau này nhất định sẽ được trọng dụng. Quan trọng chính là, nếu Doãn Xương mà chết ở đây, Phí Thịnh sẽ không đánh giặc được, chờ đến lúc hắn bêu đầu nhục nhã quay về, chớ có bảo là tiền đồ, chức vụ hiện tại có giữ được hay không cũng còn phải xem xét kia. Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn Kiều Thiên Nhai có thể dùng, chứ chả phải không là hắn thì không xong.

Cho nên Doãn Xương tuyệt đối không thể chết được!

Doãn Xương giật mình, ôm đầu chạy té khói, chẳng cần Phí Thịnh kéo, chỉ mấy bước đã bỏ rơi Phí Thịnh, mồm lẩm bẩm như cái bánh xe lăn lộc cộc: "Đánh ai cũng đừng đánh ta, lão đầu chưa từng làm chuyện trái lương tâm, đánh ai cũng..."

Có cứt!

Phí Thịnh ở phía sau cáu không chỗ phát tiết, chẳng biết lấy sức từ đâu mà vọt tới bắt kịp Doãn Xương, chửi: "Đồ giặc già tim đen, vứt ông ở doanh làm mồi dụ địch không phải ngươi chắc?"

Doãn Xương vặn cổ lại bác: "Đánh giặc phải thâm, phải thâm!"

Bọn họ đâm đầu chạy như điên giữa đồng không mông quạnh, may mà đối phương không có ý định đuổi tận giết tuyệt, đuổi theo quân phòng vệ Từ châu được nửa dặm là rút lui. Quân phòng vệ Từ châu chạy nửa đêm, sau đó lại đánh nhau với binh Phàn châu nửa đêm nữa, ngay sau đó đã rã rời cả đám. Trời rét thế này, bọn họ ai nấy đều đẫm mồ hôi lưng, chống người thở hồng hộc như trâu cày.

Phí Thịnh lau mồ hôi, trong lúc từ từ hồi sức mới nhận ra điều gì đó, hắn quay người lại, nhìn chân trời tờ mờ sáng, hung hăng nhổ toẹt một cái, nói: "Bị lừa rồi!"

***

Lúc quân báo truyền về đến Từ châu thì đêm đã khuya, Thẩm Trạch Xuyên khoác áo bào rộng, ngồi trong nội đường đọc báo cáo của Phí Thịnh. Cả phòng lặng như tờ, không ai dám nhìn sắc mặt của phủ quân.

Tất cả đều tưởng Phàn châu đã nằm chắc trong tay, nào ngờ lại là khúc xương cứng. Quân phòng vệ Từ châu chuẩn bị nửa năm, Thẩm Trạch Xuyên mời từ Ly Bắc đến cấm quân tới huấn luyện, kết quả mới trận đầu tiên đã nhục nhã thế này rồi, đổi lại là ai cũng phải nổi giận thôi.

Thư phòng yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, Diêu Ôn Ngọc che miệng ho một hồi, nắm tay lên tiếng: "Phủ quân phải hoãn giận, hỏa đồng vẫn luôn bị triều đình nghiêm cấm, xuất hiện ở Phàn châu quả thực là ngoài dự tính. Tuy Dực vương có vũ khí lợi hại như thế, nhưng vẫn không thay đổi được thế thua đã chú định."

Dư Tiểu Tái mới từ Đôn châu về, cái mông còn chưa ngồi nóng, sợ Thẩm Trạch Xuyên vì chuyện này mà nghiêm trị quân phòng vệ, bèn lên tiếng xoa dịu bầu không khí nặng nề: "Thua quân đừng nóng*..."

Chết cha, quên đổi sang giọng phổ thông rồi!

(*Dư Tiểu Tái là người địa phương nên nói sai âm, ổng nói là "fùjūn bùyáo sēn jì" - "负君不摇森齐" trong khi lẽ ra ổng phải nói là "fǔjūn bùyào shēng qì" - "府君不要生气"/"Phủ quân đừng nóng." Ở câu đầu tiên, chữ "负" - fù còn có nghĩa là thua cuộc.)

Dư Tiểu Tái ảo não vỗ đầu gối, phụ tá chung quanh tức khắc cúi đầu còn thấp hơn.

Thẩm Trạch Xuyên bị Dư Tiểu Tái ngoặt một đường như thế, cơn giận đã dịu đi. Y gấp quân báo lại, sắc mặt ôn hòa hơn, mọi người phía dưới mới dám thở phào.

"Nguyên Trác nói đúng," Khổng Lĩnh nhẹ nhàng nói tiếp, "Dực vương có hỏa đồng cũng không lật được trời, Phàn châu khan hiếm lương thực, hắn khóa cổng không ra cũng không có đường sống đâu."

Diêu Ôn Ngọc rủ tay áo: "Nhưng kể cũng lạ... Nếu Dực vương đã có hỏa đồng từ lâu rồi thì cớ gì lại phải bị buộc đến nước này? Chỉ mua bán với thổ phỉ núi Lạc thôi cũng có thể kiếm chác đủ quân lương để chiêu mộ tân binh chứ, với lại, phong cách đánh trận này không giống phong cách đánh lúc trước của Dực vương."

Chu Quế nhớ lại lời của Diêu Ôn Ngọc mấy hôm trước, tức thì biến sắc: "Chẳng lẽ đúng như Nguyên Trác đoán, Dực vương đã bị thổ phỉ trong vùng giết rồi sao? Ta thấy trận này cũng kỳ lạ hơn rất nhiều."

Chu Quế quen Doãn Xương, ông đề bạt Doãn Xương cũng không phải giống như Phí Thịnh tưởng, mà là bởi vì ông cảm thấy Doãn Xương có năng lực đánh giặc. Nếu Dực vương mà cũng có tài đánh giặc thì lẽ ra Phàn châu phải quấy phá Từ châu từ lâu rồi.

Khổng Lĩnh cũng sinh nghi: "Như trong thư của Phí Thịnh thì quả thực không giống Dực vương."

Thư phòng dần dần tĩnh xuống, tất cả đều đang chờ Thẩm Trạch Xuyên lên tiếng. Thẩm Trạch Xuyên ngước mắt nhìn mọi người, con ngươi như phủ băng tuyết, nói: "Hồi tin cho Doãn Xương, bảy ngày sau, quân phòng vệ không chiến thắng trở về, thì lão mang đầu về."

Thẩm Trạch Xuyên cho quân phòng vệ dồi dào lương thảo, lại còn cho quân phòng vệ trang bị hoàn hảo, nếu như đến cả Phàn châu quân phòng vệ còn không giành được, vậy thì khỏi cần suy xét đến hoành đồ bá nghiệp mai sau nữa.

Một núi không thể dung hai hổ.

Sau mùa xuân này, Trung Bác chỉ có thể có một chủ nhân. Bất luận là Dực vương thật hay giả, Thẩm Trạch Xuyên đều phải bình định Phàn châu.

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net