Chương 198: Doãn Xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phí Thịnh không dám khinh Doãn Xương nữa, "đao nhọn" đêm qua có uy lực kinh hồn, loại trận hình đó Phí Thịnh chưa từng nghe qua bao giờ, nếu không phải giữa đường có hỏa đồng đâm bang thì sáng nay bọn họ đã ở trong thành Phàn châu rồi.

Doãn Xương bị hỏa đồng dọa tỉnh cả rượu, lão bưng chén thò đầu qua hỏi: "Đấy là cái gì?"

Phí Thịnh coi diệu kế lần này hoàn toàn là công của lão, thấy chén của Doãn Xương rỗng thì vội rót đầy cho rồi mới đáp: "Hỏa đồng đó, ngài chưa nghe bao giờ sao?"

Doãn Xương lắc đầu như trống bỏi, lão dành một nửa cuộc đời ở Từ châu, quan lớn nhất từng gặp chính là Chu Quế, đừng nói là doanh Xuân Tuyền, đến cả tám đại doanh lão còn chẳng nhận được hết kia. Lão là một lão già sơn thôn chân chính, chữ còn không biết hết, đánh giặc hoàn toàn là tự mình tìm tòi học hỏi, chưa từng đọc qua một cuốn binh thư nào.

"Đấy là cái gì cơ? Đùng một cái nổ luôn, cứ như sét đánh vậy," Doãn Xương bóp vỡ lương khô, "không chạy được sang bên là chết tươi như chơi, trận này làm sao mà đánh được nữa?"

"Nó chỉ đánh vào mặt được thôi." Phí Thịnh xích lại gần Doãn Xương, cả hai người bọn họ cáu đầy máu, bẩn chẳng kém gì nhau. Phí Thịnh vònh ngón tay thành một nòng súng nhỏ cho Doãn Xương xem: "Tối qua kỵ binh không động là bởi vì đang nạp đạn, muốn nó nổ thì phải mất thời gian, hơn nữa phải đứng gần mới hiệu quả. Chúng ta là bị lừa, mẹ nó chứ, giờ nghĩ lại, rất có thể mấy khẩu hỏa đồng đó là đặc biệt để hù chúng ta thôi đó."

Doãn Xương cuối cùng mới nghe thủng: "Đó không phải là pháo sao!"

"Ngài nói đúng đó! Cứ coi nó như pháo ấy, chạy xa là bắn không tới đâu." Phí Thịnh sợ nhất là Doãn Xương bị hỏa đồng dọa hãi không dám đánh nữa, bây giờ bèn vắt óc ra nhồi vào đầu lão, "Ngài nghĩ xem, cái món này mà dễ dùng như thế, sao doanh Xuân Tuyền lại chỉ dùng để biểu diễn cho Hoàng thượng chớ? Lúc đánh nó khó dùng."

Phí Thịnh không nói điêu, vì sao doanh Xuân Tuyền lại vứt xó hỏa đồng? Chính là bởi vì khó dùng. Nó nạp đạn tốn thời gian, nếu dùng lúc chiến đấu trên đường phố, đao đối diện đã kề cổ, súng có khi hẵng còn đang hơ nóng. Khi kéo dài khoảng cách, lực sát thương của súng sẽ giảm nhiều, thêm nữa lại còn bị lực xung kích ảnh hưởng, rất khó nhắm trúng.

"Đít hẵng còn bỏng đây này." Doãn Xương ám ảnh mãi về cú nổ hôm qua, nhìn đống lửa lom lom suy nghĩ một chặp, "Thứ đó đắt không?"

"Đắt cắt cổ," Phí Thịnh nhúng lương khô vào chén cho nở rồi nuốt xuống cả cục, "Cẩm y vệ cũng không có bản vẽ, là bộ Binh giám sát bộ Công chế tạo. Mỗi lần chỉ làm một số lượng nhất định, bên trên đều khắc số."

Doãn Xương lập tức nhe hàm răng vàng khè, quay sang cười với Phí Thịnh: "Thế thì đánh chết mẹ đi chứ còn gì nữa, ta còn sợ pháo có mấy xu. Phàn châu bây giờ đang nghèo rớt mồng tơi nghèo rơi nước mắt, đồ chơi đắt tiền chúng nó còn lâu mới chịu dùng vô tội vạ. Với không đến đâu, ta cũng không tin bọn chúng có thể co đầu rụt cổ trong đó cả đời được."

***

Gió bấc thổi cửa đập cành cạch, dọc đường phố Phàn châu nằm la liệt xác người. Cờ xí của Dực vương rách tả tơi trong gió, bị đám ăn mày giành giật nhau để chống rét. Mấy trăm người chen chúc tránh gió ở nha môn, trong đó chủ yếu là đàn bà người già trẻ em, thanh niên trai tráng trong nhà bọn họ không bị thổ phỉ bắt thì cũng đã bị Dực vương lừa đi sung binh mất rồi, giờ toàn người đói đến độ da bọc xương, đều là tới xin cơm.

Gió đông lạnh thấu cốt, đêm đêm thổi xác người.

"Hoắc huynh đệ muốn mở kho lương," thổ phỉ Phàn châu Dương Cừu chống chân ngồi trên ghế thái sư, cười cười cợt cợt, "tốt thôi, bọn ta tán thành cả hai tay. Nhưng quân phòng vệ Từ châu hiện tại đang vây ngay ngoài thành, binh ở tiền tuyến không thể bị đói được. Miễn là binh không bị đói, ngươi muốn cho ai lương cũng được."

Hai bên điện người đứng người ngồi, tất cả đều là thổ phỉ lớn nhỏ ở hai châu Phàn, Đăng. Doãn Xương đoán trúng phóc, vì đề phòng quân phòng vệ, Dực vương đã tụ họp binh mã hai châu lại, định đến lúc nguy cấp sẽ kỳ kèo với Thẩm Trạch Xuyên. Ai ngờ lại thành dẫn sói vào nhà, đã bị Hoắc Lăng Vân bắt tay với đám người này giết chết trước tiên.

Hoắc Lăng Vân ngồi trên hổ tọa của Dực vương, nói: "Lương thực trong thành đã cạn, ta phải hỏi vay lương của các vị huynh đệ."

"Thẩm Trạch Xuyên chặn chết đường phía Tây rồi, hành thương cũng chả dám bén mảng tới nữa, mẹ kiếp sau tháng Mười ta toàn phải ăn lương cũ." Hễ nhắc đến chuyện này là Dương Cừu lại phát hận, "Ta còn định hỏi vay lương của các ngươi đây, Phương lão thập, ngươi cùng phe với Dực vương mà, liếm háng hắn không ít nhỉ, còn ngồi đây với bọn ta giả nghèo làm cái gì."

Phương lão thập đắm chìm trong nam sắc, cái má tiều tụy xanh lét, gã nắm hạt óc chó, cười lạnh: "Có cứt ấy, đừng có giở cái thói khốn nạn đó ra ở đây, lương của ta sung vào quân lương từ lâu rồi, đút hết vào mồm loại súc sinh vô ơn như ngươi đấy."

"Không có lương thì có mà đánh bằng niềm tin," Dương Cừu lăm le rắp tâm, "tranh thủ còn sớm chạy đi."

"Chạy?" Phương lão thập nhổ toẹt, "toàn bộ Tây Bắc đều bị Thẩm Trạch Xuyên kẹp cứng rồi, hoặc là đi Thiên Phi Khuyết nương nhờ Thích đại soái, hoặc là đi sông Trà Thạch tìm bọn Biên Sa. Chẳng phải tháng Hai Thẩm Trạch Xuyên còn muốn đánh Đoan châu đấy sao? Chúng ta quấy nhiễu bàn cờ của y, thọc một lỗ ở Trung Bác, xem y còn dám giễu võ dương oai không?"

Bọn chúng là thổ phỉ, đầu tiên nghe nói Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã giết Lôi Thường Minh ở Từ châu, tiếp theo nghe nói Thẩm Trạch Xuyên giết Thái Vực ở Trà châu, sau đó lại nghe nói Thẩm Trạch Xuyên giết Lôi Kinh Chập ở Đôn châu, mấy đại phỉ thủ ở Trung Bác đều mẹ nó rớt hết mẹ trong tay Thẩm Trạch Xuyên rồi, bây giờ dùng chân để nghĩ cũng biết Thẩm Trạch Xuyên sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Dương Cừu vốn cho rằng Hoắc Lăng Vân không đủ tư cách, không kiểm soát được tình hình, đến là hòng cháy nhà hôi của mà thôi, định trước khi phá thành thì cuỗm hết kho tiền của Dực vương đi, nhưng đến đây rồi, hắn mới phát hiện ra Phương lão thập cũng đang lăm le kho tiền. Giờ phút này, tất cả đều đang tính kế lẫn nhau, đều chỉ mong đối phương mau mau chết đi.

Dù ngồi trên hổ tọa nhưng Hoắc Lăng Vân lại chịu cúi đầu làm vế dưới. Hắn không biểu lộ gì, chỉ nói: "Cũng không cần phải lo quá, lần này Thẩm Trạch Xuyên phái một lão già đến, một không danh tiếng hai không bản lĩnh, gan thì bé tí hin, không làm được trò trống gì đâu."

Đúng là Doãn Xương chẳng có danh tiếng gì thật, nhưng Doãn Xương vừa mới thò mặt ra đã quét sạch một nửa quân số của bọn chúng. Trận tối qua là Hoắc Lăng Vân ra ngoài đánh, chi tiết thế nào hắn không hề đề cập, Dương Cừu và Phương lão thập chỉ biết là thương vong nghiêm trọng.

Dương Cừu nghĩ bụng, Hoắc Lăng Vân này chính là một cái bình hoa di động, dùng được cái rắm ấy. Ngoài mặt hắn vẫn cười: "Đúng, Hoắc huynh đệ xuất thân danh môn, lão già nhà quê như kia thì là cái thá gì. Ta ấy à, đau đầu vì lương thực thôi, chứ cũng chả bận tâm đến mấy cái khác chi. Cứ tiêu hao thế này mãi thì chúng ta có đánh lui quân phòng vệ Từ châu cũng không cầm cự nổi đến đầu xuân đâu."

"Thế ngươi nghĩ sao," Phương lão mười châm chọc, "kính nghe cao kiến của ngài."

Dương Cừu đảo mắt một cái, nhìn về phía Hoắc Lăng Vân, nói: "Nhan Hà Như vẫn còn cửa hàng ở Đôn châu, chúng ta mang của cải của Dực vương đi đổi lương thực với gã, gã là kẻ nhận tiền không nhận người, chắc chắn sẽ giúp. Chỉ cần cầm cự được qua mùa đông này là Hoắc huynh đệ có thể ngồi vững vàng vị trí của Dực vương, đến lúc đó chúng ta tuyển binh mua ngựa cũng vẫn kịp."

Phương lão thập nghe Dương Cừu khoác lác, nhưng lại không hề mở miệng nhắc Hoắc Lăng Vân. Gã chấm tên Hoắc Lăng Vân này, song lúc ở trong nha môn gã đã thấy cái xác bị chó gặm không ra hình người của Dực vương, không kìm được mà sinh ra cảm giác môi hở răng lạnh.

Nửa năm nay Hoắc Lăng Vân đều ở bên Dực vương, không biết thế cuộc bên ngoài thế nào, có vẻ tin lời của Dương Cừu, bèn hỏi: "Nhưng bây giờ quân phòng vệ vây thành rồi, làm sao chúng ta liên lạc được với cửa hàng của Nhan Hà Như giờ?"

"Người của ta thông thạo Đôn châu nhất, mắt của Lục Nhĩ ta cũng dùng được," Dương Cừu và Thúy Tình có chút mờ ám, ngày xưa Thúy Tình đến Đôn châu buôn bán, hắn cũng đi theo lăn lộn mấy bận, "nếu Hoắc huynh đệ chịu tin ta, ta sẽ đi chuyến này thay ngươi."

Phương lão thập lập tức biến sắc: "Ngươi làm được chắc!"

Bọn chúng cắn rịt lấy nhau, không ai chịu nhường ai. Tiền của Dực vương chính là tiền bảo mệnh mai này, không tên nào chịu chia cho tên nào, bởi vậy giằng co mãi, làm cho bầu không khí nặng nề hẳn đi.

Dương Cừu bị Phương lão thập chặn họng, ngồi đó, hắn càng lúc càng nóng ruột, sợ Hoắc Lăng Vân không đánh nổi quân phòng vệ Từ châu, bèn dứt khoát hạ quyết tâm, đêm nay giết người cướp tiền luôn.

***

Lính Phàn châu trên tường thành đang đi tiểu ở trong góc tường, bỗng nghe thấy mấy tiếng huýt sáo từ bên dưới vang lên. Hắn buộc quần lại, không dám trực tiếp thò đầu ra ngoài mà liếc xuống qua gò tường. Giữa đồng không bùng lên một đống lửa, quân phòng vệ Từ châu giơ khiên dàn trận trước thành, nhưng lại không thổi kèn lệnh xuất chiến.

Doãn Xương đứng ở trước nhất, nốc mấy ngụm rượu rồi hô: "Dực vương có ở đó không? Gọi hắn lên tường thành, chúng ta nói chuyện chút!"

Mùi vị bị đao nhọn đâm của binh Phàn châu đêm qua hẵng còn đấy, lúc đuổi bọn chúng Doãn Xương y chang một lão già điên, đến bây giờ dư uy vẫn còn. Tổng kỳ của Phàn châu là một thổ phỉ, đi theo Dương Cừu, Hoắc Lăng Vân đặc biệt điều hắn lên đây. Hắn nhoài người khỏi gò tường nhổ toẹt cái về phía Doãn Xương: "Nói con cẹc nhà ngươi ấy, đừng hòng lừa bọn ông ra khỏi thành."

Doãn Xương không chịu yếu thế, chửi đổng: "Mẹ cái lũ bên trong Phàn châu các ngươi đều là đám cóc đế, loại rùa rụt cổ liếm đít cho ông nội ta còn không xứng! Hứ, rặt một đám đầu đường xó chợ! Vẫn còn đánh cơ đấy, tranh thủ chưa muộn thì mau cút xuống xách giày cho phủ quân của bọn ta đi."

Hồi còn trẻ Doãn Xương lăn lộn trong xóm phường chợ, lời thô tiếng tục mở miệng cái là tuôn ra được tồng tộc, đứng ở đó còn có men rượu trợ hứng, có thể chửi ba ngày ba đêm không lặp một câu nào. Lão dùng từ thô thiển, chửi đến chỗ nào hăng là khiến quân phòng vệ phải xuýt xoa, vui như ăn Tết.

Tổng kỳ đi theo Dương Cừu đã quen ra oai ở Đăng châu, đến Phàn châu Dực vương cũng phải khách khách khí khí với hắn, tối qua ở giữa đồng bị Doãn Xương dắt mũi một vòng, xong thì lại bị thọc đít, giờ đã tích đầy một bụng cáu, bèn chống tường chửi ầm lên.

Tổng kỳ vừa mới ngoác mồm, Doãn Xương đã vẫy tay giục quân phòng vệ Từ châu sau lưng đồng loạt gào lên chửi lại. Tổng kỳ không áp được khí thế này, tiếng hắn bị bọn họ át hết, lửa giận phun trào, cáu tiết đập bốp tường ra lệnh cho hai bên: "Bắn lão!"

Binh Phàn châu dựng cung lên, quân phòng vệ Từ châu bên dưới lập tức ù té. Bọn họ được trang bị khiên, nghe mấy mũi tên cắm "đinh đinh" vừa chạy vừa chửi, đến lúc ra khỏi phạm vi bắn của binh Phàn châu rồi thì dừng lại ở đó, đồng loạt la ó về phía tường thành.

Doãn Xương nhảy vào giữa, giơ hai tay lên, ra hiệu cho phía sau thổi kèn hiệu, lão đầu đỏ mặt hô: "Phàn châu--"

Quân phòng vệ Từ châu đồng loạt hô: "Đều là lũ cóc đế!"

Doãn Xương lại hô: "Dực vương--"

Quân phòng vệ Từ châu hô tiếp: "Là con chó ăn hại!"

Tên của Phàn châu bắn không tới, quân sĩ kéo nhau nhoài ra ngoài tường, năm mồm mười miệng chửi thi, tiếc thay hiệu quả quá nhỏ. Doãn Xương bắt nhịp cho quân phòng vệ, bọn họ đứng đây gào đinh tai nhức óc.

Tổng kỳ đã nhoài hẳn nửa người ra ngoài, bị chửi thâm sì mặt, rú lên giữa không trung: "Thằng già vô học khốn nạn! Ông đây phải cắt lưỡi chúng mày!"

"Nào tới đi xem nào," Doãn Xương hình như đã uống quá chén, giẫm tuyết xoay vòng vòng, vỗ tay bem bép, "ngươi mà không tới, lão đầu coi ngươi là khuê nữ, khuê nữ đó nhá!" lão vê ngón tay, xoay người nhìn tổng kỳ trên tường, hắng giọng nhại lại, "ông đây phải cắt lưỡi chúng mày, còn phải xé mặt chúng mày ra!"

Doãn Xương tuổi đã cao, nếp nhăn trên mặt còn kéo ra xài được, thế mà lúc nhại giọng thì giống y đúc con gái, nắm bắt được đến tám phần phong thái đó, giẫm tung tóe vụn tuyết dưới chân.

Mặt tổng kỳ xanh trắng đan xen.

Binh Phàn châu cấu thành ô hợp, hoàn toàn không thể coi là binh được, kẻ thù không đội trời chung bị xếp vào với nhau, bây giờ nhìn tổng kỳ bị hạ nhục thế này, có khi đang cười nhạo sau lưng hắn cũng nên.

Tổng kỳ đã bao giờ chịu nhục cỡ này đâu, hắn đẩy tên lính bên cạnh ra, nói: "Chuẩn bị ngựa!"

Tên lính vội vàng đuổi theo sau bảo: "Hoắc--"

"Hoắc quái gì," tổng kỳ chợt túm lấy cổ tên lính, giọng hung hăng, "ông đây là cai đầu của Dương đại đương gia, lúc giết quân phòng vệ ở Đăng châu Hoắc Lăng Vân hẵng còn đang tè dầm đấy, hắn mà xứng chỉ huy ông đây hả? Lấy hỏa đồng!"

Tổng kỳ vẫn còn nhớ như in bộ dạng trốn chui trốn lủi như con chuột của Doãn Xương lúc bị hỏa đồng bắn tối qua, bọn chúng chết gần nửa dưới kế phân ly của Doãn Xương, đêm nay có thành Phàn châu chống lưng nên hăng sức hơn đêm qua. Cùng lắm thì lại rút lui thôi, sợ chó gì! Dù gì bọn chúng cũng có ngựa, rút lui về thành rồi lại dựng tên lên bắn, Doãn Xương mà dám đuổi theo thì chỉ có chết.

Doãn Xương xắn ống quần lên, lão đầu trở tay mò lấy chuôi đao của mình. Lão không cười cợt nữa, cặp mắt đục ngầu tĩnh lặng như bầu trời đêm kia. Lão điều chỉnh hô hấp, đây là phương pháp do chính lão nghiên cứu ra, trước khi vào trận chỉ cần bình ổn lại hô hấp, là sẽ có thể đứng vững.

Thế gian này có tướng lĩnh thiên phú tuyệt luân, bọn họ còn trẻ, không chỉ có chí hướng cao xa, mà còn vinh quang rạng rỡ. Nhưng cũng có một loại tướng lĩnh, cả đời này không có một thời khắc dương danh, bọn họ vĩnh viễn quay lưng về phía bầu trời, trong mắt chỉ có khoảnh đất dưới chân mình.

Doãn Xương già lắm rồi.

Giây phút cổng thành mở ra, Doãn Xương một lần nữa cảm nhận được chiến ý dâng trào trong cơ thể, đó là khát vọng cháy đến bây giờ của lão. Lão không thấy tuổi già đang ập tới mình, lão vẫn trẻ trung như vậy, nhiệt huyết sục sôi khiến tốc độ rút đao của lão không hề chậm đi.

Thắng một trận!

Dù lão có không phải danh tướng!

===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net