Chương 62: Cá Tháng Tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiểu Ly, Tiểu Ly...
Chưa nhìn thấy bóng dáng thì đã nghe được giọng nói của Tam Lang.
Diệp Ẩn đứng dậy, sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa bước ra ngoài.
Tam Lang đã đi tới khúc cua của hành lang cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng bước ra không khỏi bước chân nhanh hơn.
- Tiểu Ly, ta trở về rồi.
Tam Lang đứng trước mặt nàng, mặc cho hơi thở vẫn còn hổn hển mừng rỡ hướng về phía nàng reo lên.
- Ân, ngươi vất vả rồi.
Diệp Ẩn nhoẻn miệng cười, bất tri bất giác lấy từ trong ngực ra một cái khăn tay đưa cho Tam Lang.
- Cái này cho ta sao?
Tam Lang ngạc nhiên nhìn nàng có chút không tin tưởng được.
- Ân, lau mồ hôi đi.
Diệp Ẩn gật gật đầu.
- Cám ơn ngươi, ta sẽ giặt sạch sẽ trả lại sau.
Tam Lang nhận lấy khăn tay, mỉm cười hạnh phúc.
- Không cần phải rắc rối như vậy đâu.
Nàng xua tay, nghiêng người, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
- Chỉ có ta cùng phó cục trưởng trở về thôi. Do phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, nên Tổng Tư phải đi làm.
Như đọc hiểu được suy nghĩ của Diệp Ẩn, Tam Lang giải thích.
- Ân.
Diệp Ẩn cụp mi, có chút thất vọng.
- Tiểu Ly, cái này cho ngươi.
Tam Lang đưa tới trước mặt Diệp Ẩn một cái túi giấy nhỏ.
Nàng tò mò mở ra, bên trong là những viên bánh to tròn xinh xắn.
- Đây là bánh Ichigo Daifuku, một trong những biểu tượng của mùa xuân đó nha.
Tam Lang nhiệt tình giải thích.
Diệp Ẩn đã từng ăn và tìm hiểu sơ qua về loại bánh này. Nếu bánh Mochi là biểu tượng của sự viên mãn trong văn hóa Nhật Bản thì bánh "Đại phúc dâu" Ichigo Daifuku là biểu tượng của mùa xuân ở xứ sở Hoa anh đào này.
Bánh Ichigo Daifuku thuộc bánh Daifuku, một loại bánh mochi nhỏ, có hình tròn đơn giản, vỏ màu trắng, hồng nhạt hoặc xanh nhạt, bên trong chứa nhân ngọt. Nhân bánh có nhiều loại, thường là đậu đỏ, matcha, kem tươi hoặc nhân trái cây như kiwi, dưa lưới và phổ biến nhất là dâu tây. Bánh Daifuku nhân dâu tây được gọi là Ichigo Daifuku (“dâu tây” trong tiếng Nhật là “Ichigo”).
Có hai lý do khiến loại bánh này trở thành một trong những biểu tượng của mùa xuân. Một nằm ở bên trong cái tên Daifuku. Ban đầu bánh có tên là Harabuto Mochi (腹太饼) nghĩa là “Bánh bụng bự” do hình dạng bánh to tròn, đầy đặn. Sau này, bánh được đổi tên thành Daifuku Mochi (大腹饼) cũng mang nghĩa “Bánh bụng bự”. Do trong tiếng Nhật, từ Fuku (腹) – Bụng – phát âm giống từ Fuku (福) – Phúc trong “Hạnh phúc” – nên tên bánh tiếp tục thay đổi lần 3 là Daifuku Mochi (大福饼), viết tắt là Daifuku, mang nghĩa “bánh đại phúc, bánh nhiều may mắn, hạnh phúc”. 
Lí do thứ hai là nếu cắt đôi bánh Ichigo Daifuku ra thì màu trắng của vỏ bánh mochi và màu đỏ của dâu tây sẽ nổi lên giống như quốc kỳ của Nhật Bản! Vì vậy người dân đất nước Mặt trời mọc mới chọn Ichigo Daifuku là loại bánh đại diện cho mùa xuân.

(Phyn: tìm hiểu chút về nhật bản nha mọi người, tiện thể bổ sung kiến thức luôn nào~~)
- Ân, rất ngon, cám ơn ngươi, Tam Lang.
Diệp Ẩn cầm lấy một cái bánh đưa lên miệng ăn thử, vỏ bánh dai dai mềm mại, lớp đậu đỏ bùi bùi, ngọt nhưng không ngấy, cộng thêm hương vị chua ngọt dịu nhẹ của dâu tây, quả là bộ ba kết hợp hoàn hảo.
- Ngươi thích là tốt rồi.
Tam Lang vui sướng trả lời.
- Ta còn có việc ta về trước đây.
Hắn chạy nhanh đi nhưng vẫn không quên chào tạm biệt với nàng.

Hôm nay lại là một đêm trăng thanh gió mát, Diệp Ẩn ngồi trên hành lang trước cửa phòng mình, nàng cởi bỏ giày thêu, lộ ra đôi chân trần trắng nõn, nhẹ nhàng đặt lên thảm cỏ xanh mướt. Trên tay nàng là gói bánh Ichigo daifuku lúc chiều Tam Lang vừa đưa cho nàng, thong thả nhấm nháp.
- Vật nhỏ, thảnh thơi nhỉ?

Nam tử từ phía sau Diệp Ẩn đi đến, ưu nhã ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn mặc một bộ y phục trắng bằng lụa tơ tằm, lại thêm một lớp áo khoác ngoài mỏng manh, trước ngực thêu có màu bạc kỳ lân màu đỏ sậm tơ lụa, khí chất thành thục nội liễm, thân hình thon dài, cơ bắp căng chặt nhưng không thô, không ngờ tới nhìn bề ngoài hắn mảnh mai như thế lại có một cơ thể hoàn hảo đến vậy, như là một đầu tùy thời có thể bộc phát kiện báo.
Hắn tóc dài như màu đỏ rực như lửa cháy, cao cao thúc khởi, lưu loát giỏi giang, một trương mặt chữ điền, sáng loáng màu trắng nõn làn da, cái trán khoan mà trơn bóng, long tình sáng ngời có thần, mày kiếm gan mũi, khó gặp tính cảm màu đỏ hậu môi mang theo chòng ghẹo cười nhạt, bước nhanh đi lên. Một đôi mắt mị hoặc nhân tâm kiều diễm màu đỏ. Làm người vô pháp muốn đắm chìm vào trong lại vừa khiến tâm sinh ra sợ hãi.
- Uy, phó cục trưởng ma quỷ, ngươi không ngủ được cũng đừng tới tìm ta, phiền đã chết.
Diệp Ẩn bực bội nhìn Thổ Phương Tuế Tam. Nàng vẫn còn ghi thù hắn về trò chơi lần trước. Thật lòng mà nói, bản thân nàng cũng không mấy thích tên phó cục trưởng này.
(Phyn: ta thề là ta không có ghét anh này, mà không hiểu sao cứ viết là thành ra như vậy. Khổ tâm lắm.)
- Tiểu Ly, ngươi có vẻ rất là không thích ta.
Thổ Phương Tuế Tam thâm thuý nhìn Diệp Ẩn.
- Phó cục trưởng nghĩ nhiều rồi.
Diệp Ẩn khách khí trả lời.
- Ngươi không cần thiết nói dối. Ta biết ngươi ghét ta. Ngươi sinh khí với ta bởi vì ta hôn ngươi, đoạt mất nụ hôn đầu của ngươi.
Thổ Phương Tuế Tam nhích người lại gần, kề môi ngay tai nàng thì thầm, hơi thở nóng bỏng phảng phất bao trùm lấy vành tai của Diệp Ẩn làm nàng khẽ run, ái muội.
- Ta không có.
Diệp Ẩn vùng vẫy cách xa Thổ Phương Tuế Tam ra, xấu hổ nói. Trên má nàng đã xuất hiện hai rặng mây đỏ.
- Ngươi sinh khí với ta cũng được, ghét ta cũng được, không sao cả, ta thích ngươi là được.
Thổ Phương Tuế Tam nghiêm túc nói.
Trong trẻo sâu thẳm thanh âm cùng Tổng Tư ôn nhuận tiếng động bất đồng, đúng như tiếng đàn giống nhau du dương có thể kích thích ngươi tiếng lòng, theo gió mà đến khi, giống như một bàn tay nhẹ nhàng trêu chọc ngươi bên tai sợi tóc, nếu là cái dạng này thanh âm ở ngươi bên tai nhẹ lẩm bẩm, tất sẽ nhiễu loạn ngươi tâm thần, vì hắn tâm viên ý mã. Diệp Ẩn có chút thất thần, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn.
- Tiểu Ly thật là đáng yêu.
Thổ Phương Tuế Tam yêu thương quát quát mũi Diệp Ẩn.
- Ách, phó cục trưởng thật là biết đùa.
Diệp Ẩn bừng tĩnh, nàng đẩy Thổ Phương Tuế Tam ra, kịch liệt duy trì khoảng cách.
- Tiểu Ly, cho ta một cơ hội được sao?
Thổ Phương Tuế Tam thâm tình hỏi, ánh mắt hắn chứa đầy tình yêu, sâu không lường được, khó có thể tìm thấy một tia đối trá.
- Ta là nữ nhân của Tổng Tư.
Diệp Ẩn kiên quyết khẳng định.
- Ân, ta biết. Nhưng ngươi không nghĩ là, yêu đương vụng trộm cũng là một loại cảm xúc mới mẻ sao?
- Thứ lỗi, Tiểu Ly ta không có đam mê đó.
Diệp Ẩn sởn da gà nhìn hắn, sau đó bĩu môi nói.
- Ha hả a……
Nghe vậy, Thổ Phương Tuế Tam nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thấp thấp tiếng cười từ lồng ngực trung chấn ra, như là thế gian này mỹ diệu tiếng ca.

Đột nhiên, Thổ Phương Tuế Tam không hề dấu hiệu mà vươn tay, một phen nắm lấy vạt áo trước ngực của Diệp Ẩn, đem nàng túm đến hắn bên cạnh, từng câu từng chữ mà nói.
- Tiểu Ly, nàng là nữ nhân của ta!
Ách, cái gì?
Diệp Ẩn chinh lăng mà xem hắn, còn không có cân nhắc lại đây là chuyện như thế nào, hắn đã đè lại nàngcái gáy, cúi đầu hôn lên nàng đôi môi.
Ách, cái gì sao!
Thổ Phương Tuế Tam đỏ tươi môi mỏng, mang theo nhàn nhạt trà hương, ở Diệp Ẩn trên môi nặng nề mà triển áp, đem hết thảy nghi hoặc cùng khó hiểu của nàng hôn hồi trong bụng, ấn ở nàng cái gáy thượng, bàn tay to nặng nề mà đè nặng nàng, không dung nàng có một tia phản kháng.
Hắn môi thực mềm mại, lại lạnh lẽo như nước, nàng cảm thụ không đến bất luận cái gì cảm tình biểu lộ. Như vậy không có cảm tình hôn rất là khó chịu, Diệp Ẩn không tự giác mà muốn giãy giụa, hắn tựa hồ có điều cảm ứng, cố ý dò ra một cái ướt hoạt đầu lưỡi ở ta trên môi miêu tả lên, thong thả mà liếm láp nàng đôi môi, kia lạnh băng cảm giác theo hắn đầu lưỡi nhanh chóng lan tràn đến ta toàn thân, dẫn tới nàng bỗng nhiên chấn động.
- Cá tháng tư vui sướng.
Thổ Phương Tuế Tam khàn khàn ở bên tai nàng thỏ thẻ.
Diệp Ẩn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dư vị của nụ hôn, nghe hắn nói vậy, nàng chợt ngẫm, đến cuối cùng đâu mới là lời nói thật, đâu mới là chân chính hắn?
~~~~~~~~~~~~~~~∆∆∆~~~~~~~~~~~~~~
Muộn rồi nhưng mà ta vẫn muốn nói, Cá tháng tư vui sướng~~~


Cho nàng nào đó đang cần.😂😂 Cám ơn nàng vì đã vote và cmt cho mỗi chương truyện của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net