Chương 63: Tái Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Ẩn một mình ngồi yên lặng trong bóng đêm, nàng miên man suy nghĩ lại tất cả những chuyện trong thời gian qua, Trai Đằng Nhất khác thường, Thổ Phương Tuế Tam thay thế vẻ chính trực của mình bằng một bộ mặt đào hoa yêu mị trước mặt nàng, và cả chuyện giữa nàng và Tổng Tư. Còn có việc nàng cứu sống Tam Lang, bại lộ thân phận của mình phải chăng có phải là sai lầm?

Diệp Ẩn khẽ thở dài, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, giờ suy nghĩ thì cũng có thay đổi được gì đâu. Nàng lần mò xuống hộc tủ bên cạnh, mở ra, cầm lấy một cái bình nhỏ. Dưới ánh trăng, chiếc bình thuỷ tinh toả ra ánh sáng mê người, bên trong nó chứa một loại chất lỏng trong suốt sánh đặc, lại có nhũ hồng nhạt lấp lánh. Diệp Ẩn suy tư nhìn cái bình, bàn tay khẽ đong đưa, chất lỏng bên trong cứ thế theo tay nàng lên xuống.
Đây là tinh chất nàng thu được của vong tình hoa và đào hoa. Bây giờ nàng cần thêm một loại dược liệu nữa để thanh trừ một số độc tố khác của vong tình hoa, chỉ giữ lại phần độc tình, như vậy thì khi uống vào mới đạt được kết quả như nàng mong muốn.

Diệp Ẩn nhìn bên ngoài, xác định thời gian không sai biệt lắm, nàng đứng dậy, thấy một bộ y phục dạ hành, len lỏi trong bóng đêm, rời đi. Nơi nàng hướng tới là ngọn núi hoa đào.
Diệp Ẩn đã gieo trồng một giống dược liệu cạnh sườn núi. Vào hôm đến đây ngắm hoa đào cùng nhóm người Tổng Tư, nàng đã len lút rắc hạt giống này xuống. Loại hạt này là do nàng nhờ cửu vĩ Thiên Hồ tìm kiếm khắp nơi. Loài thực vật mang tên huyễn màu mỹ nhân.
Đến đúng chỗ, Diệp Ẩn ngước mắt nhìn xung quanh. Nàng đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi thứ cách nàng khoảng chừng một mét chiều cao.
Kia cây huyễn màu mỹ nhân đại khái liền người bình thường ăn cơm dùng chén khẩu như vậy lớn nhỏ, hình thái rất giống một đóa mở ra hoa sen, ở một chỗ cục đá phùng đứng ngạo nghễ mà ra, thật sự giống như một cô phương tự thưởng thanh cao nữ tử, leng keng rồi lại ngạo nghễ, như si tựa huyễn. Diệp Ẩn bị huyễn màu mỹ nhân xinh đẹp thiếu chút nữa che mắt. Thật là quá mỹ. Nàng cảm thấy này huyễn màu mỹ nhân cơ hồ so với các loại hoa hoặc thực vật ở thế giới của nàng không bằng một góc của huyễn màu mỹ nhân, kia một tầng một tầng sắc thái, cảm giác giống như là một trản mộng ảo đèn màu, diệu người tròng mắt.
Diệp Ẩn định vươn tay nhổ lấy nhưng nàng lại chần chừ, quả thật là có chút không đành lòng. Do dự trong chốc lát, Diệp Ẩn hạ quyết tâm, nàng phi thân lên cao, dứt khoác nhổ tận gốc huyễn màu mỹ nhân.
(Phyn: cái cây là coppy của một bộ truyện khác á.)
Đem huyễn màu mỹ nhân cẩn thận cất vào trong ngực. Nhìn thấy sắc trời đang dần sáng, Diệp Ẩn thầm nhủ phải nhanh chóng trở về, để lỡ như có người tìm nàng mà không gặp thì sẽ gặp rắc rối.
Nhưng khi Diệp Ẩn vừa quay người, cảnh vật trước mắt nàng bỗng dưng quay cuồng, cả người nàng lảo đảo, cuối cùng trước mắt chỉ còn một màu trắng xoá, đã hoàn toàn không còn ý thức.

Sáng sớm, cơn gió nhẹ phất tấm mành, thổi vào trong phòng, nhẹ nhàng đánh vào trên giường ngủ say trung nhân nhi trên mặt, ngứa, chọc đến ngủ say trung nhân nhi phất tay phất tay áo đảo qua, rồi sau đó tiếp tục ngủ say ú ớ.
Nề hà lại một trận gió mát phất mặt, thổi trúng trên giường nhân nhi một sợi tóc tím bay múa dựng lên, càng là nhiễu đến ngủ say trung nhân nhi nhẹ nhăn anh mi, tiếc rằng tóc tím theo gió như cũ bay múa, rốt cuộc, ngủ say trung nhân nhi không thể nhịn được nữa mở ra mắt buồn ngủ tỉnh táo mặc mắt, bên trong chỉ có một tia ảo não, lại vô mặt khác.
Một cổ não ngồi dậy tới, Diệp Ẩn giơ tay đem bị thổi đến trước mặt tóc tím vãn đến tai sau, nâng nhìn thoáng qua cách đó không xa mở ra trên cửa sổ bị gió thổi đến một phiêu rung động bức màn, ngơ ngác.

- A, đây là chỗ nào?
Diệp Ẩn hoảng hốt nhìn xung quanh, một gian phòng xa lạ, và quan trọng hơn hết là tại sao nàng lại ở đây? Hình như hôm qua sau khi nàng nhổ được huyễn màu mỹ nhân thì cảm thấy hoa mắt choáng váng rồi sao đó... Nàng không còn biết gì nữa.
Diệp Ẩn nhíu mi nghi hoặc, nàng lấy huyễn màu mỹ nhân từ trong lòng ngực ra tới, cẩn thận quan sát, nguyên nhân mà nàng vô cớ ngất đi rất có thể liên quan đến loài thực vật này.

Kẽo...kẹt....cánh cửa gỗ chậm rì rì được đẩy ra, ánh sáng trực tiếp từ bên ngoài vọt vào phòng làm Diệp Ẩn khẽ nhíu mi, có một bóng người đứng chắn trước mặt nàng, Diệp Ẩn khẽ mở mắt, nàng tròn mắt ngạc nhiên hô lên:
- Là ngươi!!!!
~~~~~~~~~~~~~~∆∆∆~~~~~~~~~~~~~~~
Ôi, nhớ m.n chết đi được, do điện thoại ta bị hỏng nên tiến độ ra chương bị đình chỉ, thật xin lỗi.
Các bạn học hành sao rồi, riêng Phyn thì bài tập với đề cương đè sấp mặt luôn rồi.ಥ⌣ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net