Chương 1.3: Thanh Xuân Của Ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Năm đó mọi người xôn xao chuyện người đứng đầu bảng xếp hạng học lực kỳ này đã đổi chủ.

Cái tên Triệu Mặc một lần nữa trở thành tiêu đề sôi nổi của các bạn học. Quá khứ và hiện tại của Triệu Mặc được khai quật và mọi người phát hiện ra Triệu Mặc vô cùng xuất sắc mà bấy lâu nay không ai biết.

Họ nói, Triệu Mặc vô cùng soái, thân hình siêu chuẩn nam tính, lại cool ngầu.

Họ nói, Triệu Mặc là được tuyển thẳng vào trường chứ không có thi vào như bao người, còn nhận được học bổng toàn phần của trường nữa.

Họ nói, Triệu Mặc là thành viên của đội tuyển bóng rổ của trường, những trận có hắn tham gia trường đều nhận được chức vô địch.

Họ nói, Triệu Mặc vô cùng si tình không trăng hoa bay bướm, chỉ chung thủy một người.

Hình ảnh Triệu Mặc bị lột tả vô cùng sống động, trở thành đại thần của trường chỉ trong vài ngày, không ai không biết.

Một đại thần Triệu Mặc khiến người khác phải ngước nhìn không thể khinh phạm.

Và lúc này đại thần đang cùng tôi trú mưa dưới một mái hiên nhỏ, tâm trạng hắn hình như rất vui vẻ, miệng ngâm nga câu hát, ánh mắt cũng sáng lạ thường.

"Hôm nay thời tiết thật đẹp." Ai đó chưa bao giờ cảm thấy mưa lại tuyệt vời như vậy, hạnh phúc nói.

Tặng kèm lời khen của hắn, ông trời nổi lên một tia sấm chớp vang trời, tôi chợt lạnh người, nhìn hắn như kẻ thần kinh.

Tế nhị từ từ xích ra xa Triệu Mặc, lỡ hắn nổi cơn điên gì vồ vào tôi thì tôi còn chạy được.

Triệu Mặc cứ như vậy bị gán là kẻ thần kinh trong mắt tôi.

Về sau khi tôi tò mò hỏi, vì lần đó Triệu Mặc hơn tôi một hạng nên tôi nhớ rất rõ, là hạng 257 cơ mà, sau chỉ trong tích tắc đã nhảy vượt lên hạng nhất rồi.

Triệu Mặc cũng có ấn tượng sâu sắc lần hạng 257 ấy, vì tên hắn gần tên tôi nên hắn rất thích thú vì điều này, nhưng hơn hết lý do chính là vì.

"Lần ấy đang thi thì bút anh hết mực nên không làm nữa cứ như vậy mà nộp bài."

Tôi cảm thấy bị tổn thương nhẹ, khi ấy tôi đã cố gắng bao nhiêu để lên được hạng 258 cơ chứ, vậy mà tên này trên hạng tôi không phải vì không biết làm mà chỉ vì bút hết mực nên không làm tiếp nữa.

"Anh đi học chỉ có một cây bút thôi sao?"

Triệu Mặc đính chính lại.

"Anh đi học vốn không có bút, cần thì lấy bút Tề Xuyến, bữa đó cậu ấy không đi học, cây bút thi lúc ấy là lụm được ở cửa sổ phòng thi, thảo nào đang thi thì hết mực."

Tôi bị đả kích trầm trọng, Triệu Mặc xoa má tôi sủng nịnh nói "Hôm nay muốn ăn gì? Anh nấu cho em."

Tôi kể ra một loạt cái tên, Triệu Mặc cười ôn nhu "Được."

7.

   Buổi đi cắm trại của khối, tôi vì thức khuya học bài mà đi trễ, lúc tới nơi mọi người đều đã ngồi vào chổ, không còn chổ nào cho tôi cả.

   Trịnh Uyển Ninh ngôi cùng với bạn trai của mình, đúng là thấy sắc quên bạn.

   Lớp tôi và lớp 2 đi chung nên Triệu Mặc cũng có mặt trên xe, không biết có phải số phận trêu người hay không trên xe chỉ có đúng hai ghế là còn trống.

   Là ghế bên ngoài của Triệu Mặc, nhưng nó nằm ở phía dưới xe, chổ ấy chỉ toàn là nam sinh ngồi.

   Một nữa là cạnh một bạn nam tên là Lý Tín, một nam sinh nổi danh với sự ba ngày không tắm, một tuần không gọi, một tháng không giặt tất.

   Sự lựa chọn nào cũng mang đến niềm đau.

   Phía sau thầy chủ nhiệm thúc giục tôi.

   "Kỳ Tuyết sao còn chưa vào chổ đi, em mau ổn định chổ ngồi đi xe sắp khởi hành rồi."

   Tôi nhìn cả hai rồi quyết tâm đi xuống chổ Triệu Mặc đang ngồi nói chuyện với đám bạn nam dưới kia, dừng trước mặt hắn.

   "Xin hỏi chổ này có ai ngồi không?"

   Bọn con trai ồ lên, mọi người trong xe cũng quay đầu nhìn lại.

   Triệu Mặc ngẩn người một chút.

   Khi tôi nghĩ mình bị từ chối thì Triệu Mặc nhìn đám bạn nghĩ gì đó rồi đi ra ngoài.

   "Ngồi ghế trong đi."

   "Cảm ơn."

   Tôi gật đầu rồi vào trong ngồi xuống, tôi bị say xe, thật may mắn ghế trong sát cửa sổ của xe nên cũng không tệ lắm.

   Triệu Mặc ngồi ghế bên cạnh, chắn đi tầm nhìn của đám bạn của hắn, nhìn giống như đang che chở cho tôi trong bầy sói vậy.

   Đám bạn hắn liên tục trêu ghẹo, tôi giả vờ dựa ra sau ngủ.

   Lúc xe định khởi hành thì ngoài xe một bóng dáng vừa lao vào vừa la hét.

   "Đợi, đợi đã, chờ em với."

   Thầy chủ nhiệm mắng "Tề Xuyến lại đi trễ, mau vào chổ ngồi cho tôi."

   Tề Xuyến cười hề hề, rồi nhìn sang Triệu Mặc đi tới nhưng chợt dừng bước, vẻ mặt bất ngờ nhìn tôi.

   "Ơ."

   Tên này là bạn thân chuyên đi cùng Triệu Mặc, lần trước trong nhà bóng hắn là người mở đầu trêu gheo họ.

   Triệu Mặc làm như không thấy vẻ mặt đáng thương của ai kia.

   Tề Xuyến ngậm ngùi như oán phụ ngồi xuống cạnh Lý Tín.

   Thái độ của Tề Xuyến khiến tôi hiểu ra vì sao lúc đầu khi tôi hỏi Triệu Mặc có chút bất ngờ phân vân thì ra chổ ngồi cạnh hắn là của Tề Xuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net