CHAP 8: Người góa phụ tên Lucie

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô tỉnh rồi hả?

Trước mặt tôi lúc này là một cậu trai dịu dàng đang chăm sóc tôi. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên trán tôi, sự dịu dàng xuyên vào từng thớ thịt. Tôi vô cùng cảm kích khi anh ta không bỏ tôi mà lại còn chăm sóc tôi thật dịu dàng.

- Tôi có một câu hỏi nhỏ.

- Ờ, tôi đang nghe.

- Anh kiếm đâu cái tạo dề màu "hường nam tính" này vậy? Nhà tôi làm gì có cái nào!?

- Đừng ép tôi phải trả lời! - Anh nói với giọng bất lực, còn khuôn mặt thì đỏ ửng như quả cà chua.

Một mùi hương quen thuộc phả ra từ căn bếp. Để ý kĩ tôi mới nhận ra tiếng lèo xèo của dầu mỡ và mùi hương thơm phức của bơ đều phát ra từ bếp. Ai đang ở trong đó? Anh lính đang ngồi đây mà! Cảm giác khó thở đã không còn trong người còn cơn ho cũng không thấy đâu, tôi cũng không còn thấy chóng mặt hay nóng nực do sốt nữa, trái lại, cơ thể lại nhẹ bẫng.

- Con dậy rồi à?

Giọng nói quen thuộc vang lên. Bước ra từ căn bếp là một phụ nữ trung niên, 2 tay đang bê 2 bát súp thơm phức từ từ bước lại giường tôi.

- Lucie!

Lucie mỉm cười hiền hậu. Đã 3 năm rồi tôi mới gặp lại Lucie. Thật hoài niệm làm sao, hình ảnh một Lucie mạnh mẽ và hiền từ được vây quanh bởi những đứa con. Những kí ức đau thương cũng kéo nhau òa về...

Lucie đặt bát súp xuống bên cạnh giường tôi.

- Tại sao cô lại ở đây?

- Ta mới trở về đây được mấy hôm. Sức khỏe của Mer cũng dần hồi phục sau một thời gian sống tách biệt với ngôi làng, nơi chứa đầy những kí ức khủng khiếp. Ta nghĩ có lẽ cũng phải đưa nó trở về đây để nó trực tiếp đối mặt với những kí ức đấy, không thể để nó trốn tránh mãi được. Kết quả không được tốt cho lắm khi Mer liên tục tỏ ra sợ hãi và nhanh chóng rơi vào hoảng loạn. - Lucie dừng lại. Bà không muốn nhớ lại thêm về khoảng thời gian đau đớn đó. - Cơ mà con bé này, ta đã nói bao nhiêu lần là đừng có gọi ta là cô, già lắm! Gọi là chị mới đúng!!

Vừa nói, bà vừa véo 2 má của tôi  .

- Cái gì mà "chị"!? 40 đến nơi rồi mà tôi gọi là cô là còn trẻ chán đấy!

- Vớ vẩn! Ta mới có 39 cái xuân xanh mà bay kêu 40!??

- Nó khác quái gì nhau????

Buổi chiều bình yên bắt đầu sau những tiếng hót lảnh lót của chú chim hoàng yến đậu bên cửa sổ. Sau bữa trưa, mọi người lại bắt đầu lao vào guồng xoay của công việc. Dường như anh lính đã quen dần với công việc. Anh đang lấy rơm cho bò ăn, rồi lại vác cuốc lên đi ra vườn. Qua những cuộc nói chuyện với anh ta, tôi đoán hẳn anh ta là một sinh viên nghèo, không có tiền trang trải cuộc sống rồi bị ép phải tòng quân. Ở anh ta luôn tồn tại một cái gì đó ấm áp đến kì lạ, không giống như những kẻ đã đốt làng cô khi xưa, anh ta không có một chút dã tâm nào trong người, trái lại còn khá rụt rè và nhút nhát, nhưng ở anh tôi vẫn cảm nhận được sức hút riêng.

- Mới ốm dậy mà con đã đòi ra ngoài hóng gió rồi! Con vẫn như xưa nhỉ, chả chịu nghe người khác nói gì cả...

Giọng nói trầm ấm của Lucie vang lên phía sau tôi. Cơn gió se lạnh của mùa đông thổi qua làm tôi có hơi chút rùng mình. Lucie lại gần khoác chiếc áo bông đang cầm trên tay lên người tôi.

- Con mới ốm dậy thôi, chưa khỏi hoàn toàn đâu, phải chú ý giữ ấm cho cơ thể chứ!

Sự dịu dàng ấy thật đỗi quen thuộc. Thật giống với mẹ tôi...

- Cô chả thay đổi gì cả! Lucie vẫn là Lucie nhỉ!

Tôi đã ngủ suốt 3 ngày. Trong 3 ngày đó Lucie đã ở bên chăm sóc tôi. 

- Con nên cảm ơn cậu ta. Khi con bất tỉnh, dù biết không có cơ hội nhưng cậu ta vẫn cõng con xuống dưới làng, đi gõ cửa từng nhà một, cầu xin sự giúp đỡ từ họ. Có nhiều người thậm chí còn quát mắng và chửi rủa cậu ta khi thấy cậu ta cõng con theo. Ta vừa trở về nhà thì bắt gặp cậu ta đang gõ cửa. Chỉ nhìn thôi là ta biết con lại lên cơn hen suyễn rồi.

Cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi không biết nói gì cả. Sao tôi có thể nói với Lucie rằng anh ta là đồng bọn của cái lũ đã cướp đi gia đình của cô ấy! Ngay cả bản thân tôi cũng không thể hiểu được chính mình. Rõ ràng từ lúc tôi gặp anh ta ở trên ngọn đồi, tôi đã biết anh ta là một người lính người Anh qua bộ quân phục vấy máu ấy. Hẳn anh ta đã sống sót sau cuộc chiến bên ngoài thành và chạy trốn vào đây. Vậy mà tôi vẫn chọn cứu anh ta thay vì bỏ mặc cho anh ta chết, đó là cái kết xứng đáng cho những tên cầm thú không có tình người... 

Lucie quan sát tôi một hồi lâu rồi cất giọng nhẹ nhàng.

- Con có điều gì muốn nói với ta chứ? - Đôi mắt ấy trìu mến nhìn tôi như thấu hiểu mọi nỗi lòng. Lucie chỉ lẳng lặng mỉm cười. - Ta đã biết rồi, cậu ta là một tên lính người Anh...

- Vậy tại sao!?

Lucie không nói tiếp, chỉ quay lại nhìn tôi. Đôi mắt xanh thẫm mang sắc màu của đại dương, sâu thẳm trong đôi mắt ấy là một nỗi buồn đã được chôn vùi. Tôi nhìn chăm chú vào đó. Một Lucie đã đau khổ nhường nào khi bị chồng đánh đập tàn bạo, tức giận và xót thương biết bao khi nhìn con cái phải chịu khổ vì người đàn ông đó nhưng rồi lại buồn bã khi ông ta chết đi... cuộc đời Lucie đã trải qua biết bao sóng gió để chống chọi lại miệng lưỡi thiên hạ, nuôi dưỡng 5 đứa con khôn lớn rồi lại tuyệt vọng khi chúng chết. Sâu trong đôi mắt ấy là màu đỏ. Ngọn lửa hận thù rực cháy trong đôi mắt của bà, nhưng lạ kỳ thay, lòng hận thù đó lại không dành cho những quân lính người Anh...

- Con yêu, con biết gì về Emelie, nói ta nghe.

- Mẹ con... con không biết nhiều về bà ấy. Tất cả mọi người trong làng từ người già đến trẻ con đều rất ghét mẹ. Họ bảo bà ấy là gái bán hoa và luôn khinh rẻ bà ấy, gọi là "gái bán hoa" có lẽ là những kẻ lịch sự sẽ gọi thế, còn con là một "sản phẩm" do bà ấy không cẩn thận. Những đứa trẻ được sinh ra trong làng đều được dạy rằng: "Đừng có chơi với con bé kia, nó là một con bé đáng kinh tởm." nên chúng không ngừng bày trò trêu chọc và bắt nạt con. Đôi khi còn có những kẻ cố tỏ ra thương hại con. Nhưng con chưa bao giờ hối hận khi được sinh ra trong ngôi nhà đó! Con cũng chưa từng oán trách gì mẹ cả! Mẹ không giống như bọn họ nói, mẹ không phải là một kẻ đáng kinh tởm! Nên khi mẹ bị giết, con thật sự đã căm hận bọn chúng...

Lucie mỉm cười.

- Con vẫn luôn là một đứa trẻ tốt bụng. Nếu con vẫn không hiểu cảm xúc của bản thân mình thì để ta nói cho con một chuyện: Emelie đã yêu một anh lính người Pháp và đó chính là bố của con.

Tôi không tin vào tai mình khi nghe điều đó... Tôi đang được nghe kể về mẹ và người đàn ông đã bỏ rơi mẹ và tôi...

- Emelie không phải là gái bán hoa, cô ấy là một vũ công ở một quán bar. Cô ấy luôn vụng về và ngốc nghếch nên ta lúc nào cũng phải đi theo phía sau để lo cho. - Vừa nói, Lucie vừa cười khi nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa. - Cô ấy đã phải lòng một chàng lính trẻ khi đang chăm sóc cho anh. Họ yêu nhau say thắm nhưng rồi bị chia lìa bởi chiến tranh. Cuộc chiến Trăm năm tưởng chừng đã kết thúc giờ đây lại tiếp tục vì mối hiềm khích giữa 2 vị vua Henry V của Anh và Charles VI của Pháp. Anh ta đã hy sinh trên chiến trường khi còn chưa được gặp mặt con...

Đôi mắt Lucie chợt trùng xuống buồn bã rồi lại sáng rực lên ngọn lửa hận thù khi nhắc tới chiến tranh. Bây giờ tôi đã hiểu, thứ tôi căm hận không phải là người Anh mà chính là chiến tranh. Lúc đó, hình ảnh người lính già gầy gò trước đó hiện ra, khuôn mặt thanh thản của ông trước khi chết và câu nói "cảm ơn" lại văng vẳng trong đầu tôi. Chẳng phải đáp án đã luôn ở trước mặt tôi đấy sao!

- Cảm ơn dì Lucie...

Lucie không giấu nổi vẻ bất ngờ khi nghe câu nói ấy và xoa đầu tôi.

- Đã bao lâu ta mới lại nghe con gọi ta là dì.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC