Ep.2 - Dối lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi bước ra khỏi phòng .... với những giọt nước mắt chảy dài, những giọt nước mắt tôi giữ nãy giờ cuối cùng cũng rơi xuống. Chết tiệt Thiên Nga...

Tôi ... Tôi chỉ là ... chết tiệt ... tại sao lại làm tôi yêu chị nhiều đến như vậy Thiên Nga, tới nổi tôi không thể hét lên với chị với những chuyện chị đã làm thế này?

Đi ra khỏi nhà và chạy vào nhà Đồng Ánh Quỳnh...

" Hey Tú Hảo happy anniver..." - Chị bắt đầu nói nhưng dừng lại sau khi tôi nhìn chằm chằm vào chị.

" Cô ấy... Tú Hảo chị... "

" Thôi đủ rồi " - Tôi ngắt lời chị.

" Không Hảo, hãy nghe chị gi.. "

" IM ĐI! LÀM ƠN IM ĐI! TÔI KHÔNG MUỐN NGHE CHỊ NÓI GÌ CẢ! ! " - Tôi hét lên, túm lấy cổ áo của chị, tư thế có vẻ đã sẵn sàng đánh, nhưng tôi lại không làm thế.

" Đáng lẽ bây giờ tôi phải cho chị một trận với những chuyện mà cả hai người đã làm với tôi rồi, nhưng không... tôi lại không làm thế, vì nỗi đau mà cả hai người đem lại cho tôi, chị sẽ không bao giờ hiểu được sự tổn thương mà tôi đang chịu đâu. " - Tôi giận dữ nói, đẩy chị ra.

" Tú Hảo! " - Chị hét lên và chạy đến tôi, nắm lấy vai tôi.

" Em đi đâu? " - Chị lo lắng hỏi.

" Chị.... hãy chăm sóc.. yêu thương cô ấy nhiều hơn những gì em đã làm, em nghĩ đó là lý do tại sao cô ấy lại như thế ..đừng làm tổn thương hay để cô ấy khóc... hãy làm cho cô ấy hạnh phúc. Em chỉ nhờ chị thế thôi " - Tôi cười xòa, rồi lấy tay chị ra khỏi vai tôi, và lái xe đi khỏi đó.

_

Thiên Nga

" Hảo..." -Tôi la tên em, hy vọng em có thể trở lại và ôm tôi trong vòng tay như em vẫn thường làm, nhưng vô ích thôi.

Em sẽ không quay trở lại nữa. Em không còn giữ tôi trong vòng tay, xoa xoa lưng tôi, và nói với tôi rằng mọi thứ rồi sẽ ổn. Em đã đi mất rồi.

Tôi đang khóc phải không? Có phải là tôi không đây? Chính tôi đã lừa dối một người mà tôi đã hứa sẽ tình yêu đến cuối phần cuộc đời, người mà yêu thương, chăm sóc,tin tưởng tôi hết mực, nhưng bây giờ tôi khóc vì những sai lầm ngu ngốc của tôi.
Thiên Nga, chính mày đã tự làm mất đi người quan trọng nhất trong cuộc sống của mày đấy. Giờ thì vui rồi, mày chẳng còn gì cả.

Tôi đã phải khóc ít nhất 5 phút trước khi tôi nghe tiếng bước chân ..

Tôi đã hy vọng là eṃ, nhưng trái lại đó là Đồng Ánh Quỳnh.

" Nga..." - Chị đến gần và ôm tôi trong vòng tay.

" Suỵt đừng lo .... em ấy sẽ tha thứ cho chúng ta thôi, cuối cùng...." - Chị thì thầm vào tai tôi.

" Không Quỳnh... Hảo sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta đâu... sẽ không giờ " - Tôi la lên khó khăn hơn.

Nhưng buồn cười nhất là tôi không lý do tại sao tôi lại khóc như thế này.... cũng không biết tại sao tôi lại muốn Hảo quay lại với tôi.

_

Tú Hảo

Đã hai ngày kể từ hôm đó, và tôi đang sống trong bệnh viện của gia đình tôi, Bệnh viện Đại học Quốc gia Seoul, toàn bộ thời gian.Ban đêm và ngày làm việc trong hai ngày qua tôi nghĩ tôi đã có thể quên được cô ấy, nhưng khi tôi về văn phòng ngồi một mình thì hình ảnh của chúng tôi cứ từ từ hiện ra như thế.

Tôi đang đi vu vơ xung quanh bệnh viện, điện thoại của tôi rung lên.

" Vâng? Có gì... HẢ! Tôi đến ngay. " - Tôi lập tức chạy sau khi nghe về, ông Nguyễn, bố tôi... à không là bố của Thiên Nga mới phải, hiện đang làm luật sư trong TF.

" Bố! " - Tôi la lên và vội vàng chạy tới chỗ ông.

" Đã xảy ra chuyện gì? " - Tôi hỏi, trong khi y tá Chi lấy máy đo huyết áp.

" Ông ấy đột nhiên ngất xỉu lúc làm việc. " - Bộ trưởng Kim giải thích, trong khi tôi kiểm tra lên trên tình trạng của ông Nguyễn.

Sau một lúc, tôi vui mừng khi thấy rằng ông Nguyễn chỉ ngất xỉu vì làm việc quá sức.

Ông Nguyễn đã được chuyển đến khu VIP, còn bây giờ tôi phải gọi bà Nguyễn và nói với bà ấy.

" Con chào mẹ "

" Oh Tú Hảo, con gọi có chuyện gì vậy? " - Bà ấy hỏi sau khi nhận điện thoại.

" Mẹ, bố đang ở bệnh viện. " - Tôi bình tĩnh nói.

" GÌ CƠ?! Đã xảy ra chuyện gì? " - Bà Nguyễn thực sự lo lắng.

" Không có gì nghiêm trọng đâu mẹ, ông ấy chỉ bị xỉu khi làm việc quá sức thôi. Con nghĩ bố nên dành một vài ngày để nghỉ ngơi ".

" Oh ơn trời! cảm ơn con Tú Hảo. Mẹ sẽ đến ngay. Nga nó biết chưa? " - Bà ấy hỏi tôi.

" Con chưa gọi cho cô ấy, con muốn mẹ biết đầu tiên, sau đó con sẽ gọi cho cô ấy và Thiên Ân" - Tôi giải thích. (Thiên Ân là em trai Thiên Nga)

"Ồ, mẹ biết rồi, mẹ sẽ gọi Ân, con gọi Nga đi." - Bà Nguyễn ra lệnh.

"Vâng mẹ"

"Được rồi, mẹ hẹn con ở đó" - Bà Nguyễn nói trước khi treo lên.

Tốt rồi ... Tôi đã hy vọng có lẽ Ân sẽ gọi cho Nga nhưng giờ tôi lại là người làm điều đó.

Ngập ngừng, tôi bấm số và chờ đợi.

" Em đang ở đâu thế? Bệnh viện phải không?". Chị bắn phá tôi với những câu hỏi ngay khi vừa bắt máy.

" Dừng cái hành động như cô vẫn còn quan tâm đến tôi đi Thiên Nga. Tôi chỉ gọi để nói với cô là bố đang ở trong bệnh viện, ông ấy làm việc quá sức và ngất xỉu. Mẹ và Ân đang trên đường tới. " - Tôi lạnh lùng nói.

_

"Mình" , "Bố" - Bà Nguyễn và Ân bước vào phòng của ông Nguyễn.

"Chị Hảo, bố có sao không? " - Ân hỏi.

" Ông ấy là ổn rồi Ân, ông ấy chỉ đang ngủ thôi. " - Tôi đảm bảo với em ấy.

Tôi ở lại và trò chuyện với Ân và mẹ một chút, khi cánh cửa mở ra và chị bước vào trong, với Đồng Ánh Quỳnh.

" Oh Nga con đây rồi." - Bà ôm con gái mình.

" Umma con xin lỗi, giao thông không được tốt." - Nga ôm lại.

"Bố sao rồi?" - Chị hỏi tôi.

" Ông ấy ổn, chỉ đang chợp mắt một xíu thôi. Em nghĩ ông ấy nên ở đây thêm vài ngày nữa để nghỉ ngơi nhiều hơn. " - Tôi đưa cho em một nụ cười nhỏ, vì vậy mà mẹ và Ân sẽ không nghi ngờ điều gì.

Cảm thấy chị muốn nói chuyện nên một lần nữa tôi lên tiếng.

" Mẹ, con phải đi kiểm tra các bệnh nhân khác, nên con xin phép đi trước." - Tôi đã nói dối để tôi không phải ở trong căn phòng đó thêm giây phút nào nữa.

Thiên Nga

"Chị, chị và chị Hảo đang chiến tranh lạnh hả?" - Ân hỏi sau khi Hảo rời đi.

" Em đang nói gì vậy, chị và Hảo đâu có cãi nhau" - Tôi đã nói dối.

"Thôi nào chị, hai người thực tế đang tránh nhau. Thậm chí không thể nhìn vào
mắt nhau nữa là. '' - Ân nói sự thật hiển nhiên.

"Ân, nếu chị và chị Hảo của con đang chiến tranh thật thì, mẹ chắc chắn là hai đứa nó sẽ làm lành ngay thôi. Thế nên đừng có bàn về nó nữa" - mẹ bước vào.

Tôi muốn tất cả mọi thứ sẽ sớm tốt đẹp, nhưng tôi biết rằng cơ hội xảy ra là bằng không....

Tú Hảo

Tôi rời phòng của bố và đi lên tầng thượng của bệnh viện.

" AHHHHHHHH " - Tôi hét lên cùng với nỗi thất vọng.

" Một ngày khó khăn nhỉ?" - Một giọng nói lạ đột nhiên phát ra từ phía sau tôi.

" Uhm, cô có thể nói như vậy. " - Tôi trả lời, quay lại và nhìn thấy một cô gái xinh đẹp.

" Cô có muốn nói về nó không? " - Cô gái đó hỏi và vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.

" Không, tôi không sao uhh" - Tôi kéo ra vì tôi không biết cô ấy là ai.

"Duyên, Mỹ Duyên. Xin chào" - Cô mỉm cười.

"Rất vui được gặp cô Mỹ Duyên, tôi là Tú Hảo" - Chúng tôi cười khúc khích, trong khi tôi ngồi vào ghế bên cạnh cô ấy.

" Không, tôi nghĩ rằng cô có thể chỉ gọi tôi là Duyên đấy, Hảo" Cô mỉm cười.

" Haha, tôi biết nhưng tôi chỉ chọc cô tí thôi, nhưng nếu chúng ta muốn thoải mái làm bạn thì nên bỏ mấy cái kính ngữ phức tạp ấy đi, cứ gọi tôi là Hảo " - Tôi mỉm cười.

Wow, tôi cố gắng mỉm cười và cười bằng cả tấm lòng. Đó là điều mà tôi đã không có được trong một thời gian dài.

Mỹ Duyên, làm thế nào mà cô có thể làm cho tôi cười một cách thoải mái vui vẻ thế này thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net