CHƯƠNG 6: NHẤT TÂM BẤT LOẠN (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: dạo này cuối năm việc như điên không viết được nhiều nên post thiệt chậm huhu. Nhưng dù sao cũng xong một chương nữa rồi, quà mừng năm mới cho bạn nào còn đang đọc truyện nha~~~ Happy New Year. 

______________________


Mấy ngày sư phụ đi vắng, Quyền Nhất Chân luôn ngủ cùng Dẫn Ngọc. Ban đầu, hắn cũng có phần lo sợ sáng ra sẽ phải nhận mấy cước của sư đệ mình, nhưng thật không ngờ Quyền Nhất Chân lại không giống ngày thường, dậy sớm hơn cả hắn. Dẫn Ngọc vô cùng ngạc nhiên, bình thường trong võ quán chỉ có hắn là dậy sớm nhất, an bài mọi sự cho ngày mới rồi mới đi đánh thức đồng môn. Quyền Nhất Chân vẫn luôn là kẻ dậy sau cùng, rề rề rà rà mãi mới bước được ra khỏi giường. Vậy mà mấy hôm nay Dẫn Ngọc để ý, cứ mở mắt dậy đã thấy tiểu tử kia biến mất, bước ra ngoài đã thấy y chăm chỉ luyện tập tự lúc nào.

Điểm kỳ lạ lại không chỉ có một. Nếu bình thường Quyền Nhất Chân luôn là người ở lại sau cùng để luyện công đến tối mịt, thì mấy ngày này y đều xin phép nghỉ sớm có việc rồi đi mất dạng đến tối mới về. Hôm đầu tiên y rời sân tập sớm, Giám Ngọc trợn muốn lòi cả mắt ra ngoài, xong cũng trong tíc tắc liền khều mấy sư đệ quanh mình bàn bạc. Dẫn Ngọc đứng gần nghe thấy, đại ý là mấy người Giám Ngọc tính nếu Quyền Nhất Chân tối nay về trễ, sẽ giấu hết nước tắm để "dạy dỗ" y một phen. Dẫn Ngọc thấy như vậy quá xấu tính, lập tức lên tiếng quở trách. Giám Ngọc bị đại sư huynh mắng, cũng cụp tai xin lỗi, nhưng miệng không quên gằn mấy tiếng:

"Thế thì chỉ để cho nó một thùng nước thôi, sống biết tiết kiệm dần đi là vừa."

Dẫn Ngọc không đáp, chỉ nghiêm mặt kêu mọi người tập trung luyện công. Đến cuối ngày, quả thật bọn họ cố ý kêu gọi nhau tắm nhiều một chút. Dẫn Ngọc lắc đầu, cố ý ở ngoài sân luyện tập thật trễ. Giám Ngọc không còn hăng hái nữa, nhìn thấy đại sư huynh hôm nay vẫn ở ngoài sân luyện công trễ, liền bực bội đập chiếc bánh xà phòng xuống đất nói:

"Mấy người các ngươi tắm vừa phải thôi. Đại sư huynh còn chưa tắm, nếu chỉ để một thùng nước cho tiểu tử kia, không chừng đại sư huynh bị hắn giành hết nước phải đem người thúi lên giường ngủ."

Vậy nên, ý đồ "dạy dỗ" của mọi người bị bể tan tành. Dẫn Ngọc chờ cho các sư đệ đồng môn tắm hết mới đi vào, tắm xong cũng lặng lẽ lấy thêm một thùng nước đầy nữa cho Quyền Nhất Chân. Hắn nghĩ, tiểu sư đệ của hắn thói quen tắm vốn đã là hai thùng nước rồi, nay cắt bớt của y một thùng, không chừng tắm chẳng được sạch, đi ngủ lại khó chịu.

Quyền Nhất Chân ngày nào cũng đi tối mịt mới về, Dẫn Ngọc cũng không trách mắng gì. Chỉ biết mỗi lần về là y đi thẳng vào phòng tắm luôn, xong rồi mới thong thả gặp Dẫn Ngọc mà chào hỏi. Dẫn Ngọc càng không hỏi y đi đâu, chỉ có đến đêm thứ ba, hắn mới nhẹ nhàng nói:

"Ngày mai sư phụ về rồi, đệ đừng đi về trễ nữa."

"Dạ." – Quyền Nhất Chân ngoan ngoãn đáp, lại như thường lệ leo lên giường ngồi chờ sư huynh của mình làm việc cho xong – "Huynh làm sắp xong chưa?"

"Chưa. Có việc gì sao?"

"Ừm, cũng không gấp."

Dẫn Ngọc quay người lại nhìn Quyền Nhất Chân, thấy y ở trên giường vẫn xếp bằng, ngồi ngay ngắn vô cùng ngoan, gương mặt lại tột cùng trang nghiêm nhưng cả thân cứ nhấp nha nhấp nhỏm, đùi của y còn rung lên rung xuống như rất rộn ràng. Hắn cười thầm trong lòng nhưng cũng không biểu lộ, chỉ đứng dậy tiến về phía giường ngồi xuống:

"Có gì thì nói đi. Huynh một lát làm tiếp cũng được."

"Được. Vậy đệ nói nhanh." – Quyền Nhất Chân vui vẻ gật đầu, rút từ trong túi áo ra một vật được gói trong chiếc khăn tay lụa – "Tặng huynh."

Dẫn Ngọc nhìn vật nọ, trong lòng lấy làm lạ, không khỏi vô cùng ngạc nhiên. Càng ngày y càng thấy lời qua tiếng lại trong võ quán này sai hết rồi. Cái gì mà Quyền Nhất Chân chỉ lo thân mình, không chịu quan tâm đến ai? Không phải y để nước tắm cho hắn thì thôi, bây giờ lại còn tặng quà cho hắn kìa. Dẫn Ngọc vừa mỉm cười vừa nhận lấy món quà kia:

"Gì đây? Sao lại có nhã hứng tặng quà cho huynh?"

Dẫn Ngọc mở chiếc khăn tay ra, nụ cười trên mặt liền đông cứng. Bên trong là một chiếc trâm cài tóc khắc hình cánh hoa sen và đính hạt châu, nếu đem so với kỷ vật của mẫu thân hắn thì giống đến tám phần. Dẫn Ngọc khẽ cau mày, đanh giọng lại:

"Không phải ta nói đệ không cần đền sao? Tại sao phải cố chấp thế này?"

"Nhưng mà đệ không an lòng." – Quyền Nhất Chân gãi gãi đầu – "Vật quý như vậy mà đệ làm hư, đệ ngủ không ngon luôn đó. Cái này có thể không được y chang như cái cũ, nhưng đệ so rồi, thấy giống lắm luôn. Huynh có thể dùng để thay thế..."

"Không thay thế được." – Dẫn Ngọc sẵng giọng cắt ngang. Hắn đột nhiên cảm thấy có một chút lửa giận nổi lên trong lòng. Quyền Nhất Chân đến đây nhập học đã lâu như thế, gây chuyện thật sự không ít, nhưng trước nay Dẫn Ngọc chưa bao giờ thấy phiền lòng. Đây hẳn là lần đầu tiên cảm giác phiền toái đối với người trước mặt bất ngờ nhen nhóm trong tâm hắn.

Quyền Nhất Chân bị sư huynh cắt lời, lại nhìn thấy nét mặt của Dẫn Ngọc không hề vui vẻ như y tưởng tượng, cũng khựng mất mấy giây. Y nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao mình đền cho huynh ấy một cây trâm khác rồi vẫn bị giận, liền ngơ ngác nói:

"Đệ làm gì sai sao?"

"Ta không cần đệ làm cây trâm khác. Làm cái khác để làm gì? Có phải là vật để dùng đâu. Kỷ vật chỉ có một không thể thay thế. Cây trâm này nếu có đẹp hơn đi chăng nữa cũng không phải là vật của mẫu thân ta tặng cho, không có ý nghĩa."

"Nhưng nếu đệ tặng huynh lại cây trâm khác thì có gì sai?" – Quyền Nhất Chân gân cổ, lông mày hai bên đều như xịu xuống.

"Có gì sai?" – Dẫn Ngọc day day ấn đường, khổ sở nói – "Ta không cần vật không phải của mẫu thân ta. Đệ đưa ta cái này làm gì? Nhìn nó rồi ta chỉ nhớ đến cây trâm của nương ta bị đệ bẻ gãy, cơ bản chẳng vui vẻ. Không phải ta nói đệ đừng để tâm cũng đừng nhắc đến rồi sao? Ta không trách đệ thì thôi, vì sao đệ phải đi làm cái chuyện này?"

"Vậy mấy hôm nay đệ đi xuống chợ tìm người làm cho được cây trâm giống như vậy uổng công rồi..." – Quyền Nhất Chân bị mắng, xụ mặt xuống – "Huynh không thích thì thôi vứt đi vậy."

Nhìn Quyền Nhất Chân mặt buồn hiu, lửa giận trong lòng Dẫn Ngọc chỉ vừa le lói lại vụt tắt. Hắn thở ra một hơi dài, tiểu tử này đúng là mãi mãi không hiểu chuyện, trách mắng vô dụng. Dẫn Ngọc hữu khí vô lực, đành hạ giọng:

"Đệ có lòng đi kiếm người làm cho ta như vậy, ta rất cảm kích. Nhưng mà lần sau không cần phí công. Căn bản vật ngoài thân không có ý nghĩa, ý nghĩa chính là do được người mình yêu quý tặng cho. Cây trâm kia dù có bị gãy rồi cũng không sao, ta vẫn giữ, vì nó là thứ duy nhất còn lại của mẫu thân ta, như vậy mới có ý nghĩa. Ta không cần đồ mới nhìn thật đẹp hay hoàn hảo để làm gì cả. Đệ hiểu không?"

"Đệ ban nãy không hiểu, bây giờ có hiểu một chút." – Quyền Nhất Chân len lén ngẩng mặt lên nhìn Dẫn Ngọc, lí nhí – "Sư huynh đừng giận đệ có được không? Cái này đệ không biết, trước nay đều chưa có ai tặng gì cho đệ. Phụ thân hay mẫu thân gì đệ đều không có, nên không hiểu."

Lời Quyền Nhất Chân nói ra lập tức làm cho Dẫn Ngọc chấn động trong lòng. Từ cảm giác bực bội hắn bị đẩy sang một thái cực tội lỗi khác. Nghĩ kỹ ra cũng đúng, nói không ngoa thì Quyền Nhất Chân là do hắn một tay nhặt về cưu mang, người nhà cô dì chú bác đều đối xử không tốt với y, quẳng y ra ngoài đường lang bạt. Cha mẹ của Quyền Nhất Chân nghe nói đã vì bạo bệnh mà mất từ sớm, lúc ấy y còn quá nhỏ để hiểu, đành lớn lên không biết cha mẹ là ai. Tâm tính của y không có người dạy dỗ, từ nhỏ ngây ngô lớn lên cũng vẫn ngây ngô, chẳng trách nhiều chuyện không hiểu được. Dẫn Ngọc chau mày nhìn Quyền Nhất Chân vẫn đang cúi gằm mặt trước mắt mình, chịu không nổi, bèn đưa tay vỗ vỗ lên đầu y hai cái, nhẹ giọng:

"Thôi không sao. Chưa biết thì bây giờ biết. Không giận đệ."

"Không giận là tốt rồi." – không ngoài dự đoán, nghe Dẫn Ngọc nói không giận, Quyền Nhất Chân mặt lại tươi như hoa, ngẩng lên mắt chớp chớp – "Bây giờ đệ quăng nó đi nha, huynh không cần nhìn nó liền nhớ đến cây trâm bị gãy nữa."

"Thôi!" – nhìn thấy Quyền Nhất Chân tính giựt lại cây trâm, Dẫn Ngọc hoảng hốt đưa cây trâm ra xa, trong lòng buồn cười, giây trước vừa là người giận dữ, giây sau liền phải làm kẻ đi an ủi – "Cái này chắc chắn không rẻ gì, nó lại còn chứa đựng tâm tình của đệ. Ta giữ là được. Nhìn nó sẽ nhớ đến đệ mất công đi kiếm người làm cho ta, không nhớ đến cây trâm bị gãy đâu."

Quyền Nhất Chân nghe thấy thế, gương mặt giãn ra, tâm tình vui vẻ hẳn, nga một tiếng, ôm chầm lấy Dẫn Ngọc. Y úp mặt vào ngực Dẫn Ngọc, dụi dụi mấy cái, vừa dụi vừa nói:

"Hồi nãy tưởng huynh giận thật, đệ sợ chết luôn. Chỉ có sư huynh là tốt nhất, không bao giờ giận đệ."

Dẫn Ngọc bị Quyền Nhất Chân bất ngờ ôm chầm, hắn ngồi không có thế vững, ngã nằm lên giường. Quyền Nhất Chân cũng nương đà nằm theo lên người hắn, ôm chặt không buông. Y úp mặt vào ngực hắn, khi nằm xuống mái tóc bông xù của Quyền Nhất Chân liền xoà lên mặt Dẫn Ngọc, che lấp hết cả chẳng còn thấy người đâu. Tóc của y đâm vào cằm vào má Dẫn Ngọc vừa nhột vừa ngứa, hắn một tay phủi phủi tóc ra khỏi mặt, một tay vỗ vỗ đầu y, cười cười:

"Được rồi buông ra. Ta không có bản lĩnh giận được đệ. Nhưng mà đệ kiếm đâu ra tiền để làm cây trâm này vậy?"

Quyền Nhất Chân nghe lời, buông Dẫn Ngọc ra, ngồi bật dậy vui vẻ nói:

"Bây giờ huynh đi làm việc tiếp đi, đệ sẽ chờ huynh ngủ cùng. Ngày mai sư phụ về rồi đệ không qua đây được nữa."

"Làm sao đệ làm được cây trâm này?" – Dẫn Ngọc từ tốn ngồi dậy, thấy y đánh trống lảng, biết có chuyện không ổn, liền nheo mắt hỏi tới – "Mấy bữa rồi đệ cứ xin ra ngoài là đi đâu?"

Quyền Nhất Chân không đáp, ngó Đông ngó Tây, mắt chớp mấy cái, trông vạn phần ngây thơ. Nhưng có ngây thơ mấy thì y mãi vẫn chẳng có ý định lên tiếng.

"Nói!" – Dẫn Ngọc liền gằn giọng.

Quyền Nhất Chân sợ sư huynh lại giận, đành gãi đầu gãi tai nói thật:

"Đệ đi khuân hàng cho người ta, kiếm được mấy đồng."

"Mấy đồng khuân hàng cũng không đủ mua cây trâm này. Phần tiền còn lại đệ làm sao trả cho người ta?"

"Đệ... không có trả. Đệ nói ông chủ tiệm trang sức làm cho cây trâm, có bao nhiêu tiền đó đưa hết rồi. Không làm tức là coi thường đệ."

Dẫn Ngọc liền trợn mắt, đứng bật dậy, tay cầm cây trâm đi qua đi lại trong phòng. Nghe qua liền biết Quyền Nhất Chân hung dữ đi hù doạ người ta, họ sợ bị đánh mới phải làm cho. Cầm một lúc, hắn sợ đến lượt hắn không kiềm được lại bẻ gãy cây trâm nữa thì không xong, đành bỏ luôn vào hộp gỗ cất rồi quay lại nói:

"Đệ còn thiếu người ta bao nhiêu?"

"Còn mười lăm đồng chưa trả. Nhưng cũng không cần trả nữa, ông chủ nói không cần rồi. Đệ cũng chưa có đánh người, đệ chỉ nói thôi." – Quyền Nhất Chân phân bua.

"Phải trả. Nợ người ta phải trả. Không phải con người đệ sòng phẳng lắm sao, có vay có trả còn gì. Bây giờ học ai mà lại đi lấy quyền cước ra doạ người để được lợi cho mình?"

"Tại đệ sợ không kịp. Ngày mai sư phụ về rồi, đệ không ra ngoài được nữa. Đệ có hứa với họ, sau này đệ nhất định trả đủ."

"Đợi đến lúc đệ trả được cho người ta mười lăm đồng thì không chừng họ cũng dẹp tiệm rồi." – Dẫn Ngọc hừ giọng – "Hôm nay ngủ sớm đi, ngày mai đệ dẫn ta ra tiệm trang sức đó xin lỗi người ta rồi trả tiền cho tử tế."

"Nhưng mà... cái này là quà tặng cho huynh, huynh lại lấy tiền của huynh đi trả, đâu có hợp lý." – Quyền Nhất Chân nhăn mặt nói.

"Vậy thì coi như đệ nợ ta mười lăm đồng, còn hơn là vừa nợ tiệm người khác mười lăm đồng lại còn mang tiếng cường hào ác bá doạ nạt họ. Ngủ đi."

Quyền Nhất Chân nghe lời, dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn nằm xuống, mặt vẫn còn đang phụng phịu. Dẫn Ngọc lại quay người ngồi xuống làm tiếp công việc của mình, khẽ thở hắt ra một tiếng. Rõ ràng là Quyền Nhất Chân đối với hắn vạn lần tốt, toàn là thiện tâm thiện ý, vậy mà sao hành động nào cũng có điểm sai? Dẫn Ngọc không phân tích được, càng cảm thấy không thể đem lý lẽ của người thường mà áp lên người tiểu tử này, đành một lần nữa cương quyết bỏ qua.

*******************

Hôm sau hoá ra sư phụ vẫn chưa về, xem chừng là có ít chuyện dọc đường nên trễ một vài ngày. Tranh thủ cơ hội để tránh phải tường trình, mặt trời còn chưa tắt Dẫn Ngọc đã dắt Quyền Nhất Chân đi thẳng xuống chợ tìm tiệm trang sức kia mà trả tiền cho cây trâm. Quả y như Dẫn Ngọc dự đoán, người của tiệm nọ vừa nhác thấy bóng Quyền Nhất Chân thì ai nấy đều mặt xanh như tàu lá chuối, có người chân run đứng còn không vững. Chủ tiệm bước ra chẳng kịp nhìn đến Dẫn Ngọc, vừa thấy hàm răng trắng loá của Quyền Nhất Chân đang nhe ra cười liền nổi giận, mặt đỏ bừng. Dẫn Ngọc đành phải nhanh chân bước lên một bước chắn trước mặt tiểu đệ của mình mà cúi đầu xin lỗi. Quyền Nhất Chân lúc ấy lại không hiểu, thấy sư huynh của mình vô tình chắn ở trước liền nhích chân sang một bước, nghiêng đầu nhìn chủ tiệm cho rõ. Đuôi tóc gợn sóng của y ngả sang bên phải đung đưa như trêu tức người đối diện. Nhưng cũng may sao, do lúc này Dẫn Ngọc đã lên tiếng, sự chú ý của chủ tiệm trang sức lập tức bị phân tán.

Hắn dùng hết sự ăn năn của chính mình ra mà đi nói chuyện với người ta, vừa nói vừa cúi đầu nhẹ nhàng để tạ lỗi. Bản thân hắn ý thức rõ người ngoài nhìn vào mình ra sao. Trong mắt người khác, hắn chính là một thiếu niên nho nhã, nhìn qua liền biết là người có ăn có học tử tế, biết điều cư xử phải phép, chẳng mấy ai có thể giận lâu. Chưa nói đến hắn thật tâm xin lỗi như vậy, tiền cũng nhanh tay đưa trước mặt, chủ tiệm nọ cũng lấy lại phong độ của mình mà mặc kệ Quyền Nhất Chân, tập trung đối đáp với kẻ hiểu chuyện. Cũng mất qua vài khắc để hai bên nói đôi ba câu khách sáo với nhau mới xong, Quyền Nhất Chân cũng đã bị sư huynh mình bắt cúi đầu một cái mà nhận lỗi. Sau cùng, cũng nhanh như lúc bước vào tiệm, Dẫn Ngọc lập tức kéo Quyền Nhất Chân đi về.

"Đệ làm cái mặt gì thế kia? Lại còn không nghĩ mình sai?" – Trên đường về, nhìn thấy mặt Quyền Nhất Chân cứ phụng phịu suốt buổi, Dẫn Ngọc đành phải hỏi han một tiếng.

"Cũng... không hẳn." – Quyền Nhất Chân chau mày – "Đệ chỉ nghĩ mãi cũng không hiểu. Vì sao tên chủ tiệm kia, rõ ràng miệng nói là tiền đệ đưa như thế đủ rồi, không cần đệ trả mười lăm đồng kia nữa, nhưng vẫn cầm tiền của huynh. Cầm tiền của huynh rồi, cũng vẫn chửi mắng đệ. Cứ cho là đệ quát nạt họ thì sai, nhưng họ cũng có thể quát nạt lại đệ mà. Họ không làm thì thôi, đồng ý rồi thì thôi, bây giờ lại trở mặt."

"Cái này không phải là trở mặt. Đâu thể ngươi quát ta một tiếng, ta quát ngươi một tiếng nữa liền xong. Đệ cũng không thể cứ đi đâu cũng liền gây sự đánh nhau lớn tiếng cả ngày được. Người ta làm ăn, quan trọng chính là ngân lượng a. Mà thôi, cái này bây giờ đệ không hiểu, sau này từ từ hiểu đi." – Dẫn Ngọc thở hắt ra, cảm thấy lười biếng phải giải thích.

Mặt trời cũng hạ dần khuất sau những mái vòm, chỉ còn một vài tia nắng sót lại trên đường, len lỏi vào mấy sạp dựng đêm. Bây giờ tuy vẫn còn sớm để mà dạo chợ đêm, nhưng sạp quán ít nhiều cũng đang đi vào giai đoạn chuẩn bị. Con đường này cũng chính là con đường mà cứ bảy ngày một lần sẽ họp chợ đêm. Hôm nay vừa đúng vào ngày họp chợ, người người xôn xao dựng sạp, tiếng cười nói cũng í ới vang khắp đường. Dẫn Ngọc nhìn qua, xem ra Quyền Nhất Chân vẫn còn mãi đeo vẻ mặt sầu thảm khó chịu đó. Hắn nghĩ nghĩ một lúc, mắt lại vô tình chạm vào một gian sạp nhỏ bên đường, không rõ bán sáng hay bán đêm mà hàng đều được bày sẵn, trông không giống vừa dọn ra cũng không giống chuẩn bị dọn đi.

"Nhất Chân, đệ lại đây." – Dẫn Ngọc tiến về phía gian hàng nọ, tay vỗ nhẹ lên vai Quyền Nhất Chân.

Sạp hàng nhỏ này bán trang sức và phụ kiện cho các cô nương, được một thiếu niên trạc tuổi Dẫn Ngọc chăm chút. Sạp trưng hàng tuy không quá to nhưng từng loại phụ kiện đều được xếp một cách ngay ngắn cẩn thận, phân ra theo màu sắc kiểu dáng, nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Hoa tai chiếc dài chiếc ngắn đều được treo lên trên một tấm gỗ dựng ở góc bàn, dây chuyền cùng mặt dây chiếm đa số, được phân cho một khu riêng biệt, ngọc bội cùng cài áo lại không nhiều lắm, chỉ được cấp cho một góc nho nhỏ ở mé ngoài. Lẽ đương nhiên, trang sức mà bán ngoài đường như thế này chắc chắn chẳng thể so với cây trâm mà Quyền Nhất Chân làm cho Dẫn Ngọc, nhưng mà hắn vẫn nhìn ngắm qua gian hàng một lượt.

"Tiểu huynh đệ, ngươi tìm gì ta có thể giúp." – thiếu niên ở sạp trang sức nhìn thấy khách đến liền nở một nụ cười tươi như hoa – "Tặng cô nương trong lòng tốt nhất nên dùng hoa tai. Nếu là vị hôn thê thì dây chuyền là tuyệt hảo. Nếu..."

"Được rồi được rồi." – Dẫn Ngọc đưa tay ngăn lại mỉm cười – "Đa tạ, ta chỉ tìm một miếng ngọc bội."

"Ngọc bội thì sạp của ta hôm nay không có nhiều hàng lắm. Ngươi nhìn xem ở góc đó có cái nào hợp mắt không?"

"Ừm..." – Dẫn Ngọc cầm lên một miếng ngọc bội màu trắng đơn giản. Miếng ngọc bội này so với những phụ kiện khác bên cạnh lại không được điêu khắc chạm trổ gì, chỉ đơn thuần là một vòng tròn màu trắng trong suốt được đục lỗ ở giữa để xỏ dây đeo – "Cái này làm bằng ngọc gì sao lại trong suốt được thế này nhỉ? Ta chưa thấy bao giờ."

"A, ngươi quả thật có mắt nhìn đó nha tiểu huynh đệ. Miếng ngọc này là hàng ta lấy từ phương Đông về, ở phía Tây chúng ta không có loại ngọc trong suốt thế này, ta còn tính không bán đấy."

"Nhưng ngươi cũng đã bán rồi đấy thôi." – Dẫn Ngọc nheo mắt mỉm cười – "Thế miếng ngọc bội này bao nhiêu tiền?"

"Ta tính không bán thật, nhưng nghĩ kỹ đằng nào sắp tới cũng đi phương Đông thêm một chuyến, nhất định lấy thêm nhiều hàng nên cứ trưng ra thôi. Ngươi không biết chứ sáng giờ cũng đông khách nhưng chẳng mấy người có phẩm vị, hàng lạ vậy mà chẳng hiểu sao không ai thèm đoái hoài đến nó. Giờ cuối ngày rồi ta bán rẻ cho ngươi, mười đồng."

"Những mười đồng mà còn bảo rẻ, có thua gì ngọc bội trong tiệm?" – Dẫn Ngọc mở to mắt nhìn chủ sạp – "Năm đồng được không huynh đệ? Không phải cuối ngày rồi ngươi cũng dọn hàng sao? Ta hôm nay không đem tiền nhiều."

"Ngọc bội nào trong tiệm mà mười đồng? Ta mà có tiệm bán thì cái miếng này bán hẳn năm mươi đồng ngươi biết không hả? Ngươi không đem tiền nhiều lại đi mua trang sức làm gì." – thiếu niên bán trang sức bật cười, nheo mắt nhìn Dẫn Ngọc đầy tinh nghịch – "Ngươi tặng cho hôn thê à?"

Dẫn Ngọc lắc đầu, quay sang kêu Quyền Nhất Chân một tiếng:

"Nhất Chân, đệ thấy miếng ngọc bội này thế nào?"

"Đẹp lắm. Hợp với huynh." – Quyền Nhất Chân đang ngơ ngáo không rõ đầu cua tai nheo, bị hỏi cũng liền nghiêm túc nhìn ngắm một lúc rồi gật mạnh đầu đáp.

"Cái gì mà hợp với ta." – Dẫn Ngọc bật cười – "Ta hỏi đệ nhìn miếng ngọc bội này có thích không? So với mấy mảnh ngọc bội trên gian hàng này thế nào?"

"Thích. Cái này đẹp nhất." – Quyền Nhất Chân lại ngây ngô đáp.

"Đừng nói với ta ngươi đem miếng ngọc quý thế này cho tên nhóc kia. Nhìn là biết tay chân hậu đậu, vô tâm vô tính, cầm không cũng vỡ làm gì mà biết trân trọng ngọc." – thiếu niên nọ thấy vậy, liền hoảng hốt chen ngang vào cuộc đối thoại của hắn.

"Việc gì ngươi phải la lớn vậy?" – Dẫn Ngọc chau mày – "Chính vì có chút hậu đậu nên cần phải cầm ngọc, cần phải biết học cách giữ gìn đồ vật từ bây giờ."

"Ta không bán không bán." – thiếu niên nọ xua xua tay, mặt kinh hoàng – "Ta nói ngươi biết, nhìn trang sức với nhìn người cũng không khác nhau lắm đâu. Ngươi cầm lên liền cầm được viên ngọc ta thích, vừa quý vừa lạ, ta liền biết ngươi và viên ngọc này ít nhiều giống nhau. Nên bán cho ngươi thì được, tên kia thì không."

"Thì ngươi bán cho ta mà. Vị huynh đệ này buôn bán kỳ lạ nhỉ." – Dẫn Ngọc phiền lòng, mân mê mảnh ngọc bội trên tay – "Không phải ngươi nói, cả ngày hôm nay chẳng ai thèm để ý đến nó sao. Không chừng ngươi mà để thêm vài ngày lại càng chẳng có người mua, người ta vốn không thích nó, có phải là uổng công ngươi không?"

"Người ta thích nó hay không ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net