Chương 9: Tuyết rơi rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương trầm tư ngồi thư giãn cùng một quyển thoại bản Long Dương Chi Phích đặc sắc đang lưu truyền trong nhân gian. Những thứ này là tiểu hồ ly kiếm cho nàng, còn bằng cách nào thì cũng không rõ.

Hắc hồ khi biết nàng đam mê những thứ này liền hoài nghi nhân sinh mà nhìn tiểu cô nương thêm nhiều lần. Nó đã sống lâu như thế mà đến giờ mới biết có những thứ...đặc sắc như thế này trên đời.

Đông Phương nhớ lại lần nó lén vào phòng mình đọc trộm, như thế nào mà trùng hợp bắt gặp một trang minh hoạ cực kì chi tiết. Hai nam tử dính lấy nhau, gương mặt nhuốm sự mơ màng mà nhục dục mang đến, tay người trên thò vào đùi người đưới, tay người dưới sờ soạng khuôn ngực trần người trên...

Giở sang trang, có một đoạn thoại thế này:

"A Tiệt, nhẹ thôi, ta đau..."

Tiệt Giang nghe tiếng rên rỉ của huynh đệ tốt, lại càng sung huyết mà hoạt động mạnh hơn làm Lý Thiện Dương thét lên, y đắm chìm trong cảm giác kì lạ trộn lẫn giữa đau khổ và sung sướng.

"A Dương huynh thật quyến rũ mà...ha~ha~"

Tiệt Giang cười bỉ ổi, tiếp tục nâng chân đối phương lên, mạnh mẽ tiến công rồi phát tiết trong người Lý Thiện Dương.

Lý Thiện Dương sau khi bị người huynh đệ mình tin tưởng nhất công thành đoạt đất , nằm xụi lơ xuống, mệt mỏi thở dốc, quay đầu ném một cái mị nhãn mang ý tứ trách móc cho Tiệt Giang."

Aaaa, phi lễ chớ đọc!!!

Tục, quá tục!!

Hồ ly ném quyển sách ra xa 3 thước, sợ hãi chạy đi.

Tất cả sự việc được thu vào mắt Đông Phương, nàng ôm hai vai run lẩy bẩy, gục người xuống.

Mắc cười quá...

————-

Đông Phương nhớ tới hồ ly, mép trái giật giật, cũng không tập trung đọc thoại bản được nữa. Nàng đặt cuốn sách xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong phòng, tiếng củi cháy vang lên hai tiếng "tách, tách", ngoài trời tuyết đã bắt đầu rơi. Ban đầu cũng chỉ lất phất vài bông trắng lả tả, vài canh giờ sau đã chất thành hàng đống, chắn cả lối đi.

Thương Liên cẩn thận bước vào phòng tiểu đồ đệ, trên tay bưng một khay đồ ăn cùng một chén thuốc đen. Hắc hồ ly sau khi mạc danh kì diệu nấu xong một bữa ăn trên cánh tay của y đã chạy ra ngoài nghịch tuyết.

Nhìn nó chơi đến say sưa, Thương Liên bất giác nhận ra rằng

...Tuyết rơi rồi, Giao Thừa cũng sắp tới.

Mấy trăm năm nay, hắn ngơ ngác trong núi, làm việc gì cũng chỉ có một mình. Ba tháng trước, một cô nương kì lạ rơi từ trời xuống, phá hư kết giới được đặt quanh núi, nhảy vào cuộc sống yên bình của hắn. 

Tựa như một hòn đá khuấy động mặt hồ tĩnh lặng.

Rốt cục vẫn không còn phải chịu cô đơn nữa.

Bước vào phòng, cái hơi lạnh bị xua đi, nhìn nàng yên bình tựa vào thành giường, Thương Liên dừng chân, có chút ngơ ngác, tim như bị người ta đập mạnh một cái, tê tái. Từ sau khi tiểu đồ đệ quyết định ở lại, là nàng luôn chăm sóc y, nấu ăn cho y, giặt đồ cho y, dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc linh thảo cho y. Chưa bao giờ Thương Liên thấy Đông Phương suy sụp, hồng y cô nương luôn luôn tràn đầy năng lượng.

Rất hiếm khi nàng yên lặng ngồi một chỗ như thế này

... mà cứ luôn tràn đầy năng lượng, vui vẻ tự tại.

Bức tranh này trông thực đẹp.

Thương sư tôn chần chờ tiến đến, như sợ mình sẽ phá hoại khung cảnh này, y lặng lẽ vuốt ve mái tóc nàng, như dỗ dành trẻ con mà nói:

"A Phương mau dậy, ăn một chút rồi uống thuốc nào."

Đông Phương mơ màng dụi vào bàn tay y một lần nữa, hệt như con mèo nhỏ nũng nịu.

"Người vội gì chứ, con cũng chỉ vừa chợp mắt..."

Thấy nàng mệt mỏi liền không nói gì, y mặc nàng ôm tay mình say giấc. Thẳng đến nửa canh giờ sau, tiểu đồ đệ dụi mắt tỉnh dậy, cánh tay đã tê rần, cơm nước mang đến cũng nguội ngắt hết cả. Thương Liên bất đắc dĩ thở dài đứng dậy trở vào nhà bếp, cẩn thận hâm nóng thức ăn rồi từ từ  đút Đông Phương đang mơ màng từng miếng, cứ như người cha chiều chuộng con gái.

"Ồ, ngon quá...?"

Nghe tiếng Đông Phương cảm thán, sư tôn nàng mỉm cười:

"Phải không? Là tiểu hồ ly làm đấy."

Đông Phương ngạc nhiên: "Như thế nào mà nấu được? Con tiểu hồ bé tí bé tẹo, làm sao mà nhóm lửa, làm sao mà xử lí thức ăn?"

Chỉ thấy người đối diện nàng ngượng ngùng gãi đầu: " Ta bồng nó trên tay, còn nó nấu canh, xào thịt."

Tiểu cô nương không nhịn được mà than lạ, cứ tưởng tượng đến vật nhỏ khó nhọc dùng cái đệm thịt cầm thìa khuấy canh lại không nhịn được mà phì cười. Trong lúc ấy, bên ngoài kia, tiểu hồ ly ở ngoài lăn lộn trong tuyết, không màng thế sự.

Cái chi trước bông bông mềm mại của nó chắc đau mỏi sắp gãy đi?

"Tiểu hồ ly đỡ bệnh, chắc sắp khôi phục được nhân dạng rồi."

Tiểu đồ đệ chống tay, để Thương Liên đút nốt thuốc, nàng hưởng thụ cảm giác được chiều chuộng này:

"Hồ ly tu được nhân dạng, còn là sáu đuôi, rõ ràng là một lão bất tử thế mà cứ giả bộ làm trẻ con."

Bát thuốc cạn, Thương sư tôn không nói gì mà thu dọn đồ đạc, bưng lên chuẩn bị mang đi rửa, lúc ra đến cửa cũng không quên ngoái đầu nhắc nhở nàng:

"Sắp giao thừa, vài ngày sau nhớ thu xếp xuống núi để chuẩn bị cho năm mới."

Đông Phương nghe xong, cười đến ngoác miệng. Thật là một niềm vui bất ngờ.

Xuất sơn? Tuyệt! Nàng đến đây hơn 3 tháng trời, ngoài sự cố của Hắc Hồ Ly, chưa từng có cơ hội ra khỏi địa phận của Thiền Linh Sơn. Tưởng tượng đến phố thị phồn hoa, nườm nượp người qua lại, hồng y cô nương đang ôm liệt giường cũng không khỏi sinh ra chút hào hứng cùng mong chờ.

Ngoài kia, một đợt bão tuyết lại đến, hồ ly lăn lộn trong tuyết trắng đột nhiên thấy cả thân mình nóng bừng lên đột ngột, đan điền như muốn bạo. Nó vội điều tức, cố hết sức ngăn không để thú đan bị nứt hỏng. 

Sau khi khống chế được bạo thương trong người, một đuôi lại mọc trở lại, nó vui mừng nhận thấy ba tháng ngẩn ngơ trị thương ở đây không hề vô ích, cuối cùng thì tu vi cũng có dấu hiệu được khôi phục, dù bây giờ cũng chỉ được một phần nhỏ nhưng sau này chắc chắn sẽ có ngày nó trở lại cường đại như xưa.

Hắc Hồ vui mừng, lại không phát hiện thân thể mình đang có sự biến đổi. Tai và đuôi dần thu vào, lông mao biến mất để lại một làn da mướt mịn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net