Chương 51: Thật sự là hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya, nhưng Sở Thanh Linh không đi ngủ, chỉ lẳng lặng đứng ở ban công nhìn trời đêm thăm thẳm.

Thái tử Thành Hạ quốc tên gọi Dạ Mặc Hiên, ngày mai sẽ gặp mặt Hoàng Phủ Khinh Trần, giữa bọn họ nhất định có sự thương lqd lượng. Cho tới nay, quan hệ giữa hai nước này cùng Thiên Vận quốc đã cực kỳ căng thẳng. Lần gặp mặt này bọn họ muốn nói cái gì đây? Càng khiến Sở Thanh Linh lưu tâm chính là ngày mai gặp mặt người kia có phải chính là người vẫn khiến mình mong nhớ hay không?

Sở Thanh Linh thở dài thật sâu, ánh mắt dần dần thống khổ. Lại nghĩ tới tình cảnh năm ấy Đoan Ngọc liều mạng cứu nàng, còn có Sở Thiên Lăng kia mỉm cười ôn nhu cưng chiều.

Ở chỗ tối, Hoàng Phủ Khinh Trần cũng lẳng lặng nhìn Sở Thanh Linh. Thần tình vừa đau thương vừa cô đơn như vậy, rốt cuộc thì nàng đã trải qua những gì? Những thứ này căn bản không nên để nàng đau thương khi ở độ tuổi này. Rất muốn hiểu rõ nữ tử này, nhưng tại sao xem thế nào cũng không hiểu. Con người chính là động vật kỳ quái, càng xem không rõ càng muốn nhìn chân tướng, càng không chiếm được càng muốn đạt được. Đã phái người đi thăm dò thân phận của nàng rồi, tin tưởng rất nhanh sẽ có đáp án. Nữ tử bí ẩn này này thu hút tâm của mình thật sâu.

Hôm sau, hai người lên xe ngựa lẳng lặng rời khỏi vương phủ đi ra ngoài thành.

"Chúng ta đi thuyền hoa ở hồ Mộc Long *." Hoàng Phủ Khinh Trần giải thích cho Sở Thanh Linh đang bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.

*Hồ Mộc Long: Là một trong bốn hồ Mộc Long Hồ, Quế Hồ, Dung Hồ, Sam Hồ. Là thẳng cảnh nổi tiếng của đất Quế Lâm Trung Quốc.

"Uhm..." Sở Thanh Linh không quay đầu lại, không tập trung trả lời.

"Ngươi không định hỏi ta vì sao lại mang theo ngươi sao?" Hoàng Phủ Khinh Trần bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.

"Hết thảy Vương gia tự có an bài." Sở Thanh Linh vẫn không yên lòng tuỳ ý nói cho xong.

"Bởi vì, ta đã coi ngươi là người của ta." Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, "Đương nhiên ta hy vọng nhất không phải là điều này, ta càng hy vọng ngươi làm nữ nhân của ta."

Lời nói thấu lòng người như thế chỉ đơn giản từ trong miệng Hoàng Phủ Khinh Trần nói ra, mà Sở Thanh Linh cũng chỉ hơi hơi nghiêng đầu, cười cười: "Vương gia lại đang nói đùa."

Hoàng Phủ Khinh Trần bất đắc dĩ cười cười, không nói gì, chỉ là Sở Thanh Linh không nhìn thấy tia thâm trầm trong mắt kia. Thời gian vẫn còn nhiều, sớm muộn gì cũng khiến cho nàng trở thành nữ nhân của mình.

Đến hồ Mộc Long, hai người xuống xe ngựa lên thuyền hoa, thuyền hoa từ từ hướng đến trung tâm hồ.

"Thanh Linh, đây là rượu Bích Trúc giải thử thanh nhiệt (giải nóng làm mát), nếm thử một chút." Hoàng Phủ Khinh Trần cười ôn nhu, đưa rượu trong tay cho Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh nhận lấy ly rượu rót vì mình uống một mạch, chỉ vì lòng của nàng hoàn toàn không ở chỗ này. Trên thuyền hoa không lqd có người khác, chỉ có mấy người chèo thuyền cùng vài nha hoàn. Thái tử Thành Hạ quốc còn chưa tới. Dĩ nhiên là Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn ra sự khác thường của Sở Thanh Linh, trong lòng khó hiểu, không rõ rốt cục là Sở Thanh Linh làm sao vậy.

"Vương gia, người tới." Đột nhiên, một nam tử toàn thân áo đen xuất hiện sau lưng Hoàng Phủ Khinh Trần nói thật nhỏ.

"Mau mời." Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng phất tay.

Một lát sau, rèm cửa bị nhấc lên, trước cửa là một thiếu niên xinh đẹp khí thế hiên ngang. Một thân áo trắng thanh nhã khảm viền vàng, đơn giản mà không mất đi khí độ. Vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười, vừa nhìn thấy liền không phải là phàm nhân. Chính là Thái tử Thành Hạ quốc Dạ Mặc Hiên.

"Nhân vương điện hạ." Dạ Mặc Hiên khách khí mỉm cười, quan sát nam nhân ở trước mặt.

"Thái tử điện hạ, mau mời ghế trên." Hoàng Phủ Khinh Trần đứng dậy, cũng khách khí chào hỏi.

Mà trong nháy mắt khi Dạ Mặc Hiên tiến vào, Sở Thanh Linh hoàn toàn sửng sốt đứng yên, phảng phất giống như huyết dịch toàn thân đều đã ngưng đọng lại, liền thất thần như vậy nhìn người đang đến. Mặc Hiên! Là Mặc Hiên, thật sự chính là người mình vẫn nhớ mong tiểu Mặc Hiên! Sẽ không sai! Thật sự là hắn! Nhưng vì sao hắn lại là Dạ Mặc Hiên. Vì sao hiện tại hắn trở thành thái tử Thành Hạ quốc? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Dạ Mặc Hiên cùng Hoàng Phủ Khinh Trần khách khí, nói một chút những điều không liên quan. Mà khi Dạ Mặc Hiên ngồi xuống mới phát hiện trong phòng còn có một người, một nam tử thon gầy vẫn cúi đầu.

"Vương gia, vị này là?" Dạ Mặc Hiên không hiểu nhìn về phía Sở Thanh Linh, nhìn không rõ ràng khuôn mặt của người nọ. Mình tới đây là cơ mật, cũng chỉ dẫn theo vài người tâm phúc, nhưng cũng ở lại bên ngoài. Nhân vương lại dẫn theo người đi vào, rốt cuộc thân phận của người này là gì, thân mật với Nhân Vương như vậy?

"Là người của ta." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười nhàn nhạt nói qua.

"Uhm." Dạ Mặc Hiên cũng không hỏi sâu hơn, chỉ vì hắn biết người nam nhân ở trước mắt cũng không phải hạng người hời hợt, nếu chỉ việc nhỏ này cũng không có đúng mực thì cũng sẽ không đến được vị trí như bây giờ rồi.

Ở thời điểm Dạ Mặc Hiên chuẩn bị dời ánh mắt của mình đi, người đang cúi đầu này từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người gặp nhau ở giữa không trung như vậy. Ánh mắt Sở Thanh Linh phức tạp, đau thương, nghi ngờ, còn có tia vui mừng, ít ra thì Mặc Hiên còn sống, hắn không chết.

Trong nháy mắt con ngươi của Dạ Mặc Hiên phóng đại, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, ánh mắt không biến sắc dời sang chỗ khác, nhàn nhạt cười với Hoàng Phủ Khinh Trần, nói tiếp chuyện khác.

Sở Thanh Linh nghiêng đầu, ngay sau đó lại cúi đầu. Trong lòng càng sôi trào, hắn thật sự là Mạc Hiên, mới vừa rồi trong nháy mắt chính mình đã đọc hiểu ánh mắt đó. Hắn thật sự là Mạc Hiên, đúng là hắn nhưng không nhận thức mình, chắc hắn có nguyên nhân của hắn thôi. Đợi đã nào...! Trong đầu Sở Thanh Linh chợt giật mình một cái. Y tiên từng nói, chuyện của cha mẹ có liên quan tới Hoàng thất Thành Hạ quốc! Mà bây giờ Mạc Hiên là thái tử! Hắn nhất định đã biết chuyện gì xảy ra. Rất muốn hỏi cho rõ ràng bây giờ, nhưng thấy Dạ Mặc Hiên đang chuyện trò vui vẻ với Nhân vương, Sở Thanh Linh vẫn nhịn được. Luôn có cơ hội tìm hắn hỏi rõ ràng.

Mà câu chuyện của hai người cũng không có liên quan đến nhiều chuyện cơ mật, chỉ là hời hợt thử thăm dò lẫn nhau. Càng thử dò xét, Hoàng Phủ Khinh Trần càng kinh hãi, thiếu niên trước mắt còn chưa tới hai mươi tuổi mà cư nhiên săc bén như thế, cũng không phải là người qua loa, chứ đừng nói chi tới khống chế. Mà trong lòng Dạ Mặc Hiên cũng sợ hãi thán phục, nam nhân này không hổ là người quyền khuynh thiên hạ của Thương Châu quốc, thật không dễ dàng đối phó.

Hồi lâu, khi hai người kết thúc cuộc trò chuyện Dạ Mặc Hiên rời đi, mà Hoàng Phủ Khinh Trần cũng phân phó thuyền hoa trở về.

Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh lqd đang trầm mặc không nói, trong mắt nổi lên thâm trầm. Mình hẳn không nhìn nhầm, lúc nàng vừa thấy thái tử Thành Hạ quốc thì lúng túng còn thái tử nhìn thấy nàng thì trong nháy mắt thất thần cùng kinh ngạc. Mặc dù cái nháy mắt đó cực kỳ ngắn, nhưng quả thật là có tồn tại. Hai người cư nhiên biết nhau?! Nàng rốt cuộc là ai?! Là nữ tử thế nào?!

"Thanh Linh ——" Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ giọng gọi. Mà Sở Thanh Linh không có phản ứng, suy nghĩ vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân như cũ.

"Thanh Linh!" Hoàng Phủ Khinh Trần cất cao giọng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Sở Thanh Linh, lúc này Sở Thanh Linh mới lấy lại tinh nhần, nhanh chóng quay đầu đi, tránh né tay của Hoàng Phủ Khinh Trần. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần thoáng qua tia mất mát nhàn nhạt thu hồi tay của mình.

"Gì vậy? Vương gia?" Sở Thanh Linh lấy lại tinh thần nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần nhàn nhạt hỏi.

"Ngươi, làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Giọng của Hoàng Phủ Khinh Trần tràn đầy ân cần.

"Không, không có gì." Sở Thanh Linh tuỳ ý trả lời một câu rồi không nói gì thêm. Nhưng trong lòng đang rối loạn thành một nùi. Mạc Hiên không chết, vậy cái chết của cha mẹ có liên quan gì đến hắn? Lúc trước Thiểu Tư nói là có thi thể của hắn. Nhưng hôm nay lại thấy hắn sống sờ sờ, tức là thi thể khi đó không phải hắn, là có người cố tình làm vậy!

Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cõi lòng đầy tâm sự của Sở Thanh Linh, trong mắt lại thâm trầm.

Sau khi Dạ Mặc Hiên rời thuyền hoa, đi rất xa mới quay đầu lại nhìn thuyền hoa thật sâu. Nơi đó có người mình nhớ thương muốn gặp nhất! Tại sao nàng lại ở chỗ này? Tại sao nàng lại ở chung một chỗ với Nhân vương? Tên đàn ông khốn kiếp kia chịu thả nàng đi sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cực kỳ muốn rất muốn ôm nàng thật chặt vào trong ngực, nói cho nàng biết chính mình có bao nhiêu suy nghĩ nhớ nàng. Nhưng hiện tại thì không thể. Hiện giờ chính mình còn không có năng lực bảo vệ nàng thật tốt, cho nên, chỉ có thể làm bộ như không biết. Sợ, thật sự rất sợ mang đến nguy hiểm cho nàng, giống như lúc trước cha mẹ bị người ta cư xử như thế. Tuyệt đối không thể để sự tình như vậy phát sinh trên thân thể nàng! Giờ phút này chính mình chỉ có thể nhịn, cho dù ý nghĩ muốn gặp nàng đến phát điên rồi. Nhẫn nhịn đến khi mình đủ cường đại để có ngày bảo vệ được nàng! Dạ Mặc Hiên gắt gao nắm chặt quả đấm, bắt buộc bản thân xoay người không nhìn theo thuyền hoa đang đi xa dần.

Sở Thanh Linh cùng Hoàng Phủ Khinh trần xuống thuyền hoa, Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn Sở Thanh Linh lên xe ngựa rồi mới xoay người nói thật nhỏ với người áo đen ở sau lưng: "Xử lý đi."

"Vâng" một câu trả lời không mang theo một chút cảm xúc. Hai câu đối thoại này cũng quyết định sống chết của người chèo thuyền cùng bọn nha hoàn trên thuyền hoa. Chuyện Nhân vương gặp gỡ thái tử Thành Hạ quốc tự nhiên không phải có thể truyền đi.

Hoàng Phủ Khinh Trần lên xe ngựa, cùng Sở Thanh Linh rời đi. Đợi sau khi xe ngựa đi xa, trong thuyền hoa là một mảnh máu tanh tàn sát.

Nhân vương, Nhân vương, cái gì gọi là nhân? Hoàng Phủ Khinh Trần nhìn cây cối ngoài cửa sổ cười lạnh. Khi đám người ngu muội chỉ nhìn thấy một mặt nhân từ của mình, khi đó chính mình liền vĩnh viễn là Nhân vương mà đám người đó kính yêu.

Đêm, tĩnh không tiếng động.

Trong thư phòng phủ Nhân vương, trên mặt Hoàng Phủ Khinh Trần là một mảnh ngạc nhiên. Nhìn mật thư trong tay, Hoàng Phủ Khinh Trần rất kinh ngạc. Thế nào cũng không có nghĩ đến thân phận của Sở Thanh Linh lại là như vậy! Lại là phi tử của người nam nhân kia! Là chính phi duy nhất của hắn! Là Đông Phương Thiểu Tư đối thủ đáng sợ của mình! Cho tới nay, người để mình có thể coi là đối thủ chỉ có nam nhân tên gọi Đông Phương Thiểu Tư, mà Lãnh Ngự Phong bên người hắn cũng chỉ được tính là nửa đối thủ. Nam nhân đáng sợ đó luôn không chê vào đâu được, nhưng nghe tin tức hắn lập gia đình đúng là khiến cho mình giật mình. Vốn tưởng rằng nam nhân kia sẽ không có tình cảm, không ngờ... Hoàng Phủ Khinh Trần chợt nhớ tới ngọc bội trên cổ Sở Thanh Linh. Nếu như là do người nam nhân kia đưa, như vậy thật cũng không có kỳ quái. Bởi vậy có thể thấy hắn sủng ái Sở Thanh Linh thế nào. Cái làm cho mình càng kinh hãi vẫn còn ở phía sau. Sở Thanh Linh có một đệ đệ gọi là Sở Mặc Hiên!

Sở Mặc Hiên, Dạ Mặc Hiên?

Ánh mắt của Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ nheo lại, bắn ra ánh sáng nguy hiểm.

Xem ra, sự tình thật đúng là cực kỳ có ý tứ.

"Sở Thanh Linh" Hoàng Phủ Khinh Trần nhẹ nhàng nhớ kỹ tên Sở Thanh Linh, chợt nở nụ cười. Khó trách, chính mình lại coi trọng nữ nhân có lai lịch lớn như vậy! Nhưng mặc kệ nàng đã từng thuộc về người nào, cũng đã không còn quan trọng. Quan trọng là... Về sau nàng chính là nữ nhân của mình!

Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư đang chạy tới kinh thành nước Thương Châu.

Sở Thanh Linh đứng ở trong đình của biệt viện, giơ một chiếc đèn lồng lờ mờ nhìn bóng đêm, trong lòng rất phức tạp. Mặc Hiên, đã lâu không có thấy hắn rồi. Hắn cao hơn, thành thục rồi. Đã không còn là đứa trẻ đáng yêu ngây thơ như trước kia, tựa như đã trở thành một nam nhân rồi.

"Sở Thanh Linh" đột nhiên sau lưng vang lên thanh âm lạnh lùng trong trẻo của Hoàng Phủ Khinh Trần.

"Vương gia, giờ Tý còn chưa tới." Sở Thanh Linh đã thành thói quen bỗng nhiên xuất hiện nam nhân sau lưng mình.

"Sở Thanh Linh, Chính phi duy nhất của Nhiếp Chính vương Thiên Vận quốc." Hoàng Phủ Khinh Trần không trêu ghẹo Sở Thanh Linh giống như bình thường, mà là giọng điệu trịnh trọng khác thường nói qua.

Sở Thanh Linh chợt xoay người, trừng to mắt nhìn vẻ mặt của nam tử hờ hững trước mắt.

"Ngươi đã biết rõ rồi?" Ngay sau đó Sở Thanh Linh lại khôi phục vẻ mặt bình thường, nhàn nhạt nở nụ cười, "Có phải cho rằng ta tiếp cận ngươi để dò hỏi tin tức, nên xử lý ta như thế nào?"

"Xử lý?" Hoàng Phủ Khinh Trần cười rộ lên, vẻ mặt hờ hững vừa rồi đều biến mất không thấy, mà nhìn Sở Thanh Linh thật sâu, "Nàng cho rằng, ta cam lòng?"

"Vương gia, người rất thích nói đùa." Mắt Sở Thanh Linh lạnh lùng.

"Ta không có cười." Hoàng Phủ Khinh Trần ngưng cười, nhìn Sở Thanh Linh, nhớ tới ánh mắt đau thương của nàng ấy, "Người nam nhân kia làm tổn thương nàng có phải không? Cho nên nàng định trốn tránh hắn?"

Ánh mắt Sở Thanh Linh càng lạnh lẽo, không nói một lời.

"Nếu đúng là như vậy, không còn cần hắn được không?" Thanh âm Hoàng Phủ Khinh Trần chợt thay đổi rất dịu dàng cực kỳ ôn nhu, "Đến bên cạnh ta không được sao?"

"Không được." Sở Thanh Linh không chút do dự, một câu cự tuyệt.

"Tại sao? Bởi vì trong lòng nàng vẫn có hắn? Tại sao không cho chính mình một cơ hội để cho bản thân không còn cô độc?" Hoàng Phủ Khinh Trần từ từ đến gần Sở Thanh Linh.

Sở Thanh Linh theo bản năng lui về phía sau, lạnh lùng nói: "Ai trong lòng ta không quan hệ tới Vương gia."

"Bây giờ nàng không thể nào tiếp nhận ta, ta hiểu." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, mắt sáng rực nhìn Sở Thanh Linh nói: "Ta sẽ vẫn ở phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu là có thể nhìn thấy ta. Ta sẽ đợi đến ngày nàng tiếp nhận ta."

Sở Thanh Linh nhìn sự nghiêm túc trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Khinh Trần, xoay người sang bên không nói gì thêm nữa.

"Giờ Tý đã tới, thi châm thôi." Hoàng Phủ Khinh Trần cười, xoay người đi ra khỏi đình.

Sở Thanh Linh phức tạp nhìn bóng lưng của Hoàng Phủ Khinh Trần, cuối cùng vẫn bước chân đi theo. Hoàng Phủ Khinh Trần nghe tiếng bước chân tinh tế ở sau lưng, cười không ra tiếng, nụ cười chìm ngập trong bóng đêm tối đen.

"Thanh Linh ——" Hoàng Phủ Khinh Trần đang nằm nhẹ giọng kêu.

Sở Thanh Linh không để ý, chỉ lo hạ châm.

"Nếu, ta chết, nàng sẽ đau lòng vì ta, chỉ một chút thôi." Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, bên trong có đau thương nhàn nhạt.

Sở Thanh Linh giật mình, không trả lời. Không phải là không muốn trả lời, mà là không biết trả lời như thế nào.

"Ta, rất muốn khi ta chết có người đau lòng vì ta." Trong thanh âm của Hoàng Phủ Khinh Trần có ý tứ than vãn không rõ.

"Dân chúng Thương Châu quốc sẽ thương tâm vì ngươi." Sở Thanh Linh nhàn nhạt trả lời.

"Bọn họ không đau lòng vì ta, mà là vì Nhân vương, biết không?" Hoàng Phủ Khinh Trần mỉm cười, trong nụ cười có ý châm chọc.

"Ngươi chính là Nhân vương." Sở Thanh Linh lạnh giọng trả lời.

"Ta hy vọng trong lòng nàng ta không phải là Nhân vương, ta hy vọng nàng coi ta là một nam nhân, là nam nhân gọi là Hoàng Phủ Khinh Trần." Hai mắt Hoàng Phủ Khinh Trần nhắm nghiền, giữa chân mày có chút mỏi mệt.

Sở Thanh Linh trầm mặc, không nói gì thêm.

Rất lâu sau, Sở Thanh Linh mới hiểu được vào lúc này Hoàng Phủ Khinh Trần rốt cuộc đã lấy tâm trạng như thế nào để nói chuyện với mình, chỉ là về sau, đã cảnh còn người mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net