từ thứ nữ đến hoàng hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
não, cắn răng, đột nhiên nhiên duỗi tay ra, nhưng lúc sắp sửa chạm đến, một thân ảnh chợt xuất hiện, vỏ kiếm nặng nề thẳng tắp để ngang trước mặt ta, người nọ lên tiếng: "Đàn phi nương nương xin dừng tay, mặt nạ của vương gia không tháo xuống được."

Ta lấy làm kinh hãi, thấy một người ăn mặc có vẻ cứng cỏi đứng bên cạnh. Thế nhưng lại là một nữ tử!

Hàn vương cười nhạt một tiếng, xoay người nói: "Trời không còn sớm, mời nương nương về thôi."

Ta có chút lúng túng rụt tay lại, chẳng trách y không ngăn cản, bởi vì y biết ta không tháo được mặt nạ của y. Hít nhẹ một hơi, quái lạ, vì sao ta cảm thấy thoải mái hẳn đi nhỉ? Ta xoay người, mỉm cười nói: "Vương gia làm cho bản cung thấy giống một người."

"Giống ai?" Y thờ ơ hỏi.

Ta lắc đầu cười không đáp lại, chỉ liếc qua hai cung nữ rồi cất bước rời đi.

Chỉ là cảm giác rất giống, Hàn vương trước mặt có điểm nào giống người ốm lâu ngày đâu? Ta nhẹ khép hai mắt, nếu giọng y khàn khàn một chút, nếu lời nói của y lạnh lùng một chút, nếu y ho khan, thì đúng là rất giống, rất giống...

Giống tiên sinh của ta, giống Tô Mộ Hàn.

Nhưng mà ta đã gặp Hàn vương, y sao có thể là Tô Mộ Hàn?

Nếu quả thật chính là y, vì sao y không nhận ra ta?

Ba người trở về Ngự Túc uyển, lại phát hiện Hạ Hầu Tử Khâm không ở đó. Tìm Tình Hòa hỏi, mới biết Diêu Chấn Nguyên tới, đang cùng Hạ Hầu Tử Khâm bàn bạc công việc. Diêu Chấn Nguyên là tướng quân trấn giữ hoàng thành, lần này săn bắn ở Thượng Lâm Uyển, chắc chắn y phải tới đây đóng quân trước.

Lúc Tình Hòa lui ra ngoài, ta đột nhiên gọi nàng lại, mở miệng hỏi: "Tình Hòa, ngươi có biết vì sao Hàn vương mang mặt nạ không?" Nàng nhiều năm không ở trong cung, đối với chuyện như vậy có lẽ biết phần nào.

Tình Hòa giật mình, xoay người lại nói: "Nương nương, nô tì cũng chỉ nghe nói Hàn vương có tướng nữ nhi, mặc dù dũng mãnh thiện chiến nhưng vì khuôn mặt nhu hòa không thể uy hiếp kẻ địch nên mỗi lần y ra chiến trường đều phải đeo mặt nạ. Chẳng qua là lâu ngày tạo thành thói quen."

Vậy sao?

Nhưng Tình Hòa cũng chỉ nghe nói, như vậy vẫn không xác định được nội tình. Thảo nào khi Hạ Hầu Tử Khâm gặp y, cũng không thấy kinh ngạc lắm.

Cho người trong phòng lui ra, chờ thật lâu cũng không thấy Hạ Hầu Tử Khâm về, ta lại thấy mỏi người bèn lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại thấy bên cạnh vẫn trống trơn, ta không khỏi ngạc nhiên, vội đứng dậy kêu người đến.

Tình Hòa hầu ở cửa, nghe thấy ta gọi, vội tiến vào hỏi: "Nương nương có chuyện gì ạ?"

"Hoàng thượng đâu? Hôm qua người không về sao?" Hắn không quay lại thì có thể đi nơi nào? Nhớ tới Phất Diêu, ta giật mình, không phải là hắn...

Tình Hòa nói: "Hoàng thượng có về nhưng lúc đó khuya quá, sáng nay còn vội về lâm triều, thấy nương nương vẫn ngủ nên không đánh thức người. Hoàng thượng dặn nô tì, chờ nương nương thức dậy thì nói với người một tiếng."

Hôm nay hắn còn lâm triều? Sớm tinh mơ đã phải dậy. Tình Hòa còn nói khuya hôm qua hắn mới quay lại, ta thật không biết rốt cuộc Diêu Chấn Nguyên kia cùng hắn nói chuyện gì mà có thể bàn đến trễ như vậy.

Ta thuận miệng hỏi: "Diêu phó tướng vẫn ở Thượng Lâm Uyển à?"

Tình Hòa gật đầu: "Vâng, ngày mai là mùng chín tháng ba, Diêu phó tướng muốn ở lại sắp xếp bố trí thị vệ. Lần này ở Thượng Lâm Uyển đông người, lại toàn là người thân phận tôn quý, Hoàng thượng căn dặn tuyệt đối không thể lơ là."

Đương nhiên rồi, nếu những quý khách kia xảy ra chuyện gì thì còn đâu thể diện của Thiên triều nữa.


Ta cũng đứng lên, lúc ra ngoài không ngờ trông thấy Tấn vương, ta có chút giật mình, y tiến lên nói: "Hóa ra nương nương còn ở đây?"

Ta đáp: "Bản cung đang muốn hồi cung. Vương gia sao lại ở đây?"

Y khẽ cười nói: "Đêm nay hoàng thượng muốn mở tiệc chiêu đãi đại thần trong triều. Chắc ngày mai mới qua bên này được. Vì thế hoàng thượng sai bản vương qua đây báo cáo tình hình." Hạ Hầu Tử Khâm hiển nhiên luôn muốn chu đáo, dù sao ở đây còn có các vị khách quý khác.

Ta gật đầu, bước lên phía trước, bỗng nhiên mở miệng: "Bản cung quên mất, Hoàng thượng nói muốn ăn bánh vừng, Vãn Lương ngươi ở lại đi. Chờ sáng sớm mai Hoàng thượng đến thì chuẩn bị ngay cho Hoàng thượng."

"Vâng." Vãn Lương gật đầu, dừng bước.

Triêu Thần toan mở miệng nhưng thấy ta liếc sang, vội im bặt, cùng ta đi ra ngoài.

Triêu Thần hiển nhiên cảm thấy kỳ quái, vì sao lúc trước người làm bánh vừng là nàng, ta lại muốn Vãn Lương lưu lại. À, đương nhiên là vì Tấn vương.

Hồi cung, ta đi Hi Ninh cung trước, cùng Thái hậu nói chuyện Phất Diêu. Trên mặt Thái hậu hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng không nói gì.

Đêm nay, Hạ Hầu Tử Khâm bận mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, mà trong cung chỉ phi tần cấp ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi Thượng Lâm uyển, cho nên đêm nay đều suy nghĩ xem hôm sau trang điểm như thế nào.

Còn ta sai Tường Thụy chuẩn bị một gói thuốc mê, hắn mặc dù có chút giật mình nhưng không dám mở miệng hỏi ta vì sao.

Cuối cùng đến ngày mùng chín tháng ba.

Sinh nhật Hoàng đế, thời tiết cũng thật tốt, thích hợp nhất cho việc săn bắn.

Lần này ta không thể ngồi chung ngự giá với Hạ Hầu Tử Khâm, đoàn người đi thẳng đến Thượng Lâm uyển mà không dừng lại ở Ngự túc uyển nữa. Sau ngự giá là phượng giá của Thái hậu. Sau đó là Diêu Thục phi, tiếp nữa mới đến ta.

Ta cho rằng chắc Thiên Phi sẽ không đi nhưng không ngờ nàng ta vẫn đi.

Đoàn người tới Thượng Lâm uyển thì hạ kiệu, đổi sang xe ngựa đơn giản, tiếp tục đến nơi săn bắn. Ta  kinh ngạc phát hiện Hạ Hầu Tử Khâm đã thay trang phục trên ngự giá, bây giờ toàn thân hắn bận giáp đen có vẻ oai phong lẫm liệt hơn.

Xuyên qua bức màn trên xe ngựa nhìn về khu vực săn bắn phía xa xa có thể thấy thấp thoáng lưới sắt giăng lên. Ta mới nhớ Hạ Hầu Tử Khâm nói trong Thượng Lâm uyển còn nhiều chim ác thú dữ, vậy lúc đi vào quả thực phải chú ý mới được.

Bên ngoài khu vực săn bắn là một khoảng đất trống, ven xung quanh khoảng đất ấy dàn ra một vòng chiếu. Khách quý các nước, còn có các đại thần trong triều đều đã vào chỗ ngồi.

Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu ngồi ở vị trí trung tâm, còn chiếu của các phi tần đều bố trí ở phía sau hắn.

Ta ngồi xuống, theo bản năng nhìn sang chỗ Bắc Tề, rốt cuộc thấy bóng dáng Phất Diêu. Hôm nay tuy đẹp trời nhưng gió rất lớn, nàng ta khoác áo choàng, cách quá xa, ta trông không rõ hình dáng.

Nàng ta chỉ yên lặng ngồi xem, thỉnh thoảng thấy Hàn vương cúi người thì thầm mấy câu với nàng ta.

Ánh mắt lại chậm rãi quét qua một lượt. Lúc nhìn sang vị trí Nam Chiếu, ta khẽ chấn động. Người mặc y phục Hoàng hậu Nam Chiếu, nhan sắc quen thuộc kia...

Bỗng nhiên nhớ tới hôm qua lúc ở trong rừng gặp phải Quân Ngạn, thân ảnh hoảng hốt rời đi...

Hóa ra là nàng!

Ta chợt nhìn về phía Quân Ngạn.

Vẻ mặt hắn thản nhiên, chỉ nâng chén uống cạn, dường như sự việc ngày hôm qua vốn không xảy ra. Sau đó ta lại muốn cười, đúng rồi, đâu có gì xảy ra đâu nhỉ? Không ai nhìn thấy hắn cùng với Hoàng hậu Nam Chiếu. Cũng giống như không ai nhìn thấy ta gặp Thư Cảnh Trình.

Hít nhẹ một hơi, cho dù hắn thực sự có tư tình với Hoàng hậu Nam Chiếu thì cũng đâu đến lượt ta quản? Thu hồi ánh mắt, ta mới nhớ tới Vãn Lương vẫn ở lại Thượng Lâm Uyển. Đang nghĩ ngợi, ta nghe Triêu Thần bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nương nương, Vãn Lương." Ta nhìn theo ánh mắt nàng, thấy Vãn Lương đứng ngay cạnh Tấn vương. Thái hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, quay đầu nhìn ta, trái lại ta có chút kinh ngạc, Vãn Lương ở đó nhất định là ý của Tấn vương.

Ta không khỏi liếc nhìn Phất Diêu lần nữa, Vãn Lương à, mọi chuyện sau này đều phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi.


Lát sau, thấy một thị vệ từ trong khu vực săn bắn cưỡi ngựa ra, nhảy xuống lưng ngựa, hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, bên trong đã chuẩn bị xong."

Chỉ thấy Hạ Hầu Tử Khâm đứng lên, cười nói: "Hôm nay săn bắn không lấy bách thú trong rừng làm mục tiêu, trẫm đã sai người thả rất nhiều thỏ, căn cứ vào số thỏ hạ được mà tính phần thưởng."

Hắn vừa hạ lời, ta rõ ràng nhìn thấy trăm quan ngồi dưới đều lộ ra vẻ khó xử, sắc mặt Cố đại nhân là khó coi nhất, nhớ tới ông ta dâng tấu chương kia lên còn ra sức xin Hạ Hầu Tử Khâm không trách cứ lời can gián của Cố Khanh Hằng, ta cũng nhịn không được suýt bật cười.

Khóe miệng Tấn vương nở nụ cười nhạt, còn Hiển vương vẫn có vẻ bình tĩnh như trước, không nhìn ra chút gì khác thường.

Hạ Hầu Tử Khâm lại nói: "Người nào bắn được nhiều thỏ nhất, trẫm sẽ trọng thưởng. Hôm nay, ai cũng có thể vào rừng, đến lúc đó sẽ có người chuẩn bị tên cho các vị, trên mũi tên của mỗi người đều có ký hiệu để tiện cho việc ban thưởng. Lấy lúc mặt trời xuống núi làm thời hạn."

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy người phía dưới bàn luận xôn xao, những vương công quý tộc đều nóng lòng muốn thử, ai cũng biết, hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm ban thưởng không tiếc.

Thị vệ kia lui xuống, một người khác dắt ngựa đến. Chỉ thấy Hạ Hầu Tử Khâm tiến lên, nhún người nhảy lên lưng ngựa. Ta không nhịn được khẽ nhích người, lại thấy hắn quay đầu liếc nhìn ta, ta nhỏ giọng nói: "Thần thiếp cần thay y phục đã."

Hắn nhếch miệng cười, cũng không nhìn ta nữa, chỉ đón lấy ống tên và cung tên thị vệ dâng lên, hét to, con ngựa phi như bay về phía khu vực săn bắn.

Vũ Lâm quân hộ vệ cho hắn vội theo sau, ta nhìn thấy Cố Khanh Hằng cũng vào trong rừng.

Nhìn thấy Hoàng đế tiến vào rừng, mọi người phía dưới vội vàng đứng dậy, chọn ngựa rồi nhằm hướng khu vực săn bắn thẳng tiến.

Ta quả nhiên còn nhìn thấy vài tiểu thư đã thay trang phục, dáng vẻ các nàng ở trên lưng ngựa thực sự không thua nam giới chút nào. Ta thật hâm mộ các nàng.

Tấn vương và Hiển vương cũng cưỡi ngựa vào khu vực săn bắn.

Ta thấy Quân Ngạn đứng lên, lúc xoay người y bỗng liếc nhìn ta, khóe miệng còn nở nụ cười như có như không. Thị vệ bên cạnh quay ra thì thầm mấy câu với y, thấy y gật đầu, liền có người dắt ngựa đi lên. Y nhảy lên lưng ngựa, cũng phóng vào rừng.

Trái lại ta cảm thấy kỳ lạ, sao Hàn vương kia nhẫn nại thế, bây giờ còn chưa vào rừng?

Ta đang nghĩ ngợi, lại thấy y đứng lên, cũng không lên ngựa mà bước về phía này. Ta lấy làm kinh hãi, thấy y rảo bước đến trước mặt Thái hậu, nhẹ giọng nói: "Thái hậu, muội muội của bản vương còn đang bệnh, có thể cho nàng quay về Nghi Tư uyển nghỉ ngơi trước được không? Yến tiệc tối nay muội ấy lại đến thỉnh an Thái hậu và Hoàng thượng?"

Nhíu mắt nhìn y, y quả là tận tâm tận lực đối với nghĩa muội này.

Thái hậu cười nói: "Nếu bệnh thì mau về đi. Ở đây gió lớn, bệnh tình nghiêm trọng không tốt."

"Đa tạ Thái hậu quan tâm." Hàn vương chắp tay tạ Thái hậu rồi xoay người.

Ta lại nói: "Triêu Thần, ngươi đưa quận chúa về nghỉ ngơi, nhớ thay bản cung chăm sóc quận chúa chu đáo!"

Triêu Thần vội nói: "Vâng, nô tì biết rồi." Dứt lời, nàng hướng về phía Thái hậu xin cáo lui, rồi đứng dậy đi đến chỗ Phất Diêu.

Hàn vương thình lình quay đầu lại liếc nhìn ta, ta không rõ vẻ mặt y dưới tấm mặt nạ, chỉ thấy một tia sáng thoáng xẹt qua đôi đồng tử màu đen. Y lại mở miệng: "Đàn phi nương nương quả là cẩn thận", rồi cũng không nói lời nào nữa, chỉ bước nhanh rời đi.

Thái hậu liếc qua ta, sau đó quay sang Diêu thục phi nói: "Thục phi không đi nhập cuộc vui sao? Vừa khéo ai gia chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Thục phi mặc trang phục cưỡi ngựa."

Diêu thục phi mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Thái hậu, người lại chê cười thần thiếp, thần thiếp là phi tử làm sao nhập cuộc được?"

Lời của nàng ta làm ta cả kinh, phải rồi, ta phải đi vào như thế nào?

Ta đang nghĩ ngợi, liền nghe Thái hậu hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa xa, thấp giọng nói: "Ả có thể vào, phụ nữ Thiên triều ta vì sao không thể vào?"

Ta có chút kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Thái hậu, thấy Hoàng đế cùng Hoàng hậu Nam Chiếu đều đã đứng dậy. Công chúa Chiêu Dương tuy là con gái vua Gia Thịnh nhưng không phải là con của Minh Vũ hoàng hậu, bây giờ thân phận khó xử của nàng ta hiển nhiên làm Thái hậu chán ghét.

Xem ra Thái hậu muốn Diêu thục phi nhập cuộc cũng là muốn áp chế sự kiêu ngạo của Nam Chiếu.

Diêu thục phi cũng là người thông minh, khẽ cười nói: "Vâng, vậy thần thiếp cung kính không bằng tuân mệnh." Dứt lời, đứng lên, gọi Quyến nhi đi xuống.

Ta hơi run, hướng về phía Thái hậu nói: "Thái hậu, thần thiếp cũng muốn vào thử một lần."

Thái hậu có chút kinh ngạc liếc nhìn ta, xem ra bà không biết chuyện Hạ Hầu Tử Khâm dạy ta bắn tên. Ta cười nói: "Biết đâu thần thiếp đi vào lại có thu hoạch không lường tới."

Đồng tử của bà hơi mở to, nhưng không hỏi ta thu hoạch gì, Thái hậu dời mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt nói: "Đi đi."

"Vâng." Ta đáp, xoay người đi xuống.

Lúc đi qua Thiên Phi, nghe nàng ta cười khinh miệt, mở miệng nói: "Đàn phi à, ngươi cũng có thể đi sao?"

Ta cười: "Vinh phi chưa nghe Hoàng thượng nói sao? Hôm nay ai cũng có thể nhập cuộc. Nếu Vinh phi sẵn lòng thì cũng có thể đi." Chà, bây giờ bộ dạng nàng  ta như thế này, làm sao đi vào được?

Quả nhiên, mặt nàng ta biến sắc, có chút phẫn nộ nhìn ta.

Trái lại nghe Thiên Lục khẽ cười nói: "Nương nương, người quả thực thích náo loạn, chuyện gì cũng dám làm."

Ta cười nhạo, nhìn thẳng nàng ta, nhỏ giọng nói: "Bản cung từ bé đã là một đứa lỗ mãng, có gì phải ngại đâu? Tích tần nếu có bản lĩnh thì cũng vào đi."

Nàng ta nổi giận, trừng mắt nhìn ta, cắn môi không nói nên lời. Lúc bước nhanh qua nàng ta, ta nghe thấy tiếng tấm chăn trong tay Thiên Phi rớt xuống, khẽ nhếch khóe miệng, tính nàng ta đúng là thiếu nhẫn nại.

Đến bên ngoài thấy Vãn Lương chạy tới, ta liếc nhìn nàng, cũng không nói gì, lên xe ngựa trước. Ta phải về Thu Ngọc cư thay đổi y phục đã, nhân tiện nghe chuyện Vãn Lương thăm dò được.

Tới Thu Ngọc cư, ta vội đi vào, Vãn Lương vừa giúp ta thay y phục vừa nói: "Nương nương, sau khi người đi vào, ở trong bụi cỏ phía sau gốc cây thứ năm có mũi tên được một nhóm Vũ Lâm quân sử dụng. Thư đại nhân nói, vào giờ Thìn, Diêu phó tướng đi tuần tra đến bìa rừng phía tây khu vực săn bắn."

Ta gật đầu, hỏi nàng: "Thư Cảnh Trình đi rồi?"

"Đi rồi ạ, nô tì nhìn y rời đi ." Vãn Lương cúi đầu xuống, cau mày nói, "Nương nương, người thực sự muốn đi một mình?"

Ta hừ khẽ: "Bản cung làm việc, ngươi vẫn chưa yên tâm?"

Vãn Lương trầm mặc giây lát, lại lấy từ trong tay áo ra một cây dao găm đưa cho ta, nói: "Nương nương, đây là Thư đại nhân giao cho nô tì, nói dùng để nương nương phòng thân."

Ta cúi đầu liếc nhìn, dao găm chưa kịp ra khỏi bao, có thể thấy chắc chắn là vô cùng sắc bén. Nhưng mà, nếu ta phải đến gần mới giết được Diêu Chấn Nguyên, vật kia nhất định không đọ nổi y. Dù sao, y là đàn ông, sức lực ắt hẳn mạnh hơn ta rất nhiều.

Huống hồ, ta chuẩn bị cũng đủ rồi.

Ta lắc đầu nói: "Bản cung không dùng vật này." Nàng còn muốn nói, ta lại cất lời, "Đợi sau khi bản cung đi vào, ngươi tìm cơ hội ra khỏi Thượng Lâm Uyển, còn nhớ ngôi chùa mà ngươi nói cách mười dặm kia không?"

Có lẽ ta chuyển đề tài nhanh quá khiến nàng giật mình.

Ta không nhìn nàng, tiếp tục nói: "Ngươi vào trong đó tìm trụ trì, trụ trì sẽ đưa cho ngươi thứ bản cung muốn."

Đồng tử của nàng hơi mở lớn, nhưng chỉ trong chớp mắt nàng vội gật đầu nói: "Vâng, nô tì nhớ kỹ."

Ta gật đầu, xoay người đi ra.

Phía sau truyền đến tiếng Vãn Lương: "Nương nương nhất định phải cẩn thận."

Bước chân lưỡng lự, nhưng ta không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài. Ta vừa đi vừa dò đồ vật mang theo trong người lần nữa, xác định không thiếu thứ gì mới lại gia tăng cước bộ.

Khi ta trở lại khu vực săn bắn mới biết Diêu thục phi đã vào rừng. Ta cũng lên ngựa, thấy hai thị vệ tiến lên theo sau ngựa của ta, cũng theo ta cùng tiến vào khu rừng. Đến bên trong, ta mới phát hiện khu rừng này rất rộng, lúc nãy nhiều người đi vào như vậy mà bây giờ không gặp một ai.

Ta nhớ kỹ lời Vãn Lương vừa nói, cẩn thận đếm, nhanh chóng nhìn thấy gốc cây thứ năm.

Nhưng ta không dừng lại, chỉ cưỡi ngựa chạy vài vòng, sau đó đột nhiên dừng lại, xoay tròn tại chỗ mấy lần. Thị vệ phía sau thị vệ nhịn không được tiến lên hỏi: "Nương nương có gì không ổn?"

Ta cau mày nói: "Bản cung rớt một bên bông tai."

Nghe vậy, trên mặt thị vệ kia lộ vẻ khó xử, khẽ liếc nhìn ta, phát hiện thực sự không thấy bông tai trên tai phải ta. Y chần chừ rồi nói: "Thuộc hạ đi tìm giúp nương nương." Dứt lời, y kéo cương ngựa, nhằm hướng nơi khác rời đi.

Đợi một lúc cũng không thấy thị vệ kia trở về, ta liền quay sang một thị vệ khác nói: "Ngươi cũng đi hỗ trợ tìm."

"Nương nương, cái này..." Y chần chừ, không dám bỏ lại ta mà đi.

Ta lạnh lùng nói: "Đây là vật Hoàng thượng thưởng cho bản cung, nếu không tìm thấy bản cung nhất định hỏi tội các ngươi!"

Nghe ta nói như thế, sắc mặt thị vệ kia đại biến, vội kéo đầu ngựa chuyển hướng nói: "Thuộc hạ đi."

Nhìn bóng lưng y khuất hẳn, ta cúi đầu liếc nhìn bông tai trong lòng bàn tay khẽ cười, tiện tay ném vào trong bụi cỏ bên cạnh. Ta quát một tiếng, chạy theo đường tắt về phía lối vào.

Mau chóng tìm thấy chỗ giấu tên, ta nhặt lấy mũi tên kia, thuận tay ném vào ống đựng tên phía sau, quay đầu ngựa lại, tiến về phía tây trước mặt.

Chú ngựa lướt nhanh, thỉnh thoảng còn có thể từ trong gió nghe thấy xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng tên gào rít. Lúc đó ta cũng không chú ý nhiều, chỉ tăng tốc chạy đến phía tây cánh rừng.

Khi đến nơi ta mới phát hiện vẫn chưa có người nào qua đây.

Ta nghĩ ngợi, bèn xuống ngựa, tựa vào đằng sau một gốc cây lớn đợi.

Ước chừng qua một nén nhang, ta mới nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân người, có vẻ như còn có rất nhiều người. Ta lặng lẽ liếc mắt nhìn ra, thấy toàn người mặc trang phục Ngự Lâm quân, trong lòng biết là Diêu Chấn Nguyên đã tới.

Ta lấy túi nước rửa hết thuốc nước trên mặt đi rồi hít sâu một hơi.

Chờ bọn họ lại gần, ta cố ý hét to một tiếng: "Ui da..."

Ta nghe thấy một người nói: "Tướng quân, thuộc hạ đi xem xem."

Vậy thì người ở chính giữa là Diêu Chấn Nguyên ?

Ta vội nói: "Diêu tướng quân..."

Diêu Chấn Nguyên vừa nghe gọi, vội ngăn cản thị vệ sắp sửa lại đây, mở miệng nói: "Các ngươi đừng qua, bản tướng quân đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Sau đó, hắn đi nhanh đến đây, vòng qua thân cây, rủ mắt trông thấy ta. Sắc mặt khẽ biến, hắn vội ngồi xổm xuống hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?"

Cười lạnh trong đầu, hắn chưa từng gặp Đàn phi, hơn nữa không biết ta bây giờ là ai. Dù sao hôm nay cũng có không ít nữ nhân vào rừng, trong chốc lát hắn đoán không ra thân phận của ta.

Ta cố ý cau mày nói: "Thiếp bị rớt bông tai, lúc muốn xuống ngựa tìm vô ý bị trật chân. Đúng lúc trông thấy tướng quân dẫn người qua đây, tướng quân có thể giúp thiếp..."

Hắn cười chìa tay ra nói: "Thì ra là như vậy, bản tướng quân bồng tiểu thư trở về nhé?" Nói xong, hắn liền muốn ôm ta.

Ta vội ngăn lại, nói: "Tướng quân có thịnh tình như vậy, thiếp đương nhiên không nên từ chối, chỉ là mong tướng quân tìm bông tai giúp thiếp trước được không?"

Hắn đã giữ chặt lấy tay ta, cười nói: "Không phải chỉ là một bông tai thôi sao, nàng muốn bao nhiêu, lát nữa bản tướng quân tặng nàng bấy nhiêu! Chỉ cần là yêu cầu của mỹ nhân, bản tướng quân nhất định đáp ứng!"

Chà, hắn quả là vừa thấy mỹ nhân liền quên phương hướng.

Ta cười quyến rũ: "Tướng quân ngài thật xấu xa."

Nghe vậy, hắn cười càng vui sướng, kéo tay ta nói: "Bản tướng quân không biết hoàng đô còn có tiểu thư là mỹ nhân thế này, ba mươi năm qua bản tướng quân đúng là sống không uổng phí!" Hắn nói xong, cúi đầu muốn hôn tay ta.

Ta hoảng sợ, vội nói: "Tướng quân, nhiều người đứng phía sau thế kia! Bất tiện lắm."

Hắn giật mình, chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#virgo