từ thứ nữ đến hoàng hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
muốn là thứ gì? Ta bạo gan hỏi. Mọi chuyện đã đến nước này, ngốc đến mấy cũng biết, thứ hắn muốn không phải là thỏ. 

Hắn ngước nhìn ta, hỏi ngược lại: "Nàng cho rằng là thứ gì? Hàn vương sao?"

Nghe hắn chính miệng nói ra, trong lòng ta chấn động, hai mắt ta mở to nhìn người trước mặt. Hắn cười nhạt nói: "Trẫm là hạng người ngu ngốc đến thế sao? Bắc Tề đưa quận chúa sang hòa thân, Hàn vương đích thân làm sứ thần sang chúc mừng sinh nhật trẫm, đồng thời cũng là tướng quân hộ giá cho quận chúa. Nếu để y chết trên đất Thiên triều vào đúng ngày sinh nhật trẫm, các quốc gia khác sẽ nghĩ thế nào?"

Ta kinh ngạc nhìn hắn. Đúng vậy, lời của hắn cũng không phải không có lý.

Ta biết Phất Diêu không thể chết được, vì nàng ta là quận chúa sang đây để hoà thân. Như vậy Hàn vương chẳng phải cũng giống với nàng ta sao? Thậm chí mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn, bởi vì đối với Hoàng đế Bắc Tề, địa vị Hàn vương chắc chắn cao hơn Phất Diêu. Hạ Hầu Tử Khâm khôn khéo như vậy, sẽ không làm chuyện bất lợi cho mình.

Xem ra, ta đã trách lầm hắn.

Nhớ tới chiều nay ở khu vực săn bắn, ta còn chất vấn hắn vì sao. Khi đó hắn chỉ nói với ta hai từ "Làm càn". Như vậy, không phải bây giờ ta nên thấy may mắn, vì cuối cùng hắn không hề nổi giận với ta sao?

Một lát sau, ta lại hỏi: " Còn phía Thục phi nương nương phải nói thế nào?"

Hắn hít một hơi: "Theo ý của mẫu hậu, tạm thời giữ bí mật không phát tang, đợi qua sinh nhật trẫm sẽ ban thánh chỉ, nói Diêu Chấn Nguyên vì cứu giá mà hi sinh. Đến lúc đó mới khen thưởng Diêu gia cũng không muộn."

Ta biết vì sao hắn lại nói là theo ý của Thái hậu. Có lẽ việc này bà ra mặt nói với Diêu thục phi là thích hợp nhất. Với cục diện hiện giờ, Diêu thục phi nhất định vì giữ thể diện cho Thiên triều, nên tất cả thương tâm và đau khổ chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng.


        


Nhưng ta biết, bây giờ nhất định nàng ta vô cùng căm hận Thư Cảnh Trình, ngay cả khi Thư quý tần đã chết cũng vẫn còn hận. Nàng ta hận Thư gia, bọn họ đã làm cho nàng ta mất đi đứa con trong bụng và mất cả người anh trai ruột thịt.


Chương 18 : Giận nhau (II)

Hoàng thượng chỉ dùng một câu “Vì cứu giá mà hi sinh tính mạng” khiến Diêu thục phi không nói được gì.

Như vậy cũng tốt, chờ đến lúc Diêu Hành Niên ở bên kia biết được việc này cũng đã mất một khoảng thời gian. Đến lúc đó, Hạ Hầu Tử Khâm có thể nhân cơ hội đưa người của hắn vào vị trí này rồi.

Ta đang nghĩ ngợi, bất ngờ nghe thấy hắn nói: “Trước hết, trẫm sẽ để Cố Khanh Hằng tạm thời thay thế vị trí của Diêu Chấn Nguyên.” Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn thẳng vào ta, trên khóe môi thoáng hiện một nụ cười thoảng qua.

Ta thật sự giật mình, hắn lại hừ khẽ một tiếng: “Đây không phải là kết quả nàng mong muốn sao? Trẫm không tin, nàng quan tâm đến chuyện xảy ra lần này như vậy, lại không hề có ý muốn tranh đoạt chức quan này cho y?”

Ta thở dài một tiếng, quả nhiên hắn đều nhìn thấu mọi việc. Ta cười nói: “Nhưng chẳng phải Hoàng thượng cũng thấy y thích hợp sao? Nếu không sao Hoàng thượng lại có thể đồng ý đề bạt y chứ?” Hắn chỉ hừ một tiếng, ta nắm chặt lấy tay hắn, tiếp tục nói: “Chức quan kia tạm thời bị bỏ trống, những việc thần thiếp có thể làm cũng chỉ ở vòng ngoài mà thôi, mà chẳng phải quyền quyết định vẫn nằm trong tay Hoàng thượng sao?”

Trong lòng hắn vẫn có thành kiến với Cố Khanh Hằng, tuy hắn nói tin ta và Cố Khanh Hằng, nhưng ta cũng biết rõ trong lòng hắn vẫn luôn để ý. Cũng giống như ta, biết rõ Phất Hi thật sự đã chết mà ta vẫn đố kị không nguôi với nàng ta. Nhưng hắn thật sự là một Hoàng đế tốt, sẽ không vì một chuyện như vậy mà chôn vùi một nhân tài.

Hắn cuối cùng cũng cười, nói: “Sao trẫm lại thấy dường như  đang tạo dựng thế lực phía sau cho nàng vậy nhỉ?”

Ta nhíu mày, hắn đã đứng dậy nói: “Cũng sắp đến giờ rồi, trẫm phải về thay y phục.” Dứt lời, hắn xoay người bước đi ngay.

“Hoàng thượng.” Ta gọi hắn lại: “Chuyện của Quận chúa…”

“Đêm nay sẽ tứ hôn.”

Ta chỉ nghe thấy giọng nói lãnh đạm của hắn vọng lại, còn người đã bước ra khỏi phòng.

Chẳng biết tại sao, khi nghe được mấy chữ hắn nói “Đêm nay sẽ tứ hôn”, tảng đá đè nặng trong lòng ta mới dường như rơi xuống. Phất Diêu mặc dù không phải là Phất Hi, nhưng nàng ta mang đến cho ta một dự cảm bất an. Cho dù chính nàng ta đã từng nói không muốn làm bạn bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm, nhưng lòng ta vẫn thấy tràn đầy sự thù địch với nàng ta.

Màn đêm cuối cùng cũng đã buông xuống.

Lúc này trên Liên Thai các, khắp nơi đặt những ngọn đèn hoa sen tỏa sáng ngập trời, ngay cả bên trong ao cũng thật nhiều ngọn đèn dập dềnh. Trên những lối đi nhỏ quanh co và cả những hành lang dài đều treo đầy những chiếc đèn lồng, rậm rạp đến mức chúng như đang dồn vào nhau.

Đưa mắt nhìn khắp cả vùng, nơi đây sáng tỏ như ban ngày.

Trong điện, vị trí trung tâm là nơi của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu, chỗ ngồi của các vị khách quý từ các quốc gia được sắp xếp ở hai bên, quần thần và hậu phi ngồi ở phía dưới. Ngọc tiệp dư vừa ngồi xuống đã nhỏ giọng nói với ta: “Nương nương, người có thấy sắc mặt Thục phi không?”

Sao ta lại không thấy chứ? Hai mắt nàng ta đỏ hoe, nhất định đã khóc rất nhiều. Chỉ tội cho nàng ta, giờ phút này không thể nói ra được nỗi khổ mà còn phải miễn cưỡng vui cười ở yến hội này.

“Nói thật, thần thiếp cũng chưa từng thấy Thục phi như vậy. Ngày xưa ở hậu cung nàng ta được Thái Hậu nuông chiều, yêu thương, hôm nay lại là sinh nhật Hoàng thượng nữa, thần thiếp quả thực thấy rất khó hiểu.” Ngọc tiệp dư thấp giọng nói, chậm rãi thu lại tầm mắt, rủ mi xuống nhìn cái chén trong tay, hơi lắc đầu rồi uống cạn, cũng không nói thêm gì nữa.

Ta cười nói: “Hôm nay Thái hậu muốn nàng ta vào rừng thi đấu với Hoàng hậu Nam Chiếu, chẳng lẽ… nàng ta đã thất bại ư?” Ta cất lời, theo bản năng nhìn về phía bên kia.

Nhưng không nghĩ, ta lại thấy Phất Diêu.

Ta khẽ nhíu mày, cả người nàng ta vẫn khoác một chiếc áo choàng thật lớn, dường như che khuất luôn cả khuôn mặt nàng ta. Bỗng nhiên ta cảm giác được nàng ta và nghĩa huynh của nàng ta thật giống nhau, đều là những kẻ kỳ lạ không muốn lộ ra bộ mặt thật của mình.

Tiếp đó ta lại cảm thấy buồn cười, bản thân ta không phải cũng như vậy sao?

Từ từ thu lại những suy nghĩ trong đầu, ta chợt thấy vị trí bên cạnh đội ngũ Bắc Tề là Quân Ngạn. Y đang bưng chén rượu, tầm mắt lại hướng về phía những vị khách Nam Chiếu, trong đôi mắt đó đang ẩn hiện lóe lên một vài tia sáng. Ta phì cười một tiếng, chuyện này thật sự rất thú vị.

Ta nở một nụ cười nhẹ, lúc hoàn hồn, ta thấy Tấn vương đang ngồi đối diện ta, tầm mắt y luôn luôn nhìn về phía ta. Ta mới nhớ Vãn Lương vẫn luôn đứng sau ta, khẽ cười một tiếng, rót một chén rượu đưa cho Vãn Lương nói: “Chén rượu này, bản cung kính Tấn vương.”

Vãn Lương rất thông minh, tất nhiên sẽ hiểu rõ ý ta. Nàng cúi đầu vâng dạ, nhanh chóng đi về phía đối diện, ta nhìn thấy Tấn vương đón lấy chén rượu trong tay Vãn Lương, y ngửa đầu uống cạn, nở một nụ cười nhàn nhạt với ta, nhưng cũng không bảo Vãn Lương quay về. Mà điều ta mong muốn lại chính là phản ứng này.

Một lát sau, ta nghe thấy thái giám ở bên ngoài lớn tiếng hô vang: “Hoàng thượng giá lâm —  Thái hậu giá lâm —”

Mọi người nhanh chóng đứng lên, những vị khách quý từ các quốc gia đều bước ra ngoài, những người còn lại cúi đầu quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Đến lúc Hạ Hầu Tử Khâm và Thái Hậu ngồi xuống, mới nghe được giọng nói của hắn vang lên: “Bình thân.”

Mọi người nói tạ ân, lại ngồi vào chỗ cũ.

Trên điện, giọng nói của người đó lại vang vọng: “Lần này có thể cùng các quốc gia thiết lập mối bang giao thật tốt đẹp, trẫm rất hài lòng. Các quốc gia có thể hòa thuận, bách tính yên ổn bình an là chuyện may mắn nhất trong thiên hạ này!”

“Hoàng thượng thánh minh!” Quần thần bên dưới đồng thanh hô lớn.

Ta nhìn thấy những vị khách quý đang ngồi ở bàn tiệc đều nở một nụ cười thản nhiên. Có điều những nụ cười đó mấy phần là thật mấy phần là giả cũng không có cách nào nhìn qua mà biết rõ được. Ta nghĩ việc thống nhất giang sơn cũng là ý muốn sâu thẳm trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ là hắn không thể dễ dàng để người khác hiểu thấu đáo như thế được.

Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, mọi người cũng đồng loạt nâng chén.

Ta chợt nhớ tới một việc, Hàn vương đeo mặt nạ làm thế nào uống rượu được đây?

Chẳng biết tại sao, lúc nghĩ tới điều này, trong lòng ta thật thấy buồn cười.

Ta nhìn về phía Bắc Tề, chỉ thấy Hàn vương cũng đang nâng chén, y dùng ống tay áo thật rộng của mình che phủ, trong nháy mắt chén rượu đã cạn sạch! A, tốc độ thật nhanh.

Thanh Dương đang đứng cạnh y đột nhiên nhìn thẳng vào ta, ta bỗng thấy hoảng hốt, chẳng lẽ nàng ta cảm nhận được ta đang nhìn hay sao? Chỉ thấy tầm mắt nàng ta nhìn lướt qua nơi ta ngồi dường như hơi lộ ra vẻ thất vọng, sau đó thu hồi lại tầm mắt.

Thấy Thái hậu khẽ ho một tiếng, liếc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn hiểu ý. Cất giọng nói: “Hôm nay, trẫm có một chuyện muốn nói, đó là trẫm muốn ban cho Tấn…”

“A —”

Nữ tử hoảng sợ kêu lớn một tiếng, ta thấy Phất Diêu bất ngờ đứng lên từ chỗ ngồi.

Mọi người giật mình liếc mắt nhìn qua, ngắt lời Hoàng thượng đang nói, việc làm của nàng ta thật không hiểu lễ nghi, chỉ một động tác lại khiến người ta kinh ngạc!

Còn ta siết chặt cả hai tay, tại sao nàng ta lại cố tình vào đúng lúc Hạ Hầu Tử Khâm muốn tứ hôn cho Tấn vương lại đột nhiên đứng dậy, rốt cuộc là vì sao chứ?

Hạ Hầu Tử Khâm cũng nghe được nên nhìn lại, ta chỉ thấy chân mày Thái hậu gay gắt nhíu lại.

Nữ tử ngước mắt nhìn, đôi môi khẽ mở: “Biểu ca…”

Biểu ca!

Lòng ta chấn động mãnh liệt!

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm đột ngột thay đổi, hắn bỗng nhiên đứng lên, đi vội về phía nàng ta.

“Hoàng…” Thái hậu muốn kéo hắn lại, nhưng đã chậm mất rồi.

Ngọc tiệp dư đang ngồi bên cạnh ta cũng bất giác đứng thẳng lên, vội vàng nhìn về hướng đó.

Còn ta đến giờ này cuối cùng cũng đã biết được tại sao trong tiềm thức ta lại rất ghét nữ tử này. Lúc đó ở Nghi Tư uyển, nàng ta luôn miệng nói rằng không hề muốn làm bạn bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm. Nhưng hôm nay, vào đúng lúc hắn muốn tứ hôn, nàng ta lại đứng lên, gọi hắn một tiếng “Biểu ca”.

Cho dù ta chưa từng nghe qua, nhưng cũng có thể đoán được, năm đó Phất Hi vẫn gọi hắn như thế!

Đã trải qua bao nhiêu năm chưa từng nghe lại có người gọi hắn như thế, chắc chắn hắn sẽ nhớ lại Phất Hi, người con gái mà hắn đã yêu tha thiết.

Hai tiếng”Biểu ca” làm cho người ta ghi nhớ suốt cuộc đời này thốt lên thật đúng lúc! Phất Diêu ơi, Phất Diêu, ta thật sự đã quá xem thường ngươi rồi!

Ta cắn môi nhìn.

Hắn bước tới trước mặt nàng ta, do dự một lúc, cuối cùng nâng tay vén lên chiếc áo choàng của nàng ta.

Mái tóc dài của nàng ta tung lên trong gió, dưới chiếc áo choàng là một dung nhan xinh đẹp, nàng ta ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn.

“Phất Hi!” Ngọc tiệp dư ở bên cạnh bật thốt lên.

Ta giật mình quay lại nhìn nàng, nàng ta đang nói gì chứ? Phất Hi!

A, làm sao có thể! Nàng ta đã chết, đã chết rồi mà!

Ngọc tiệp dư dường như ý thức được mình đã nói sai, vội lấy tay che miệng, thấp giọng nói: “Quá giống, thực sự rất giống…”

Ta chưa có may mắn gặp qua Phất Hi, vì thế Phất Diêu rốt cuộc giống đến mức nào, ta cũng không thể biết. Chỉ là theo thần sắc của Ngọc tiệp dư, ta cũng hiểu được. Ta không nén lòng nỗi, nhìn về phía Thái hậu ở trên kia, chỉ thấy sắc mặt bà bỗng chốc trắng bệch, tầm mắt lặng yên nhìn người đang ở trước mặt, không thốt nổi một lời.

Xem ra Thái hậu cũng đang rất kinh hoàng.

Chỉ thấy Phất Diêu bất ngờ quỳ xuống, cúi đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội, Phất Diêu vốn không nên học tỷ tỷ gọi người như…”

Hạ Hầu Tử Khâm tựa như vừa hoàn hồn, chấn động một lát, mới từ từ đưa tay đỡ nàng ta dậy.

Thái hậu lớn tiếng nói: “Vừa rồi Hoàng thượng là muốn ban….”

“Mẫu hậu!” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, trong khoảnh khắc hắn quay đầu lại, ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn tràn ngập nỗi oán hận.

Thần sắc Thái hậu bỗng chốc hiện vẻ hoảng hốt, các tần phi bên này đều lộ ra vẻ khiếp sợ, ngay cả Diêu thục phi, trong đáy mắt nàng ta vẫn ẩn chứa một chút bi thương, nhưng cũng âm thầm hiện lên vẻ hứng thú dò xét.

Ta nghe thấy hắn cười lớn một tiếng, cắn răng nói: “Hôm nay, Trẫm muốn sắc phong quận chúa làm Dao phi!” Hắn bỗng nhiên xoay người lại, đối diện với quần thần, bá quan mở miệng nói: “Từ nay về sau, quận chúa Phất Diêu chính là Dao phi của Thiên triều! Ban cho Dao Hoa cung!”

Dao (*), ngọc đẹp như người, Dao hoa bối khuyết (**), cũng mang ý tứ tốt đẹp.

* Dao: là ngọc dao, một thứ ngọc đẹp, dùng để ví von các vật quý báu, tốt đẹp.
** Dao hoa bối khuyết: ví nàng như ngọc dao trong sáng rực rỡ không một chút tì vết. 

Hắn là đang muốn chiêu cáo với thiên hạ, nàng ta, Liễu Phất Diêu là người con gái hắn vô cùng quý trọng. Ta không cần biết nàng ta có mang bóng dáng của Phất Hi hay không. Ta chỉ biết một điều, trong lòng ta giờ đây cứ không ngừng lặp lại những lời hắn vừa nói, Dao phi của Thiên triều, Dao phi của Thiên Triều, là Dao phi của Hạ Hầu Tử Khâm hắn…

A, đây chính là điều mà Phất Diêu muốn, nàng ta giấu diếm bao nhiêu ngày như vậy chỉ vì chờ đợi giờ khắc này!

Chúng quần thần vẫn còn bị bầu không khí vừa rồi làm hoảng sợ, chỉ thấy Quân Ngạn đứng dậy cười nói: “Dao phi nương nương quả thực là quốc sắc thiên hương. Chúc mừng quốc chủ Thiên triều có được mỹ nhân!” Y vừa dứt lời, mọi người ở dưới cũng bắt đầu hùa theo chúc mừng.

Ta giận dữ nhìn Quân Ngạn, gã đàn ông này…

Hàn vương bỗng nhiên nhìn về phía ta, trong đôi mắt y là một vẻ phức tạp mà ta chưa bao giờ thấy qua.

Kết quả như vậy là điều Phất Diêu mong muốn, chẳng phải cũng chính là điều y đang mong đợi sao? Đã như vậy, tại sao thái độ của y lại thế này?

Đúng lúc này, ta nghe thấy một tiếng “xoảng” vọng tới từ phía đối diện, ta thấy chén rượu rơi xuống vỡ tan nát trước mặt Tấn vương. Sắc mặt y lúc này rất khó coi, y siết chặt bàn tay đang đặt trên bàn. Ta nhìn thấy Vãn Lương vội vàng cúi người đỡ lấy y, nàng quỳ xuống hướng về phía Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia say rồi.”

Say chỗ nào chứ? Rõ ràng là y đang nổi giận.

Mặc dù Hạ Hầu Tử Khâm vẫn chưa nói ra việc tứ hôn, nhưng lần trước ở gia yến Thái hậu đã từng giúp hắn nói ra. Đã vậy, Thái hậu còn gặp riêng Tấn vương để nói chuyện này một lần nữa. Không cần nói đến vì sao Tấn vương lại đồng ý việc hôn sự này, nhưng dù sao y cũng đã đồng ý rồi.

Còn bây giờ, Hạ Hầu Tử Khâm vào đúng lúc này lại bất ngờ đổi ý, lại còn thu nàng ta cho bản thân. Dù việc này không nhiều người biết, nhưng với Tấn vương đều là nỗi nhục nhã rất lớn!

Ta nhìn thấy Hiển vương ở bên cạnh đang có một dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa. Trong ánh mắt y nhìn Tấn vương lộ ra vẻ châm chọc.

Sao ta lại không biết, còn Thái Hậu làm gì mà không hiểu, hành động này của Hạ Hầu Tử Khâm đã làm rạn nứt tình cảm huynh đệ!

Khi đó ta đã từng tạ ơn lòng trung thành của Tấn vương, như vậy lúc này thì thế nào? Rốt cuộc y có thể vẫn như lúc trước được không?

Vượt khỏi cửa ải nhất nộ vị hồng nhan (*).

* Nhất nộ vị hồng nhan: giận dữ vì hồng nhan. Câu này, trong bài Viên Viên khúc, có liên quan với Ngô Tam Quế và Trần Viên Viên. Link: http://www.hoasontrang.us/phorum ... 4%A9-Nghi%E1%BB%87p 

Nhưng ta biết, đôi lúc hồng nhan không hề liên quan gì đến yêu hay không yêu, mà nó có thể gây ra rất nhiều rắc rối.

Tấn vương đứng dậy, lạnh lùng cất lời: “Hoàng thượng, thần vô ý đã quá chén, xin được cáo lui trước!”

Dứt lời, y cũng không chờ Hạ Hầu Tử Khâm mở miệng, nhanh chóng xoay người rời đi.

Thái Hậu nháy mắt với Vãn Lương, nàng vội vàng đứng dậy chạy theo.

Lúc này ta làm sao còn hơi sức để quan tâm việc đó, Hạ Hầu Tử Khâm chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bóng dáng Tấn vương rời đi, trước sau cũng không nói một câu.

Ngọc tiệp dư ở bên cạnh ta lầm bầm: “Lúc trước đã từng nghe Phất Hi nói nàng ta có một cô em gái, thần thiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta.”

Ta nghĩ lần này ngoại trừ Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu, người kinh hoàng nhất chắc chắn là Ngọc tiệp dư. Chỉ vì năm đó nàng đã từng gặp qua Phất Hi.

Yến tiệc nơi này cũng không vì sự vắng mặt bất ngờ của Tấn vương mà bớt vẻ náo nhiệt. Chỉ một lát sau, những vũ cơ tiến vào, nhạc công bắt đầu thổi một khúc nhạc rất vui tai, những lời chuyện trò cười nói dần dần trầm lắng lại trong toàn bộ Liên Thai các.

Hạ Hầu Tử Khâm lại quay về ngồi trên long ỷ, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi Dao phi một giây phút nào.

Ta cắn môi nhìn hắn, hắn lại nhìn nàng ta, điều kỳ lạ chính là Hàn vương lại đưa mắt nhìn sang đây, nhìn ta.

Ta nở một cười lạnh lùng với y, chuyện đến lúc này, y vẫn còn nhớ đến sự việc xảy ra ở khu vực săn bắn phía tây kia ư? Y nhìn ta, chẳng lẽ ta lại giống loại người sẽ đem chuyện kia kể ra hay sao?

Dao phi đang ngồi cạnh Hàn vương, sau khi liếc nhìn y một cái, tầm mắt bỗng hướng về phía ta, ta nhìn thấy, trên khóe miệng nàng ta thoáng nở một nụ cười chiến thắng.

Dưới ánh đèn, nụ cười đó mang một vẻ phô trương quá đáng.

Ta biết phải xem nữ nhân đang ở trước mặt như Phất Hi để đối phó. Chỉ vì trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, nàng ta chính là Phất Hi, là người hắn vẫn luôn nhung nhớ trong lòng.

Ta từng nghĩ rất đơn giản Phất Hi không nên chết đi, bởi vì ta có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể tranh giành nổi với người đã chết.

Nhưng hôm nay một kẻ thế thân lại xuất hiện, với ta mà nói quả là một sự mỉa mai, châm chọc.

Không nén được lòng, ta lại nghĩ tới Thiên Lục đang ở bên cạnh.

Dao phi tới, vậy một kẻ thế thân như nàng ta nên tự giải quyết thế nào đây?

Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Thái hậu luôn âm trầm, không nói lời nào. Còn Hạ Hầu Tử Khâm dường như cố ý không quay đầu lại, không chịu đối diện với thần sắc của Thái hậu.

Còn trái tim ta cuối cùng cũng bắt đầu hoảng hốt.

Một khắc trước đây, dáng vẻ của hắn vẫn rất thâm tình chân thành với ta, nhưng chỉ trong chớp mắt lại có thể quên ngay, thái độ này cũng chỉ có thể là Hạ Hầu Tử Khâm thôi!

Đế vương!

Trong lòng âm thầm ghi khắc, thì ra đây mới chính là tình yêu của bậc đế vương.

Ta bỗng nhiên cảm giác được sự lạnh nhạt mỏng manh của thâm cung, ngày xưa ta chẳng qua chỉ nhìn thấy một góc của núi băng này thôi.

Ta còn tưởng rằng có thể bày mưu tính kế.

Nhưng cuối cùng cũng không chống cự nổi hình bóng đã khắc sâu trong đáy lòng của hắn.

A, ta ngửa đầu uống cạn mấy chén rượu mạnh. Ta cố sức chịu đựng, không ho thành tiếng. Ta lớn như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên uống một loại rượu như vậy, cái cảm giác nóng bỏng, đau rát làm ta khổ sở, nhưng cũng làm đầu óc ta thêm tỉnh táo.

“Nương nương…” Ngọc tiệp dư lo lắng liếc nhìn ta một cái.

Ta phì cười một tiếng nói: “Bản cung không sao, bản cung vẫn rất tỉnh táo.”

Tiệc tối cuối cùng cũng tan, vịn tay Triêu Thần bước ra ngoài, một ngọn gió lành lạnh thổi tới, Triêu Thần vội vàng đứng chắn trước người ta, nhỏ giọng nói: “Nương nương đã uống rượu, gió thổi quá lớn, e rằng rượu sẽ xông lên, sẽ say rất dữ dội.”

Thật vậy sao? Nhưng sao lúc này ta không hề thấy say một chút nào cả?

Khẽ cười một tiếng, vịn vào tay nàng nói: “Bản cung không sợ say.”

Ta trực tiếp đi ra ngoài, đã không muốn quay đầu lại nữa, đêm nay còn có thể là ai ở cùng hắn chứ? Tất nhiên sẽ là Dao phi mà hắn vừa sắc phong.

Đi được vài bước, ta nghe được một người hoảng sợ hô lên một tiếng “Chủ tử”, ta ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy ống tay áo trái trống rỗng của người thị vệ đang lay động trong gió. Lòng ta hơi chấn động là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#virgo