Chương 204: Em có bị ngốc không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính Hàng Tư đã thổi vang cây còi uống máu.

Tuy rằng cô không có cung tên, không thể gây ra sự tổn thương trực tiếp đối với con trâu rừng kia, nhưng cô lại đang giấu cây còi uống máu, cây còi này đặc biệt cần thiết và là vật dụng luôn phải mang theo bên mình khi đi tới nơi hoang dã. Hoặc nói một cách chính xác, Hàng Tư đã coi cây còi này như bùa hộ mệnh của bản thân rồi.

Khi trước trong thung lũng Chết Chóc, chiếc còi uống máu này có tác dụng quan trọng đối với con lợn vòi kia. Và cả con trâu rừng trước mặt đây sau khi nghe động tĩnh phát ra từ cây còi uống máu rõ ràng cũng đã bị ảnh hưởng, cơ thể to lớn của nó hơi lắc lư, chao đảo, có vẻ như cảm xúc điên rồ của nó đã được xoa dịu phần nào.

Hàng Tư ở phía trước, thổi những âm thanh du dương, vang xa. Cô lùi dần từng bước, từng bước về phía sau, con trâu rừng cũng chao đảo bước từng bước một tiến về phía trước. Lục Nam Thâm và Hàng Tư kết hợp với nhau, tạo thành một góc ba mươi độ, lúc nào cũng trong tư thế giương sẵn cung tên.

Bởi vì cả hai người họ đều hiểu rõ, muốn dẫn dụ con trâu rừng xuống hố tuyết chỉ bằng chiếc còi uống máu là không thể. Cũng giống như việc muốn tấn công, ép nó vào thế tử chỉ bằng một bộ cung tên càng không thể. Nhìn qua là biết con trâu rừng này đã sống ở đây nhiều năm, tự dựng lên một ý thức cảnh giác mạnh mẽ. Anh quyết định liên tục bắn tên vào nó, sau cùng chưa biết chừng sẽ ép được nó chó cùng bứt giậu mà chạy.

Máu rỉ xuống từ đầu mũi tên, nở rộ thành từng bông hoa mai đỏ dưới nền tuyết trắng. Quả nhiên, con trâu rừng không ôn hòa được bao lâu, tâm trạng lại bắt đầu bùng nổ. Nó gầm lên lao về phía Hàng Tư, vừa lao về phía trước vừa phẫn nộ thở phì phì.

Đây chính là nguyên nhân không thể chỉ giải quyết mọi chuyện bằng một cây còi. Dù nó xấu đến mấy, chung quy nó vẫn là một con trâu, trâu nhìn thấy màu đỏ sẽ trở nên kích động.

Lần này, tới lượt Hàng Tư co cẳng chạy.

Nhưng dù là chạy, cô cũng chạy có góc độ đàng hoàng, luôn giữ một góc ba mươi độ với Lục Nam Thâm. Cả hai đều có chung một mục đích, đó là hố tuyết. Thế nên vào lúc con trâu vừa gầm ghè vừa lao về phía Hàng Tư, ở chếch phía trước, Lục Nam Thâm lại bắn ra một mũi tên lạnh lùng, lần này bắn trúng cổ của con trâu.

Nó càng khiến con trâu điên tợn, quay đầu đuổi theo Lục Nam Thâm.

Cứ như thế cả hai phối hợp tác chiến, khi con trâu đuổi theo Lục Nam Thâm thì Hàng Tư thổi còi. Khi con trâu lơi là cảnh giác thì Lục Nam Thâm lại bắn tên để ép nó lao về phía trước.

Cho tới khi chỉ còn cách hố tuyết khoảng nửa mét, chỉ số phẫn nộ của nó cũng đã bị kích thích tới tận cùng. Nó nhảy vọt lên, bổ thẳng về phía Lục Nam Thâm và Hàng Tư. Lục Nam Thâm nhanh nhẹn kéo Hàng Tư lại, ôm chặt, rồi né nhanh sang bên cạnh, cả hai lăn tròn dưới đất. Lục Nam Thâm một lần nữa dùng sức đè Hàng Tư xuống dưới người mình, một tay kịp thời đỡ lấy gáy cô.

Cùng lúc này, họ thấy con trâu phẫn nộ gào rú rồi vồ hụt, bay lên rất cao, sau đó ngã cắm đầu vào trong hố tuyết. Dưới hố vọng lên tiếng hét điên cuồng của con trâu rừng, có thể khiến màng nhĩ con người ta rung lên đau đớn.

Lục Nam Thâm vẫn đang nằm đè lên Hàng Tư, nhân tiện bịt chặt hai tai của cô lại.

Con trâu rừng liều mạng quẫy đạp trong hố tuyết, tiếng gầm cùng động tác của nó có thể khiến mặt đất xung quanh rung theo. Không cần nhìn nhiều cũng biết nó đã bị cọc nhọn đâm trúng. Những chiếc cọc đó từ lâu đã nhuốm đỏ máu của những con thú bị săn bắt, không ngờ vào một thời buổi xã hội văn minh như hiện tại mà chúng vẫn có thể có công dụng.

Hai người yên lặng đợi một lúc, cho tới khi trong hố tuyết không còn động tĩnh gì nữa, Lục Nam Thâm mới buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó... anh không hề đứng dậy ngay, ngược lại còn theo đà ôm chặt lấy Hàng Tư nằm dưới, cả người thả lỏng ra, khuôn mặt điển trai giấu bên tai cô.

Anh còn không quên nói một câu: "Cuối cùng cũng hạ được nó, đáng sợ quá."

Hàng Tư: ...

Sao cô chẳng nhìn ra được anh sợ hãi một chút nào nhỉ?

"Chẳng phải ban nãy anh chạy rất nhanh đó sao?" Cô bất giác lên tiếng.

Lục Nam Thâm nằm vật trên người cô, mệt lử, lý do rất đường hoàng: "Vì sợ quá nên tôi mới chạy nhanh đấy."

Càng ngày Hàng Tư càng tình nghi anh cố tình tỏ ra đáng thương, có sợ cũng chưa thấy bàn tay cầm cung của anh run lên chút nào. Từng mũi tên lạnh lùng lao ra, đến cả cô cũng cảm nhận được độ rung trong không khí, có thể thấy anh khỏe đến mức nào, và khi bắn tên đã kiên định đến mức nào.

Cô cũng chẳng buồn đôi co với anh, giơ tay đẩy người anh ra: "Này, anh dậy đi chứ."

"Không được, chân tôi mềm nhũn rồi, em để tôi thở chút đã." Lục Nam Thâm đưa ra lý do, đến cả câu nói cũng như sắp tắc thở.

Hàng Tư bị anh đè kín kẽ, bên tai là tiếng thở của anh, khẽ khàng, theo cùng là mùi hương và nhiệt độ đầy nam tính, len lỏi vào trong tai cô khiến cô cảm thấy bất an, cào cấu khiến trái tim cô hoảng loạn, tựa như chú thỏ con ban nãy chẳng hề chạy vào trong rừng sâu mà đang nhảy nhót loạn xạ trong lòng cô vậy.

"Lục Nam Thâm... Anh đè nặng quá, tôi sắp không thở nổi nữa rồi." Cô giơ tay đẩy anh, không đẩy ra được, đành vô thức giãy giụa một chút.

Bỗng dưng cô cảm giác tiếng thở bên tai trở nên nặng hơn, cô lập tức sững người, đờ ra không động đậy nữa.

Ngay sau đó Lục Nam Thâm lật người nằm sang bên cạnh, nhịp thở rõ ràng trở nên gấp gáp.

Hàng Tư không dậy ngay, vẫn nằm yên dưới đất. Nền đất rõ ràng giá buốt như vậy, tuyết rơi xuống mặt rõ ràng lạnh lẽo như vậy, thế mà cô lại có cảm giác nóng ran khắp người, thậm chí da mặt như giần giật lên từng hồi, giật đến tận màng nhĩ, thình thịch vang dội.

Rất lâu sau Lục Nam Thâm mới dứt khoát đứng lên, rồi giơ tay về phía cô. Bây giờ chỉ mới nhìn bàn tay anh thôi đã khiến trái tim Hàng Tư nhộn nhạo không yên rồi, nhưng không muốn thể hiện là mình quá õng ẹo, cô cũng đưa tay ra nắm lấy tay anh.

Anh nắm chặt tay, cánh tay dùng sức kéo cả người cô dậy.

Có quán tính nên sau khi đứng dậy, có một khoảnh khắc Hàng Tư đã ngã vào lòng anh. Anh tiện thể ôm lấy cô, cười nói: "Em nói xem, em có bị ngốc không?"

"Hả?"

Lục Nam Thâm cúi đầu nhìn cô chăm chú, tận sâu nơi đáy mắt dường như vẫn còn một tia sáng chưa tắt lịm, vẫn lấp ló như một ngọn lửa ẩn mình trong tro bụi. "Tôi chỉ nói là chân tôi mềm nhũn, chứ có bảo toàn thân tôi đều mềm nhũn đâu."

Hàng Tư lập tức hiểu ra, cô đẩy anh một cái: "Nghĩ cách xử lý con trâu rừng đi, đừng nói linh tinh nữa."

Lục Nam Thâm phá lên cười.

Vì bị tuyết che phủ nên chưa rõ cái hố trước mặt sâu đến mức nào, trong hố có những cái gì cũng khá mông lung. Lục Nam Thâm chọn cách xuống hố, Hàng Tư không khuyên được anh, đang lấy dây thừng an toàn đã chuẩn bị sẵn ra, một đầu buộc vào người Lục Nam Thâm, một đầu cố định vào thân cây ngay gần đó.

Cô thì ngồi thấp bên cạnh hố, theo dõi sát sao mọi tình hình.

Sau khi Lục Nam Thâm xuống dưới hố, hai chân chạm đất rồi mới nắm rõ tình hình.

Tuyết khá dày, cọc nhọn thì cao xấp xỉ một người bình thường, phần hở ra ở trên chắc chưa đến nửa mét, còn một đoạn dài đã bị tuyết che lấp hết.

Hàng Tư đứng ở trên cao, một lúc dùng cả hai chiếc đèn pin cầm tay để soi sáng cho Lục Nam Thâm. Cộng thêm chiếc đèn trên đầu Lục Nam Thâm bật mở nên mọi thứ dưới hố đã trở nên rất sắc nét. Anh xử lý qua chỗ tuyết đọng trước mặt, sau đó dịch chuyển một vài tảng đá có thể kê chân, xếp đều bên cạnh cọc nhọn đã đâm con trâu rừng.

Con trâu đã ngỏm từ lâu.

Bốn cây cọc chắc chắn đâm xuyên qua cơ thể nó, nó đã nhắm mắt lại, cái chết cũng tương đối bình yên.

Lục Nam Thâm chép miệng mấy tiếng, nói: "Mày và tao vốn vô duyên, ai bảo bọn tao đang đói. Hôm nay gặp nhau ở đây cũng coi như tao siêu thoát cho mình, hãy sớm về miền cực lạc. Kiếp sau đầu thai thì hãy làm chim nhé, tao không hay ăn các loài bay trên trời đâu."

Hàng Tư ở trên nghe rất rõ ràng, lập tức lườm nguýt, lúc nào rồi.

Cô lắc lắc chiếc đèn pin: "Chắc không bê được cả con lên đâu nhỉ?"

"Đúng vậy." Lục Nam Thâm buông một câu: "Phải phân xác thôi."

Phật Tổ từ bi, A Di Đà Phật...

Hết chương 204


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net