Chương 205: Nhìn nhầm ư?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng Tư muốn giúp đỡ nhưng Lục Nam Thâm ngăn lại.

Cô cũng không cố thể hiện mà chọn một tảng đá lớn, khoanh chân ngồi xuống, nhìn Lục Nam Thâm từ trên xuống như cái nhìn phán xét của Thượng Đế vậy. "Anh đang muốn cố gắng chứng minh anh gan dạ sao? Không sao đâu, ở trước mặt tôi không cần phải sĩ diện đến vậy, nếu thật sự không ổn tôi cùng anh lôi toàn bộ về cũng không sao mà."

Không cần quay đầu lại Lục Nam Thâm cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của cô khi nói câu này, anh mỉm cười đáp lại: "Không sao. Tôi là một người cực kỳ không ưa sĩ diện, khi cần tôi sẽ luôn luôn tỏ ra yếu đuối với em."

Tuy không nhìn được nét mặt anh nhưng Hàng Tư có thể mường tượng được anh đang mở to đôi mắt vô tội để nói nhăng nói cuội, cô chợt muốn cười.

Nhưng rồi lại thấy cười như thế có hơi tàn nhẫn, cô bèn hắng giọng nói: "Phải, có chỗ nào không hiểu nhất định phải hỏi chị nhé."

Lục Nam Thâm không lên tiếng, giống như đang nghiên cứu cách phân xác, cũng có vẻ như đang cố tình tảng lờ cô đi.

Xung quanh không có gì nguy hiểm nên Hàng Tư cũng thả lỏng hơn một chút. Thấy anh im lặng, cô cố tình trêu chọc: "Chị đang nói chuyện với em đấy, sao em không đáp lời?"

Lục Nam Thâm đi vòng lại, mặt hướng thẳng về phía Hàng Tư.

Bóng tuyết xào xạc, hoàn toàn có thể soi rõ sắc nét gương mặt của anh. Mỗi lần ngắm nhìn Lục Nam Thâm, Hàng Tư đều có cảm giác có thể dùng câu thơ "Gió xuân thả sức ngựa phi" để hình dung về anh. Bên dưới, tay anh cầm dao. Anh giơ con dao lên, đâm xuống khớp xương chân của con trâu rừng, nhanh lẹ chia tay chân nó ra. Từng động tác đều lọt hết vào tầm mắt của Hàng Tư. Ở anh có thêm đôi phần khí thế hừng hực.

Cùng lúc ấy, anh liếc lên phía cô một cái, vừa làm vừa trả lời cô: "Vì sao lại không trả lời ư? Em nói xem?"

Hàng Tư có linh cảm câu tiếp theo của anh không hay ho gì nên biết điều im miệng.

Thấy cô im lặng, tận sâu nơi đáy mắt Lục Nam Thâm càng dâng lên một sự thích thú. Anh nói dứt khoát: "Tôi có những tâm sự thầm kín với em, thế nên ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nhận em là chị cả."

Ngay lập tức một quả cầu tuyết được ném xuống dưới nhưng Lục Nam Thâm nhẹ nhàng né được. Anh cười hỏi: "Em tự nói xem, hành động này của em có ý nghĩa gì?"

Hàng Tư biết mình không đáp trúng anh, bèn liếc xéo một cái.

Lục Nam Tây một tay nhấc giò trâu, chầm chậm bổ sung một câu: "Có thể coi là mưu sát chồng đấy."

"Lục Nam Thâm." Hàng Tư gằn từng chữ trong tên của anh. "Bây giờ anh biết nói năng linh tinh rồi phải không? Còn nói linh tinh nữa tôi mặc kệ anh đấy!"

Tông giọng của cô hơi cao lên, nhưng gò má thì nóng muốn chết, trái tim đập thình thịch dữ dội nơi lồng ngực, như đang muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng tới nơi.

Thật tình.

Cô không nghĩ anh lại là người mở mắt nói nhăng cuội, nhất định là học từ Niên Bách Tiêu.

Thấy cô sốt sắng, Lục Nam Thâm chỉ mỉm cười, không chọc cô nữa. Thật ra anh rất muốn nói với cô rằng: Mấy lời nhăng cuội này anh chỉ từng nói với một mình cô thôi.

Sau một vài khoảnh khắc ngượng ngập, Hàng Tư cũng không vờ vịt nữa, cô hỏi anh: "Tay nghề của anh có vẻ thuần thục quá nhỉ, trước kia từng làm à?"

Tay anh cầm con dao sắc để phân xác con trâu rừng, động tác quá mức thuần thục, không giống việc một thanh niên bình thường có thể làm được.

Lục Nam Thâm nói: "Anh hai của tôi, em cũng từng gặp rồi đó."

Hàng Tư có biết đến vị pháp y danh tiếng lẫy lừng đó, quả thực tay cầm lưỡi dao lá liễu, phân xác không thấy khựng. "Anh còn từng học nghề của anh ấy à?"

"Tôi ấy à, ngày trước cũng từng nghe anh ấy chia sẻ vài điều, chỉ là lý thuyết suông thôi, bây giờ bắt tay vào thực hành cảm giác cũng ổn." Lục Nam Thâm đáp một câu rất tùy hứng.

Nhưng câu nói này người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Lục Nam Thâm không có thói quen khoác lác tận trời, về điểm này Hàng Tư hiểu rất rõ, thế nên việc anh mới nghe qua mà giờ đã có thể bắt tay vào hành động nhanh như vậy, chỉ có thể chứng tỏ hai điều.

Hoặc là trước kia anh đã biết làm rồi, hoặc là khả năng học hỏi của anh cực kỳ dữ.

Đang mải nghĩ, cô đã thấy Lục Nam Thâm phập tiếp một nhát dao xuống.

Lần này là rạch bụng của con trâu rừng ra, có máu bắn lên, xung quanh cọc nhọn cũng đã nhuộm đỏ màu máu. Mặt Lục Nam Thâm cũng bị dính máu. Lúc đổ máu, anh quay góc nghiêng về phía Hàng Tư. Góc nhìn của cô hướng từ trên xuống dưới, lại có ánh tuyết tôn thêm, cô bèn nhìn rõ gương mặt anh.

Máu bắn lên không ít rồi men theo những đường nét góc cạnh của khuôn mặt chảy dần xuống, trượt qua khuôn cằm gợi cảm. Vào một đêm tuyết rơi như thế này, chàng trai tuấn tú tay cầm dao sắc đã có thêm vài phần hoang dã và thô bạo, đặc biệt là ánh mắt anh. Không biết là do đêm quá khuya hay do màu máu ánh lên, nhìn từ góc độ của Hàng Tư dường như có thêm nhiều biểu cảm.

Rộng lớn sâu sắc nhưng lại lạnh lùng và tàn nhẫn. Tựa như bình thản nhưng đằng sau sự bình thản ẩn chứa một con sóng khổng lồ đang âm thầm sục sôi, cuộn trào.

Lục Nam Thâm, người đang giết con trâu rừng giữa đêm tuyết như đã biến thành một con người khác.

Suy nghĩ này thật ra chỉ vô tình thoáng qua trong đầu Hàng Tư, thậm chí còn chưa hình thành nên một ý nghĩ hoàn chỉnh, cùng lắm chỉ như pháo hoa nổ bùm. Nhưng ngay sau đó sống lưng cô căng ra, trái tim như ngừng lại.

Cô định thần lại để quan sát Lục Nam Thâm.

Trên lưỡi dao, trên bàn tay của anh đều nhuộm đỏ màu máu, đôi mắt anh cũng đỏ rực, có cảm giác như máu đã bắn vào đôi đồng tử. Biểu cảm của anh lạnh lùng, ánh mắt cũng dần dần lạnh hẳn đi. Dòng máu trên người con trâu rừng ấy như đã kích hoạt như một cảm xúc nào đó trong anh, khiến xung quanh anh toát ra một bầu không khí tàn độc và lạnh lùng.

Cho dù ngồi ở bên trên hố tuyết, Hàng Tư cũng có thể dễ dàng cảm nhận được.

Tuyết rơi lả tả, có một tia sáng lóe lên, lướt qua gương mặt anh trong khoảnh khắc, một giây sau, Hàng Tư chợt thảng thốt.

Cũng không biết vì sao cô bỗng cảm giác người đàn ông dưới hố tuyết kia không phải Lục Nam Thâm.

Là... Kiều Uyên!

Hàng Tư bỗng dưng rùng mình một cái, cả người ngả về phía sau, vô thức chuyển sang tư thế né tránh, nhưng hai chân lại ghim thẳng xuống đất, không thể nhúc nhích nổi! Trong lòng có một tiếng nói nói với cô rằng: Chạy! Mày mau chạy đi!

Nhưng vẫn còn một tiếng nói khác: Không, anh ấy không phải Kiều Uyên, là Lục Nam Thâm.

Hàng Tư mở tròn hai mắt, cảm giác mở căng tới mức hốc mắt đau nhói. Cô đã ở bên cạnh Kiều Uyên hai năm, mọi cử chỉ động tác của Kiều Uyên, mọi nét mặt cảm xúc của Kiều Uyên cô đều nắm rõ.

Người đàn ông trước mắt chính là Kiều Uyên.

Phải mất một lúc Hàng Tư mới tìm lại được giọng nói của mình, cực nhỏ và yếu ớt: "Kiều... Kiều Uyên..."

Người đàn ông dưới hố tuyết im lặng, chỉ tập trung đưa từng nhát dao gọn gàng khía phần thịt sườn của con trâu ra thành từng miếng. Khi anh hơi nheo mắt lại, gương mặt điển trai bỗng lóe lên một sự tàn nhẫn. Khoảnh khắc đó bị Hàng Tư bắt được rõ ràng, cô bất giác kêu lên một tiếng.

Một giây sau, hai chân bắt đầu nhúc nhích được, cô bò dậy, quay người định bỏ chạy. Nhưng vừa đi được một bước thì sau lưng một giọng nói đã vang lên: "Hàng Tư."

Âm thanh này khẽ khàng nhưng lại khiến sống lưng Hàng Tư đờ ra.

Rất lâu sau cô mới từ từ quay đầu lại.

Không rõ có phải vì quá căng thẳng không, khoảnh khắc quay đầu lại cô cảm nhận được những tiếng răng rắc của khung xương trên cơ thể mình. Nhịp thở mỗi lúc mỗi căng thẳng hơn, trái tim va thình thịch vào lồng ngực.

Cho đến khi cô chạm vào đôi mắt của người đàn ông dưới hố tuyết.

Lục Nam Thâm nhìn cô vẻ khó hiểu: "Đi đâu vậy?"

Tuyết rơi xung quanh anh, máu bắn lên mặt anh, càng khiến gương mặt trở nên trắng nhợt. Nhưng đường nét của anh vẫn ôn hòa, lương thiện, đôi mắt cực kỳ hút hồn, trong veo như dòng suối, chỉ thiếu nước nghe thấy tiếng suối chảy róc rách nữa thôi.

Làm gì còn sự tàn nhẫn lạnh lùng ban nãy cô nhìn thấy?

Nhìn nhầm ư?

Cả người Hàng Tư vẫn đang căng ra, cô đứng đực giữa đống tuyết như một con rối gỗ. Lục Nam Thâm nhận ra sự khác thường của cô. Anh gài con dao vào thắt lưng, đi tới trước sợi dây thừng, một tay nắm chặt nó, đu người nhanh nhẹn bò lên.

"Sao thế?" Lục Nam Thâm bày ra vẻ mặt quan tâm, muốn chạm tay vào cô.

Hàng Tư có phản ứng, đột ngột lùi sau một bước. Một sự bất ngờ thoáng qua nơi đáy mắt Lục Nam Thâm. Anh liếc nhìn xuống bàn tay rồi chợt nhận ra quá nửa bàn tay mình đang đỏ rực vì máu. Anh im lặng mỉm cười, cúi người túm lấy một ít tuyết, gọn gàng lau sạch đôi tay.

Thấy Hàng Tư vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, ánh sáng nơi đáy mắt anh trở nên êm dịu hơn. Anh nhẹ nhàng dỗ dành: "Là máu của con trâu thôi, không sao rồi, đã sạch sẽ rồi."

Nói rồi anh đưa tay ra, thử kéo cô. Lần này cô không kháng cự nữa, anh bèn từ từ kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng ôm chặt lấy cô...

Hết chương 205


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net