Chương 232: Hai chúng ta sẽ lập tức kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Nam Thâm sững lại giây lát, sau khi hiểu ra mọi chuyện là như thế nào, trái tim đau đớn bất ngờ, suýt chút nữa thì không thở nổi. Mỗi một nhịp thở khó khăn đều là những cơn đau thắt vào tận xương tủy.

Thế nên, chỉ một câu nói có vẻ nhẹ tênh của Hàng Tư lại như một tảng đá nặng nề đè chặt lên lồng ngực của Lục Nam Thâm.

Bàn tay đặt bên eo cô vô thức cuộn chặt lại nhưng là đang nắm chặt lớp áo sơ mi của cô, chỉ sợ làm đau cô thêm dù chỉ một chút.

Sau khi đưa ra yêu cầu, Hàng Tư cứ nhìn anh trân trân, một vài cảm xúc trào dâng nơi đáy mắt, ấm ức, khổ sở và cả những cảm xúc phức tạp khó nói. Lục Nam Thâm áy náy tới mức không dám nhìn vào mắt cô, nhưng lại quá đau lòng bèn vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn nói lời xin lỗi lại không bật ra được dù là nửa chữ.

Rất lâu sau, anh vỗ nhẹ lên đầu cô, cất giọng khàn khàn: "Đợi tôi."

Trước khi ra ngoài, Lục Nam Thâm nhờ Phương Sênh vào với cô một lúc. Sau khi Lục Nam Thâm đi khỏi, Phương Sênh không hiểu bèn hỏi Hàng Tư. Hàng Tư cũng không trả lời cô ấy là Lục Nam Thâm đi đâu, chỉ không kìm được để nước mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt trong yên lặng.

Nói thật là Phương Sênh thực sự không biết nên an ủi như thế nào với mấy chuyện này, sống cả cuộc đời gặp phải mấy chuyện này tỷ lệ còn nhỏ hơn là trúng xổ số. Niên Bách Tiêu đứng ngoài cửa phòng ngủ nhìn tất cả những chuyện ấy với tâm trạng lo lắng. Anh ấy đút một tay vào túi quần, nắm chặt di động, lần lữa mãi.

Hơn mười phút sau, Lục Nam Thâm trở về.

Hàng Tư ngước lên nhìn anh.

Anh nhận ra là cô lại vừa khóc, trái tim như bị ai cầm roi ngựa quật mạnh vậy. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, khô khốc nói: "Mua về rồi đây."

Phương Sênh và Niên Bách Tiêu đều ở trong phòng ngủ, không hiểu rõ anh mua thứ gì về. Lục Nam Thâm rót một cốc nước đặt ở tủ đầu giường, tay mò vào trong túi quần, lát sau mới lôi hộp thuốc ra, nhưng không đưa cho Hàng Tư ngay. Anh cúi đầu nhìn chăm chăm hộp thuốc trong tay, cũng không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì.

Phương Sênh ngó đầu nhìn, không nhìn rõ dòng chữ trên hộp. Niên Bách Tiêu thì thẳng thừng hỏi: Thuốc gì vậy? Hàng Tư, cô thấy không thoải mái chỗ nào à?

Phương Sênh âm thầm huých vào người Niên Bách Tiêu. Tuy rằng cô ấy chưa từng trải qua chuyện hoan ái nam nữ, nhưng không có nghĩa là cô ấy không có thường thức, cũng lờ mờ đoán ra rồi, lòng càng nặng trĩu.

Thấy anh mãi không chịu đưa mình, Hàng Tư bèn đưa tay về phía anh.

Lục Nam Thâm ngẩng lên, nhìn bàn tay trắng trẻo gầy yếu trước mặt mình. Bàn tay nhỏ như thế, anh muốn nắm thật sự rất dễ dàng. Anh không kìm được, nắm lấy tay cô, nói khẽ: "Đợi một chút."

Hàng Tư không hiểu anh muốn cô đợi cái gì.

Lục Nam Thâm buông tay cô ra, mở hộp thuốc trong tay, lấy tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc ra, xem lần lượt từng dòng từng chữ. Hàng Tư không ngờ anh lại làm như vậy, cô hơi sững lại.

Phương Sênh cũng không ngờ được, bởi vì nếu đổi lại là cô ấy cũng chưa chắc đã nghĩ được đến việc đọc hướng dẫn sử dụng. Cô ấy biết Lục Nam Thâm đang đọc cái gì.

Càng đọc, sắc mặt Lục Nam Thâm càng khó coi, đôi mày tuyệt đẹp hơi chau lại.

Anh đã đi khắp các nhà thuốc quanh đây, loại thuốc này có tới mấy nhà gợi ý. Tác dụng phụ ít nhất, gây ít tổn thương cho cơ thể nhất. Nhưng sau khi trả tiền anh vẫn không yên tâm, vẫn phải hỏi lại người bán: Chắc chắn là gây ít thương tổn cho cơ thể chứ?

Người bán là một chị gái đã lớn tuổi, nghe anh hỏi như vậy, lập tức không khách sáo nữa: "Sợ hại cơ thể thì áp dụng biện pháp phòng tránh trước đi. Mấy anh chị thanh niên ấy mà, đầu nóng lên là bất chấp, xong chuyện rồi mới chịu lo."

Anh bị mắng một trận.

Dọc đường trở về, Lục Nam Thâm siết chặt hộp thuốc, nếu có thể anh càng muốn bóp chết Kiều Uyên, chuyện này thực sự là vô lý tới khó tin rồi.

Hàng Tư lấy vỉ thuốc từ trong tay anh, rồi bóc lớp vỏ phía sau lưng ra. Lục Nam Thâm chợt giữ tay cô lại, cô nhìn anh khó hiểu.

Anh nhìn cô: "Hay là... Vẫn không nên uống thuốc."

Anh đã đọc rõ hướng dẫn sử dụng, loại thuốc này ít nhiều có ảnh hưởng tới sức khỏe người phụ nữ, chỉ sợ lỡ như có gì xảy ra thì...

Hàng Tư nhìn anh bằng đôi mắt đỏ sọng, khi lên tiếng giọng vẫn khản, nhưng cô gằn từng từ từng chữ rất rõ ràng, có ý tố cáo: "Tối qua là thời kỳ nguy hiểm của tôi."

Cô không tránh mặt Phương Sênh hay Niên Bách Tiêu, có thể nhận ra sự phẫn nộ trong cô. Phương Sênh nghiến răng kèn kẹt, Niên Bách Tiêu nghe xong mới hiểu rõ mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, thầm mắng trong lòng: Cầm thú!

Cũng không biết nên mắng ai là kẻ cầm thú nữa.

Lục Nam Thâm mím môi, một chút giận dữ ánh lên trong đôi mắt. Anh cắn răng, khi nói tiếp rõ ràng đã cố gắng nhịn xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Nếu như có, chúng ta sẽ lập tức kết hôn."

Anh vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng dưng im phăng phắc...

Giống như tất cả mọi người đều đang đứng trong lò phản ứng hạt nhân vậy.

Hàng Tư sửng sốt nhìn Lục Nam Thâm. Cô ở gần anh nhất, dĩ nhiên là nghe quá rõ câu nói này của anh.

Phương Sênh tròn mắt, miệng há ra không khép lại được nữa. Niên Bách Tiêu thì như bị ai điểm huyệt, mãi mới bật ra được một câu: "Lục Nam Thâm, cậu thật... sự rất đàn ông đấy."

Mấy câu này anh ấy nói ra rất chuẩn ngữ pháp, Niên Bách Tiêu cảm thấy xưa nay mình khen ngợi bạn bè vẫn luôn... ừm... đanh thép như vậy?

Hàng Tư cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, xem ra cô đã bị hoảng sợ vô cùng: "Lục Nam Thâm, anh bị điên rồi à?"

"Hàng Hàng, tôi rất tỉnh táo, tôi cũng không đùa cợt gì với em." Lục Nam Thâm nói lời chân thành: "Đứa con vốn dĩ là của tôi."

Hàng Tư đang định bật ra: Đứa con sao có thể là của anh được?

Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ. Đứa con quả thật là của anh, chí ít thì dòng máu trong người nó sẽ là dòng máu của Lục Nam Thâm.

Cô nhắm mắt lại, ông trời thật sự rất thích đùa giỡn con người đấy. Cô hít một hơi sâu, khi mở mắt ra, cô lập tức nhét viên thuốc vào miệng và ngửa cổ nuốt xuống.

Nhanh tới mức Lục Nam Thâm không kịp phản ứng lại.

Anh nhìn Hàng Tư bằng nét mặt phức tạp. Thấy cô đã nuốt viên thuốc, anh đành đưa cho cô cốc nước.

Hàng Tư đón lấy uống mấy ngụm, ít nhiều cảm thấy mình có thêm một chút sức lực. Ngược lại, ánh mắt Lục Nam Thâm hiện lên một nụ cười đắng: "Hàng Hàng, em..."

Bài xích quyết định đó đến vậy ư? Thà chấp nhận tổn thương cơ thể mình?

Hàng Tư ôm cốc nước bằng hai tay, trầm mặc rất lâu mới lên tiếng: "Nam Thâm, có chuyện này tôi muốn hỏi anh, anh có thể thành thật trả lời tôi không?"

Lục Nam Thâm nhìn cô: "Em hỏi đi."

"Anh đã biết tình trạng của mình từ khi nào?" Hàng Tư hỏi thẳng thắn.

Nghe xong, Phương Sênh và Niên Bách Tiêu đều thảng thốt, chẳng phải vừa mới biết sao?

Lục Nam Thâm cũng không giấu cô: "Hôm qua, khi tôi tỉnh lại."

"Cũng có nghĩa là, thật ra hôm qua anh đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi và anh trai anh?" Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm nhìn thẳng vào mắt cô: "Đúng, hôm qua hai người nói chuyện gì, ở trong phòng ngủ, tôi đều nghe thấy rõ."

Niên Bách Tiêu bất lực chống tay lên trán, bất thình lình nhớ tới một câu nói: Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Phương Sênh thì chưa thể thoát ra khỏi cảm giác bàng hoàng ấy. Tai anh bị thương cơ mà? Thính lực không hề bị ảnh hưởng sao? Hồi phục nhanh như vậy ư? Chuyện này quá đáng sợ rồi.

Hàng Tư cụp mắt xuống, cố gắng kìm nén nỗi đau thương khủng khiếp đang đột ngột lan ra. Cô cuộn chặt tay lại, rất lâu sau mới hỏi: "Lục Nam Thâm, nếu hôm qua anh đã biết rồi, vì sao... vì sao còn lừa gạt tôi? Vì sao còn giả vờ không biết? Vì sao anh không tránh xa tôi ra?"

Câu hỏi cuối cùng cô gần như hét lên...

Hết chương 232



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net