Chương 233: Sẽ không xảy ra lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Hàng Tư vẫn luôn kiềm chế cảm xúc của mình, đến lúc này thì cô gần như bùng nổ, suy sụp, hai hàng nước mắt khó khăn lắm mới ép ngược được vào trong giờ lại men theo khóe mắt chảy xuống.

Lục Nam Thâm nhìn mà xót xa, muốn kéo cô vào lòng. Ngón tay vừa chạm vào cô, cô đã lập tức đẩy tay của anh ra, hét lên kinh hãi: "Đừng chạm vào tôi!"

"Hàng Hàng..."

"Đi ra, anh đi ra đi!" Cả cơ thể Hàng Tư co rụt về phía sau, cảm xúc cực kỳ kích động.

Thấy vậy, Phương Sênh vội vàng tiến tới ôm chặt lấy Hàng Tư, nhìn Lục Nam Thâm, lạnh lùng quát: "Sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ? Nếu đã biết rồi, chẳng phải nên rời đi thật xa khỏi cô ấy hay sao? Lục Nam Thâm, anh cố tình phải không? Tôi thấy anh chẳng khác gì Kiều Uyên cả, lấy việc giày vò Hàng Tư làm thú vui! Anh có tư cách gì? Chỉ vì chuyện lúc nhỏ ư? Tư Tư cũng nạn nhân, anh hiểu không? Là vấn đề của các anh, vì sao phải bắt Tư Tư chịu đựng tất cả những chuyện này?"

Trong số bốn người, Hàng Tư và Lục Nam Thâm coi như người trong cuộc, Phương Sênh thì phẫn nộ, duy chỉ còn Niên Bách Tiêu là cảm xúc chưa chìm đắm theo họ. Anh ấy nói: "Hàng Tư, Củ Lạc, hai cô bình tĩnh một chút. Chuyện này xảy ra là rất tệ hại, nhưng suy nghĩ của hai người cũng chủ quan quá rồi."

Lục Nam Thâm giơ tay lên làm động tác ngăn lại, ý bảo Niên Bách Tiêu không cần nói thêm nữa. Anh nhìn về phía Hàng Tư, dịu dàng thủ thỉ: "Em có cảm xúc, có giận dữ, thậm chí hận tới mức muốn chém chết tôi cũng là chuyện bình thường. Hàng Hàng, em muốn đánh muốn mắng cứ đánh cứ mắng tôi, không sao cả."

Hàng Tư nhìn anh trân trân, cho dù sương mờ đã phủ kín đôi mắt nhưng cũng chẳng thể che đi sự uất hận dâng trào. Thế là cô nhào tới, đánh anh, đấm anh, thậm chí cắn mạnh vào vai anh như bị điên, cảm xúc không thể kiểm soát được nữa. Mọi chua chát và đắng cay khó nói suốt hai năm qua đồng thời được trút ra hết cùng với những hành động điên cuồng, dữ dội ấy.

Đôi mắt Phương Sênh đỏ ửng lên, cô ấy đưa tay lên đè chặt để nước mắt không rơi xuống.

Lục Nam Thâm không hề trốn tránh, để mặc cho Hàng Tư liều mạng đánh đấm. Có máu rỉ ra nơi bả vai, anh cũng coi như không thấy, anh chỉ mải miết nhìn vào gương mặt cô.

Niên Bách Tiêu nhìn rất rõ ràng, anh ấy vừa giúp anh thay thuốc và băng gạc, nhìn thế này chắc chắn là động vào vết thương rồi. Anh ấy trong phút chốc rất sốt sắng nhưng cũng chẳng biết phải làm thế nào, tên Lục Nam Thâm này chắc đã quyết tâm để cho Hàng Tư thoải mái trút giận rồi.

Cho đến khi Hàng Tư lả đi.

Sau khi mọi căm hờn, ấm ức và không cam tâm đều được xả hết ra ngoài, cô như một người bị rút hết xương khớp, yếu đuối, bất lực.

Lục Nam Thâm cũng rất thảm hại, đầu tóc rối bời, cổ có vết cào, quần áo trên người dính máu. Nhưng anh mặc kệ, cũng không nghĩ tới việc chỉnh trang lại bản thân mình. Tới khi Hàng Tư chỉ còn lại những tiếng thút thít nhỏ bé, anh rút một tờ giấy, muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại sợ kích động tới cô, bèn đặt tờ giấy vào trong tay cô.

Anh hỏi cô bằng giọng trầm trầm: "Giờ em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có thể nghe tôi giải thích không?"

Hàng Tư hơi sững người, ngước mắt nhìn anh. Đôi mắt anh trong sáng, có chút ánh sáng nhẹ nhàng, quan tâm và chân thành, lại có phần vỡ vụn sau màn giằng xé vừa rồi. Trái tim cô lại dấy lên từng cơn đau, vì sao anh là Lục Nam Thâm rồi mà lại còn là Kiều Uyên nữa? Nhìn như thế này, họ rõ ràng là hai người cơ mà.

Khoảnh khắc này cô mới hiểu rõ một chuyện, cô đã đánh giá cao bản thân mình rồi. Trước kia cô có thể tìm ra vô vàn những điểm khác biệt giữa Lục Nam Thâm và Kiều Uyên, cho dù là một gương mặt y như đúc, cô cũng có thể tìm ra được lý do phản bác từ thần thái, ánh mắt, tính cách và cách giải quyết vấn đề. Sau khi xác nhận anh mắc chứng DID, cho dù phải đối mặt với thái độ cương quyết của Lục Đông Thâm, cô cũng rất chắc chắn, cô không muốn trốn tránh, không muốn bỏ rơi Lục Nam Thâm từ đây.

Lục Nam Thâm đối với cô mà nói, cũng giống như khi cô đối mặt với Kiều Uyên vậy, tình cảm rất phức tạp. Lục Nam Thâm là người bất chấp cả tính mạng để cứu cô, ba chữ "không đành lòng" dường như trở thành lý do để cô không muốn ra đi.

Thế nên ba chữ "không đành lòng" này ngoài cảm kích ra còn có một số thứ khác, tuy rằng cô không chấp nhận đối diện nhưng trong lòng vẫn sáng tỏ như gương.

Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng: "Hai năm trước, em tìm trăm ngàn cách thức để trốn tránh, cuối cùng thì sao? Kiều Uyên có bỏ qua cho em chưa?"

"Em tưởng em thoát khỏi Kiều Uyên, tưởng hắn chết rồi, nhưng sự thật là hắn chưa xuất hiện không phải vì hắn không muốn xuất hiện mà vì nhân cách chính, là tôi, quyết định tỉnh dậy."

Đôi mắt Hàng Tư run lên: "Quyết định?"

Lục Nam Thâm gật đầu: "Hai năm trước, vì vụ án Ode to soul, tôi gần như muốn bỏ mặc chính mình, mất đi ý chí chiến đấu. Tôi tới một nơi vắng người ở Bắc Âu để phong bế bản thân, làm tê liệt bản thân, ngày ngày sống trong mơ màng, hỗn độn. Bây giờ nhớ lại chuyện của hai năm trước, quả thực phần lớn ký ức của tôi đã không còn nữa. Cho đến khi hung thủ xuất hiện một lần nữa, một cuộc điện thoại của Trần Diệp Châu đã vớt vát lại hy vọng cho tôi."

Trần Diệp Châu nói: Lục Nam Thâm, dàn nhạc một tay cậu gây dựng đã tan rã, nghệ sỹ khiến cậu tự hào đã chết, bản nhạc Ode to soul cậu vất vả sáng tác bị người đời coi là một lời nguyền rủa quái gở, cậu chịu chấp nhận nuốt cục tức này sao?

Rồi anh ấy còn nói: Cậu biệt tích hai năm, sự xuất hiện của hung thủ lúc này rất rõ ràng, chính là vì muốn dẫn dụ cậu xuất hiện. Cậu tự cân nhắc kỹ đi, muốn tiến hay lùi.

Lục Nam Thâm quyết định tiến, chắc chắn phải túm tên hung thủ đã hủy hoại dàn nhạc của anh ra ánh sáng.

"Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc ra đi, hoặc là để em ra đi, dù có dùng cách nào, chỉ cần em có thể rời xa khỏi tôi là được." Lục Nam Thâm nhìn cô, cảm xúc trong ánh mắt nặng nề, lý trí và chín chắn: "Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, cách thức này thật sự có thể bảo đảm sự an toàn cho em hay sao? Sự việc này sẽ có thể kết thúc chỉ vì em rời xa tôi hoặc cả đời này tôi không gặp em nữa hay sao?"

Anh nhẹ nhàng kéo tay cô qua, những ngón tay mảnh khảnh đan vào những ngón tay trắng mềm mại, trắng trẻo của cô: "Một mình em phải chạy bao xa, bên cạnh phải có bao nhiêu người bảo vệ mới có thể đảm bảo rằng Kiều Uyên sẽ không tìm kiếm em đây? Tôi có thể sai người của Lục Môn bảo vệ em cả đời, nhưng tôi không muốn em cứ mãi phải sống những tháng ngày thấp thỏm lo sợ."

Anh thu chặt bàn tay lại, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: "Thế nên Hàng Hàng, em cần ở lại bên cạnh tôi, dù là tình hình của em hay của Kiều Uyên, tôi cũng đều có thể biết mọi lúc mọi nơi thì sự việc mới không trở nên mất kiểm soát."

Hơi thở của Hàng Tư trở nên gấp gáp. Cô nhìn anh, mím môi không nói gì. Ngược lại, Phương Sênh nghe xong bèn cãi lại một câu: "Anh có thể biết bất cứ lúc nào ư? Vậy chuyện tối qua thì sao? Bây giờ tôi hối hận rồi, nếu tối qua tôi đưa Hàng Tư đi, cô ấy sẽ không gặp phải mấy chuyện này."

Niên Bách Tiêu hoàn toàn đứng ở góc độ của Lục Nam Thâm để nhìn nhận sự việc, hơn nữa anh ấy cũng hiểu được logic xử lý vụ việc của Lục Nam Thâm. Anh ấy tiến tới, khẽ nói với Phương Sênh: "Cô đang quan tâm quá hóa loạn. Nam Thâm có một câu nói rất đúng, đâu phải trong hai người họ ai rời xa ai là mọi việc sẽ không xảy ra? Cho dù tối qua cô đưa Hàng Tư đi, thì có thể đưa cô ấy đi đâu? Hai năm trước Kiều Uyên có thể giam giữ cô ấy bất chấp thủ đoạn, thì làm sao cô đảm bảo mình có đủ khả năng khiến Kiều Uyên không tìm được cô ấy?"

Phương Sênh trừng mắt nhìn Niên Bách Tiêu, hận đến nghiến răng kèn kẹt. Đứng ở góc độ lý trí, cả hai người họ nói đều đúng, nhưng đứng ở góc độ cảm tính, cô ấy khó mà chấp nhận được. Còn nữa, lúc nói giúp người anh em của mình sao anh ấy lưu loát thế, bình thường nói chuyện với cô sao câu cú cứ loạn cả lên?

"Rõ ràng là đưa dê vào miệng cọp." Cô ấy nhíu mày.

"Sẽ không xảy ra nữa đâu." Lục Nam Thâm nói trịnh trọng: "Tại tôi khinh địch. Hàng Hàng, tuy rằng trước mắt tôi vẫn chưa tìm được cách giải quyết Kiều Uyên, nhưng chuyện như tối qua, tôi tuyệt đối sẽ không để nó xảy ra thêm lần nữa đâu."

Phương Sênh nói thay cho Hàng Tư: "Kiều Uyên tự do ra vào, anh dựa vào đâu để đảm bảo chuyện như tối qua sẽ không xảy ra lần nữa?"

"Dựa vào việc tôi là nhân cách chính, hắn là nhân cách phụ." Thái độ của Lục Nam Thâm rất kiên quyết, cũng không biết có phải do ánh sáng ngoài cửa sổ hay không, có một vạt sáng ẩn náu nơi đáy mắt anh, một sự dữ dằn. Anh nói: "Bây giờ tôi đã biết chuyện này, sau này chưa chắc hắn chuyện gì cũng đắc ý được đâu."

Hết chương 233



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net