NHỮNG NGÀY ĐẸP TRỜI - 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta nỗ lực hết mình, chẳng qua cũng chỉ đang sống một cuộc đời bình phàm. Chúng ta đều khát khao trưởng thành, muốn xông pha thiên hạ, nhưng lại không thể không học cách thỏa hiệp với cuộc sống, học cách hòa giải với thế giới. Khó khăn, gian truân vốn dĩ là một phần của cuộc sống, nhưng, dù có lún vào bùn lầy, cũng đừng quên ngẩng đầu lên nhìn những ánh sao trên trời cao.
Đáp án mà mỗi người đều đang đi tìm cho mình: đi qua nửa đời người mới nhận ra, đường đời, tự mình vượt qua, chính là đáp án cuối cùng. Có lẽ thế giới chính là như vậy, tôi vẫn bước đi trên đường, không có ai để tâm sự. Có lẽ tôi chỉ có thể trầm lặng, nước mắt rơi ướt hai khóe mắt, nhưng lại không cam tâm làm một kẻ yếu đuối. Cuộc sống chính là như vậy, luôn có những đoạn đường phải tự mình bước đi, luôn có những khó khăn mà mình phải tự gánh vác, tự vượt qua.
Sau một ngày mệt mỏi, tôi nhìn lại chặng đường phía sau mình...cả 1 quãng đường ấy là tất cả những sự vô tâm, tủi thân, uất ức, bất lực, những tiếng cười chê mỉa mai...tất cả...tất cả tôi đã đều trải qua hết, không những thế mà quãng đường phía trước tôi cũng nhận thấy những điều đó đang chờ đón tôi, bởi vì tôi luôn biết rằng cuộc sống hiện tại luôn tàn khốc hơn so với những gì tôi đã tưởng tượng. Nhưng đâu có vẫn có 1 số người khen tôi mạnh mẽ, tôi lại nói, đây chính là thường thái của cuộc sống, ai cũng đang sống trong cuộc sống của chính mình, rồi không ngừng nỗ lực để tiến về phía trước.

Có người nói cuộc sống chính là một quá trình âm thầm và lặng lẽ, vượt qua được khó khăn mà số phận tạo ra, ắt có ngày nếm được vị ngọt củ thành công. Nhưng hiện thực của cuộc sống qua lăng kính của tôi, tôi thấy thế gian này, ngoài những người sáng đi chiều về, thì còn rất nhiều người phải tăng ca tới tận đêm khuya, không có 2 ngày nghỉ cuối tuần, không có cơm canh nóng hổi, cũng không có căn nhà ấm áp luôn sáng đèn mỗi buổi tối, nỗ lực hết sức cũng chỉ để đủ ăn. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng toàn là một màu đen, thứ bạn muốn, một ngày nào đó rồi cũng sẽ đến. Cũng giống như khi uống nước vậy, nước nóng hay nước lạnh, chỉ có bản thân bạn khi uống mới biết được, cũng như thế, ai cũng tồn tại những khó khăn vất vả mà những người ngoài hay thậm chí là chính những người thân của chính bạn cũng không thể đồng cảm được.
Thế giới của người trưởng thành, ai chẳng vậy, vừa hào nhoáng vừa lộn xộn. May mắn đó là, bóng tối đem lại cho chúng ta khả năng tự chữa lành cho chính mình, mỗi một ngày mới, sẽ luôn có một con đường ngập tràn ánh nắng chờ đợi phía trước. Cuộc sống không thể nào đẹp đẽ như cách mà chúng ta hay tưởng tượng, nhưng nó cũng không tồi tệ đến vậy.
Bắt đầu từ khi nào, bạn cảm nhận được sự khó khăn của cuộc sống ? Câu trả lời của tôi đó là: khi tôi phát hiện ra mình chỉ là một người bình thường, một bệnh nhân ung thư máu giai đoạn cuối, một người đang chờ đợi thần chết đến đón 1 lần nữa...nhiều người nói tôi tại sao lại tiêu cực đến như vậy ? Tại sao lại bi quan quá mức như thế ?... vâng, rất nhiều...bởi vì những người đó không phải là tôi, không trải qua những gì mà tôi đã nếm trải suốt nhiều năm qua...nhưng điều quan trọng hơn hết, đó chính là tôi đối diện với hiện tại và sự thật là như thế, tôi không cố vẽ thêm màu sắc vào bức tranh u tối của chính mình, vì nó không thể làm cho tôi hết bệnh hay đơn giản chỉ là giúp tôi thấy thoải mái hơn.
Phần lớn thời gian tôi và bạn đều như vậy, chúng ta nỗ lực hết mình, chẳng qua cũng chỉ đang sống một cuộc đời bình phàm. Chúng ta đều khát khao trưởng thành, muốn xông pha với thiên hạ, nhưng lại không thể không học cách thỏa hiệp với cuộc sống, học cách hòa giải với thế giới. Khó khăn, gian truân vốn dĩ là một phần của cuộc sống, nhưng, dù có lún vào bùn lầy, cũng đừng quên ngẩng đầu lên nhìn những ánh sao trên trời cao. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta vượt qua được giai đoạn cô đơn ấy, vượt qua đêm tối ấy, bước qua những chông gai kia. Khi chạy trên đường đời với sự nhiệt tình và kì vọng, bạn sẽ phát hiện ra: Trên thế gian này, tất cả những hi vọng vô tận, đều sẽ biến thành những ấm áp bất ngờ.
Mong bạn và tôi đều có thể vững tin, được yêu thương và sống hết mình trong thế giới hối hả này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net