Mẫu Truyện Số 3: Khi Vợ Anh Đổ Giấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn vừa tắm xong thì lê tấm thân vào nhà bếp, nhìn quanh tủ lạnh một hồi thì cơn lười biếng tràn trong cơ thể đầy mệt mỏi, gần đây cậu lịch trình của cậu thật sự là vô cùng dày đặc, đến nỗi đang đi bộ cũng có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.

Chọn đi rồi chọn lại, cuối cùng cậu lấy một gói mì ra  rồi đun nước, đứng bên căn bếp nhỏ đợi nước sôi mà gật gù đi vào giấc ngủ...khi đấy cậu cảm nhận được cái ôm, hơi ấm từ một người đã rất lâu cậu không được chạm vào, hơi ấm chân thật đến mức cậu không muốn tỉnh..nếu là giấc mơ thì cậu tình nguyện ở mãi trong đấy, tiếng kêu của nước đã sôi khiến cậu mở mắt, nhưng hình như cái vòng tay ở eo cậu vẫn còn ở đó. Cung Tuấn dùng tốc độ nhanh nhất có thể quay phắt lại, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì thiếu ngủ, giọng nói run run như không tin vào mắt mình: "Triết Hạn, có phải mơ không"

Trương Triết Hạn vì đứng ngược ánh đèn nên giờ đây điểm sáng nhất trên khuôn mặt đẹp đẽ ấy chính là nụ cười toả nắng của anh, anh đưa tay nắm tay lấy bàn tay to lớn đang áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, giọng nói yêu chiều: "Không mơ, anh về thăm em"

Cung Tuấn như chỉ đợi câu nói đó mà nhanh chóng kéo mạnh anh về phía mình, ôm chặt như muốn đem anh khảm vào chính mình cho thoã nỗi nhung nhớ tháng ngày qua.

Cậu cứ ôm Trương Triết Hạn như thể chỉ cần bỏ ra thì anh sẽ không còn ở đây nữa, như thể chỉ cần nới lỏng cái ôm thì anh sẽ biến mất như cách anh đã từng tan vào hư không trong giấc mơ của cậu: "Hạn Hạn, em thật sự nhớ anh"

Trương Triết Hạn đem tay mình vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng mảnh khảnh của cậu, giọng nói mang nhiều xót xa: "Bảo bối, em ốm đi nhiều rồi"

Cung Tuấn không buồn trả lời anh tiếng nào, cứ như vậy mà ôm khư khư anh vào người như sợ mất đi món trân bảo của mình, anh thấy vậy liền khẽ cười bất lực: "Định ôm anh đến bao giờ"

Cung Tuấn không trả lời trực tiếp câu hỏi của anh, vòng tay cũng không có ý định nới lỏng: "Tối nay ở lại với em"

Trương Triết Hạn nghe vậy liền bật cười một cái, gỡ vòng tay bên eo mình ra, mặt đối mặt với gương mặt anh tuấn nhưng xanh xao mà lòng dâng lên niềm xót xa không thể nói: "Anh có thể đi đâu chứ, Tuấn Tử em làm sao lại gầy đến như vậy, công việc quan trọng nhưng sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất, em như vậy anh rất đau lòng"

Cung Tuấn tựa lưng vào thành bếp rồi kéo người anh lại gần mình hơn, dụi cả gương mặt vào ngực anh như muốn mè nheo: "Hạn Hạn, em gần đây rất bận, nhưng cũng rất nhớ anh..."

Tình yêu của người trưởng thành, người của công chúng, lại còn là song nam chính là như vậy. Bên ngoài mang nhiều trầm tĩnh, bình lặng như mặt nước, gặp và bên cạnh nhau trên tư cách là đồng nghiệp, chỉ khi khuất sau ánh đèn sân khấu, lui về sau không gian của hai người, họ mới có thể bên nhau bằng một tình yêu đúng nghĩa.

Trương Triết Hạn không nói hai lời đã ghì chặt lấy cổ cậu mà kéo xuống, phủ cánh đào mọng nước của mình xuống đôi môi mỏng của người kia, cũng không rõ là nụ hôn mang tư vị gì, có lẽ nó gửi gắm nỗi nhớ của anh về cậu suốt tháng ngày dài đằng đẵng kia. Cung Tuấn khá bất ngờ vì sự chủ động này của anh. Ngày trước dẫu đã bên cạnh không ít lần nhưng cậu vẫn luôn là người chủ động, anh chỉ thuận theo mà tiếp nhận.

Nhanh chóng qua đi sự bất ngờ, Cung Tuấn mở nhẹ khoé môi để Trương Triết Hạn thuận lợi xâm nhập vào, cảm nhận được sự nghênh đón của cậu anh lại tiếp tục thừa thắng xông lên, cái lưỡi nhỏ như con lươn của anh không biết từ bao giờ anh khuấy đảo hết khoang miệng cậu, nhưng chưa thể thoả mãn anh lại tiếp tục tìm đến chiếc lưỡi nhỏ đang chờ sẵn của Cung Tuấn, cứ thế quyện chặt vào nhau, Cung Tuấn tập trung hết khả năng mới theo kịp tốc độ lưỡi của anh nhưng dường như đã có chủ đích Trương Triết Hạn gấp gáp mà đá mạnh mà lưỡi cậu khiến đầu lưỡi cậu chệch một nhịp mà rơi khỏi tiết tấu hôn của anh, nhờ vậy mà anh thành công đưa lưỡi cậu mà miệng mình mà nút như vừa được thưởng một viên kẹo ngọt.

Cung Tuấn vì đang ở thế bị động nên đôi tay vô cùng rảnh rỗi, cứ vậy mà thoải mái khắc họa trên chiếc eo cong mảnh mai của anh, hình như lại nhỏ hơn một chút rồi. Nhận thấy thân thể đang bị người kia càn quấy anh lại tiếp tục giở trò mà đẩy nhanh tốc độ dây dưa răng lưỡi, nụ hôn mạnh bạo như hận không thể nuốt cả người cậu vào bụng mình. Cung Tuấn thật sự vì sự tấn công dồn dập này của anh mà đình trệ mất động tác trên tay, chỉ tập trung vào đôi môi đáng thương của mình không ngừng bị mút lấy, Cung Tuấn cảm nhận như dưỡng khí sắp cạn sạch, muốn dứt khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của anh, đang định nắm hai vai anh mà kéo ra thì Trương Triết Hạn như nhận thấy ý đồ của cậu mà đã nhanh hơn một bước, thoắt cái đã nghiêng đầu xuống vai cậu, hai tay còn kéo gương mặt Cung Tuấn theo hướng cùng chiều, tiếp tục nụ hôn của mình.

Cung Tuấn mở to hai mắt vì ngạc nhiên, kĩ thuật hôn của anh sao lại tốt đến vậy, còn tốt hơn cả trước đây, nụ hôn tuy khiến cậu mất nhiều sức nhưng thật không thể phủ nhận độ khoái cảm nà nó mang lại, vì một phút lơ đễnh mất tập trung mà một dòng nước bọt không kịp nuốt xuống, khiến nó tạo thành một đường tơ mỏng chảy dài xuống yết hầu cậu.

Trương Triết Hạn thấy cậu như sắp không thở nỗi nữa thì mới buông tha cho cậu, trượt dài đôi môi ướt át của mình xuống liếm đi sợi tơ nơi yết hầu của cậu. Vì cái liếm này mà Cung Tuấn khẽ run một cái, hai chân mềm nhũn mà chống hai tay về sau thành bếp, vừa được Trương Triết Hạn ân xá cậu đã hít lấy hít để không khí, giọng nói thều thào vì đã nhuốm màu dục vọng: "Triết Hạn, anh...hôm nay làm sao vậy"

Trương Triết Hạn bây giờ đã không liếm láp nữa, dựa hẳn người vào ngực cậu, giao toàn bộ trọng lực của bản thân cho cậu, bàn tay nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc trên áo cậu, giọng nói nhẹ như lông hồng, khiến người nghe cảm giác đang bị ma âm này sai khiến: "Em nói xem, anh làm sao đặc biệt trở về"

Bàn tay ấm áp của Trương Triết Hạn bây giờ mà mò vào vòm ngực săn chắc của cậu mà sờ soạng, Cung Tuấn cảm giác cả người như vị một con mèo nhỏ giơ móng vuốt ra mà cào loạn khắp người mình, giọng nói cũng vì vậy mà trầm đục đi vài phần: "Chẳng lẻ không phải vì nhớ em"

Trương Triết Hạn nghe được câu trả lời thì mỉm cười khả ái một cái rồi ngước mặt lên nhìn vào gương mặt đã phím hồng vì dục vọng: "Một phần thôi, mục đích lớn nhất...."

Ngưng một chút, giọng nói lại nhỏ đi, anh nói tiếp:

"Anh về để thanh tẩy em"

Cung Tuấn trong đầu như nổ ầm một cái, thì ra là vậy, vì hôm nay cậu có cảnh quay hôn môi nữ chính, lại còn được nữ chính chạm vào người nên con mèo nhỏ vì vậy mà gấp gáp quay về để đổ giấm cậu đây mà.

Cung Tuấn nghe vậy thì lòng ấm áp như đêm đông được sưởi ấm, bao nhiêu mệt mỏi cũng tan biến nhờ sự xuất hiện của ánh dương rực rỡ này, cậu yêu thương mà bế sốc anh lên, đặt anh ngồi lên thành bếp, hai chân anh cứ vậy mà đong đưa trong trung không, một tay chống bên cạnh hông anh, tay khác búng nhẹ vào trán anh một cái bốc, Trương Triết Hạn nhăn mày ui da một tiếng: "Đau anh"

Cung Tuấn bật cười vì sự trẻ con này, dục vọng đã được cậu khắc chế nên giọng nói bây giờ trầm trầm ấm áp: "Mèo ngoan nhà em hôm nay còn biết đổ giấm cơ đấy, trước đây ai từng phỏng vấn cái gì mà bản thân không phải là người thích ăn giấm..."

Anh bị cậu nói trúng tim đen thì không phản bác được, đảo mắt liên tục xung quanh, gương mặt tràn đầy nét diễn thơ ngây: "Ai ăn giấm, anh là thấy em hôn kém quá, nên đặc biệt về dạy em thôi"

Cung Tuấn cười vang một tiếng, nụ cười mà anh yêu thích nhất từ trước đến nay: "Được được được vậy đêm nay Trương lão sư phải dạy nhiệt tình vào"

Cung Tuấn vừa nói xong đã dứt khoác luồn một tay vào sau hai khuỷu gối anh, một tay đỡ ngang vai anh mà bế thẳng vào phòng.

Thanh Hoa, một đêm không ngủ ❤️
——-
Cho em xin một nhận xét lấy động lực với ạ hiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net