Chương 8: Hội chứng chim non (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Beta: thuthuyvoba94

Vào 9/5/2021

____________

Đôi lời trước khi vô truyện: Tôi tìm được beta rồi các cô ạ huhu mừng gớt nước mắt. Các cô sắp hết phải chịu đựng sự dốt văn mù chữ gãy tiếng mẹ đẻ cấp độ phong thần của tôi rồi. Cảm ơn bạn beta yêu dấu hiệu xuất siêuuuu cao làm việc siêu có tâm siêu chất lượng của tôiiii. Từ đây đến tối tôi sẽ cập nhật lại các chương đầu đã qua beta, nên nếu các cô có thấy tình trạng bị spam chương thì các cô cũng đừng chửi tui nhá. Cảm ơn các cô đã thông cảm. Các cô đọc truyện vui vẻ nè.

Lưu ý: Hạn gần 30, Tuấn khoảng 25. Hạn vào nghề năm 19-20 gì đó, Tuấn vào năm 23. Vậy cho các bạn dễ hình dung. (Cảm ơn beta đáng yêu nhất quả đất đã lưu ý nhắc nhở mình hehee)

___________

"Nếu chị nói... nguyên nhân Cung Tuấn tiến vào giới giải trí là vì (cua) em, em có tin không?"

Hồng tỷ liền ái ngại hỏi...

Triết Hạn bỗng chốc cảm thấy mặt mình nóng ran. May có mái tóc dài che khuất vành tai đỏ chót mới khiến Hồng tỷ không nhận ra điều gì khác thường. Anh chẳng hiểu sao trong lòng có chút chờ mong khó tả.

Trương Triết Hạn bối rối nhấp một ngụm trà, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh.

"Vì em? Sao có thể chứ!" Anh cố gắng thuyết phục bản thân đừng dễ dàng ảo tưởng như vậy nữa. Anh và Cung Tuấn vốn là hai đường thẳng song song, làm gì có chuyện một người có thân phận như cậu lại quen biết anh, lại còn vì anh mà dấn thân vào giới giải trí?

"Chúng em chưa từng gặp nhau. Lúc cậu ta trở về chắc chắn em còn chưa bạo. Cung Tuấn ở nước ngoài sao có thể biết tới em?" Trương Triết Hạn hợp tình hợp lý nói.

Hồng tỷ hiểu nghi vấn của anh, chị thở dài.

"Năm Cung Tuấn phân hoá, thực chất cậu ấy không ở Thành Đô mà luôn ở Giang Tây... Lúc ấy Cung gia nội bộ xào xáo. Gia chủ Cung gia cùng bác cả của Cung Tuấn muốn đào tạo cậu ấy làm người thừa kế thừa. Nhưng tình huống của Cung Tuấn có chút đặc thù dẫn đến nhiều người không tán thành. Vì để trấn an mọi người, gia chủ Cung gia đã cho cậu ấy đến Trương gia huấn luyện."

Trương Triết Hạn có chút ngạc nhiên. Trương gia ở Giang Tây, chính là nhà của anh không phải sao. Nhưng trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ gặp qua bất kì ai của Cung gia. Năm đó chắc anh cũng mười sáu mười bảy, tuy phần lớn thời gian đều ở với mẹ nhưng những việc ở Trương gia anh cũng không phải là không biết chút nào.

"Em chưa bao giờ nghe ông nói qua về người này."

"Năm đó khi đưa Cung Tuấn đến, ông nội Cung Tuấn yêu cầu mọi người giữ bí mật để đảm bảo an toàn cho cháu mình. Vì thế trừ Trương gia chủ, không một ai khác biết thân phận thực sự của Cung Tuấn. Mọi người chỉ biết ông cậu nhặt về một đứa bé thôi."

Nghe Hồng tỷ giải thích, Trương Triết Hạn mới hiểu. Con cháu thế gia luôn là món mồi béo bở cho bọn bắt cóc hay các sát thủ săn tiền thưởng. Việc Cung gia giữ bí mật về thân phận của Cung Tuấn là điều dễ hiểu.

"Nhưng những việc đó liên quan gì đến em và cậu ta? Em từ sớm đã cùng mẹ dọn ra ngoài, ít qua lại với Trương gia rồi. Cung Tuấn trên danh nghĩa được nhận nuôi sẽ được huấn luyện sẽ ở nhà phụ. Em không nhớ chúng em đã từng gặp nhau."

Hồng tỷ rất kiên nhẫn tỉ mỉ giải đáp từng thắc mắc của anh.

"Cung Tuấn từng bị bắt cóc ở Giang Tây. Lúc ấy cậu ta vừa tan học, trên đường về nhà phụ thì bị bắt cóc. Đám bắt cóc là kẻ thù của Cung gia, đã theo dõi cậu ấy từ lâu. Nhưng không ngờ bị em bắt gặp..."

Triết Hạn có chút hoang mang. Anh bắt gặp á? Trong đầu trống rỗng không có chút kí ức nào. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng bị bắt cóc qua, nhưng bạn bè anh quen, phần lớn chính là con em phú nhị đại hay quan nhị đại, lại bị vô số lần. Mà không hiểu vận chó của anh thế nào nhưng cứ liên tục bắt gặp người ta bị bắt cóc. Điều này khiến Trương Triết Hạn có một phản xạ, chỉ cần thấy ai bị bắt, anh sẽ lao vào ứng cứu. Bất kể nạn nhân có quen hay không quen biết anh.

Trương Triết Hạn thầm nghĩ, chắc là do cái tật trị hoài không hết này của anh lại khiến anh vô tình cứu Cung Tuấn rồi. Anh có chút ngượng ngùng gãi đầu.

"Haha, cứu người là chuyện nên làm. Em cũng chẳng nhớ bản thân đã làm qua chuyện này."

"Nhưng Cung Tuấn nhớ! Cậu ta không chỉ nhớ, mà còn khắc ghi nó trong lòng." Hồng tỷ thở dài. "Chị lớn lên ở Cung gia. Cung gia nhận nuôi vô số đứa trẻ, chị là một trong số đó. Năm đó, em còn nhớ mình còn chưa ra trường thì chị đã chủ động đi tìm em, khuyên em gia nhập công ty này không? Là do Cung Tuấn kêu chị làm."

"Nói vậy tất cả tài nguyên của em..." Trương Triết Hạn có chút nghi ngờ cuộc sống. Bản thân lăn lộn lâu như vậy, cứ tưởng do mình may mắn nhưng hoá ra đều do có người âm thầm che chở.

Hồng tỷ thấy vẻ hoang mang của anh liền bật cười. Chị vội vàng giải thích cho người trước mặt: "Không, Cung Tuấn ngoại trừ kêu chị đến tìm em ra thì không còn làm gì khác. Cậu ấy bảo em thích diễn xuất, cậu ấy rất tôn trọng em."

Nói rồi chị thở dài, đưa tay nắm lấy tay của Trương Triết Hạn: "Triết Hạn, chị biết bản thân không có tư cách cùng em nói điều này, nhưng nếu không nói ra... Triết Hạn, chị không có quyền kêu em yêu ai ghét ai, nhưng những lời chị sắp nói mong em có thể suy xét."

Trương Triết Hạn trong cái giới tạp nham này lăn lộn bao năm, bao câu hư tình giả ý anh cũng đã sớm quen thuộc. Giọng điệu của Hồng tỷ không phải là đứng ra thay Cung Tuấn bán thảm, cũng chẳng phải mong muốn chiếm thương cảm từ anh. Lòng Trương Triết Hạn cũng dịu lại, phần vì biết người trước mắt không mang ý xấu, phần vì giao tình nhiều năm của hai người.

Trương Triết Hạn thở dài, anh mỉm cười yếu ớt: "Chị nói đi..."

Hồng tỷ thấy anh không có ý định bài xích mới chậm rãi bắt đầu. Chị rất hiểu rõ rằng vờ đáng thương không đúng lúc sẽ phản tác dụng, nhất là đối với người yêu ghét rạch ròi như Trương Triết Hạn. Vì vậy nếu anh đồng ý, chị sẽ nói, nếu không thì đành thôi. Đằng nào muốn tranh thủ lấy được tình cảm của người em dễ mềm lòng này cũng không thiếu cách.

"Chị nói em nghe, trên đời này bao nhiêu người có thể gặp được một người thật lòng thương mình, hết lòng vì mình. Một người hiểu mình hơn cả chính mình, sẵn sàng đào tim đào phổi chỉ vì nụ cười của mình...Người mà trong mắt họ, em là cả thế giới. Một người như vậy, gặp được thật sự là một điều mà ai cũng ước ao. Có người cả đời cũng không tìm được. Triết Hạn, em còn nhớ mình từng nói qua đời người có bao nhiêu lần may mắn chứ?"

"Gặp được em, khiến em yêu anh, và vĩnh viễn ở bên cạnh em?"

"Em chính là may mắn đầu tiên của Cung Tuấn, và cậu ấy luôn mong hai may mắn còn lại cũng là em. Chuyện Cung Tuấn bị bắt cóc, chị từng được nghe cậu ấy kể qua. Lúc ấy, trong mắt cậu ta ngập tràn hạnh phúc.

Đứa trẻ si mê ấy đến tìm chị, bảo chị để ý đến em. Đó là lần đầu chị gặp cậu ta. Chị hỏi lí do, lúc ấy gương mặt âm u của Cung Tuấn mới ánh lên một tia sáng. "Anh ấy cứu em, mạng của em, tất cả mọi thứ của em là của anh ấy." Cậu ấy đã nói thế."

Hồng tỷ nói đến đây bỗng bật cười, như nhớ lại một hồi ức ngốc nghếch nào đó.

"Những gì cậu ấy kể với chị hôm đó, chị vẫn còn nhớ như in. Vì chị không ngờ một đứa trẻ mười hai tuổi lại phải trải qua những chuyện như thế. Cậu ấy bảo rằng lúc ấy trên đường đi học về, có một chiếc xe van đỗ trước mặt cậu ấy, từ trên xe có vài người to lớn lao xuống bắt lấy cậu. Mà em tình cờ đi ngang qua nhìn thấy liền lao vào ẩu đả cùng họ.

Nhưng địch vừa đông vừa mạnh. Cung Tuấn bảo lúc ấy em vừa đánh vừa gào to, bọn họ cuống lên liền chụp thuốc em rồi quăng cả hai lên xe."

Trương Triết Hạn nghe vậy liền có chút xấu hổ. Cứu người không thành lại còn hại luôn mình. Có ai ngu bằng anh không chứ.

"Khi Cung Tuấn tỉnh dậy, người đầu tiên cậu ấy thấy là em. Cậu ấy bảo, lúc đó em lấy người mình phủ lên người Cung Tuấn. Em còn không ngừng đe doạ nhóm người kia thả cả hai ra nếu không muốn đắc tội Trương gia."

Trương Triết Hạn gãi gãi đầu. Trương gia ở Giang Tây mặc dù trên danh nghĩa không có thực quyền, nhưng lại khá có sức ảnh hưởng. Đa phần các gia tộc lớn nhỏ muốn hoạt động tốt ở đây liền không dám cùng nhà anh trở mặt. Đó là một phần lí do vì sao Trương Triết Hạn chưa từng một lần nếm trải cảm giác bị bắt cóc.

"Rồi sau đó? Hình như bọn họ cũng chẳng thèm quản em là ai." Trương Triết Hạn có chút thật thà nói.

"Đúng là vậy thật. Bọn họ vốn không phải người Giang Tây, liền chẳng quan tâm Trương gia là thứ gì. Nhưng em lại rất thông minh. Thấy đe dọa không được liền dụ dỗ. Em bảo họ mặc kệ bắt thằng nhóc kia vì lí do gì, chỉ cần họ gọi đến Trương gia bảo đang có em thì chỉ có trăm lợi không hại. Đám người này là vốn là lính đánh thuê. Bọn họ nghe em nói liền làm theo, thực sự liên lạc với nhà em.

Mà không ngờ lúc đó Cung Tuấn phát sốt. Em nghe lỏm được đám người này muốn bắt cậu ấy để gây sức ép bắt Cung gia ký một hợp đồng bất lợi. Em liền nói..."

"Nếu tên nhóc này ngỏm, các người không những không lấy được tiền mà còn đắc tội với nhà cậu ta. Chưa kể tiền của Trương gia... cũng không chắc lấy được đâu. Đại loại vậy phải không?" Trương Triết Hạn bật cười. Những lời này chắc chắn anh sẽ nói ra. Bởi vì những câu đe dọa như vậy, anh đã sớm nói đến quen miệng rồi.

Hồng tỷ nghe anh nói thì mỉm cười. Bầu không khí cũng vì vậy mà thoải mái hơn nhiều.

"Đám người đó cũng ngốc thật. Nghe lời em răm rắp. Không những chu cấp thức ăn cùng thuốc cho hai đứa, mà còn cho Cung Tuấn một cái giường. Không ngờ em nhân cơ hội lúc bọn chúng lơ là, lén đánh gục vài tên rồi đưa cậu ta trốn trong rừng cả đêm, cho đến khi người Trương gia tới.

Có thể em không để ý nhưng thực ra Cung Tuấn không hề hôn mê. Cậu ấy dù không còn sức lực nhưng vẫn có ý thức. Cung Tuấn vì được em bảo vệ chăm sóc suốt mấy ngày đó mà sinh ra sự ỷ lại vào em. Cậu ấy cũng vì thế mà bắt đầu rung động với em.

Triết Hạn, một người càng bọc mình sâu trong lớp bảo vệ, trái tim người đó càng yếu ớt. Em là người duy nhất len qua được lớp rào thép gai đó để chạm vào tim Cung Tuấn. Cậu ấy không quên được em, cũng không thể nhịn được mà yêu em..."

Triết Hạn cười trừ. Anh đọc qua rất nhiều sách, trong đó một cuốn sách có nhân vật chính bị khiếm khuyết về cảm xúc. Anh có cảm giác Cung Tuấn cũng giống vậy... không, không hẳn là giống, nhưng cũng có điểm nào đó tương tự như thế.

Chính là cả hai đều không thể cảm nhận được thế giới này.

Cung Tuấn, em ấy có vẻ như đã tự mình giấu đi cảm xúc của chính mình sau khi mất đi cha mẹ. Em ấy tự phong bế bản thân, tự ám thị bắt mình phải loại bỏ tình cảm ra khỏi chính mình. Đó là cách mà em ấy chọn lựa để làm vơi đi cảm giác bi thương khi mất đi người thân. Nhưng dù là vậy, đâu đó trong Cung Tuấn vẫn hy vọng một tia ấm áp. Chỉ là không gặp được nên bản thân sẽ tự động vùi dập mong muốn đó đi. Như vậy em ấy sẽ không cảm thấy đau khổ.

Trái tim Trương Triết Hạn nhói lên. Anh đau lòng, vì Cung Tuấn mà đau lòng.

"Triết Hạn... em từng nghe qua hội chứng chim non, hay vịt con chưa?" Hồng tỷ đột nhiên hỏi, vô tình cắt ngang suy nghĩ của Triết Hạn.

Anh gật đầu, "Giống như khi một chú vịt con vừa chào đời, nó sẽ coi người đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ mình. Còn trong trường hợp loài người thì những gì mà ta nhìn thấy, cảm nhận, trải nghiệm lần đầu tiên, mà đồng thời gây ấn tượng với ta, thì trong tiềm thức ta sẽ tin những thứ đó là chuẩn nhất và tốt nhất."

Hồng tỷ mỉm cười. Chị thở dài, mắt nhìn xa xăm.

"Chưa hết đâu... Trong một vài trường hợp, người mắc hội chứng chim non không chỉ coi 'chim mẹ' là tốt nhất, họ không chỉ sinh ra cảm giác ỷ lại, mà còn là tình yêu..."

"Nhưng cái đó đâu phải là tình yêu thật sự... Chỉ là Cung Tuấn từng trải qua biến cố, bản thân tự bế, thiếu hụt tình thương. Chỉ vì được em chăm sóc cùng bảo hộ mà bắt đầu sinh ra tình cảm... đây không phải là tình cảm thực sự. Cùng lắm chỉ dừng lại ở ỷ lại mà thôi. Nếu lúc đó không phải là em mà là người khác, cậu ấy cũng sẽ đối với người ta sinh ra thứ tình cảm kì lạ này mà thôi."

Triết Hạn đè nén chút ấm áp vừa tràn vào trong tim, bắt đầu giải thích với Hồng tỷ phân giải. Không ngờ chị chỉ cười...

"Triết Hạn, những người mắc hội chứng này sẽ không có bất kỳ dấu hiệu nào cho đến khi gặp được 'chim mẹ'. Có những thứ gọi là duyên phận. Nếu là người khác, chắc chắn Cung Tuấn vẫn sẽ cảm kích nhưng chưa chắc cậu ấy sẽ yêu...

Em không biết đâu, lúc cậu ấy kể chuyện này cho chị nghe, mắt cậu ấy sáng rực, còn ngây ngô cười. Cậu ấy bảo có rất nhiều người sau cái chết của ba mẹ cậu ấy đã tiếp cận, bảo vệ, chăm sóc cho cậu, nhưng Cung Tuấn không cảm nhận được gì từ họ cả. Chỉ đến khi em xuất hiện, cậu ấy từng tả rằng lúc ấy trong mắt cậu, em như mặt trời vậy. Tia sáng từ em đã sưởi ấm trái tim cậu ấy.

Triết Hạn, em nghĩ xem, nếu đổi lại là người khác, liệu họ có làm cho Cung Tuấn rung động được không... Định mệnh hay duyên phận là thứ rất diệu kỳ. Có những thứ gọi là cặp bài trùng hay thiên sinh tri kỷ. Giữa bọn họ không có nếu nhưng, vì nếu là người khác, sẽ không có kết quả đó."

Triết Hạn cẩn thận nghe từng chữ của Hồng tỷ. Anh có chút rối rắm, trái tim từ sớm đã đập loạn xạ cả lên. Nhưng dù có vì lí do gì, Cung Tuấn cũng không có quyền giam anh ở đây.

"Nhưng cậu ấy lấy tư cách gì mà nhốt em ở đây?" Trương Triết Hạn có chút buồn bã nói. Trong lòng anh có chút thất vọng. Giá như người đang ngồi đây nói những lời này là đích thân Cung Tuấn thì tốt biết mấy. Thà rằng tự cậu trải lòng với anh, chứ đừng không một lời giải thích đem anh nhốt chỗ này, đến gặp mặt nói chuyện cũng không muốn.

Hồng tỷ lại thở dài. Giúp đám nhóc này yêu đương đúng là hao tổn tuổi thọ mà. "Triết Hạn, bất luận em có tin hay không thì Cung Tuấn giam em ở đây chỉ vì muốn bảo hộ em."

"EM KHÔNG CẦN EM ẤY BẢO HỘ!" Trương Triết Hạn đứng dậy. Cái gì mà bảo Cung Tuấn hiểu anh? Nếu cậu ấy thực sự hiểu anh thì sẽ không khiến anh phải làm ngăn cách anh với bên ngoài như thế này.

"Hồng tỷ, Cung Tuấn sẽ không đến đây vài ngày có phải không? Chị có thể giúp em ra ngoài không? Chỉ một ngày thôi... không, mười hai tiếng cũng được! Em chỉ muốn an ủi fan, muốn gặp mẹ một chút thôi..." Trương Triết Hạn mềm giọng cầu xin. Đây cũng không phải là lúc làm căng chuyện, huống hồ có làm căng thì cũng không đúng đối tượng.

Hồng tỷ vốn đã có chút mềm lòng cùng tội lỗi, chị có chút ngập ngừng...

"Hồng tỷ, em không bỏ chạy. Em còn muốn quay về tìm Cung Tuấn nói chuyện. Chỉ mười hai tiếng thôi... em ấy sẽ không phát hiện ra. Cùng lắm mọi hậu quả cứ đổ lên đầu em."

Trương Triết Hạn năn nỉ cầu xin. Anh vốn là một người giỏi trong việc thu phục lòng người. Anh cũng là người thức thời, biết nhu biết cương, co được duỗi được. Lại còn thêm khoản nắm bắt tốt cảm xúc của người khác nên trước giờ việc nói chuyện để thuyết phục người ta anh đều làm rất thuận lợi.

Cuối cùng Hồng tỷ cũng bị Trương Triết Hạn khơi gợi ra sự tội lỗi trong lòng mà miễn cưỡng đồng ý.

"Được, chỉ mười hai tiếng, sau đó em ngoan ngoãn trở về cho chị."

"Em biết rồi." Trương Triết Hạn bước khỏi xe của Hồng tỷ, ngoái đầu lại cười một cái.

Anh đã hứa thì sẽ giữ lời, huống hồ chi con samoyed mà anh từng cho rằng ngốc bạch ngọt kia có thể phát bệnh dại mà nổi điên cắn người bất cứ lúc nào. Anh không muốn thấy cảnh anh cùng em ấy lật mặt đâu. Vẫn là hai bên ngồi lại nói chuyện đàng hoàng tốt hơn nhiều.

Giờ Triết Hạn không biết tình cảm của mình đối với Cung Tuấn là gì, nhưng anh biết cậu đối với anh không hề bình thường. Anh không muốn bọn họ xảy ra cãi vã hay không vui.

Nhưng đó là chuyện lúc sau, chờ cậu ấy về rồi nói. Bây giờ Trương Triết Hạn dang tay hít lấy bầu không khí thành thị tấp nập người mà lâu nay mình bỏ lỡ, sau đó trở về nhà.

Cuộc sống tự do... con mẹ nó sướng!

______________

Lời tác giả:

Cung-sói già-Tứn: giữa bị hiểu lầm thành không hiểu anh và phải chịu nổi đau buốt tim khi thấy anh buồn... Em thà bị anh hiểu lầm còn hơn. Vì khi nhìn anh buồn, tim em đau lắm.

Trương-nghe lén-Triết Hạn: bé cưng ngoan, cho em ngủ giường đêm nay đó.

Cung-sói già-Tứn: Có được ăn đêm không? *háo hức*

Lươn Triết Hạn: bé cưng, thật ra sofa hợp với em hơn đó.


Ayoooo~ Báo cáo, có người chơi tiền trảm hậu tấu, chương sau có nên cho lăn giường đền bù?


Thật ra xây dựng nhân vật Cung Tuấn mắc hội chứng chim non kiểu này là do lấy cảm hứng từ hai bộ đam đài mà tui coi gần đây các cô ạ. Bộ history 4 và Mãi Mãi là số một (p2) có nhân vật mắc hội chứng này và tui kiểu... ô mai gót, hay quá bê vô truyện thui. Clip dưới có cô này giải thích, nhưng cô í bảo hội chứng này không có thật nhưng thật ra là nó được dựa trên hội chứng vịt con hàng thật giá thật các cô ạ. Mà có gì các cô cứ coi thêm vid dưới cho rõ. Chứ thật thật giả giả các kiểu làm tui loạn hết cả lên.

Nhưng lí do thực sự vì sao tôi đưa hội chứng này vô là vì tôi bị ám ảnh bởi hình ảnh A Nhứ là ánh sáng của Ôn Khách Hành, kéo hắn ra khỏi quỷ cốc tàn ác, soi đường cho hắn về nhân gian. Còn Ôn Khách Hành lại là tia ấm của A Nhứ, cho hắn yêu thương, cho hắn biết nhân gian còn có thử để hắn mong chờ. Nó soft gì đâu luôn í. Nên tôi cảm thấy hai hình ảnh này kết hợp lại với nhau khá hợp, vì đều là với Cung Tuấn, Triết Hạn luôn là dương quang của hắn. Mà với Triết Hạn, Cung Tuấn cũng là tia ấm của anh.

Má ơi soft xỉuuuuuuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net