Chương 6. Che nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là do anh câu dẫn em trước, vậy thì đừng trách em"

"Em... em định làm gì?"

Trương Triết Hạn nhìn thấy đôi mắt tràn đầy dục vọng của Cung Tuấn thì vô cùng hoảng sợ, hô hấp đã có chút loạn nhịp. Anh cố gắng lùi về phía sau né tránh sự uy hiếp của cậu nhưng vô dụng, sau lưng anh là bức tường dày kiên cố, rắn chắc vô cùng.

Cung Tuấn cảm giác được hơi thở nóng ấm của Trương Triết Hạn phả vào gò má mình, tâm tình bắt đầu nhảy lên kịch liệt. Càng nhìn thấy anh sợ hãi né tránh, cậu càng trở nên kích động, cuối cùng Cung Tuấn cũng vồ vập ngậm lấy cánh môi đang run rẩy của anh, hôn đến điên cuồng.

"Ưm..."

Trương Triết Hạn yếu ớt vùng vẫy, Cung Tuấn liền dùng một tay khóa cả hai bàn tay của anh lại, tay kia không an phận bắt đầu mò mẫm cởi từng lớp y phục dày cộm trên người anh ra.

Cho đến khi người anh không còn một mảnh vải che thân, Cung Tuấn mới đẩy anh đến bên giường, nhếch môi cười thỏa mãn:

"Ha ha ha ha ...."

"Cung Tuấn, em đang cười gì thế, em... vẫn ổn chứ?"

Cảm giác có bàn tay mát lạnh chạm vào trán mình dò xét, Cung Tuấn thấy có gì đó không đúng, liền dụi mắt mấy cái rồi quay sang, điều không thể ngờ là cậu lại thấy Trương Triết Hạn vẫn đang y phục chỉnh tề lo lắng nhìn cậu.

Không phải... Trương Triết Hạn ở đây. Vậy... khung cảnh hoan ái lúc nãy... chỉ là ảo giác của cậu sao?

Cung Tuấn thở ra một cái, không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc bỗng dưng trở thành một mớ hỗn độn.

Trương Triết Hạn khó hiểu nhìn cậu. Vừa rồi thấy cậu hớt ha hớt hải chạy một mạch về phòng, anh lo lắng xảy ra chuyện nên mới đuổi theo. Kết quả đến nơi thì thấy cậu đang thất thần chống tay lên bàn, một chốc thì lại cười hề hề như thằng ngốc. Không phải là do thời tiết nóng quá... đầu óc trở nên có vấn đề gì chứ?

Thoáng thấy mồ hôi rơi lã chã trên trán Cung Tuấn, anh ôn nhu vén mấy sợi tóc của cậu ra sau rồi rút tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cậu. Cung Tuấn nhân cơ hội đó bắt lấy cánh tay anh, nghiêm túc dò hỏi:

"Trương lão sư, trong mắt anh, em là người như thế nào?"

Trương Triết Hạn hơi ngạc nhiên, bỗng dưng cậu hỏi vấn đề đó làm gì? Tuy vậy anh vẫn thành thật trả lời:

"Ngốc bạch ngọt đó. Lúc nào cũng có vẻ mặt ngây thơ lương thiện, khiến cho người khác rất muốn bắt nạt em nha. Haha"

Cung Tuấn chợt thấy tội lỗi. Thì ra trong lòng anh, cậu là người trong sáng thanh thuần như vậy. Nếu để anh biết trong đầu cậu lúc nào cũng có ham muốn khi dễ anh, anh có còn quan tâm, thân mật với cậu nữa hay không. Cũng may là vừa rồi, cậu kìm chế lại được...

Hết cảnh phơi nắng lúc sáng, còn phải quay thêm vài cảnh nữa. Trương Triết Hạn lon ton đi tìm chỗ trú nắng, làn da đông trắng hè đen của anh nếu không dưỡng cho tốt sẽ bị fanti cà khịa suốt ngày.

Ngó đông ngó tây, chợt thấy Cung Tuấn đang đứng thẳng lưng trên bậc thang, người cậu giữa trời nắng đổ xuống thành một cái bóng dài. Trương Triết Hạn vui mừng lập tức chạy đến chỗ có bóng cậu, hơi khom người xuống trú nắng.

Cung Tuấn nghe có tiếng động thì xoay người lại nhìn, vô tình làm cái bóng lệch đi, Trương Triết Hạn đành phải dịch chuyển theo.

Cung Tuấn khó hiểu nhìn anh, một lúc sau mới ngộ ra anh đang làm gì. Cậu bật cười, chậm rãi bước xuống chỗ anh. Thấy bóng cậu lại lệch, Trương Triết Hạn đành lên tiếng:

"Em có thể đứng yên một lát không, cho anh trú nắng thêm chút nữa thôi"

Cung Tuấn như không nghe thấy lời anh nói, vẫn tiếp tục di chuyển, khi đã đến gần chỗ anh, cậu liền xòe rộng chiếc quạt đạo cụ ra, che đi phần ánh nắng chiếu trực tiếp vào người anh.

"Như vậy, anh không cần phải khom lưng nữa" Cung Tuấn cưng chiều nói.

Trương Triết Hạn bỗng dưng cảm thấy hơi ngượng ngùng. Anh không thể lí giải được trọn vẹn cảm xúc ấy, bởi vì đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm qua. Diễn cảnh hôn, thậm chí cảnh nóng với diễn viên nữ, anh cũng chưa từng thấy ái ngại như vậy.

Thế nhưng ngại là một chuyện, hưởng thụ lại là một chuyện khác. Anh rốt cuộc đã bị Cung Tuấn chiều đến sinh hư, sau một thoáng ngại ngùng thì lại tiếp tục thản nhiên đứng đấy để cậu che nắng cho.

"Tuấn Tuấn, anh gọi em là Tuấn Tuấn được không?" Trương Triết Hạn đột nhiên hỏi cậu.

"Được chứ, nhưng mà..."

Nhưng mà em vẫn muốn anh gọi em là Lão Cung (laogong) hơn.
Tất nhiên câu này cậu chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám nói ra.

"Nhưng mà cái gì?" Không thấy cậu nói tiếp, Trương Triết Hạn tò mò hỏi.

"Không có gì... Chỉ là, em cũng muốn đặt một biệt danh cho anh. Anh nghĩ xem, nên đặt là gì đây?" Cung Tuấn gõ gõ đầu suy nghĩ.

"Gọi đại ca đi. Anh thích làm lão đại" Trương Triết Hạn vênh mặt cho sáng kiến.

"Phụt..." Cung Tuấn nhịn cười không được, trực tiếp cười ha ha trước mặt anh. Nhìn người bên cạnh thấp hơn mình nửa cái đầu, thân hình nhỏ bé ôm một vòng tay là hết... lại đòi làm lão đại của mình, rồi ai sẽ bảo vệ cho ai đây?

Trương Triết Hạn thấy cậu không nghiêm túc, cảm giác bị chọc quê, liền giận dỗi muốn bỏ đi, không để tâm đến cậu nữa. Cung Tuấn thấy vậy thì luống cuống giữ anh lại, thấp giọng nói:

"Đại ca, đứng yên để tiểu đệ che nắng cho đại ca có được không?"

Trương Triết Hạn nghe thấy thế thì cười đắc ý, ngoan ngoãn như vậy từ đầu có phải tốt hơn không, anh lười biếng vịn tay vào người cậu, không đi nữa. Cung Tuấn toàn tâm toàn ý che nắng cho anh, không thấy có chút mệt mỏi nào, trái lại còn chăm chú nhìn anh, mỉm cười thỏa mãn. Chỉ cần anh thấy vui vẻ, cậu cũng thấy vui vẻ.

Buổi trưa, sau khi kết thúc cảnh quay cứu người của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, anh và cậu đứng cạnh nhau nghỉ ngơi. Trương Triết Hạn có thể chịu lạnh, nhưng trời nóng quá lại chịu không nổi, bắt đầu thấy chóng mặt, xây xẩm.

Nhiệt độ của phim trường hiện tại e là phải lên đến 40 độ. Bây giờ đằng sau lớp áo trong của anh có lẽ đã thấm ướt một mảng. Mồ hôi không ngừng chảy thế nhưng phải mặc 3 - 4 lớp áo dày cộm, anh sắp thở không nổi nữa rồi.

Cung Tuấn bên cạnh không ngừng quạt cho anh, mặc kệ trên trán cậu cũng thấm ướt mồ hôi. Trương Triết Hạn thấy vậy thì xua tay:

"Em quạt cho mình đi, anh không nóng"

Cung Tuấn hoài nghi: "Thật sao?"

Trương Triết Hạn: "Thật mà!"

Nếu không nói thế thì con cún ngốc nghếch đó đến bao giờ mới nghĩ cho bản thân. Vả lại bây giờ quạt tay hay quạt máy đối với anh cũng không có tác dụng. Cái nóng nó không chỉ đến từ một phía, trong người anh dường như cũng đang tỏa ra tầng tầng hỏa khí.

Cung Tuấn nghe anh nói thì mới an tâm quạt cho chính mình, cậu cũng nóng sắp phát hỏa mất rồi. Thấy anh đứng yên một chỗ không nói gì, cậu đưa tay chọc chọc vào người anh:

"Trương lão sư, táo em gửi cho anh, anh đã ăn hết chưa?"

Lúc này đầu óc của Trương Triết Hạn đã quay cuồng, lỗ tai ong ong không nghe ra Cung Tuấn đang nói gì cả. Tránh để cậu lo lắng, anh vờ húych người vào người cậu đùa giỡn.

Sau đó cũng không thể đứng vững được nữa vì chóng mặt, anh đành nhắm mắt lại tựa hẳn vào người cậu, môi cố nặn ra một nụ cười yếu ớt. Cung Tuấn tưởng anh đang đùa giỡn với mình, dùng lực ở hông húych người anh ra.

Trương Triết Hạn bị đẩy ra, loạng choạng vài bước rồi cuối cùng cũng đổ hẳn cả người về phía sau. Cung Tuấn đang vui cười thì đột nhiên thấy anh vô lực nhắm nghiền mắt mà ngã xuống, hoảng hốt đỡ lấy thân thể anh:

"Trương lão sư... Trương lão sư..... Hạn Hạn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net