Chương 7. Fan tư sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trương lão sư... Trương lão sư... Hạn Hạn!"

Cung Tuấn vì vội đỡ lấy anh nên nhất thời mất đà, trực tiếp ngồi bệt xuống đất. Tuy vậy hai tay cậu vẫn cố bảo bọc cho người kia không chịu một chút chấn động nào.

Trương Triết Hạn sớm đã ngất đi, cả người anh nóng ran như lửa đốt, mặt đỏ bừng nhưng đôi môi lại tái nhợt không chút huyết sắc. Cung Tuấn hoảng sợ lay lay người anh, không biết anh đang gặp phải vấn đề gì. Vài nhân viên đứng gần đó cũng tập trung xem xét tình trạng anh.

Đột nhiên Tiểu Vũ xuất hiện trong đám đông, thấy Trương Triết Hạn nằm trong vòng tay cậu, hắn trực tiếp bước đến, gạt tay cậu ra khỏi người anh. Sau đó nâng anh dậy, vội vàng tìm một chỗ thoáng mát mà hướng đến. Trước khi đi, hắn còn để lại một câu:

"Triết Hạn bị say nắng, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, đừng tập trung gần cậu ấy quá."

Dứt câu, Tiểu Vũ nhanh chóng đỡ anh đến một gốc cây cổ thụ, nới lỏng quần áo, sau đó mới cố gắng đút một chút nước cho anh. Cung Tuấn vì lo lắng nên sau đó cũng tức tốc chạy theo, mặc kệ lời Tiểu Vũ. Nhìn thấy Cung Tuấn, Tiểu Vũ trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng nhờ cậy:

"Cậu đi tìm một chiếc khăn rồi ngâm vào nước lạnh mang đến đây"

"Được, được"

Cung Tuấn lập tức đồng ý, sau đó cũng liền khuất bóng. Tiểu Vũ không thích cậu, nói đúng hơn là chẳng có chút hảo cảm nào. Có lẽ anh đã quên mất vụ việc kia nhưng Tiểu Vũ thì vẫn còn ghi nhớ, hơn nữa lại nhớ rất sâu.

Sau khi Cung Tuấn đem khăn tới, Tiểu Vũ nhanh chóng lau mát khắp cơ thể cho anh. Trước kia anh cũng từng bị say nắng vài lần nên Tiểu Vũ khá là có kinh nghiệm, chỉ là tình trạng của anh ngày càng nghiêm trọng hơn. Đây là lần đầu tiên anh say nắng đến ngất đi.

Trương Triết Hạn sau khi được lau mát thì cũng chậm rãi tỉnh lại. Thấy vẻ mặt lo lắng hoang mang của Cung Tuấn, anh khẽ cười rồi đưa tay chạm vào má cậu:

"Nhìn mặt em khó coi như vậy, người không biết còn tưởng anh vừa đấm em một trận đó."

Cung Tuấn biết, anh là đang trấn an cậu bằng mấy câu bỡn cợt kia, thế nhưng càng thấy anh tỏ ra vẻ mình không sao cả, cậu lại càng cảm thấy đau lòng hơn...

"Anh thấy thế nào rồi? Còn chóng mặt không?"

Trương Triết Hạn lắc đầu đáp lại cậu, rồi nhìn sang Tiểu Vũ nãy giờ vẫn đang cau có mặt mày:

"Cậu đừng có khó ở như vậy, mau, đỡ tớ đứng dậy đi"

Cung Tuấn theo thói quen dang tay ra định đỡ anh, thế nhưng chưa chạm được vào người đã bị Tiểu Vũ trực tiếp chặn lại. Hắn dìu anh đứng lên rồi lạnh lùng lướt qua người Cung Tuấn, chẳng để lại một câu nào. Trương Triết Hạn vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy màn vừa rồi, anh cho rằng hai kẻ này đang vụn trộm nắm tay nhau.

Cung Tuấn nhận ra Tiểu Vũ có thành kiến với mình nhưng không rõ lí do. Cậu nhìn theo bóng anh cứ như vậy xa dần, cho đến khi khuất hẳn khỏi tầm mắt. Thì ra...  đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa có lấy một cái danh nghĩa để được quyền độc chiếm anh...

Đôi tay Cung Tuấn không biết từ lúc nào đã cuộn lại thành hình nắm đấm, đôi mắt cún con long lanh cũng thoáng ẩn thoáng hiện vài tia chiếm hữu.

Mấy ngày gần đây mọi người hay nhìn thấy Trương Triết Hạn ngồi gặm táo như một con hamster, không biết là ở đâu ra nhưng ngày nào cũng có.

Sáng nay vừa hay có một nhân viên thấy Cung Tuấn cầm trái táo đi rửa thật sạch rồi nâng niu như trứng hứng như hứng hoa thì ai nấy cũng rõ sự tình cả rồi...

Trương Triết Hạn vừa gặm táo vừa cãi tay đôi với Cung Tuấn:

"Anh rõ ràng hiểu Ôn Khách Hành hơn em hiểu Chu Tử Thư, ngay cả kiếm của y em còn không nhớ mà muốn đấu với anh sao?"

"Nhưng em hiểu Trương Triết Hạn hơn anh hiểu Cung Tuấn đó!" Cậu cũng ngang ngược không chịu thua cãi lại.

"He he "

Bỗng nhiên, Trương Triết Hạn nở nụ cười không thể đểu hơn nhìn Cung Tuấn, cảm giác thua cuộc liền bao trùm lấy cậu, đấu võ mồm với anh trước giờ đều là tự hại thân thôi.

"Em hiểu Trương Triết Hạn như thế, vậy thử nêu tên album của anh ta xem"

Quả nhiên anh lại hỏi những điều mà cậu không ngờ tới được. Cung Tuấn ấm ức, không lẽ cậu không thể thắng anh một lần sao. Nếu không thể thắng được, vậy thì thua trong vinh quang đi. Cậu tự tin trả lời:

"Album Thầy Chu Hát Rất Là Hay"

Trương Triết Hạn cười khẩy, đã thua rồi còn muốn chống chế. Anh hỏi tiếp:

"Vậy tên 10 bài đơn là gì?"

Cung Tuấn lại giả vờ suy nghĩ, một lúc sau rất  rành mạch liệt kê: "Trương Triết Hạn hát rất là hay, Chu Nhứ hát rất hay, Chu Tử Thư hát rất hay,... "

Trương Triết Hạn: "..." 

Đúng là trẻ con mà!

Hôm nay e là thời tiết cũng khá gay gắt, mới sáng ra mà nắng đã chiếu khắp mọi ngõ ngách của trường quay. Cung Tuấn không mang ô, tận hưởng một chút ánh mặt trời.

Trương Triết Hạn thì ngược lại, anh tránh nắng như tránh tà, mang theo ô bên mình, phòng khi  quay xong thì có mà che.

Kết thúc cảnh quay thứ nhất đã là 10h sáng, Trương Triết Hạn cùng Cung Tuấn quay về phòng nghỉ ngơi một chút. Nhìn thấy anh cầm ô trên suốt đoạn đường, cậu lo anh mỏi tay nên lên tiếng đề xuất:

"Đưa đây em cầm cho!"

"Không cần đâu. Em muốn ké nhờ ô của anh thì được"  Trương Triết Hạn trả lời.

Cung Tuấn mỉm cười lắc đầu. Cậu không có thói quen che ô, cho dù trời nắng gắt thế nào, cậu cũng rất ít khi sử dụng.

Đang trên đường đi thì bất ngờ xuất hiện một cô gái tầm khoảng 20 tuổi chắn trước mặt hai người. Cô ta thô lỗ gào lên:

"Trương Triết Hạn mắc bệnh ngôi sao! Tưởng mình nổi tiếng lắm sao mà lúc nào cũng mang theo ô che nắng? Tôi nhổ vào! Nhìn anh quê mùa không có chút khí chất nào cũng học đòi làm minh tinh. Tránh xa Cung Tuấn của tôi ra, đừng dùng cái sự dơ bẩn của anh vấy nhiễm cậu ấy nữa!"

Những chữ kia bỗng nhiên lọt vào tai Cung Tuấn khiến cậu chán ghét đến cực điểm. Bảo bối của cậu che ô còn phải hỏi ý cô ta sao? Nhớ lại vài ngày trước anh ngất đi vì say nắng, bây giờ fan tư sinh của cậu lại mắng anh vì việc che ô. Điều này khiến Cung Tuấn cực kì tức giận. Anh lập tức gọi trợ lí mang thêm một cái ô đến cho mình, trước mặt cô gái kia bật lên che nắng giống y hệt Trương Triết Hạn.

Cô gái thấy vậy thì không thể tin vào mắt mình, liên tục ậm ừ:

"Cung Tuấn, cậu... cậu vậy mà... "

Cung Tuấn sau đó liền sai trợ lí đuổi cổ cô ta khỏi trường quay, bản thân cậu cũng hậm hực một đường bỏ về phòng.

Trương Triết Hạn đối với fan tư sinh không có cảm xúc gì, trường hợp này anh đã thấy qua nhiều rồi. Thế nhưng khi biết Cung Tuấn vì vậy mà tức giận, một mực bảo vệ cho anh, trong lòng liền dâng lên thứ cảm giác ấm áp, an toàn đến lạ. Anh đuổi theo Cung Tuấn trở về phòng nghỉ trưa.

Thấy Cung Tuấn trầm mặc ngồi một chỗ không muốn tiếp xúc với ai, cũng chẳng ai dám tiến đến hỏi han cậu, Trương Triết Hạn liền di chuyển lại gần, ôn nhu dỗ dành:

"Được rồi, anh không để tâm mấy lời đó đâu, em cũng đừng tức giận nữa, được không?"

Cung Tuấn nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thì lửa giận cũng nguôi ngoai mấy phần, quay sang nhìn anh:

"Trương lão sư, em xin lỗi, fan tư sinh của em..."

Trương Triết Hạn mỉm cười, vén mấy sợi tóc vô ý che khuất tầm nhìn của cậu ra phía sau, thấp giọng nói:

"Đồ ngốc này, cũng không phải là em làm sai, xin lỗi cái gì chứ"

Cung Tuấn nghe mấy lời anh nói thì tâm tình tốt lên hẳn. Đây cũng là lần đầu tiên cậu được anh dỗ dành tới mức này. Cậu cảm thấy Trương Triết Hạn ngoài đáng yêu đanh đá ra thì cũng có lúc tâm lí, dịu dàng đến không ai sánh bằng.

Cậu bỗng nhiên có ý muốn "được nước lấn tới", giả vờ ủy khuất tủi thân cần một cái ôm vỗ về, Trương Triết Hạn thấy vậy thì cũng vòng tay qua người cậu, khẽ ôm một cái, còn vỗ vỗ lưng an ủi.

Tiểu Vũ biết chuyện anh bị fan tư sinh của Cung Tuấn xông vào sỉ nhục thì vô cùng tức giận, lập tức bỏ đi tìm anh. Không ngờ chạy ngược chạy xuôi, lại vô tình chứng kiến một màn này. 

Cung Tuấn sau khi tận hưởng cái ôm ấm áp của anh thì mở mắt ra, ngay lập tức đập vào mắt cậu là ánh mắt hình viên đạn của Tiểu Vũ. Khóe môi Cung Tuấn dần thu lại nét cười.

Đợi khi anh và cậu tách ra, Tiểu Vũ liền chắn trước mặt cậu, nghiêm túc nói:

"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net