Chương 9. Trú mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trương lão sư, thực ra... em..."

"Cung Tuấn! Cậu mau vào thay đồ đi, đừng ngồi ngẩn ra nữa sẽ cảm lạnh đấy"

Hoàng Hựu Minh nghe bảo cậu không thoát vai được, đều là đồng nghiệp cả nên hắn tốt bụng di chuyển đến khuyên nhủ cậu. Chỉ là... nhìn ánh mắt sắt như dao của Cung Tuấn, hình như hắn xuất hiện không đúng lúc lắm.

Trương Triết Hạn thấy cậu cầm tay mình, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo đang tỏa ra từ bàn tay cậu, anh lo lắng nói:

"Đúng vậy, em mau vào trong thay đồ đi, ngoan nào!"

Cung Tuấn tuy lỡ mất cơ hội "tỏ tình" với anh nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy... như vậy có vẻ tốt hơn. Là cậu quá nông nổi rồi. Cậu còn chưa xác định được tình cảm của Trương lão sư, nếu anh ấy không thích cậu, cậu làm vậy chẳng khác nào khiến anh trở nên khó xử, thậm chí ngày càng xa lánh cậu.

Hơn nữa, tình yêu giữa nam với nam luôn là vấn đề nhạy cảm. Cậu có thể chấp nhận điều này và xem như chuyện bình thường, nhưng Trương lão sư chưa chắc đã có suy nghĩ giống cậu. Dù sao anh ấy cũng từng là một chiến lang, một thẳng nam không thể nào thẳng hơn...

Cung Tuấn đành tự dặn lòng: Thôi vậy, chuyện tỏ tình tạm thời gác lại, khi nào xác định tình cảm rõ ràng rồi hãy tính tiếp.

Hôm nay Hoàng Hựu Minh đem dưa hấu vào trường quay, hắn vừa xem kịch bản vừa ngồi ăn dưa. Nhìn thấy Trương Triết Hạn và Cung Tuấn bước đến, hắn vui vẻ mời hai người bọn họ ăn cùng. Trương Triết Hạn thấy vậy liền tán dương hắn, đồng thời rất tự nhiên dùng nỉa ghim lấy một miếng dưa:

"Ây, biết hưởng thụ ghê"

"Ghen tị không?" Cung Tuấn cũng không ngại ngùng gì vừa đáp lại anh vừa ăn dưa.

Nghe thấy hai chữ 'ghen tị', Trương Triết Hạn quả là có cảm giác này, nếu đó là dưa Cung Tuấn đặc biệt mang cho anh thì chẳng phải sẽ càng ngọt và thơm hơn sao.

Trương Triết Hạn đanh đá trả lời: "Thế sao em không đối tốt với anh như vậy đi?"

"Em còn chưa đủ tốt với anh à?" Cung Tuấn uất ức nói, người ta đã xem anh là tâm can bảo bối hết lòng cưng chiều, bảo bọc luôn rồi còn muốn thế nào nữa.

"Em xem, ngày nào anh ấy cũng mang trái cây tới. Còn em tốt với anh chỗ nào chứ?"

Hoàng Hựu Minh khẽ né tránh ánh nhìn của Cung Tuấn. Không phải chứ? Ăn dưa thôi mà hai người cũng cãi nhau được. Đúng là những kẻ có tình yêu... khó mà lí giải được. Chỉ là... gia đình các người xào xáo cũng không nên lôi ta vô làm bia đỡ đạn chứ. Hoàng Hựu Minh gào thét trong lòng.

Cung Tuấn thu lại địch ý đối với Hoàng Hựu Minh, chuyên tâm cãi nhau với anh: "Vậy anh có đối tốt với em không?"

Trương Triết Hạn: "Anh mà không tốt với em à? Mì xào, canh đậu xanh,..."

Cung Tuấn còn tưởng là chuyện gì, nghe anh liệt kê một đống đồ ăn ra thì chỉ biết nhịn cười. Con người này sao có thể đáng yêu đến mức như vậy. Cậu cũng nhanh chóng phối hợp với anh:

"Anh nói em không tốt với anh.... thế bún cá ai ăn, trà sữa là ai uống? Còn dám nói à"

Hoàng Hựu Minh lặng lẽ gặm dưa. Các người cãi nhau, thực chất là để khoe khoang mấy thứ từng cho nhau ăn chứ gì? Đừng nghĩ người khác độc thân thì không nhận ra...

Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, vẫn đang là buổi chiều mà bầu trời đã phủ đen một vùng, e là sắp có một trận mưa lớn.

Cung Tuấn không có cảnh quay, ngồi nghỉ ngơi trên xe RV của mình. Cậu thiếp đi một lúc thì chợt nghe thấy tiếng gió lớn gào thét, nhìn ra cửa xe là cảnh bão cát bị gió cuốn, một vài cây cối ngã xuống báo hiệu một trận mưa giông kéo đến.

Cung Tuấn định nhắm mắt ngủ tiếp thì chợt nghe thấy tiếng cú mèo kêu. Cậu nhớ đến một lần Trương Triết Hạn đọc kịch bản có câu thoại "huynh xem có cú mèo cười kìa", thì liền bảo muốn nghe thử tiếng của con cú mèo. Cung Tuấn vì thế mà bật người dậy, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.

Cậu tiến đến gần nơi phát ra tiếng kêu, mở điện thoại lên quay một video, hi vọng có thể ghi lại tiếng của con cú mèo này cho anh nghe.

Tiếng gió thổi ngày càng mạnh, như rít gào bên tai, vài giọt mưa cũng bắt đầu tí tách rơi xuống vai cậu. Cung Tuấn phát hiện mình đã đi khá xa so với chỗ đậu xe RV. Giờ mà không quay về thì không kịp mất. Cung Tuấn định ấn dừng rồi cất điện thoại vào túi thì chợt nhận ra nãy giờ cậu vẫn chưa bấm quay. Cung Tuấn đành phải nán lại thêm một chút nữa.

Trương Triết Hạn vừa xong cảnh quay thì vội vã tìm chỗ trú mưa, thấy xe RV của Cung Tuấn mở cửa thì thuận tiện phóng vào luôn. Một điều kì lạ là, trong xe chẳng có ai, Cung Tuấn đi đâu rồi nhỉ? Trương Triết Hạn bất giác nhìn xung quanh.

Mắt thấy con cún ngốc nghếch vẫn đang đứng dưới mưa chụp chụp quay quay cái gì đó, Trương Triết Hạn liền lo lắng gọi lớn:

"Lão Ôn! Trú mưa trước đã!"

Cung Tuấn nghe thấy giọng của anh thì nhìn qua, thế nhưng vẫn chần chừ chưa muốn trở về, cậu chỉ vừa mới bắt đầu quay thôi mà.

Trương Triết Hạn thấy vài nhánh cây gần chỗ Cung Tuấn bắt đầu đổ xuống, sấm chớp sáng rực ngang trời mà cậu vẫn chung thủy đứng đó, trong lòng anh như có lửa đốt, anh nóng lòng hét lớn, so với tiếng gió đang gào thét lại càng mãnh liệt hơn:

"Cung Tuấn! Em điên rồi sao, mau trở lại đây!"

Cung Tuấn cuối cùng cũng chịu cất điện thoại vô túi, tìm cách trở vào xe. Thế nhưng mưa lớn thế này mà khoảng cách đến xe lại khá xa, giờ mà vào đấy thì không khỏi ướt mình mà còn bị anh mắng cho một trận. Mắt thấy kế bên có một cái lều nhỏ, đệ đệ Tôn Hy Luân cũng đang trú mưa ở đấy nên Cung Tuấn nhanh trí chạy một mạch vào lều.

Trương Triết Hạn thấy cậu bắt đầu di chuyển thì cũng bớt căng thẳng, thế nhưng khi biết cậu chạy thẳng vô lều thì tim gan lại một lần nữa nháo nhào lên. Mưa giông thế này mà cậu núp trong cái lều nhỏ xung quanh toàn là cây cối, hơn nữa lều nhỏ ấy bị gió quật sắp bay nóc luôn rồi.

Trương Triết Hạn cảm thấy vô cùng sợ hãi, anh không ngờ trái tim quật cường của mình cũng có lúc yếu đuối đến như vậy. Kể từ lúc gặp Cung Tuấn đến giờ dường như cuộc sống của anh đã có biến đổi lớn mà anh không nhận ra. Anh mỉm cười nhiều hơn, hay dở tính trẻ con, ỷ lại nhiều hơn và ngày càng trở nên dịu dàng ôn nhu. Anh bỗng không còn muốn một mình chống chọi với mọi thứ nữa, anh muốn có người đồng hành với mình, cùng chia sẻ hết mọi lo âu, tâm sự. Và hơn hết, anh sợ đánh mất người ấy...

Trương Triết Hạn kêu đến khản giọng: "Cung Tuấn! Vào xe đi!"

Mọi người xung quanh nhìn thấy hai huynh đệ ngốc nghếch đang rúc mình trong lều thì cũng lên tiếng:

"Hai cậu nhanh chạy vào đây, lều sắp ngã rồi!"

Thế nhưng tiếng mưa ầm ầm đàn áp tiếng mọi người, Cung Tuấn và đệ đệ ở đằng xa chẳng nghe được gì cả. Trương Triết Hạn không còn quản cây cối xung quanh đang liên tục đổ xuống, xé cơn mưa mà chạy như bay đến chỗ Cung Tuấn. Cung Tuấn thấy anh rời khỏi xe thì hốt hoảng, cậu cũng lập tức chạy về phía anh. Đệ đệ Tôn Hy Luân thì được diễn viên đóng vai Cao Sùng kéo trở về chỗ bọn họ.

Cung Tuấn bắt lấy cánh tay anh, như vừa nắm được cả thế giới trong tay. Cậu dùng thân thể cao lớn của mình che chắn anh an toàn trở về xe. Ngay sau đó thì chiếc lều nhỏ đằng sau cũng yếu ớt đổ ầm xuống.

"Anh điên rồi sao? Đang yên đang lành anh chạy ra ngoài làm gì?" Cung Tuấn đau lòng gắt lên với anh.

Trương Triết Hạn càng lớn giọng hơn: "Anh không chạy ra kéo em về thì giờ em đã nằm bẹp dưới cái lều kia rồi"

Cung Tuấn nhìn ra hướng lều nhỏ, bỗng chốc thấy chột dạ, thì ra anh vì lo lắng cho cậu mà không quản nguy hiểm chạy băng băng giữa mưa giông gió lớn.

"Như vậy anh cũng không nên..."

"Anh hỏi em vừa rồi đứng ngoài trời làm gì? Đây là lúc thích hợp để quay chụp sao? Em bị ngốc cũng có giới hạn chứ?" Trương Triết Hạn tức giận cắt lời cậu.

"Em... "

Anh ngồi vào một góc trên xe, cố ý tạo một khoảng cách xa với Cung Tuấn, không thèm để ý đến cậu nữa. Cung Tuấn thấy vậy thì cúi mặt tự nhủ, không xong rồi, mèo nhỏ giận rồi.

Cung Tuấn ngồi xích lại gần anh, nhỏ giọng phân trần: "Thực ra anh không cần liều mình vì em như vậy, lần sau em có làm ra chuyện ngốc nghếch gì anh cũng tuyệt đối không được ngốc nghếch theo."

Trương Triết Hạn trầm mặc không nói gì, ý cậu là anh quản hơi nhiều rồi đúng không? Được thôi, không quản thì không quản. Cung Tuấn cảm giác lời mình vừa nói có gì đó không đúng, liền chạm vào tay anh, bối rối nhận lỗi:

"Anh đừng tức giận, là em sai, vừa rồi em không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy, em xin lỗi"

Trương Triết Hạn hất tay cậu ra, quay mặt sang hướng khác: "Cậu không cần phải xin lỗi tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net