Chương 8. Cảnh ôm eo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cung Tuấn, rốt cuộc cậu tiếp cận Tiểu Triết với mục đích gì?"

Tiểu Vũ đứng đối diện với cậu chất vấn, vẻ mặt hắn không có chút hòa khí nào, nếu bây giờ Cung Tuấn hạ chiến thư có lẽ Tiểu Vũ cũng không ngần ngại mà đánh nhau với cậu một trận.

"Anh hỏi vậy có ý gì? Trương lão sư là đồng nghiệp thân thiết của tôi, tôi gần gũi với anh ấy không vì mục đích gì cả" Cung Tuấn không hề sụt giảm khí thế mà nói.

"Đồng nghiệp? Ngay từ đầu cậu đã không xứng trở thành đồng nghiệp của Tiểu Triết"

Cung Tuấn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Vũ, không hiểu bản thân đã làm gì khiến hắn ta nặng lời với cậu như vậy. Cung Tuấn trực tiếp hỏi:

"Vì cái gì mà anh lại có thành kiến với tôi như thế?" Không lẽ hắn ta cũng thích Trương lão sư? Cung Tuấn ngẫm nghĩ.

Tiểu Vũ âm trầm nhìn cậu: "Cậu chắc đã quên chuyện post ảnh rồi?"

Lời nói Tiểu Vũ như kim châm đâm vào đúng huyệt đạo của Cung Tuấn, khiến cậu đột nhiên cảm thấy áy náy, không biết giải thích thế nào:

"Chuyện đó... quả thật là bất đắc dĩ. Tôi xin lỗi"

Thấy Tiểu Vũ im lặng không nói gì, Cung Tuấn tiếp lời:

"Anh yên tâm, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần thứ hai"

Tiểu Vũ vẫn giữ thái độ lạnh lùng, không thỏa hiệp với cậu nói:
"Chuyện đó có thể không nhắc đến, vậy còn vụ fan tư sinh sáng nay? Lần này fan cậu chỉ sỉ vả, xúc phạm nhưng nếu lần sau không may mắn như vậy, gây nguy hiểm cho Tiểu Triết thì cậu tính gì?"

Mặc dù thường ngày Tiểu Vũ rất hay bị anh bắt nạt, sai bảo, thế nhưng một khi có ai đó muốn tổn hại đến anh, hắn lại là người đầu tiên ra mặt giải quyết. Về vụ fan tư sinh, cái đạo lí fan làm idol chịu cũng không phải vô nghĩa, cho nên lúc này Cung Tuấn bị hỏi tội chỉ biết than trách số phận thôi.

"Chỉ cần lúc nào có tôi ở bên cạnh Trương lão sư, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh ấy an toàn. Tôi hứa đấy!"

Cung Tuấn giơ ba ngón tay lên mà hứa, tuy hành động có hơi ngốc nghếch nhưng ngữ điệu lại chắc nịch, kiên định khiến Tiểu Vũ có chút động lòng. 

"Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi tạm tin cậu. Còn "chuyện đó" tôi cũng không bỏ qua. Nếu tôi biết cậu lợi dụng Tiểu Triết ra hứng xào cho cậu, thì hết bộ phim này, cậu cũng không có cơ hội gặp lại Tiểu Triết nữa đâu"

Tiểu Vũ nói dứt câu thì cũng xoay người rời đi, để lại Cung Tuấn vẫn đang chìm trong suy tư.

Hết bộ phim này... liệu còn có cơ hội gặp lại nhau sao?

Hôm nay, anh và cậu lại tiếp tục đối diễn, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, chỉ có thái độ của đạo diễn là khác đi. Nhớ ngày đầu ông còn phải đảm đương luôn chức vụ thuyền trưởng, tích cực kéo gần khoảng cách hai cậu trai này lại, bây giờ vừa chán nản nhìn đôi chim cu ân ái đưa đẩy, vừa lo sợ cả cái hậu trường phim chẳng chiếu được cảnh nào.

"Vẫn là gương mặt này đẹp nhất"

"Cái này là cho huynh đó"

Hai người đang tập thoại với nhau, hết câu thoại này thì bắt đầu vờn qua vờn lại. Trương Triết Hạn đưa tấm mặt nạ da tra vào mặt Cung Tuấn thì bị cậu ngăn lại, tìm cách chế trụ đôi tay linh hoạt bát nháo kia của anh. 

"Ể ể" Thấy cậu còn loay hoay muốn giật lại mặt nạ mà không được, Trương Triết Hạn đắc ý cười ranh mãnh. Đột nhiên có một bàn tay thon dài trực tiếp nắm lấy tay anh, thuần thục gỡ chiếc mặt nạ ra.

"Bắt được anh rồi nhé!" Cung Tuấn tràn đầy cảm giác thắng lợi nói.

Trương Triết Hạn bỗng trở nên mất tự nhiên, ngại ngùng thu cánh tay trở về. Kì lạ, cũng đâu phải lần đầu tiên tiếp xúc với cậu, sao hôm nay lại thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn vậy. Anh tự khinh thường bản thân.

"Gương mặt này của ta là kiệt tác của ông trời, bôi bẩn nó chính là phí của trời ban, sẽ bị trời khiển trách đấy!" Cung Tuấn tiếp tục đọc thoại, chờ anh phối hợp trả lời.

Trương Triết Hạn vẫn còn đang mất tập trung, thấy cậu mong đợi thì cũng miễn cưỡng tiếp thoại: "Được rồi, được rồi. Dịch dung đại hội sắp bắt đầu..."

"Dịch dung đại hội?" Cung Tuấn bất ngờ nhìn anh, lặp lại câu nói, sau đó thì nở nụ cười cưng chiều, Trương Triết Hạn đúng là quá đáng yêu rồi.

Anh phát hiện bản thân vừa đọc sai, liền nhanh chóng điều chỉnh: "Anh hùng đại hội sắp được tổ chức rồi, tuy Thành Lĩnh đã giao lưu ly giáp ra..."

Sau khi quay xong đoạn nhỏ này, hai người được đạo diễn cho giải lao một chút. Ngó thấy trên bàn có cây cọ trang điểm, Trương Triết Hạn khoái chí nhặt nó lên bắt đầu nghịch nghịch tóc cậu. Ban đầu Cung Tuấn còn nghiêng đầu né tránh, sau một hồi cũng quyết định ngồi yên để anh tùy ý chơi đùa.

"Tuấn Tuấn, em thấy lúc nãy anh dán râu có ngầu không? Hay là về nhà anh cũng cắt một bộ râu kiểu đấy" Trương Triết Hạn nhỏ tiếng hỏi cậu.

"Hm... cũng tạm, nhưng mà anh nên cạo sạch râu thì tốt hơn" Cung Tuấn thành thật trả lời.

"Tại sao vậy?" Trương Triết Hạn khó hiểu nhìn cậu, rõ ràng anh để râu rất nam tính mà.

Cung Tuấn làm sao dám nói ra, vừa rồi nhìn anh rất giống một vị tiểu thư đài cát nào đó cải nam trang, chỉ thấy thập phần xinh đẹp, chứ có một tí ngầu nào như anh nói đâu.

Mắt thấy đôi chim cu lại sáp vào nhau thì thầm to nhỏ, đạo diễn bất lực thở ra. Dường như cảm nhận được ánh mắt dòm ngó của đạo diễn, Trương Triết Hạn liền thẳng người vờ như đang chuyên chú tập thoại:

"Bây giờ không làm Ôn đại thiện nhân nữa, cải trang thành tổ tông phiền phức rồi à?"

Đạo diễn: "..."

Buổi tối, anh và cậu diễn cảnh ôm eo, đúng vậy, chính là cảnh ôm eo xoay vòng vòng trong truyền thuyết. Cung Tuấn nghe nhắc đến đây đã thấy ngại ngùng đỏ mặt, thế mà Trương Triết Hạn lại rất cao hứng, nhảy tới nhảy lui:

"Mười năm đóng phim anh luôn phải đỡ, bế, bồng người khác, lần đầu được làm ngược lại, không phải là cảm giác rất mới lạ sao?"

Cung Tuấn chăm chú quan sát anh, bộ y phục của anh hôm nay vốn là đồ cổ trang nam, thế nhưng quái nào khi anh mặc lên người cậu lại nhìn ra chiếc đầm công chúa. Thấy anh cứ đi qua đi lại khiêu vũ trước mặt mình, Cung Tuấn nhịn không được nuốt xuống cổ một ngụm nước bọt.

Tưởng chừng Cung Tuấn phải là người kìm chế, chịu đựng nhiều nhất ở đây nhưng không, Hoàng Hựu Minh mới xứng danh ở vị trí thứ nhất này. Mới ngày đầu diễn cùng nhau, Hoàng Hựu Minh đã phải liên tục gặm đường từ cặp đôi nam chủ, không biết ngày tháng sau này có khá khẩm hơn không.

Mắt thấy cổ áo Trương Triết Hạn bị lệch, Hoàng Hựu Minh tốt bụng chỉnh chỉnh lại cho anh. Cảnh tượng này đập thẳng vào mắt Cung Tuấn, khiến cậu đang makeup cũng phải chạy qua tìm cách ngăn lại.

"Trương lão sư, để em giúp anh chỉnh!"

Hoàng Hựu Minh thấy Cung Tuấn giành việc của mình thì cũng không khó chịu gì, thầm nghĩ: Là tôi không xứng được chưa!

Vì đoàn phim thuộc hộ nghèo vượt khó nên cảnh mưa phải đợi mưa thật mới quay, cảnh ôm eo thì do diễn viên tự thân vận động chứ chẳng có bàn xoay tạo hiệu ứng gì cả.

Đạo diễn vừa hô "Diễn", Trương Triết Hạn liền dang hai tay ra xoay người mấy vòng, Cung Tuấn bắt được nhịp của anh, bước nhanh vào đỡ lấy eo anh rồi cũng xoay vài vòng theo quỹ đạo vừa rồi.

Mặc dù Cung Tuấn đã sớm được thưởng thức vòng eo thon gọn của anh, thế nhưng hôm nay được quang minh chính đại ôm tới ôm lui, cậu vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Lúc đạo diễn hô ngừng, Cung Tuấn vẫn còn luyến tiếc đặt tay lên eo nhỏ của anh, thậm chí không an phận mà ấn ấn bấm bấm. Trương Triết Hạn nhột đến mức muốn mắng người, eo của anh có phải phím đàn đâu mà cậu cứ tùy ý bấm lên bấm xuống. Thế nhưng trước nhiều người như vậy anh chỉ dám liếc Cung Tuấn một cái.

Tuy anh và cậu phối hợp khá ăn ý nhưng để đạt hiệu ứng tốt nhất cho cảnh "kinh điển" này, hai người phải quay đi quay lại rất nhều lần. Trương Triết Hạn xoay đến chóng mặt, Cung Tuấn vừa đỡ lấy eo anh xoay thêm hai vòng nữa thì anh đã trực tiếp ngã nhào vào lòng cậu. Hoàng Hựu Minh thấy thế thì không chịu nổi nữa, xoay đi hướng khác, đúng là bây giờ làm diễn viên cũng không dễ dàng a.

Trương Triết Hạn cảm nhận lồng ngực rắn chắc của Cung Tuấn, đột nhiên trong đầu nảy lên một ý nghĩ mà trước đây anh chưa bao giờ có: Nếu có một người lúc nào cũng bên cạnh để anh dựa dẫm mỗi khi yếu đuối, mệt mỏi... thì tốt biết mấy!

Sau cảnh này thì trời đột ngột đổ mưa, đoàn phim nhân lúc mưa còn nặng hạt liền cho Cung Tuấn ra diễn cảnh đập tiêu cùng Châu Dã. Điều khiến mọi người lo lắng là Cung Tuấn diễn xong cảnh này thì không thể thoát vai. Cậu cứ bần thần ngồi đó suốt một buổi, nước mắt còn vươn đọng khóe mi, tóc tai vẫn ướt sũng từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Trương Triết Hạn lo lắng mang khăn đến lau người cho cậu. Anh nói mấy câu chọc cười cậu nhưng hình như chẳng có tác dụng gì. Cung Tuấn đau lòng cho nhân vật Ôn Khách Hành, vừa tìm được tri kỷ thì biết tin y sắp chết, vừa tìm được đường về nhân gian thì mới biết người mở lối cho hắn sắp rời khỏi nhân gian này.

"Cũng may..." Cung Tuấn đau lòng nói, Ôn Khách Hành dối lòng bảo chưa cực kì thích Chu Tử Thư, vậy còn cậu?

Cung Tuấn bất giác quay sang nhìn người bên cạnh, thấy đôi mắt long lanh ngập tràn lo lắng của anh hướng về phía cậu, trái tim cậu thành thực trả lời, cậu đã cực kì thích Trương Triết Hạn mất rồi!

Cũng vào ngay lúc này, câu nói của Tiểu Vũ thổn thức hiện lên trong tâm trí cậu: "Hết bộ phim này, cậu cũng không có cơ hội gặp lại Tiểu Triết nữa đâu"

Ôn Khách Hành tiếc hận gặp Chu Tử Thư quá muộn, nhưng cậu thì khác, cậu với anh còn cả một đời, nếu bây giờ không nói rõ lòng mình cho anh biết, đến khi người rời đi rồi, mới thực sự gọi là muộn màng!

Cung Tuấn dốc hết can đảm đối diện với anh, bàn tay lạnh lẽo của cậu chạm vào tay anh lại mang đến một thứ cảm giác ôn nhu, ấm áp đến lạ:

"Trương lão sư, thực ra... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net