Chương 32: Anh Là Nhà Của Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn mơ màng được Cung Tuấn dẫn dắt từng bước tiến vào dục vọng. Trương Triết Hạn cứ nghĩ hắn ăn no lúc trưa sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng y sai rồi.

Cung Tuấn là người đàn ông giữ mình trong sạch hai mươi tám năm, bao nhiêu năm trời nhẫn nhịn, một khi được kích nổ thì làm sao dừng lại được. Vậy mà có mèo nhỏ nào đó không sợ chết cứ đâm đầu vào.

Trương Triết Hạn mê tình loạn ý mặc cho Cung Tuấn đưa đẩy thân mình ra vào bên dưới, cả người đều cảm thấy tê dại đến điên long đảo phượng.

Suốt buổi tối hôm đó Trương Triết Hạn được trải nghiệm tất cả cảm giác mà Cung Tuấn mang lại, từ chậm rãi đến điên cuồng, từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt xâm chiếm. Y chỉ biết đón theo để mặc hắn lật qua lật lại người y, từ phòng bếp ra đến sofa phòng khách, mệt mỏi cả người được Cung Tuấn ôm lên phòng ngủ. Cứ ngỡ cuồng hoan qua đi nhưng lên đến phòng, Trương Triết Hạn mệt mỏi quơ tay vô tình lại đánh thức cự long vừa rũ xuống, cả đêm liền không được ngủ nữa.

Trương Triết Hạn nhận ra được, đừng tùy tiện trêu chọc, nhất là những tên đàn ông cấm dục lâu như Cung Tuấn. Không biết sức lực ở đâu để hắn có thể hoạt động cả ngày như vậy, đến tận tối khuya vẫn còn chưa chịu buông tha cho y.

Trương Triết Hạn khóc lóc năn nỉ nhưng đều bị bỏ ngoài tai, mắt vì khóc mà sưng hết cả lên. Đến rạng sáng Trương Triết Hạn cả người không chống đỡ nổi ngất đi mới được người nào đó buông tha. Y cũng không thừa nhận mình cũng thích thích như vậy đâu, chỉ là sau cuộc hoan lạc đó, người chịu thiệt luôn là y, cả người đều rệu rã ê ẩm tưởng chừng cơ thể này không còn là của y nữa vậy.

Cung Tuấn giúp y tắm rửa, bôi thuốc rồi cẩn thận đặt người vào ổ chăn, sau đó cũng đi tắm rồi chui vào theo. Cả người đều thỏa mãn hạnh phúc ôm ấy cơ thể mềm mại đi vào giấc ngủ.

Trương Triết Hạn trước khi buông bỏ đầu hàng chợt nghĩ tới "Đàn ông dưới giường là quân tử, trên giường là cầm thú" quả không sai. Cả một ngày nay y đều bị dày vò đến mệt lả. Riêng Cung Tuấn, câu nói 'Ngày ba đêm bảy' gắn cho hắn cũng không ngoa mà.

Hôm sau Trương Triết Hạn có tiết học buổi chiều nên buổi sáng y được nghỉ. Cả người không có cảm giác được Cung Tuấn chăm bẵm như con, muốn ăn gì Cung Tuấn sẽ nấu sau đó đút cho y ăn, muốn đi đâu cũng được hắn bế đi đó. Kể cả đi vệ sinh Cung Tuấn cũng đảm nhiệm luôn, Trương Triết Hạn xấu hổ đến đỏ bừng cả người thì Cung Tuấn ghé vào tai y nói nhỏ.

"Trên người em còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu, sao phải xấu hổ".

"Anh thì biết cái gì chứ?" Trương Triết Hạn hùng hổ đáp.

Lúc trên giường thì dục vọng chi phối làm gì nghĩ đến chuyện xấu hổ, còn bây giờ tỉnh táo, đương nhiên người da mặt mỏng như y liền đỏ lên thôi.

"Vậy anh giúp em rồi, anh để em giúp anh lại xem như huề, chịu không?'' Cung Tuấn dụ dỗ.

"Đồ biến thái, ai mà thèm giúp anh''.

Nói không chừng y chưa kịp giúp hắn lại lên cơn điên thì sao? Y không chịu nổi nhưng trận kích tình như vậy nữa đâu, chắc chắn y sẽ liệt giường nha.

Nghỉ ngơi cả buổi sáng, tuy vẫn còn ê ẩm nhưng vẫn phải đi học. Cung Tuấn lái xe đưa y đến trường, cũng cẩn thận che dù, đeo cặp sách giúp y đến tận cửa lớp mới xoay người ra ngoài.

"Nhanh nhanh, Triết Hạn lại đây". Lâm Nhạc thấy người liền ngoắc tay.

"Sao vậy, trông các cậu cuống cuồng thế?"

"Cậu không biết gì à? À không, anh Cung không nói gì với cậu sao?"

"Chuyện gì?" Trương Triết Hạn thả cặp xuống bàn đáp lời.

"Tên Trình Quân kia bị đuổi học rồi, tội gì mà đánh nhau, vu khống gây chia rẽ đoàn kết".

Tô Dương nói thêm.

"Anh Cung của cậu làm việc rất nhanh, chuẩn nha, phải mạnh tay vậy cho tên đó đáng đời".

Trương Triết Hạn chưa rõ vụ gì nên chưa kịp phản ứng lại, chỉ kịp nghe Trình Quân bị đuổi học.

"Ờ, bị đuổi cũng là do anh ta tự gặt lấy thôi. Còn Trương Dĩnh thì sao?"

"Nghe đâu cũng không bị nặng như Trình Quân nhưng vẫn bị đình chỉ học một tuần". Lâm Nhạc nói.

"Nghe đâu Liễu Thanh cũng xin nghỉ đi theo Trình Quân, tên cặn bã đó mà vẫn có người muốn ở bên cạnh sao, nhưng bọn họ đúng là nồi nào úp vung đó thôi". Tô Dương mỉa mai.

Trương Triết Hạn gật gù. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xong, tên Trình Quân đó cũng biến mất khỏi tầm mắt của y rồi, chỉ cần đừng làm ra chuyện gì phá hoại đến y, y cũng chẳng thèm bận tâm đến gã.

Cả người Trương Triết Hạn vẫn còn mỏi nhừ, vì môn này khônng quan trọng nên nghe giảng được lúc đầu, lúc sau liền gục đầu xuống bàn ngủ thẳng đến khi tan học.

"Dậy đi, cậu còn ngủ nữa trời sẽ tối đó". Lâm Nhạc lay người đang ngủ say sưa đến quên cả trời đất dậy.

Trương Triết Hạn đang ngủ say bị gọi dậy liền cáu kỉnh, nhưng lại sợ Cung Tuấn đừng ngoài đợi lâu sẽ lo lắng nên cũng lục đục ngồi dậy dọn dẹp sách vở.

"Cả ngày hôm qua cậu không ngủ sao? Lên lớp ngủ như chết vậy?" Tô Dương nói.

"Cậu thì biết cái gì, người ta được chồng xin nghỉ phép cho mà, phải tận dụng ngày nghỉ đó thật ý nghĩa chứ" Lâm Nhạc huých vai Trương Triết Hạn "Đúng không Triết Hạn?"

"Chỉ đoán mò là giỏi". Trương Triết Hạn kéo khóa balo lại đeo lên vai.

"Ồ vậy sao?"

"Sở Hàng, cậu lôi hai tên nhiều chuyện này về ký túc xá nhanh đi, để họ đứng đây lát nữa lại có đánh nhau".

"Có tật giật mình thôi, chúng tôi cũng về đây, không cần cậu đuổi đâu". Tô Dương le lưỡi nói.

Trương Triết Hạn tạm biệt bọn họ, xốc lại balo trên lưng đi ra ngoài cổng.

Chưa kịp bước chân ra cổng thì cả người bất ngờ bị kéo lại, một giọng nói chất vấn vang lên.

"Mày được lắm, mày có hiếu lắm, tao không ngờ mày sẽ kêu luật sư tới đuổi bọn tao ra khỏi nhà. Ba mẹ nuôi mày mà mày trả ơn như thế đó".

Người kéo Trương Triết Hạn lại không ai khác là Trương Dĩnh. Sáng nay có luật sư tới nói với bọn họ rằng muốn lấy lại tài sản của Trương Triết Hạn là ngôi nhà của người mẹ để lại cho y. Tên luật sư này lại làm việc rất mau lẹ, chỉ trong buổi sáng đã bắt bọn họ dọn ra ngoài rồi. Trương Dĩnh cũng vô tình nghe được cuộc đối thoại của ba mẹ mình rằng Trương Kiệt đã làm hồ sơ từ y rồi, tên của Trương Triết Hạn không còn nằm trong hộ khẩu nhà họ nữa, chẳng qua là không để y biết thôi.

Trương Triết Hạn nghe vậy thì khựng lại, sáng nay Trương Triết Hạn nói với Cung Tuấn nhưng không nghĩ tới hắn lại làm sớm thế.

"Nhà đó vốn dĩ của tôi, tôi muốn lấy lại là sai sao?"

Trương Dĩnh tức giận lớn tiếng.

"Mày... Tao nói mày biết, ba mẹ đã xóa tên mày ra khỏi nhà rồi, mày có lấy lại nhà thì cũng không bước được vào Trương gia đâu".

Trương Triết Hạn sững người, từ trước đến nay y đều không biết mình trong lúc nào đó đã bị hắt hủi gạch tên khỏi nhà. Trương Kiệt và mẹ kế không thích y thì thôi, không nghĩ họ lại ghét y đến mức như vậy.

Trương Dĩnh không thấy Trương Triết Hạn trả lời đang chuẩn bị lên tiếng mỉa mai thì nhìn thấy Cung Tuấn bước tới. Trương Triết Hạn đứng đó liền rơi vào lồng ngực cùng hơi thở ấm áp quen thuộc của Cung Tuấn, y vô thức ỷ lại dựa vào người hắn.

"Không phải tôi đã nói đã nói với cậu và gia đình rồi sao? Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt em ấy cũng như là tôi, bẩn mắt". Cung Tuấn ôm lấy Trương Triết Hạn để y dựa vào người lên tiếng.

"Anh Cung, em...".

"Tôi nói vậy chưa đủ rõ ràng sao?

"Em..."

Cung Tuấn không để ý đến Trương Dĩnh nữa, ôm lấy vai Trương Triết Hạn dẫn y ra xe. Thắt dây an toàn cho y rồi hỏi.

"Em đang nghĩ gì?"

"Em không có nhà nữa rồi, cũng không có người thân". Giọng y nhẹ hẫng khiến tim Cung Tuấn thắt lại, bé cưng của hắn cưng chiều không hết, vừa xa hắn liền phải gặp ủy khuất.

Cung Tuấn kéo đầu y lại hôn lên trán Trương Triết Hạn.

"Ngoan, anh sẽ là nhà của em, cũng sẽ là người thân của em. Họ không cần em, anh cần".

Trương Triết Hạn mỉm cười, mắt ửng đỏ lên ôm lấy Cung Tuấn.

"Ừm, anh là nhà của em, là người thân duy nhất trên đời của em".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net