Phiên Ngoại 2: Gặp Gỡ Năm Em Còn Bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Cung Tuấn mười lăm tuổi, vì hôm trước vừa phát sốt, hôm sau hắn tham gia hội thao của trường nên cả người đều mệt mỏi, bệnh tình cũng chuyển biến nặng hơn. Cung Tuấn bỗng dưng muốn đi bộ về nhà, không cần tài xế đưa rước đến đón. Hắn lê từng bước chậm rãi đi trên đường, trước nay hắn là người không hảo ngọt nhưng hôm nay lại vô thức đẩy cửa đi vào, chọn một chiếc bàn nằm ở góc không bắt mắt của tiệm bánh, ngồi ở đó mông lung nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa kính.

"Xin hỏi cậu muốn dùng gì ạ?" Phục vụ lại bàn hỏi hắn.

"Một espresso đá".

"Cậu đợi một chút". Phục vụ cúi đầu ghi lại rồi rời đi.

Cung Tuấn lại ngồi ngẩn người, cơn đau đầu chậm rãi tìm đến, hắn nhíu mày day day thái dương. Bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói trong trẻo của một cậu bé, vì cậu bé đó đứng bên cạnh nhưng người kia không nhìn thấy nên bé đành lên tiếng gọi người.

"Anh đẹp trai anh đẹp trai, em ở dưới này".

Cung Tuấn theo tiếng nói nhìn xuống, bên cạnh là một bé con mập mạp mũm mĩm đang quơ bàn tay nhỏ xíu hòng gây chú ý đến hắn.

"Sao vậy nhóc".

"Anh đẹp trai không khỏe sao?"

"Ừm, nhóc về đi".

"Em muốn ngồi ngồi bên cạnh anh đẹp trai".

"Người nhà em đâu?"

"Nhà em gần đây, em đến đây một mình, ngồi ngồi". Nhóc con giơ hai tay hòng muốn được bế lên ghế ngồi.

Cung Tuấn cũng vô thức nâng bé con lên đặt ở ghế bên cạnh.

"Nhóc tên gì?"

"Em tên Hạn Hạn, em bốn tuổi, à em năm tuổi, không biết nữa". Nhóc con đó đếm đếm ngón tay lắc lắc đầu trả lời.

"Ừm".

"Anh đẹp trai thật đẹp trai".

Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, nhiệt độ thời tiết cũng thấp dần, bé con ngồi bên cạnh co rúm người, tay chân nhỏ xíu loay hoay với qua chỗ Cung Tuấn, vịn lấy tay hắn lấy đà ngồi lên đùi hắn. Nước của Cung Tuấn được phục vụ mang ra, Cung Tuấn bưng lên nhấp một ngụm rồi đặt lại bàn, nâng lấy bé con đang loay hoay đặt ngay ngắn lên đùi mình, vòng tay ôm lấy để nhóc con đó không bị ngã xuống đất.

"Anh uống nước gì vậy?" Trương Triết Hạn chồm người, dùng hai tay nhỏ xíu bưng ly nước uống một chút, khuôn mặt bánh bao lập tức nhăn nhúm lại "Đắng quá, anh uống được nó sao?"

"Ừm".

"Anh thật giỏi, Hạn Hạn không uống được, Hạn Hạn chỉ ăn bánh ngọt thôi".

Cung Tuấn vẫy tay gọi phục vụ lại kêu thêm vài phần bánh ngọt, nhóc con ngồi trong lòng y khúc khích cười đến vui vẻ ăn bánh được mang ra. Mưa rả rích ngày một nặng hạt, bàn tay nhỏ kéo kéo tay áo hắn.

"Hạn Hạn lạnh".

Cung Tuấn cảm nhận được bé con trong lòng đang run run thì cởi áo khoác bên ngoài khoác lên cho nhóc đó.

"Anh anh anh". Nhóc con gọi Cung Tuấn, kéo kéo cổ áo hắn xuống.

Cung Tuấn thuận theo cúi đầu để nghe xem nhóc con muốn nói gì thì bên má 'bẹp' một phát được hôn lên.

"Anh đẹp trai thật tốt, Hạn Hạn thích anh nhất, à, Hạn Hạn tên là Trương Triết Hạn".

"Bé con, ai em cũng hôn như vậy sao?"

Trương Triết Hạn suy nghĩ một hồi liền lắc đầu.

"Không có, Hạn Hạn chỉ hôn anh đẹp trai thôi".

Cung Tuấn xoay mặt qua hôn lên môi Trương Triết Hạn một cái. Nhìn đôi mắt tròn xoe với hai má bầu bĩnh thì không nhịn được hôn lên đó thêm một cái nữa.

"Sau này không được hôn ai khác hết".

"Hạn Hạn không hôn ai hết, chỉ hôn anh đẹp trai".

"Ừm".

Cung Tuấn đầu óc bắt đầu mơ hồ, cũng không hiểu tại sao lúc nãy mình lại hành động như vậy với một đứa nhỏ. Cơn đau đầu kéo đến mụ mị đầu óc, hai mắt hắn nặng trĩu, ôm lấy đứa nhỏ trong lòng như một cái lò sưởi sưởi ấm cả trái tim hắn trong một ngày trời mưa tầm tã. Cung Tuấn dựa vào Trương Triết Hạn rồi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi phục vụ gọi hắn dậy vì quán sắp đóng cửa, Cung Tuấn mới nặng nề mở mắt, thanh toán rồi đi ra ngoài.

Hắn cảm thấy hơi ấm của bé con lúc nãy vẫn còn đâu đây nhưng có khi nào là do hắn nằm mơ tự tưởng tượng ra không? Cung Tuấn nghĩ không ra đành cất bước trở về nhà. Hắn về nhà liền sốt li bì ba ngày ba đêm, đến khi khỏe lại rồi thì đi đến quán bánh ngọt hôm trước hòng muốn nhìn thấy thân ảnh của bé con mập mạp kia.

Vì hôm đó quán khá ít người, Cung Tuấn bề ngoài lại nổi bật nên để lại ấn tượng.

"Cậu có phải người ngồi ở bàn trong góc kia hôm trời mưa không?"

"Là tôi".

"Có một cậu bé tên Hạn Hạn để lại lời nhắn cho cậu, nói chiều lúc năm giờ cậu bé đó sẽ đợi cậu ở sân cát gần bờ sông khu này".

"Được, cảm ơn, làm phiền gói cho tôi một phần bánh ngọt".

Cung Tuấn nhận bánh, trả tiền rồi theo lời hướng dẫn của phục vụ đi đến chỗ bé con đợi hắn.

Đến nơi Cung Tuấn nhìn quanh một vòng chợt phát hiện ra nhóc mập mạp đang ngồi trên ghế đá, hai chân ngắn đung đưa trong không trung. Trương Triết Hạn nhìn thấy anh đẹp trai liền hí hứng leo xuống ghế, hai chân cụt ngủn nặng nề chạy trên cát hướng về phía Cung Tuấn, chạy đến ôm chầm lấy chân hắn giơ hai tay chùi vào áo.

"Anh đẹp trai, bế Hạn Hạn".

Cung Tuấn ôm lấy bé con, Trương Triết Hạn được bế thì vui vẻ ngọ nguậy hôn lên môi Cung Tuấn, hắn bế y đi về hướng ghế đá của y ngồi, đưa bánh cho y rồi ngồi một bên nhìn y đưa từng miếng bánh vào miệng.

"A, áo của anh, Hạn Hạn đợi trả cho anh".

"Ngoan".

Cuộc sống buồn tẻ của Cung Tuấn bỗng chốc được lấp đầy bởi những tiếng cười nói của bé con tên là Hạn Hạn. Mỗi chiều hắn đi học về sẽ ghé qua chỗ này để chơi đùa nói chuyện với bé con.

Cung Tuấn ở bên bé con được gần một năm thì bà nội của hắn qua đời, Cung Tuấn vừa phải đi học vừa phải tiếp quản tập đoàn, thời gian ngày một bận nên chỉ thỉnh thoảng mới đến tìm Trương Triết Hạn được. Vì phải mở rộng tập đoàn bên nước ngoài nên hắn bắt buộc phải xuất ngoại giải quyết. Ngày đến gặp Trương Triết Hạn để tạm biệt, bé con đó ôm chặt hắn khóc đến thương tâm không chịu buông.

"Hạn Hạn ngoan, anh chỉ đi một khoảng thời gian sẽ về".

"Anh đẹp trai sẽ về với Hạn Hạn sao?"

"Ừ, sẽ về với em".

"Hạn Hạn sẽ nhớ anh lắm".

"Hạn Hạn có thích anh không?"

Trương Triết Hạn gật đầu, thút thích khóc nói "Có".

"Vậy sau này gả cho anh, được không?"

"Sau này Hạn Hạn gả cho anh".

Cung Tuấn cười, lau nước mắt cho bé con, ôm chặt nhóc mập mạp này trong lòng.

"Anh xong việc sẽ về cưới em".

Cung Tuấn đáp máy bay ra nước ngoài, một lần giải quyết chuyện của tập đoàn tận tám năm. Lúc về lại nước, Trương Triết Hạn đã lớn lên, cũng quên mất anh đẹp trai năm đó cướp mất nụ hôn đầu của y, quên mất anh đẹp trai hứa sẽ về cưới y.

Có nhiều lúc vô tình đi qua mặt nhau, nhìn thấy ánh mắt xa lạ của y, Cung Tuấn trong lòng là một trận chua xót nhưng chỉ dám đứng đằng xa nhìn theo y từng ngày một trường thành.

Sau đó nghe được tin tức Trương Triết Hạn bị bắt cóc, Cung Tuấn không ngại nguy hiểm điều động người đi tìm kiếm, dùng thân mình đỡ cho y một dao đến nhập viện. Sau khi tỉnh lại, nằm ở bệnh viện dưỡng thương lại nghe Trương Triết Hạn qua lại với Trình Quân.

Cung Tuấn buồn bã rút lui, lao đầu tiến vào công việc. Sau này vô tình biết được mục đích Trình Quân ở bên Trương Triết Hạn nên Cung Tuấn mới đến Trương gia để cầu hôn.

Lục Vi Tầm với Trần Dịch đã từng hỏi hắn qua bao nhiêu năm rồi, Trương Triết Hạn trưởng thành làm sao hắn biết được nhóc con đó có còn là Hạn Hạn năm xưa hay không?

Cung Tuấn trả lời ngay lập tức, hắn tin Trương Triết Hạn chưa từng thay đổi, ánh mắt của y vẫn sáng trong như sao trời của năm đó, vẫn là bé con đi theo gọi hắn một tiếng anh đẹp trai, hai tiếng anh đẹp trai năm đó.

Sau những năm chờ đợi, quả ngọt cũng đến với hắn, bé con ngày đó ôm lấy ống quần hắn khóc lóc đồng ý sau này lớn lên sẽ gả cho hắn, bây giờ đã trưởng thành, thực hiện đúng lời hứa năm đó, bước vào lễ đường với hắn, mỗi tối an ổn nằm trong vòng tay hắn ngủ ngon giấc.

Sớm cũng được, muộn cũng tốt, chỉ cần là em, tất cả đều xứng đáng.

-------

Chương giải thích của cô nào hỏi tôi lý do sao Cung Tuấn lại yêu Trương Triết Hạn nà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net