Phiên Ngoại 3: Tìm Hiểu Bí Mật Của Cung Tuấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn có một thắc mắc trong lòng từ trước tới nay vẫn không tìm được đáp án, rõ ràng hôm Cung Tuấn đến nhà y cầu hôn là lần đầu tiên y gặp được hắn. Nếu không nhờ đời trước Trương Triết Hạn biết được Cung Tuấn yêu mình như vậy thì có chết Trương Triết Hạn cũng không tin vào tình cảm đó của hắn.

Trương Triết Hạn cố nghĩ xem mình đã gặp hay đã từng tiếp xúc trước đây với Cung Tuấn chưa nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được gì. Sự tò mò giết chết mèo là có thật.

Hôm nay Cung Tuấn có cuộc họp nên Trương Triết Hạn lười biếng mè nheo không muốn dậy. Cung Tuấn đâu nỡ phá giấc ngủ của nhóc con nhà hắn, nhẹ hôn lên trán y nói.

"Em mệt thì ngủ thêm đi, anh họp xong sẽ về, em muốn đến công ty thì gọi cho anh anh để Trần Dịch đến đón em".

"Ừm, buồn ngủ, anh đi làm đi kẻo trễ".

"Ngoan".

Cung Tuấn khép cửa phòng lại đi xuống nhà. Hắn vừa khép cửa, mèo nhỏ buồn ngủ trên giường hai mắt mở lớn nào còn bộ dạng ngái ngủ vừa rồi. Trương Triết Hạn chạy lại cửa sổ nhìn thấy Cung Tuấn lái xe đi làm thì chạy nhanh qua thư phòng của Cung Tuấn bên cạnh.

Y vào đó mở các hộc tủ, tìm kiếm khắp các ngóc ngách trong phòng nhưng không tìm được gì. Ngồi trên ghế suy nghĩ thì chợt nhớ đến trong tủ áo của Cung Tuấn có một ngăn kéo bị khóa lại, hắn đựng gì mà phải khóa lại chứ?

Đưa tay lên vò cho mái tóc mềm biến thành một mớ hỗn độn, cuối cùng y mới chịu đứng lên đi về phòng thay đồ đến công ty, để khi nào sẽ hỏi chuyện này mới được.

Trương Triết Hạn gọi điện cho Trần Dịch để anh ta đến đón y. Trương Triết Hạn vào đến văn phòng liền ngồi xuống ghế rót cho mình ly nước. Sau đó đi đến bàn làm việc của Cung Tuấn mở lap top của hắn lên. Trước nay Trương Triết Hạn vẫn luôn xài laptop của mình mang theo, chưa từng đụng đến laptop ở phòng làm việc của hắn.

Máy tính khởi động lên, trên màn hình xuất hiện hình nền một sân cát, phía sau là khung cảnh của dòng sông trông rất quen, Trương Triết Hạn ngồi nhìn màn hình ngẩn ngơ một lúc thì chợt phát hiện ra ở phía xa xa trên sân có hình ảnh một bé con đang ngồi lúi húi nghịch cát. Nhưng khoảng cách xa quá nên y không nhìn rõ được.

"Cung Tuấn từ khi nào lại thích con nít như vậy, nhưng quái lạ, mình lại cảm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi". Trương Triết Hạn lầm bầm nói với chính mình.

Nhìn thấy hộc tủ khép hờ, Trương Triết Hạn muốn đóng lại giúp hắn nhưng không hiểu có điều gì thôi thúc khiến y không những không đóng lại mà còn mở ra. Bên trong ngăn tủ không có văn kiện hay tài liệu gì mà chỉ có duy nhất một khung ảnh. Trương Triết Hạn cầm lên xem thì bất ngờ, trong khung ảnh đó là hình một bé con khoảng bốn, năm tuổi, cả người mũm mĩm dễ thương, bé con một tay cầm muỗng giơ lên, tay còn lại cầm một miếng bánh ngọt được đựng trong hộp, khóe miệng còn dính vệt kem híp mắt cười đến vui vẻ. Trương Triết Hạn nhận ra người trong ảnh, đây không phải là y thì còn ai nữa. Nói vậy, hình nền máy tính của Cung Tuấn cũng là hình của y?

Như vậy là trước đây y từng gặp Cung Tuấn, hay bức hình này Cung Tuấn lấy được ở đâu? Mà không phải, làm gì có ai có tấm hình này của y chứ. Trương Triết Hạn cố gắng nhớ lại, hình như lúc nhỏ y từng gặp một người, người đó hình như rất tốt với y, nhưng sau đó, vì sao lại không còn ấn tượng nào nữa?

Cung Tuấn tan họp quay trở lại phòng làm việc thì bắt gặp hình ảnh Trương Triết Hạn ngồi ngẩn ngơ như đang suy tư điều gì.

"Em nghĩ gì vậy?"

Trương Triết Hạn bị dọa làm cho giật mình.

"Anh làm em sợ chết khiếp".

"Sao vậy?"

"Em đang suy nghĩ, có phải trước đây em từng gặp anh rồi không?"

"Em nghĩ tới đâu rồi?"

"Không nghĩ được, em không nhớ nổi".

Cung Tuấn cười cười xoa đầu y không đáp.

"Anh, hình nền trên máy tính, cả khung ảnh trong hộc bàn của anh... là hình em phải không?"

"Đúng rồi, là hình của Hạn Hạn".

"Hạn Hạn, Hạn Hạn sao?" Trương Triết Hạn nói thầm.

"Đúng rồi, là Hạn Hạn".

Chợt có hình ảnh tua ngược lại trong đầu y.

"Em tên Hạn Hạn, em bốn tuổi, à em năm tuổi, em không biết nữa".

"Anh đẹp trai anh đẹp trai..."

"Hạn Hạn thích anh đẹp trai nhất".

"Hạn Hạn chỉ hôn anh đẹp trai".

Trương Triết Hạn ngước mặt lên nhìn Cung Tuấn.

"Anh đừng nói... anh là người đó?"

"Em nghĩ sao, Hạn Hạn, em tên Trương Triết Hạn, Trương trong Trương Triết Hạn, Triết trong Trương Triết Hạn, Hạn trong Trương Triết Hạn".

Trương Triết Hạn đỏ bừng mặt, cái gì đang xảy ra vậy chứ?

Cung Tuấn ôm lấy đầu nhỏ xù xù của y, hắn lúc đó chỉ biết nhóc con tên Hạn Hạn, có một lần bế bé con đi mua bánh, chủ tiệm bánh thấy bé dễ thương thì hỏi y tên gì, Trương Triết Hạn ôm cổ Cung Tuấn cười to trả lời "Hạn Hạn tên Trương Triết Hạn, Trương trong Trương Triết Hạn, Triết trong Trương Triết Hạn, Hạn trong Trương Triết Hạn".

Câu trả lời đó của y khiến Cung Tuấn bật cười, các nhân viên có mặt lúc đó cũng cười theo vì sự dí dỏm này của y.

"Vậy sao lúc câu cá anh không nói là anh đã biết em từ trước".

"Anh nghĩ nếu em không nhớ thì thôi, vì nói ra sợ em nghĩ anh là kẻ biến thái".

"Anh không nói sao em biết được chứ?"

"Lỗi của anh, không nói cho em".

Trương Triết Hạn ôm lấy Cung Tuấn, y không nhớ được chuyện lúc nhỏ, nếu hôm nay không vô tình phát hiện được thì có lẽ y sẽ không bao giờ biết được chuyện này.

Y vòng tay ôm chặt Cung Tuấn, tay cũng kéo cổ áo hắn cúi xuống hôn lên. Để Trương Triết Hạn hôn một lúc, Cung Tuấn giữ cổ y lại đảo khách thành chủ bắt đầu càn quét khoang miệng, môi lưỡi dây dưa. Trương Triết Hạn nhắm mắt lại, cả người đều dựa vào hắn phối hợp với nụ hôn của Cung Tuấn.

Cung Tuấn đưa tay gỡ hàng nút áo trước người y, bàn tay luồn vào chạm lên da thịt mềm mại của y mà vuốt ve. Cung Tuấn đóng laptop lại gạt qua một bên, nhấc bổng Trương Triết Hạn đặt y ngồi lên bàn làm việc, cúi xuống ngậm lấy hạt đậu trên ngực y mà mút liếm. Trương Triết Hạn ngửa người ra sau, hai mắt khép hờ thở dốc. Thắt lưng đến nút quần, cuối cùng đến quần cũng được cởi ra, cả người trắng trẻo phơi bày trước mặt Cung Tuấn.

Trương Triết Hạn khó hiểu sao đang nói chuyện cảm động lúc nhỏ của y, đùng một phát câu chuyện lại bị chuyển hướng qua đây rồi? Không để Trương Triết Hạn có thời gian nghĩ ngợi lung tung, Cung Tuấn đã lấy ra chai gel đổ ra tay bắt đầu khuếch trương.

"Ahh~..."

Chiếc lưỡi nóng ấm quấn chặt lấy đầu ngực của y làm cả người y đều nóng đến khó chịu. Eo nhỏ cũng bị Cung Tuấn quắp chặt mà trêu đùa. Khuếch trương đủ, Cung Tuấn rút tay ra, thay vào đó là côn thịt cứng cắn của mình, hắn đẩy hông của mình giúp côn thịt một đường đâm sâu vào bên trong hậu huyệt, ma sát lên vách thịt tạo nên từng đợt khoái cảm mãnh liệt.

"Ah.. ưmm...".

Trương Triết Hạn hai tay chống ra phía sau, chân vòng qua hông Cung Tuấn tiếp nhận từng cú rút ra đâm vào mà bật lên từng tiếng rên rỉ không ngừng. Căn phòng bỗng chốc chìm ngập trong biển tình, tiếng da thịt va chạm vào nhau, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ đứt quãng.

"Ông xã... ahh... em... ưm... muốn ra..."

"Đợi anh".

Cung Tuấn chạy nước rút, gia tăng tốc độ, từng cú thúc ra vào càng nhanh đỉnh liên tiếp vào điểm nhạy cảm, hắn gầm nhẹ rồi cùng Trương Triết Hạn đạt đến cao trào. Cả người Trương Triết Hạn xụi lơ dựa vào Cung Tuấn, để hắn bế y đến phòng vệ sinh, sau đó đặt y lên giường ở phòng nghỉ. Trương Triết Hạn mệt mỏi vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ đến quên thời gian.

Đến chiều Cung Tuấn đi vào đánh thức bé con dậy, khoác áo lên cho y rồi nâng người bế xuống xe về nhà. Trương Triết Hạn dựa người vào ghế phó lái, khàn khàn giọng liên tiếng.

"Anh còn giấu gì em nữa không?"

"Về chuyện lúc nhỏ sao?"

"Ừm, em muốn biết".

"Về nhà sẽ cho em xem".

————

Tôi trả bài văn phòng của cô nào bữa trước đòi tôi nè he.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net