Chương 4: Hai tuần huấn luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Rùa Rabu
_______

Chương 4: Hai tuần huấn luyện

Cung Tuấn để lại một câu nói tựa sấm sét giữa trời quang rồi trở về phòng ngủ của mình. Ký túc xá của diễn viên là một tòa nhà nhỏ 5 tầng hơi có chút cũ kỹ. Vì tiết kiệm chi phí nên đoàn làm phim không mấy chú trọng đến nơi sinh hoạt. Dù sao thì cũng chỉ là chổ ngủ, Cung Tuấn đã nhìn qua lịch quay, thời gian phần lớn đều ở phim trường nên cậu không cũng không quan tâm mấy.

Thang máy lên tầng 5 thì dừng lại, trùng hợp thay, cậu nhìn thấy thầy Trương đang chuẩn bị đi vào phòng của anh.

"Ồ, thầy Cung?"

"Thầy Trương." Cung Tuấn lễ phép đáp lại, liếc nhìn bao đồ hộp trong tay anh, hơi có chút tò mò.

Triết Hạn phát hiện tầm nhìn của Cung Tuấn, cười giải thích.

"Tôi mới mua một chút trà Thiết Quan Âm. Thầy Cung...sáng mai uống trà cùng tôi không? Ăn cay thượng hỏa, trà giúp giải nhiệt nha." Triết Hạn cười cợt, hài lòng nhìn thầy Cung lúng túng.

"Thầy Trương đừng bắt nạt tôi." Cung Tuấn bất đắc dĩ nhìn người trước mặt hí ha hí hửng, nghĩ thầm người này đã 30 mà còn tinh nghịch như vậy. "Thầy Trương đã mời chi bằng tuân theo, sáng mai tôi sẽ chờ thầy Trương." Cung Tuấn giả vờ nghiêm túc trả lời.

"A?" Triết Hạn tay cầm nắm cửa khựng lại, ngạc nhiên hỏi lại "Thầy Cung cũng thích uống trà?"

Cung Tuấn không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại

"Không phải thầy Trương mời tôi sao?"

Lần này đến lượt Triết Hạn ấp úng không biết phải đáp lại như thế nào. Đừng trách anh quá nhạy cảm, nhiều năm đóng phim ngôn tình, vừa nghe thấy lời đối đáp của Cung Tuấn trong đầu liền tự động nhảy số, gì mà "yêu thích của em chính là của anh".

Cái này có phải được gọi là làm quen tâm tình nhân vật trước không? Triết Hạn tự biện giải cho bản thân. Các phim trước anh cũng thường hay bồi dưỡng tình cảm với bạn diễn như vậy để khi đóng phim không bị mấy câu ngôn tình sến súa làm NG cảnh quay.

Cung Tuấn đi đến trước cửa phòng của mình, chính là phòng đối diện phòng của thầy Trương, chủ động đưa thang cho tiền bối của mình.

"Tôi đùa đấy, cảm ơn lời mời của thầy Trương. Sáng mai tôi còn định đi dạo xem có phòng tập thể hình nào ở gần đây không, chắc là không thể cùng anh thưởng trà rồi."

Triết Hạn nhướn nhướn mày, có chút bất ngờ người này còn là một tên biết rèn luyện thân thể. Mặc dù ở trong giới ai cũng cần bảo dưỡng vóc người nhưng hầu như đều chỉ giới hạn ở việc khống chế trong ăn uống mà thôi, hoặc nếu chăm chỉ lắm thì lâu lâu lại đi phòng gym chạy một chút. Như Cung Tuấn xác định tập luyện vào sáng sớm khá là hiếm thấy.

"Vậy thì hẹn cậu lần khác. À, đừng gọi tôi là thầy Trương nữa, bình thường cứ gọi tên là được rồi, hoặc là..." Triết Hạn nở nụ cười "Gọi 'ca' cũng được."

Hầu kết Cung Tuấn khẽ lăn, chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của người kia, như bị đầu độc mà bỏ qua lời từ chối khách sáo, hạ giọng nói:

"Triết Hạn."

Triết Hạn...

Triết Hạn?!

Trương Triết Hạn "..."

Bây giờ anh đã hiểu câu tự lấy đá đập chân mình là như thế nào rồi. Triết Hạn gần như chạy trối chết mà bỏ lại câu "Mai gặp th...Cung Tuấn!" rồi đóng sầm cửa lại.

Tiếng động vang dội đánh thức Cung Tuấn. Cậu có chút bối rối, lại có chút ảo não. Làm người ta sợ rồi, mày thật giỏi đấy Tuấn!

Nhưng mà lần đầu thấy thầy Trương đỏ mặt cũng khá có lời nhỉ? Cung Tuấn không hiểu sao có chút tự hào, quay đầu mở cửa vào phòng của mình.

Thầy Trương thích uống trà sao? Lên mạng tìm hiểu một chút về các loại trà đi!

____ Tui là đường phân cách giữa hai ngày ____

Sáng hôm sau bắt đầu chuỗi ngày huấn luyện phong bế của đoàn phim. Cả đoàn chỉ có khoảng hai tuần để thuần thục hết những tác phong quy định cũng như phần võ thuật phức tạp. Đặc biệt đối với hai diễn viên chính và các diễn viên phụ quan trọng yêu cầu về động tác luôn ở mức cao nhất. Cũng may Cung Tuấn và Trương Triết Hạn là người yêu vận động, một người là khách quen của phòng tập gym, một người chú trọng rèn luyện chuyên sâu, vì vậy lúc mới bắt đầu làm quen cũng không gặp nhiều khó khăn.

Nhưng đó chỉ là đối với những động tác cơ bản mà thôi...

"Ôn Khách Hành! Cậu lại làm sai nữa rồi!"

Trương Triết Hạn có chút thở dốc dừng lại động tác nhìn về phía Cung Tuấn. Cậu ấy đang xấu hổ gãi gãi hai tai, cúi người xin lỗi thầy chỉ đạo võ thuật.

Thầy chỉ đạo cũng không trách móc nặng nề cậu trai trẻ này. Dù sao cậu ta tập luyện rất nghiêm túc, cũng là người đầu tiên thuộc hết các động tác mà ông hướng dẫn. Chỉ là, một khi tăng nhanh tốc độ, tay chân cậu ta lại không phối hợp đồng điệu được, cứ cùng tay cùng chân khiến ông vừa bực mình vừa nhịn cười.

Trương Triết Hạn cũng thật bất ngờ với việc này. Anh nhìn cái con người cao hơn thầy chỉ đạo một cái đầu, cúi đầu ủ rũ xin lỗi, lại cảm thấy muốn cười!

"Được rồi, nghỉ ngơi một chút!" Thầy chỉ đạo lớn tiếng nói với mọi người rồi rời khỏi phòng tập.

Cung Tuấn có chút lúng túng. Cậu cũng không ngờ mình lại gây ra một tràng ô long như vậy. Vốn dĩ đã có dự cảm không hay về lần tập huấn này nhưng cậu thật sự không nghĩ đến ngay ngày đầu tiên nó đã được chứng thực.

Cung Tuấn không dám nghỉ ngơi lâu, sau khi điều hòa lại hơi thở thì tiếp tục ôn tập. Tất cả các động tác võ thuật cơ bản cậu đều nhớ rõ. Nếu thực hiện với tiết tấu chậm rãi thì mọi việc đều ổn, nhưng khi thật sự kết hợp tất cả với nhau đánh ra một chiêu đầy đủ thì lại bị rối loạn. Nếu không phải cùng tay cùng chân thì tay nhanh nửa nhịp, chân chậm nửa nhịp. Nghĩ lại thì, làm được như cậu cũng đáng khâm phục đấy chứ!

Ít ra thì bản thân Trương Triết Hạn đúng là nghĩ như vậy.

Triết Hạn đến gần Cung Tuấn, im lặng quan sát cậu luyện tập, sau đó cảm thán trong lòng, người đẹp làm gì cũng hấp dẫn ánh mắt người khác!

"Thầy Trương..." Cung Tuấn dừng lại động tác, có chút xấu hổ nhìn sang Trương Triết Hạn. "Anh cứ nhìn tôi như thế này tôi không tập được đâu."

Triết Hạn phì cười, anh hiểu ý của cậu.

"Xấu hổ cái gì, tôi đóng cổ trang cũng hơn 10 năm, lần nào chả gặp một vài người chỉ biết quơ quào trong không khí. Cậu còn tốt chán, ít ra động tác nào ra động tác đấy." Triết Hạn cười nói, còn vỗ vỗ vai Cung Tuấn động viên "Dần dần sẽ quen thôi. Đến lúc đó, chắc tôi còn cần thầy Cung chỉ bảo thêm ấy chứ."

"Thầy Trương nói quá rồi." Cung Tuấn gãi gãi lỗ tai, có chút ngại ngừng, nhưng trong lòng không còn cảm thấy lúng túng nữa.

"Luyện tiếp đi." Triết Hạn nói, trong mắt tràn đầy sự cỗ vũ.

Anh sẽ không nói những câu khách sáo như, mệt rồi nghỉ một lát, gì đó. Dù sao anh nhìn ra rõ ràng địa vị của Cung Tuấn trong đoàn phim, không ý gì khác, chỉ là có chút mờ nhạt thôi, nên là sự nỗ lực sẽ giúp cậu ấy ghi điểm trong mắt mọi người. Hơn thế nữa, Triết Hạn khẽ nheo mắt, anh không nghĩ với thể lực của Cung Tuấn lại dễ dàng mệt mỏi như vậy, thay vì nói ra lời quan tâm sáo rỗng, lời thiết thực vẫn tốt hơn rất nhiều.

Cung Tuấn đủ thông minh để nhận ra lời khuyên ẩn dưới câu nói của Triết Hạn. Cậu có chút bất ngờ rồi dần cảm thấy trong lòng ấm áp. Vì đã rất lâu rồi mới có người thật lòng khuyên bảo cậu, lâu đến mức cậu không biết đã từng được ai quan tâm như vậy ngoại trừ gia đình của mình ra hay chưa.

...

Không biết có phải nhờ vào những lời nói của thầy Trương hay không mà những ngày hôm sau Cung Tuấn tiến bộ rõ rệt. Càng luyện tập nhiều, phong thái của một quân tử ôn nhuận như ngọc ngày càng thể hiện rõ trên người cậu. Trương Triết Hạn không biết tự cảm thán bao nhiêu lần Cung Tuấn quả nhiên là ngọc thô chưa dũa, chỉ cần cho cậu không gian phát triển, tiềm lực sẽ rất lớn.

"Chúc mừng mọi người hoàn thành tập huấn!!!!"

Đoàn người reo hò vui vẻ sau quãng thời gian cực khổ giữa cái nắng đầu hạ. Mặc dù biết sau đó còn nhiều công việc hành hạ hơn nhưng không thể làm mọi người vào lúc này mất hứng.

"Chúng ta đi ăn mừng đi!!!" Có ai đó đề nghị.

"Đúng vậy!!! Cơ hội cuối cùng rồi!!!"

Lỗ tai Triết Hạn hơi động. Anh vừa nghe bốn từ "cơ hội cuối cùng" liền nhớ đến bản thân vừa mới nhận được thông báo từ đoàn làm phim yêu cầu mình giảm cân.

Chậc chậc, đúng là cơ hội cuối rồi đấy Triết Hạn, bỏ lỡ lần này sẽ hối hận lắm đấy!

"Cung Tuấn! Cậu đi chứ?" Triết Hạn khều vai bạn diễn của mình.

"Anh định đi sao?" Cung Tuấn hơi ngạc nhiên. Sau hai tuần làm việc với nhau, cậu biết thầy Trương khá chú trọng đến dưỡng sinh, không mấy khi đụng vào rượu bia.

"Tôi sắp giảm cân đấy." Triết Hạn giả vờ giả vịt đau khổ. "Câu đi cùng tôi, có gì cản rượu giúp tôi." Triết Hạn càng nói càng cảm thấy bản thân quá giỏi, có thể vừa ăn ngon lại không bị say quắc cần câu.

"Đại ca, anh nói thẳng ra đến thế luôn à?" Cung Tuấn dở khóc dở cười nhưng lại không hề từ chối. Cậu quay sang đám người đang hào hứng chọn địa điểm, nói "Tôi và thầy Trương tham gia nữa nhé."

"Ồ ồ! Thầy Trương cũng chịu đi sao? Càng hay, càng hay!"

"Chúng tôi về tắm rửa một lát, có gì nhắn trên nhóm nhé." Cung Tuấn cầm lấy túi xách tiện lợi của mình, trong tầm mắt thoáng qua Triết Hạn cũng đang định cúi người liền thuận tay giúp anh cầm lên túi xách.

"...Cảm ơn..."

"Đừng khách sáo, đi thôi."

"A? Được..." Triết Hạn nhận lấy túi của mình, thuận theo lời nói của Cung Tuấn mà lẽo đẽo theo sau cậu.

Quần chúng ăn dưa "..."

Cảm thấy ban nãy vừa xảy ra điều gì đó rất lạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net