Chương 3: Sự dịu dàng của anh làm em bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Rua Rabu
____

Chương 3: Sự dịu dàng của anh làm em bất ngờ

Sau khi cả hai đều giải quyết vấn đề về vai diễn thì bữa tiệc đã chuyển sang phần ăn uống. Triết Hạn tổ chức tiệc tại một nhà hàng nhỏ gần Hoành Điếm, vừa bảo đảm tính riêng tư lại nổi tiếng với những món ngon của Giang Tây. Anh đã lâu không về nhà, hơi có chút thèm mùi vị của chốn cũ nên thấy món ăn vừa mới dọn lên đã lôi kéo mọi người nhập tiệc.

Giữa tiếng người náo nhiệt cùng với một bàn đồ ăn hấp dẫn, Triết Hạn cảm thấy tâm trạng được cải thiện phần nào. Anh mời chị Mã cùng tổ đạo diễn dùng bữa, đoạn tự mình gắp vài món yêu thích nếm thử.

Chẹp, hương vị cay nồng quen thuộc này khiến anh hài lòng vô cùng. Triết Hạn miệng nhỏ miệng nhỏ ăn, hai mắt khẽ nheo lại hưởng thụ sự kích thích trên đầu lưỡi.

"Hửm? Sao cậu còn chưa ăn?" Triết Hạn thoáng đưa mắt sang người ngồi bên cạnh, hơi mở to mắt khó hiểu nhìn Cung Tuấn "Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Không...không..." Cung Tuấn cầm đũa có chút không biết nên gắp cái gì. Trước mặt cậu tràn đầy một bàn đồ ăn...đỏ rực!

Cảm nhận được ánh mắt xem xét của thầy Trương, Cung Tuấn cười khổ trong lòng chọn đại một món bỏ vào chén của mình, đến lúc nhìn lại thì nhận ra món cá hấp này không thể nào hạ đũa được. Thật sự sẽ cay chết người đó!!!

Rốt cuộc Cung Tuấn cũng đầu hàng bắt đầu ăn đồ ăn, ăn được vài miếng lại phải nhấp một ít nước, tránh để bản thân mặt mày đỏ bừng, nước mắt tèm lem làm ảnh hưởng tâm trạng người khác. Nhưng với tốc độ uống của cậu, chỉ trong chốc lát hai lon coca đặt gần mình đã hết sạch.

Cung Tuấn liếc nhìn một vòng quanh bàn ăn, không chút do dự từ bỏ đi lấy thêm nước ngọt. Cả bàn chỉ có mỗi mình cậu không uống bia mà thôi! Ngay khi cậu đang cân nhắc có nên chuyển qua uống bia hay không thì một cốc nước ngọt bỗng xuất hiện trong tầm mắt cậu. Cung Tuấn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sang thì thầy Trương đã rất tự nhiên thu tay về. Anh khẽ nghiêng người sang Cung Tuấn, nhân lúc mọi người không chú ý thì thầm với cậu.

"Tôi không thích uống nước ngọt, cậu uống giúp tôi nhé?"

Cung Tuấn chớp chớp mắt, nhìn lại ly coca, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn thì thấy Triết Hạn chủ động xoay bàn tròn, dưới vài ánh mắt khó hiểu mà dùng công đũa gắp lấy vài món khẩu vị thanh đạm bỏ vào chén mình, thuận tiện gắp luôn cho chị Mã và Cung Tuấn ngồi hai bên cạnh anh.

"Món này không phải đặc sản Giang Tây nhưng vẫn rất tuyệt, chị Mã thử một ít, đừng mãi ăn món xào kia." Triết Hạn cười tủm tỉm nói với tổng sản xuất, còn tinh nghịch bỏ thêm câu "Em còn chưa kịp ăn đâu!"

"A ha? Đây là bảo chị ăn hết đồ của cậu hửm? Thằng nhóc này to gan!" Chị Mã cười xòa bất đắc dĩ thỏa hiệp "Được được, không ai dành món với cậu đâu!" Nói xong chị còn khẽ miết sang Cung Tuấn, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

"Cậu cũng nếm thử đi." Triết Hạn nói xong với Mã Thao liền quay sang Cung Tuấn, ánh mắt cong cong chờ đợi.

Cung Tuấn bị ánh mắt kia làm cho cả người cứng ngắc, nhưng trên tay vẫn theo bản năng mà nghe lời gắp đồ ăn. Hương vị lan tỏa trong miệng khiến Cung Tuấn bất tri bất giác mà thả lỏng. Mặc dù đầu lưỡi vẫn còn đang âm ỉ đau đớn, nhưng trong lòng đã dần bị ngọt ngào thay thế, ngọt đến đầu óc cậu có chút trống rỗng.

"Thế nào?"

Triết Hạn cảm nhận người bên cạnh dịu xuống liền âm thầm like cho bản thân một cái. Anh cũng thật bất ngờ khi thấy có người Thành Đô ăn cay kém đến như vậy. Ban nãy anh đã rất tâm lý hỏi chị Mã Cung Tuấn quê ở đâu, để lát nữa ngồi chung bàn cho thuận tiện. Triết Hạn lúc đó còn có chút mừng thầm, bạn diễn là người Thành Đô, vậy sắp tới đi ăn khuya cũng có đồng bọn không lo bị cô đơn rồi! Ấy vậy mà, ý trời trêu ngươi, hóa ra "đồng bọn" của mình chỉ được cái mác Thành Đô mà thôi.

"Rất ngon." Cung Tuấn thật lòng nói, sau đó như suy nghĩ điều gì, cúi đầu ghé lại gần Triết Hạn thì thầm "Cảm tạ thầy Trương."

"Khụ..." Triết Hạn bối rối nghiêng đầu cách xa Cung Tuấn một chút, có vài phần không tự nhiên đáp lại "Chuyện nhỏ, ha ha, tôi... tôi cứ nghĩ cậu ăn cay được nên mới kéo cậu ngồi cùng nhau, tôi cũng có một phần lỗi trong đó. Không cần khách khí như vậy."

Cung Tuấn chăm chú nhìn vành tai đỏ ửng trước mặt, một lòng hai việc làm vô cùng thuận tay, toét miệng cười vui vẻ cầm lấy ly coca lên uống một hớp, không đáp lại nữa.

...

Nhờ có sự giúp đỡ của Triết Hạn, Cung Tuấn rốt cuộc cũng ăn được bảy phần no. Đến khoảng 9 giờ tối thì tiệc tan người tán, ai về nhà nấy chuẩn bị cho buổi huấn luyện ngày mai.

Cung Tuấn về đến lý túc xá của diễn viên, gọi lại Hồ Vương và Khả Liên để trao đổi kế hoạch công việc trong hai tuần tới.

"Là kiểu huấn luyện phong bế, bao gồm chỉ đạo võ thuật, các thói quen của nhân vật và các động tác quy định của giang hồ có trong phim." Hồ Vương chỉnh lý bản kế hoạch đưa cho Cung Tuấn, vừa định nói thêm điều gì thì chuông điện thoại bỗng vang lên. "Sếp, tôi đi ra ngoài nhận cuộc gọi." Nói rồi liền không đợi Cung Tuấn phản hồi mà đi luôn.

Khả Liên "..."

Khả Liên cẩn thận liếc nhìn boss của mình, phát hiện tâm tình anh không có bao nhiêu thay đổi mới âm thầm thở phào một hơi. Cô làm việc với Cung Tuấn khá lâu, hoặc là nói năm chị em kết nghĩa trong phòng làm việc ai cũng là người đời đầu theo Cung Tuấn mở phòng làm việc. Thế cho nên Khả Liên tự tin nói rằng cô hiểu khá rõ tính cách của sếp mình.

Tính tình Cung Tuấn đa phần là dĩ hòa vi quý, vui vui vẻ vẻ, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy lạc quan yêu đời. Làm việc cùng anh mặc dù chịu nhiều thiệt thòi nhưng Khả Liên luôn cảm thấy đáng giá, đã chọn đúng con đường cho bản thân. Nhưng mà, ở chung lâu, cô vẫn luôn biết rõ bên cạnh tính tình vui vẻ hòa đồng, sếp mình còn có tính kiểm soát rất mạnh. Ở trong phạm vi mà anh quản lý, mọi quyết định đa phần đều là anh làm chủ. Tính khống chế này có thể làm một số người khó chịu, thậm chí sợ hãi, nhưng nếu người khống chế này đủ bản lĩnh, đủ tỉnh táo, thì sẽ đem lại rất nhiều lợi ích to lớn cho một tập thể. Bằng chứng chính là phòng làm việc không hề có một chổ dựa lưng của Cung Tuấn lại thuận lợi trải qua nhiều năm trong chốn giải trí, vững vàng đi được cho đến ngày hôm nay.

Nhưng mà vị quản lý mới đến này, hình như có chút muốn thoát khỏi sự kiểm soát của boss. Khả Liên hơi có chút không chắc chắn lắm mà nghĩ ngợi lung tung. Chị ấy có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, theo như cô cảm nhận, lại còn có nhiều ý tưởng mới lạ. Vai diễn Ôn Khách Hành này cũng là nhờ chị ấy phát hiện ra, đồng thời còn thuyết phục được boss đi thử vai. Vốn dĩ anh Tuấn không muốn nhận bộ phim này lắm khi nghe bảo nó là phim đam mỹ chuyển thể, vì ảnh đã từng có hồi ức không mấy tốt đẹp với thể loại này. Nhưng chị Vương kiên trì gửi kịch bản, bảo anh xem thử, mới có kết quả như hiện tại.

Lúc đó ai nấy đều rất hào hứng, Linh Nhi, người phụ trách marketing, luôn nói rằng kịch bản này rất tuyệt, vai diễn rất tốt các kiểu, bảo phòng làm việc có thêm được một vị "đại thần" làm cánh tay đắc lực cho boss, con đường về sau sẽ càng suôn sẻ hơn. Khi đó nhóm năm người Khả Liên đã dần dần tiếp nhận thành viên mới này, còn kín đáo bảo nhau không nên làm boss mất mặt trước người mới, làm việc năng nổ hơn.

Hiện tại thì... Khả Liên sầu não nhớ lại Hồ Vương từ khi nào lại thay đổi tính tình, ban đầu mọi người còn vui vẻ cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau trò chuyện rất vui mà.

"Nghĩ gì đấy?" Cung Tuấn liếc nhìn nhóc trợ lý đang ngẩn người ngay dưới mí mắt mình, cười cười hỏi.

"Không có gì ạ." Khả Liên giật mình tỉnh lại, cười rụt rè trả lời sếp, rồi nhanh chóng lái sang chuyện khác. "Buổi tiệc hôm nay thuận lợi không ạ?"

Cung Tuấn hơi dừng lại, như đang nhớ tới chuyện gì vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch.

"Rất tốt. Đoàn làm phim hầu hết đều khá thân thiện."

"Thầy Trương...thì sao ạ?" Khả Liên ngập ngừng. Cô nghe được một vài tin đồn không hay về vị tiền bối kia. Người đó còn có tư lịch lâu năm, khá có tiếng trong vòng cổ trang, cô sợ anh ta sẽ làm khó dễ sếp mình.

Cung Tuấn vừa nghe thấy câu hỏi liền nhướn mày nhìn lại trợ lý. Cô nhóc đơn thuần này đã hóng hớt được cái gì rồi mà phải dè chừng hỏi thăm cậu như vậy?

"Tính tình rất tốt, yên tâm đi." Cung Tuấn cười an ủi cô, lại giống như mở ra công tắc kỳ quái nào đó, có chút chưa hết thòm thèm nói thêm "Giống như một chú mèo vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net