Phần 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chứng say xe của Triết Hạn thực sự rất nghiêm trọng nên khi có điểm tựa để ngủ một giấc, liền sâu đến tận trời sụp tối.

Lúc Triết Hạn thức giấc, đầu vẫn tựa vào vai Cung Tuấn, gã giữ nguyên tư thế vững vàng để cậu thấy thoải mái nhất. Lòng Trương nhị thiếu gia ấm lên, vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài không cảm thấy đau đầu như mọi khi ngược lại có chút vui vẻ, tâm trạng phơi phới.

Cậu ngồi thẳng lưng, đưa mắt dò xét bên ngoài qua cửa kính xe, lúc nhìn thấy ánh đèn xen kẽ vào nhau ở phía xa xa, liền hốt hoảng. Triết Hạn quay phắt lại, đồng thời vô tình chạm vào ánh mắt không nóng không lạnh của Cung Tuấn.

Người kia như hiểu ý, chậm rãi rời khỏi vị trí, để cậu lẽo đẽo theo sau.

Đến khi bước khỏi thềm xe, Cung Tuấn mới bắt đầu giải thích tận tình mọi sự việc mà cậu đã bỏ lỡ "Cậu ngủ quá sâu, tôi không nỡ làm phiền. Thế nên có nói qua với Thầy Trương khi cậu thức giấc sẽ đưa về lều. Yên tâm, tôi đã nhờ Thầy Trương dựng giúp căn lều cho chúng ta rồi. Tôi cũng nói cho cậu biết luôn, vì cậu ngủ say không thể tự mình chọn cặp, vừa vặn tôi không có bạn đồng hành, thế nên hai ta là một nhóm nhỏ, cậu không có quyền từ chối".

Không khí trong xe ấm áp bao nhiêu ra khỏi xe liền lạnh lẽo bấy nhiêu. Dù sao nơi đây cũng là cao nguyên, gió thổi không mạnh nhưng đủ làm chân tay tê cứng. Triết Hạn không phải thanh niên yếu ớt, có thể đánh nhau với Cung Tuấn một trận ra trò nhưng ngủ lâu như thế lại cộng thêm thời tiết thay đổi nhanh chóng, nhịn không được hắt xì liên tục.

Cung Tuấn đi phía trước bất chợt dừng chân, động tác tay nhanh nhẹn đem cái áo khoác trên người chuyển qua cho Triết Hạn. Mùi hương riêng biệt của gã bao lấy cơ thể cậu, cả người tiếp tục bị trận ấm áp làm cho cuồng quay.

Nhưng nghĩ lại những việc xảy ra vẫn là thấy áy náy không thôi, đâu thể để người ta chăm sóc cho mình mãi. Triết Hạn nhanh chóng gỡ áo khoác ra, đưa lại cho Cung Tuấn "Tôi thấy không lạnh lắm, áo thun của cậu mỏng như vậy nên mặc dày một chút".

Sau đó còn dùng ánh mắt luyến tiếc nhìn vào cái áo khoác đen của Cung Tuấn, không phải do lạnh nên cậu thèm thuồng cái áo đó đâu mà Triết Hạn chỉ đang vương vấn mùi hương của gã. Đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng hướng đến gã lắc đầu ngoầy ngậy ngầm nói mình thật sự không cần.

Gã cười khẽ, môi nhếch lên một cách nguy hiểm, không nói gì thêm, trực tiếp vây lấy Triết Hạn bằng vòng tay lớn từ phía sau. Gã đem áo khoác của bản thân mặc cho cậu, người gì mà ngơ ngẩn đến mức không mang theo áo ấm. Xong xuôi, còn giúp cậu kéo khoá lại, đôi tay lạnh cứ thế đút vào hai túi của áo khoác.

Gã kề sát môi vào tai cậu, trầm giọng nói "Thế này thì được rồi nhỉ? Ấm cả đôi".

Tai của cậu đỏ bừng, má cũng ửng hồng, không chịu được áp lực từ phía sau "Nếu cứ thế đi vào... sẽ bị nhìn thấy....".

"Yên tâm, kẻ nào dám dòm ngó liền bắn bỏ".

Triết Hạn biết rất rõ, lời này của Cung Tuấn không phải là nói đùa. Cậu cảm nhận cái nhìn sắc bén của gã trong đêm tối, âm u đến lạ thường.

Cậu xoay người, lọt thỏm trong vòng tay gã. Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Cung Tuấn, cậu không biết vì sao lại man mác buồn.

Triết Hạn áp bàn tay có độ ấm lên má gã, dịu giọng nói "Thế cậu cõng tôi đi, vừa hay tôi có thể bao lấy cậu bằng cái áo khoác rộng này".

Nói xong, cậu thoát khỏi vùng an toàn mà gã vạch sẵn cho mình, giang rộng hai cánh tay như một đứa trẻ đòi ôm.

Cung Tuấn đăm chiêu một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng bước đến trước mặt cậu, xoay gót chân, chậm rãi khụy đầu gối xuống nền đất ẩm.

Sự dịu dàng này dành riêng cho cậu bé gã nhìn trúng. Không phải chơi đùa mà là vĩnh hằng.

"Ôm lấy cổ tôi, ôm cho chắc vào, tôi cần cậu sưởi ấm".

Triết Hạn gật đầu. Ở trên bờ vai rộng lớn, cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ai kia, đúng là không đùa được đâu, ấm áp vô cùng.

Nhắm ngay tai gã, cậu thỏ thẻ "Balo của cậu đâu, cả của tôi nữa. À còn...cậu ăn tối chưa?".

"Nhờ bạn học đem đến bãi cỏ phía trước rồi, đợi mỗi cậu là có thể ăn tối".

"Xin lỗi".

"Ngu ngốc".

Thực ra ánh đèn ban nãy Triết Hạn nhìn thấy là đèn của những căn liều nhỏ nằm cách xa nhau. Bãi cỏ xanh mát này rất lí tưởng cho một đêm trò chuyện tuyệt vời.

Nói về độ an toàn thì không cần lo, trước khi diễn ra buổi khảo sát thực tế này, nhà trường đã cho người kiểm tra tất cả, không có thú dữ hay động vật nguy hiểm quanh đây.

"Tôi muốn tắm".

"Ừ, đến nơi sẽ cho cậu tắm suối nước nóng gần đó".

"Cậu sẽ tắm cùng tôi ư?".

Cung Tuấn "ừ" một tiếng, chấp nhận lời đề nghị của cậu.

_

Vào lều lấy đồ ngủ hẳn hoi, Cung Tuấn đem Triết Hạn đi tắm suối nước nóng.

Đến nơi thì mỗi người ở một góc kỳ cọ cơ thể. Mùi chua trên người gã đến bây giờ mới được tẩy rửa kĩ càng.

Một con người ưa sạch sẽ như Cung Tuấn lại không cảm thấy khó chịu suốt chặn đường dài chính là điều đáng quan tâm nhất. Với hung thủ họ Trương kia không những không tức giận còn đối xử rất dịu dàng.

Đương lúc lơ là, phía dưới có người nắm lấy chân gã kéo xuống. Vì không kịp phòng thủ nên đã bị chới với theo lực kéo của người nào đó.

Trong dòng nước ấm, vết sẹo xấu xí của Cung Tuấn bị rửa trôi, Triết Hạn nhìn thấy dung mạo hơn người kia có chút khựng lại.

Cuối cùng, cậu nắm lấy tay ai kia trồi lên mặt nước, thấy người đối diện đang cố lấy lại hơi thở, thừa lúc không để ý, cậu chạm tay vào vết sẹo đang dần trôi đi, giọng nhẹ tênh nói "Sao phải hành động như kẻ bị tách biệt thế? Với khuôn mặt này của cậu, sẽ có rất nhiều người đến bắt chuyện".

Nhận thấy trong mắt của Triết Hạn không có giận dữ vì bị mình dối lừa, Cung Tuấn thở hắt một hơi, an tâm đáp lại "Lúc đầu không tính sẽ xảy ra trường hợp giả tới giả lui bất đắc dĩ này. Có phải ngay từ đầu đã nghi ngờ rồi không?".

"Ừ, ngồi cạnh cậu, quan sát một tí là nhận ra ngay".

Qua mặt nước nghi ngút khói, Cung Tuấn vẫn thấy rõ dung mạo của mình. Không quá xuất sắc nhưng lại rất khác biệt, thật ra là tự bản thân gã khiêm tốn. Chứ với nhan sắc hoàn mỹ của gã,  muốn ai đó đổ gục là rất dễ.

Nếu Trương Triết Hạn đã biết thì gã cũng không cần phải làm bộ làm tịch nữa.

Dù sao, ngay từ đầu cậu cũng đã biết gã giả vờ, không vạch trần ra, cũng không dò hỏi, chừa cho gã không gian của riêng mình.

Không chừng lúc gã cõng cậu trên lưng, cái chân giả què cũng bị phát hiện rồi.

Thời điểm đó, Triết Hạn không mượn cớ để làm khó gã, cũng không mượn cớ để gã tự khai ra toàn bộ.

Cậu nhóc này, sao lại vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu đến thế nhỉ?.

Không được rồi, nếu còn chậm trễ sẽ vụt mất người.

"Tôi theo đuổi cậu được không?".

Đột nhiên bị hỏi như thế, Triết Hạn ngẩn ra mấy giây, sau khi load được ý nghĩa trọng đại, liền cười dịu dàng.

"Được".

Thật ra gã không cần theo đuổi cũng sẽ có người tự giác đuổi theo rồi ôm chầm lấy gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net