35. "Hay là anh cõng tôi đi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng hồ điểm bốn rưỡi chiều. Cung Tuấn chắc hẳn thấy đến giờ y tan tầm mà lái xe đến đón. Trương Triết Hạn với cuộc điện thoại của hắn không dám chậm trễ, y nhanh chóng đem tâm trạng bình ổn rồi lập tức bấm nút nghe. Đầu dây bên kia thoáng chốc vang lên âm điệu từ tính quen thuộc của người kia. Y đơn giản nói ra việc mình đã về nhà từ trước.

"Hôm nay bà chủ cho tôi nghỉ sớm."

"..."

"Quên mất không có nói với anh."

"Vậy tối nay cậu muốn ăn gì?"

Cung Tuấn không có nửa lời trách móc vì y để hắn đi thêm một quãng đường khá xa, đổi lại là một câu quan tâm như thường lệ. Thật ra đây là câu chuyện vẫn diễn ra với bọn họ mỗi ngày nhưng thời khắc này chẳng hiểu sao lại khiến trong lòng y dấy lên vài tia xao động. Cung Tuấn rốt cuộc tại sao muốn đối tốt với y? Có phải như lời hắn từng nói, chỉ bởi y thực giống một người tên A Phát hay không? Mà cho dù có vậy đi, thì Trương Triết Hạn sẽ không đời nào nguyện ý làm thế thân cho người khác. Nhưng y hiện tại có thể làm gì? Chưa kể mối quan hệ bao nuôi giữa bọn họ rất mập mờ thì Cung Tuấn còn đang có ngàn vạn chuyện muốn giấu y. Càng truy đuổi y càng cảm thấy mình bước chân vào bế tắc.

Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, trên đời mọi chuyện đều tự có an bài. Y với chuyện tình cảm cũng không muốn cưỡng cầu, chi bằng cứ để bản thân vui vẻ hưởng thụ những chuỗi ngày thoải mái. Suy nghĩ của Trương Triết Hạn trước giờ vốn luôn đơn giản, nhận điện thoại rồi chóng vánh đem ảo giác kì quái ban nãy vứt khỏi đầu. Y còn nhiều thời gian, mớ chuyện rắc rối đó cũng chẳng có chân mà chạy mất. Và nếu thực sự nó có biết chạy, y còn vạn lần muốn quỳ xuống tạ ơn.

Trương Triết Hạn tự cấp cho mình một lý do không thể vớ vẩn hơn, chậm rãi đóng lại cửa căn phòng rồi quay về đại sảnh. Chẳng ai đoán được sẽ có việc gì đang đợi mình phía trước nhưng y chẳng phải loại người bởi nặng tâm suy nghĩ mà uỷ khuất chính mình. Dẫu số phận không để y sống yên bình thì chí ít hôm nay y càng phải sảng khoái mà chén no nê bữa tối.

Trương Triết Hạn ngồi ở đình viện thảnh thơi một lát cũng đợi được Cung Tuấn trở về. Hôm nay hắn sắm rất nhiều đồ, lúc bước qua cửa là những bịch nilon lỉnh kỉnh.

"Anh mua nhiều đồ vậy?"

"Đều là món cậu thích ăn."

"Thật sao?"

Đáp lại ánh mắt lấp lánh mong chờ của y, chỉ là cái gật đầu thật khẽ. Dĩ nhiên vẻ lãnh đạm đó cũng chẳng làm Trương Triết Hạn khó chịu. Mỗi ngày con người bận bịu nọ đều đích thân xuống bếp vì y. Cung Tuấn dẫu không nói ra nhưng với sở thích ăn uống của y vẫn luôn nhớ ghi không sai xót.

Trương Triết Hạn thật ra với việc ăn uống trước nay không đặt nặng, tiêu chuẩn chỉ dừng lại ở mức có thể khoả lấp chỗ trống của dạ dày. Thế nhưng suốt quãng thời gian sống chung này, các món ăn ngon tất thảy đều được người kia dâng tận miệng. Trương Triết Hạn bỗng thấy sự thích nghi của bản thân mình thật đáng sợ, trong nháy mắt, y đã ảo tưởng mình vốn có cuộc sống thượng lưu. Y tựa như đứa nhỏ đói khổ lần đầu được cho nếm thử một loại kẹo ngon, lần sau cứ thấy người cho ăn là bám lấy. Mặc dù chính Trương Triết Hạn biết mình sẽ không ngã vào cái hố sâu như vậy. Nhưng y biết chắc chắn, bản thân sẽ nuối tiếc nếu ngày nào đó bất chợt phải rời đi.

Cung Tuấn trong lòng y rốt cuộc có vị trí ra sao? Mà lý do gì chỉ là ý nghĩ chia xa thoáng qua cũng làm y lưu luyến? Trương Triết Hạn không tự hiểu thấu được, và người nọ vốn dĩ cũng chưa từng bắt y phải trả lời.

Trong lúc y còn đứng trong đình viện ngơ ngẩn, bồi hồi, Cung Tuấn bắt đầu xắn tay vào bếp. Qua nửa tiếng, căn bếp nhỏ chậm rãi toả mùi thơm phức. Không nhắc đến chuyện ăn uống thì thôi, vừa nhắc tới y đã thấy đói nôn nao, rộn rạo. Bất quá, Trương Triết Hạn trước giờ không rành chuyện bếp núc mà Cung Tuấn cũng chẳng cần sự phụ giúp từ y. Hắn nói Trương Triết Hạn chỉ quanh quẩn ở bếp còn khiến hắn thêm vướng chân, thế nhưng mùi thức ăn hấp dẫn lượn lờ làm y không nhịn được.

Trương Triết Hạn đem cái bụng đang thảm thiết kêu gào vào ngó mấy món ăn trên bếp, còn lén lút nhân lúc Cung Tuấn không để ý ăn vụng miếng sườn ram. Chỉ là miếng sườn vừa rời chảo vẫn nóng bóng tay, Trương Triết Hạn chưa kịp cho lên miệng đã đánh rơi xuống đất.

Mẹ kiếp.

Miếng ăn dâng tận mồm vẫn để rơi mất.

Điều đáng xấu hổ hơn, việc y làm đã bị Cung Tuấn phát hiện rồi. Cung Tuấn thật ra có chút cổ hủ ngay trong căn bếp của mình, các món ăn nhất thiết không ăn trước. Việc Trương Triết Hạn ăn vụng dĩ nhiên hắn không thích, Cung Tuấn nói: "Muốn ăn gì phải ngồi thật đàng hoàng." Có điều chính Trương Triết Hạn không đồng ý với loại suy nghĩ cứng nhắc này. Y cảm thấy cứ lúc nào thèm ăn là ngon nhất. Ai quan tâm lúc ăn ngồi hay đứng? Vẫn là động tác cho vào miệng nhai nuốt rồi tống xuống dạ dày thôi.

Cung Tuấn nhìn bộ dạng nói mãi không chịu thay đổi của Trương Triết Hạn nhíu mày.

"Cậu lại đang làm gì đấy?"

Trương Triết Hạn gãi tai ái ngại:

"Tôi đói quá."

Hắn lãnh đạm:

"Vậy cậu ăn chút hoa quả trước đi."

Hôm nay trong số hoa quả mà Cung Tuấn mua về có cherry, đó lại loại trái cây mà y vô cùng yêu thích. Thật ra loại quả này cũng không phải y thích từ trước mà sau khi về ở chung với Cung Tuấn mới được ăn. Nói về cuộc sống có chút khốn đốn của y trước kia, làm gì dư dả mà ăn thứ đồ xa xỉ ấy?

Trương Triết Hạn nhìn những trái cherry đỏ mọng đã được rửa sạch đặt trên đĩa, vui vẻ đem một trái bỏ vào mồm. Đoạn y cầm một trái khác đến gần người đang nêm gia vị cho nồi gà hầm:

"Cung Tuấn."

"Hử?"

"Anh ăn thử không? Ngon lắm."

Cung Tuấn nhìn y vài giây rồi khẽ cúi đầu đón lấy trái cherry Trương Triết Hạn đang đưa về phía hắn, lại không cẩn thận ngậm lấy ngón tay y. Thứ xúc cảm mềm mại, ướt át bất chợt truyền đến khiến Trương Triết Hạn vội vã rụt tay. Cung Tuấn thấy bộ dạng ngượng ngùng của y bật cười ha hả. Chính Cung Tuấn cũng thấy con người này thật kì lạ, lúc thì ngang ngược câu dẫn hắn, lúc lại bày ra dáng vẻ e ấp, ngại ngùng.

Trương Triết Hạn bị hắn trêu chọc từ xấu hổ chuyển thành nổi giận đùng đùng. Y quay gót muốn rời nhà bếp. Đi đến cửa thì bị tiếng gọi của hắn giật lại.

"Các món được rồi. Chuẩn bị ăn thôi."

Câu nói của hắn làm y lưỡng lự mấy giây, bất quá có giận lẫy cũng không cách nào no được. Nghĩ thông suốt rồi nên y mặt dày mày dạn quay lại, bày ra dáng vẻ kéo ghế ngồi cạnh bàn ngoan ngoãn đến tột cùng. Cung Tuấn biết tính cách của y, cũng chỉ khẽ lắc đầu.

Rất nhanh những món ăn ngon mắt, thịnh soạn được bày lên bàn nhỏ. Chút tâm tư khó chịu của Trương Triết Hạn nhìn thấy đồ ăn ngon liền mọc cánh mà bay đi đâu hết. Cái bụng rỗng của y tiếp tục gào thét điên cuồng. Y chỉ đợi Cung Tuấn ngồi xuống liền cắm cúi ăn. Món đầu tiên Trương Triết Hạn động đũa tất nhiên là sườn ram, y phải thoả mãn chút nuối tiếc của mình ban nãy. Sườn ram nêm nếm vừa phải lại mềm và béo ngậy, Trương Triết Hạn ăn xong còn bật ngón cái với người kia. Trên bàn còn có một bát gà hầm toả ra chút mùi vị thuốc bắc rất thơm. Trương Triết Hạn múc một thìa canh nếm thử. Bất quá, món gà hầm này so với trước đây y ăn có chút khác, vừa chạm đầu lưỡi đã cảm nhận hương vị thanh mát, ngọt ngào. Trương Triết Hạn lại uống thêm một ngụm, cuối cùng không nhịn được tò mò:

"Món canh gà này anh thêm gì nữa hả?"

"Thêm gì?"

"Hương vị khác lắm."

Cung Tuấn ngẫm nghĩ:

"Chắc là vị của táo đỏ phải không?"

Trương Triết Hạn nghe gợi ý từ hắn lại uống thêm một muỗng canh.

"A, đúng rồi, là táo đỏ."

Trương Triết Hạn với phát hiện này hơi kinh ngạc, hoá ra có thể nêm gia vị vậy à? Cung Tuấn nhìn vẻ ngạc nhiên của y cười.

"Thế nào? Cậu ăn không quen hả?

Y vội vàng lắc đầu:

"Đâu có, tôi thấy món này ngon lắm."

"Ừ, canh gà tốt cho sức khỏe, cậu cố gắng ăn nhiều."

Bữa tối giữa hai người cứ như vậy diễn ra bình lặng như mọi ngày. Nếu là người ngoài sẽ cảm thấy tầng tầng ấm áp. Cuộc sống trước đây của Trương Triết Hạn quá khó khăn, vất vả nên y rất dễ thoả mãn. Chỉ cần được ăn một bữa ngon lành thì trong lòng liền phấp phới niềm vui. Dĩ nhiên trong sâu thẳm thâm tâm của ai mà chẳng có nỗi ưu tư, bất quá Trương Triết Hạn lại nghĩ cứ canh cánh mang theo thì bản thân mình chính là người thiệt nhất. Bởi thế mỗi giây phút vui vẻ thì Trương Triết Hạn đều trân trọng, cái gì có thể nghĩ thoáng thì liền khiến nó nhẹ đi.

Bữa tối ngon miệng cũng dần trôi qua, Trương Triết Hạn ngả lưng ra ghế tựa xoa cái bụng phẳng lỳ, than:

"Ôi trời ơi no quá."

Cung Tuấn nhìn bộ dạng biếng nhác của y chỉ biết cười bất đắc dĩ. Hắn đem đống bát đĩa chậm rãi bỏ vào bồn. Trương Triết Hạn tối nay tâm trạng khá tốt nên cũng tự nguyện giúp hắn dọn dẹp nhà bếp bộn bề. Lúc hai người ngơi tay đồng hồ đã điểm hai mươi giờ.

"Xong rồi, anh làm nốt chỗ còn lại, tôi đi tắm."

Y vừa vui vẻ huýt sáo vừa bước ra phía hành lang. Có điều một buổi tối vui vẻ của Trương Triết Hạn cứ thế đi tong. Y chẳng biết thế nào, hậu đậu vấp chân vào ngưỡng của rồi lăn ra đất. Bả vai y đập xuống nền đá hoa cương truyền đến cảm giác đau điếng. Cung Tuấn vội vã chạy ra hỏi:

"Sao thế? Cậu đi đứng kiểu gì?"

Trương Triết Hạn lúc này triệt để bỏ qua đôi mắt lo lắng của hắn đang chăm chú nhìn mình, y biết cú ngã vừa rồi làm y hơi hoảng hốt. Cung Tuấn bước đến đỡ lấy Trương Triết Hạn đang ngồi thừ người trên mặt đất. Nhưng lúc này Trương Triết Hạn liền phát hiện y cứ thế mà bị trẹo chân.

"Á! Đau quá!"

Y theo phản xạ lập tức la lên, đôi tay cũng hướng cổ chân mà ôm lấy.

"Yên nào, để tôi kiểm tra một chút."

Cung Tuấn nắm cổ chân y khẽ xoay rồi bất ngờ dùng lực đạo vặn một cái phát ra tiếng "Rắc" giòn tan. Trương Triết Hạn đau đỡn, thảm thiết gào lên:

"Anh định bẻ gãy chân tôi đấy hả?"

Bất quá Trương Triết Hạn sau đó không còn cảm thấy chân đau buốt, y thậm chí còn có thể cử động nữa rồi. Y lại càng không nghĩ Cung Tuấn lại biết thuật nắn xương khớp này, nghĩ kĩ lại hệt như mấy cao thủ trong phim cổ trang mà y thỉnh thoảng xem mỗi tối. Loại suy nghĩ thoáng qua làm Trương Triết Hạn chưa thoát khỏi trạng thái đờ đẫn. Cung Tuấn hỏi:

"Cậu còn chỗ nào khó chịu nữa không?"

"Chỗ nào cũng đều đau."

Vẻ uỷ khuất diễn trò của y khiến hắn thở dài ngao ngán. Có điều, Cung Tuấn cũng không cố ý vạch trần người đang làm nũng. Hắn đem y cẩn thận đỡ lại ghế ngồi. Trương Triết Hạn yên tĩnh ở đó nhìn hắn dọn dẹp thêm một hồi. Lúc hắn xong xuôi mới hướng y kéo dậy:

"Được rồi, về phòng đi tắm."

Trương Triết Hạn nhất quyết lắc đầu:

"Không, chân tôi không bước được nữa rồi."

Hắn nhíu mày:

"Thế cậu định thế nào để trở về đây hả?"

Trương Triết Hạn tại thời điểm ấy trong đầu nảy ra ý xấu:

"Hay là anh cõng tôi đi."

Cung Tuấn trong thoáng chốc trầm ngâm, khiến Trương Triết Hạn hơi chột dạ vì nghĩ mình nói gì không phải. Bất quá, y thật sự hoài niệm cái cảm giác được ai đó cõng. Được ai đó cõng để bỗng nhiên thấy mình nhỏ bé, để hưởng thụ chút cảm giác được chở che. Lần trước khi đi xem về Cung Tuấn cũng từng cõng y, lần này y muốn có thêm lần nữa. Thế nhưng cái ham muốn nhỏ nhoi ấy của y tại sao lại khiến Cung Tuấn không vui? Trương Triết Hạn còn chưa nghĩ ra thì đã thấy hắn khom lưng cúi xuống.

Cung Tuấn cõng Trương Triết Hạn đi trên hành lang dài hun hút. Hắn bước từng bước thật sự rất nhẹ nhàng. Bước chân của Cung Tuấn nhẹ đến mức chính Trương Triết Hạn cũng hoài nghi cân nặng của chính mình, y ghé mặt vào hõm vai hắn cũng chẳng phát hiện ra hơi thở khác.

Không biết bởi suy nghĩ hoài niệm ban đầu hay vì cái gì mà Trương Triết Hạn trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Nó tựa như một loại nhẹ nhõm vì hoàn thành một việc dang dở trước kia. Trong đầu y, một hình ảnh kì quái lướt qua. Đó là cảnh tân lang cõng tân nương từ kiệu xuống trong ngày thành hôn. Trước mắt y không hiểu sao có hình ảnh chồng chất, là một tấm lưng rộng rãi cùng hỉ phục đỏ thẫm tung bay. Nam nhân mặc hỉ phục ấy cũng cõng một người giống như Cung Tuấn bây giờ đang cõng y, rồi câu nói trong ảo giác ban chiều, mang theo thống khổ tột cùng không hiểu sao lặp lại:

"Vi Tầm, thực xin lỗi ngươi."

*****************************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net