36. "Ngươi liệu đã có ái nhân chưa?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao cái ảo giác này lại xuất hiện ở đây? Trương Triệt Hạn lắc lắc đầu giữ lại cho mình tỉnh táo. Cung Tuấn nhận ra động tác của người sau lưng, hỏi:

"Cậu sao vậy?"

Trương Triết Hạn đơn giản trả lời hắn:

"Tôi có chút váng đầu."

Chỉ mất vài phút, Cung Tuấn đã cõng Trương Triết Hạn về đến phòng, hắn nhẹ nhàng thả y xuống chiếc ghế ở gian tiếp khách. Cung Tuấn đưa những ngón tay thon dài, tinh tế của hắn đặt lên thái dương của người trước mắt, dùng đạo lực vừa phải khẽ day. Qua một lúc khi Trương Triết Hạn thoải mái đến mức sắp thiếp đi, hắn bỗng dừng tay.

"Nào, bây giờ cậu đi tắm được rồi chứ hả?"

Trương Triết Hạn bị tiếng gọi làm hơi giật mình, đưa đôi mắt mơ màng ánh nước nhìn hắn. Cung Tuấn vẫn dùng ánh mắt nhu tình như mặt hồ trong veo nhìn y, chỉ là nước hồ này quá trong, làm cho ánh mắt người ta phút chốc đã chạm đến đáy nhưng thực chất lại chẳng biết được nông sâu. Trong lòng Trương Triết Hạn bỗng dưng khó chịu không hiểu tại sao, hắn là đang nhìn y hay qua y mà nhìn người nào khác? Trương Triết Hạn bỗng dưng muốn biết, y vội vã nắm lấy bàn tay đang đặt ở trán mình kia. Cung Tuấn với hành động bất ngờ của y bình thản không có ý muốn thu tay. Y dùng chất giọng hơi uể oải mà gọi hắn.

"Cung Tuấn."

"Hử?"

"Anh đối với ai cũng vậy à?"

Câu hỏi này có lẽ Trương Triết Hạn đã giữ trong lòng rất lâu rồi, bây giờ chăm chú muốn đợi câu trả lời từ hắn. Cung Tuấn lắc đầu:

"Không phải."

"Vậy anh đối tốt với tôi là tại vì sao?"

Bất quá, Trương Triết Hạn cũng không chờ được câu trả lời thích đáng với y. Cung Tuấn bỗng nhiên mà im lặng. Thế nhưng lần này chính y muốn truy đuổi, y muốn biết thật rõ ràng. Đôi khi người ta tại một thời điểm nào đó lại có quyết tâm đi đến cùng, dẫu kết quả nhận được là gì cũng không quan trọng. Trương Triết Hạn thừa nhận mình càng ở chung lâu ngày, y càng luyến tiếc hắn. Có điều chính y cũng có nguyên tắc của chính mình. Trương Triết Hạn thừa nhận mình chẳng có gì để kiêu ngạo nhưng y cũng có cái sĩ diện, cái tôi của chính mình. Bảo y đơn giản là thế thân thì tuyệt nhiên không được. Nếu như vậy y thà tự kéo xa khoảng cách với hắn, cũng chính là ngăn cản bản thân lún sâu vào.

"Tại tôi giống người nào đó à?"

Y vẫn giữ chặt đôi tay hắn. Cung Tuấn trầm ngâm một lát rốt cuộc cũng lắc đầu.

"Không giống."

Đây là lời thật lòng hay nói dối?

Trương Triết Hạn thoáng suy tư. Y không đọc được những suy nghĩ qua ánh mắt của người kia. Bỏ đi. Y việc gì phải khiến mình thêm khổ sở? Y bây giờ cứ tạm tin lời hắn, không phải như vậy sẽ thoải mái hơn sao? Chưa kể Trương Triết Hạn dù có nghe hắn nhắc về người tên A Phát nhưng cũng không biết y ra sao, chưa kể xâu chuỗi những giấc mơ thì sự việc càng thêm khó hiểu. Trương Triết Hạn thấy mình như bị lạc giữa mê cung u tối, có thế nào cũng chỉ có thể mặc sức tiến lên.

Trương Triết Hạn trong khoảnh khắc buông tay Cung Tuấn ra, y tập tễnh đi vào nhà tắm. Lúc Trương Triết Hạn trở ra thì Cung Tuấn không biết đã đi đâu mất. Y cũng không muốn tìm hắn nữa, cứ thế mặc áo choàng ngủ thoải mái bước lên giường. Chăn đệm ấm áp khiến y nhanh chóng mơ màng, lúc tưởng sắp thiếp đi thì cổ chân bị người nào đó cầm lấy. Cái khí tức thân quen khiến y không mở mắt cũng biết là Cung Tuấn. Cổ chân y nhanh chóng truyền đến thứ cảm giác mát lạnh của dược cao. Cung Tuấn vừa thoa thuốc vừa xoa nắm cổ chân y, cái cảm giác nhức nhối quả nhiên thần kì mà giảm đi không ít. Trương Triết Hạn hỏi kinh ngạc.

"Thuốc gì thế?"

"Thuốc gia truyền."

Trương Triết Hạn nhìn loại thuốc trong trẻo có mùi thơm dễ chịu được đặt trong chiếc hộp bằng kim loại tựa như rất lâu đời, thứ này ắt hẳn không được mua từ hiệu thuốc. Bất quá, y biết dù mình có hỏi Cung Tuấn cũng không nói, cứ vậy nằm yên ngoan ngoãn cho đến khi hắn đem cổ chân khi nãy bị trẹo của y nhét vào chăn.

Trong đầu Trương Triết Hạn một ý nghĩ xấu xa thoáng qua. Y đem chân kia nâng lên, những ngón chân khẽ cọ vào lớp quần giữa hai chân hắn.

"Cậu làm gì thế hả?"

Trương Triết Hạn vẫn ác ý đem chân tiếp tục nâng lên, chậm rãi trườn vào trong lớp áo, mơn trớn phần cơ bụng của người kia, một đường đưa lên ngực hắn. Những ngón chân trắng nõn khẽ khuấy động, Cung Tuấn đen mặt đem nó kéo ra. Có điều, Trương Triết Hạn vẫn muốn đùa dai, y lại đem chân để vào vị trí ban đầu mình hướng tới.

"Đừng có tìm chết."

Cung Tuấn cất lời đe doạ. Trương Triết Hạn trêu chọc hắn xong lại trối chết bỏ chạy không phải lần đầu. Hắn dùng lực tay mạnh mẽ đem bàn chân đang tác yêu tác quái kia ngang tầm mặt mình. Hắn như có như không chạm môi vào đầu ngón chân khiến Trương Triết Hạn khẽ rùng mình, thế nhưng y lúc này vẫn còn ương ngạnh. Cung Tuấn tiếp tục đem từng ngón chân ngậm trong miệng, chậm rãi hôn từ mu bàn chân đến cẳng chân. Bởi Trương Triết Hạn đang mặc một dạng áo choàng dài bên trong chỉ có quần nhỏ nên đôi chân thon dài của y dễ dàng bị tách ra. Lúc hắn ngồi giữa hai chân, hôn đến bắp đùi y, Trương Triết Hạn liền hoảng hốt. Không phải ngày đầu tiên gặp nhau hắn bảo không muốn có lỗi với người tên A Phát? Vậy Cung Tuấn này hiện tại đang làm cái quái gì?

Chút kiên quyết, trêu ghẹo hắn của Trương Triết Hạn đến cùng cũng bị hành động đầy ái muội này đánh bay mất rồi, y như con nhím nhỏ xù lông, đánh vào vai hắn.

"Anh bỏ ra."

"Không phải cậu muốn hướng tôi câu dẫn?"

Đùi non của Trương Triết Hạn đã bị hắn để lại mấy vết hôn ngân đỏ thẫm, y cáu kỉnh.

"Lúc nãy thì có nhưng giờ hết hứng thú rồi."

"Ồ vậy à?"

Cung Tuấn nhìn y rõ mắt cười. Trương Triết Hạn nhân cơ hội đem chân khép lại. Y nhanh như cắt lui vào mép giường bên trong, dùng chăn quấn chặt, sau đó vẫn không nhịn được những xáo động khó hiểu trong lòng.

Cung Tuấn không biết làm gì im lặng một lúc lâu khẽ cười.

"Cậu như vậy coi chừng ngạt thở."

Trương Triết Hạn nằm im không nhúc nhích. Cung Tuấn thở dài đem lớp chăn đang trùm lên y kín mít kéo ra. Hắn hôn lên trán y một nụ hôn thật nhẹ.

"Hạn, ngủ ngon."

Lời nói dịu dàng của hắn tựa như một loại thôi miên. Trương Triết Hạn vậy mà thật sự chìm vào giấc ngủ. Bất quá, y vừa nhắm mắt thì những giấc mơ kì quái lại ùn ùn kéo đến. Kì lạ hơn nữa là những giấc mơ này đều có liên kết với nhau.

Trương Triết Hạn lần này thấy mình đang ngồi ở đình viện vào một ngày mưa. Không khí lạnh lẽo bởi đang đông lại kèm theo cơn mưa phùn rả rích. Cây cối được trồng xung quanh biệt viện trọi trơ, trụi lá, mọi thứ mang vẻ cô tịch đến tang thương. Người ngồi cùng y chính là người đàn ông họ Lục kia, sắc mặt của hắn so với giấc mơ đêm qua liền tốt hơn không ít. Thế nhưng ánh mắt hắn lại u buồn, sâu thẳm. Hắn lặng thinh nhìn vào một điểm xa xăm.

Từ sau lưng Trương Triết Hạn truyền đến tiếng bước chân, y quay lại phát hiện là vị đại phu Từ Tấn. Người này dường như đặc biệt sợ lạnh, vẫn như cũ mặc một chiếc áo lông trắng thật dày. Trên tay của y lúc này cũng cầm một chiếc áo lông khác màu, cứ thế phiêu dật mà bước vào đình viện.

"Lục công tử, sức khoẻ ngươi chưa ổn hẳn. Phải cẩn trọng không nhiễm phong hàn."

Đoạn y đưa chiếc áo lông ấm áp về phía Lục Vi Tầm.  Hắn hơi kinh ngạc:

"Cái này?"

"Ta mới đặt người đem đến."

Giọng nói của y nhẹn nhàng nhưng lại mang theo thứ xúc cảm lạ kì len lỏi vào tim hắn. Trương Triết Hạn phát hiện, ánh mắt cường liệt của Lục Vi Tầm cũng dịu đi. Từ Tấn thúc giục.

"Ngươi thử xem có hợp không?"

Có lẽ đôi mắt quá mức mong chờ của Từ Tấn khiến Lục Vi Tầm không có cách nào mở lời mà cự tuyệt. Hắn đành đem chiếc áo nọ ướm thử. Từ Tấn gật đầu:

"Đẹp lắm, rất hợp với ngươi."

Gương mặt Từ Tấn thật ra mang rất nhiều nét mềm mại, lại có khí tức nho nhã, thanh tao thuộc về văn nhân, lúc cong cong khoé mắt lại càng khiến cho người ta rung động. Đôi mắt anh đào của y bởi cười rộ lên mà trở thành hình trăng khuyết, nốt ruồi dưới khoé mắt lại càng thêm mị hoặc, câu nhân. Lục Vi Tầm trong khoảnh khắc thoáng ngơ ra. Hắn thấy mình bị nhấn chìm vào một hồ nước ôn nhu mênh mông không lối thoát. Trương Triết Hạn là người ngoài cũng nhìn được hắn đã vì người kia mà rung động nhưng không biết người trong cuộc có nhìn được một mạt yêu thương cháy bỏng ấy hay không?

Từ Tấn khen ngợi Lục Vi Tầm xong, không tiếp tục nhìn hắn mà thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế không xa.

"Trời lạnh thế này ngươi, ngồi đây làm gì thế?"

Từ Tấn vẫn như những giấc mơ trước nhìn qua luôn điềm tĩnh và bình thản, y tựa như một người bề ngoài dễ mến nhưng lại khiến người khác không nắm được nông sâu. Lục Vi Tầm đáp lời y.

"Ta luyện võ nên không quá sợ lạnh. Ở trong phòng mãi cũng hơi ngột ngạt."

"Vậy ngươi cứ ở đó, ta đi sắc thuốc."

Từ Tấn đem áo choàng kéo đến kín hơn. Mặc cho có đem mình chui trong lớp áo dày nhưng vẫn không làm mất đi sự ưu nhã của y, có thể loại khí chất thanh tao này đã ăn sâu vào cốt cách. Lục Vi Tầm thấy y quay đi vội vã kéo lại. Đôi bàn tay hai người khẽ chạm nhau. Đôi tay Từ Tấn dù mới nhét trong lớp áo vẫn lạnh như băng, trái ngược lại, Lục Vi Tầm ăn mặc phong phanh đứng giữa không gian lạnh lẽo thì bàn tay hắn vẫn nóng như lò lửa. Có lẽ là Lục Vi Tầm nói đúng, hắn là người luyện võ nên có thể dùng chân khí hộ thân.

"Đợi đã."

"Có chuyện gì thế?"

Từ Tấn trầm mặc chuyển tầm mắt xuống bàn tay đang nắm chặt tay mình chưa buông. Lục Vi Tầm bởi thế mà gấp gáp lùi vài bước. Bàn tay hắn lui vào tay áo khẽ nắm lại.

"Ta có thể giúp ngươi."

Từ Tấn vĩnh viễn dùng thái độ bình thản, phẳng lặng nói một câu:

"Được thôi."

Vị đại phu này tựa như chẳng biết như thế nào gọi là vui buồn hay nóng giận. Y cứ thế dùng thái độ bình đạm như nước, là một loại che giấu cảm xúc gượng ép khiến Lục Vi Tầm thấy khó chịu trong lòng. Mặc dù mối thâm thù giữa hai gia tộc hắn vẫn khắc ghi trong lòng, bất quá, hắn trong vô thức lại muốn gần con người này thêm một chút. Có lẽ Từ Tấn khác với những con người thuộc Từ gia đang không ngừng đấu tranh với gia tộc của hắn. Hoặc có lẽ y là sự khác biệt duy nhất có mặt ở trên đời.

Chỉ là Lục Vi Tầm không kịp nghĩ xem đến cùng với hắn, y khác biệt ở chỗ nào, Từ Tấn đã quay lưng để về lư dược. Trong căn biệt viện của Từ Tấn thì dược phòng là nơi mà y hay lui tới nhất, nó bày đủ các loại dược liệu hiếm có ở trên đời. Lục Vi Tầm thật ra cũng không biết trình độ y thuật của người này đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng từ lúc bắt đầu đến khu vực này, Từ Tấn đã dặn hắn bắt buộc phải đi vào những nơi mà chân y bước. Chắc hẳn bởi không muốn người ngoài xâm phạm nơi này nên dược phòng được cài đặt rất nhiều cơ quan dưới lòng đất, chưa kể dù võ công thâm sâu đến độ nào thì gặp chất kịch độc vẫn bị đánh bại thôi.

Trên bếp lò đang cháy âm ỉ là loại thuốc mà Lục Vi Tầm đang uống thời gian gần đây. Suốt cả tháng này, sức khoẻ và thương thế của hắn dường như đã hoàn toàn bình phục. Thấy hắn cứ mãi ngắm nghía căn phòng rộng rãi lúc lâu, Từ Tấn dặn dò:

"Ngươi tuyệt đối chớ chạm lung tung."

Lục Vi Tầm nói đến giúp nhưng cuối cùng có quá nhiều thứ hắn không hiểu. Hắn rốt cuộc cũng chỉ có thể đứng im. Từ Tấn vén áo ngồi xuống bếp lò kiểm tra xem thuốc đã được chưa. Bất chợt, Lục Vi Tầm nghe y khẽ kêu lên. Hắn sốt sắng hỏi:

"Ngươi có chuyện gì vậy?"

"Là bụi than bay vào mắt."

Y đem đôi mắt ửng đỏ ngước lên. Từ Tấn định dùng ống tay áo dụi đi, lại bị Lục Vi Tầm nhanh tay nắm được.

"Ngươi là đại phu mà không cẩn thận gì cả. Ngươi như vậy chỉ khiến mắt khó chịu hơn thôi."

Ngay sau đó trong khoảnh khắc hắn vẫn nắm cổ tay y và khom lưng cúi gương mặt tuấn lãng của mình lại gần người kia. Lục Vi Tầm hướng con mắt bị bụi than bay vào của y mà thổi nhẹ. Ban đầu cũng chỉ là phản ứng rất bình thường nhưng khi Từ Tấn nói: "Ta không sao." thì bọn họ phát hiện ra hành động vừa rồi vô cùng ái muội. Từ Tấn muốn rút tay lại, đem gương mặt đang kề sát hắn quay đi.

Thế nhưng, Từ Tấn sao so được sức lực với người kia. Cánh tay y vẫn bị Lục Vi Tầm khoá chặt. Hắn đem đôi mắt chăm chú nhìn gò má hơi hồng lên của người trước mắt, ánh nhìn chạm vào cái tai nhỏ vì xấu hổ mà đỏ lựng lên. Hoá ra, Từ Tấn không phải lúc nào cũng thản nhiên như vẻ bề ngoài của y, y cũng có những biểu cảm vô cùng sinh động. Lục Vi Tầm thấy biểu hiện thiếu tự nhiên của Từ Tấn quả thực muốn trêu chọc. Bất quá nghĩ đến gì đó, hắn nghiêm túc hẳn lên.

"Từ Tấn."

"Ừ?"

Từ Tấn đáp lời nhưng gương mặt vẫn quay đi, lại phát hiện giọng của Lục Vi Tầm ngày càng trầm thấp.

"Ngươi liệu đã có ái nhân chưa?"

*****************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net