Part 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người nhìn nhau cười, Vương Nhất Bác hơi nhón mũi chân, cùng anh hôn thật lâu. Mãi đến khi trong lồng ngực cảm thấy khó thở, hai người mới lưu luyến không rời buông ra.

Tiêu Chiến điều hoà nhịp thở, ôm Vương Nhất Bác hỏi:

- Tưởng anh không đến à?

Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nói gì.

- Vậy em còn dám tắt máy, không tiếp điện thọai của anh không? Biết mấy hôm đó anh có bao nhiêu lo lắng không?

Tiêu Chiến đưa tay, một bên giúp cậu sửa lại quần áo xộc xệch, một bên lừ mắt cảnh cáo.

Vương Nhất Bác từ trong túi lấy ra một bao khăn giấy, giúp anh lau khoé miệng bị dính son môi của cậu, cười nói:

- Không dám nữa.

- Dám nữa anh xử chết em. Sau khi diễn xong, em định thế nào?

Tiêu Chiến ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi.

- Lúc đầu em định đến nhà Hàm ca ăn cơm tất niên cùng Thiên huynh đệ. Nhưng anh tới rồi. Em không….

Còn chưa có nói xong, Tiêu Chiến ngắt lời:

- Vậy em đi đi. Cả năm qua làm việc rồi, em nên cùng các anh em của em tụ họp đón năm mới chứ!

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, khẩn trương nắm hắn tay, hỏi:

- Anh nói là sao đấy?

Tiêu Chiến duỗi tay nhéo nhéo trên má sữa của cậu, đem cái trán mình cụng nhẹ trán cậu:

- Anh nói rồi mà? Hôm nay anh vốn có công tác, nhưng mà thật sự là không yên tâm cũng không biết em nói em ổn là có ổn thật không, cho nên chuồn ra đến gặp. Hiện tại nhìn thấy em, anh cũng yên tâm rồi. Đợi lát nữa anh phải chạy trở về làm việc, buổi tối khả năng không thể ở cạnh em được.

Vương Nhất Bác vẻ mặt mất mát rõ ràng, Tiêu Chiến sao có thể không nhìn ra, anh cười ở bên tai cậu nhỏ giọng an ủi:

- Ngoan. Cún con, em đừng buồn. Ngày mai anh có thời gian rồi. Mai kết thúc công tác anh sẽ qua chỗ em. Còn một tin tốt nói cho em này. Hai tháng tới công ty anh không có hoạt động gì nhiều. Hoạt động cá nhân của anh cũng ít. Cho nên anh có thể ở cạnh em suốt một tháng. Đến lúc đó, em đi đâu anh đều đi theo em, làm tiểu trợ lý cho em. Được không?

Tuy vẫn còn chút buồn bã, nhưng Vương Nhất Bác chỉ gật đầu:

- Được rồi. Nhưng tháng sau công tác của em khá dày, có khả năng không nhiều thời gian rảnh.

- Không có gì đâu. Đợi có thời gian rảnh, chúng ta ra nước ngoài du lịch nghỉ ngơi đi.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, thuận miệng nói:

- Em muốn đi trượt tuyết.

- Được, anh đi cùng em.

Tiêu Chiến đem cậu ôm vào trong lòng ngực, chiều cao ưu thế hơn nên anh chỉ cần cúi nhẹ là có thể hôn vào tóc Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói:

- Anh phải đi rồi, trong WC cũng không an toàn. Anh đi ra ngoài trước, năm phút sau rồi em hãy ra.

Vương Nhất Bác không đáp lời, Tiêu Chiến biết cậu không muốn tạm biệt. Xoa xoa má cậu, cẩn thận dặn dò: 

- Son của em mất cả rồi. Quay về bổ trang đi. Em tự làm được thì đừng nhờ người ngoài, lại tránh được phiền toái không cần thiết.

- Chiến ca!

Vương Nhất Bác muốn nói lại thôi, muốn đem sự việc vừa rồi ở nhà nói cho Tiêu Chiến, lại không biết nên như thế nào mở miệng.

- Anh đây?

Anh cúi đầu nhìn mắt Vương Nhất Bác, chờ cậu nói.

Vương Nhất Bác nhớm miệng mấy lần, vẫn là nói không nên lời, ngẫm lại vẫn là khoan đã. Dù gì việc này đã tạm thời giải quyết ổn, hiện tại chưa phải lúc thích hợp để nói cho Tiêu Chiến

Cậu lắc đầu, nói:

- Không có việc gì.

Tiêu Chiến không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Vương Nhất Bác luyến tiếc không muốn rời, lại lần nữa xoa xoa tóc cậu, hôn lên trán cậu một lần nữa rồi mới mở cửa rời đi.  

Vương Nhất Bác nhìn anh đi rồi, lại thấy bản thân đứng ở một gian WC trống rỗng, cảm giác mất mát nảy lên trong lòng, chỉ biết đứng buồn bực gõ chân vào sàn. Năm phút sau, Tiêu Chiến nhắn WeChat cho cậu, nói bên ngoài không có ai, Vương Nhất Bác mới chậm rãi từ trong WC đi ra.

Cậu lại lần nữa trở về phòng hóa trang

- Nhất Bác, đi đâu về đấy?

Đại Trương Vĩ nhìn thấy cậu liền hỏi. Sau đó nhìn kỹ, lại chỉ vào miệng cậu:

- Son của cậu sao vậy? Nhem hết rồi.

- Không có việc gì, Đại lão sư, em bổ trang một chút. Anh đừng cho ai vào.

Đại Trương Vĩ nhíu mày:

- Làm sao vậy? Bổ trang sao không tìm Long ca, chạy vào đây làm gì? Cậu định tự làm à?

Nói rồi, Đại Trương Vĩ bất đắc dĩ gật đầu, đi đến cạnh cửa dựa vào, nhìn lại Vương Nhất Bác.

Lúc này, cậu mới buông hết tay khỏi môi mình. Nhìn mình trong gương, Vương Nhất Bác khóc không ra nước mắt. Ban nãy vui mừng bất ngờ, không kìm được hôn đến cả bờ môi đều sưng tấy lên không ít.

- Cậu bị ai đánh à? Sưng hết môi rồi?

Đại Trương Vĩ nhìn càng kỹ càng tỏ vẻ sửng sốt. Rốt cuộc không biết vì sao đã sắp đến giờ lên sân khấu mà cả miệng Vương Nhất Bác đều sưng mọng lên.

- Không phải ạ.

Vương Nhất Bác đơn giản trả lời, sau đó tìm kiếm nước tẩy trang, lấy một ít vào bông thấm lên lau sạch son bị lem.

- Không phải?-  Đại Trương Vĩ ngạc nhiên, tiếp tục hỏi: - Bộ dáng em như vậy chỉ có hai loại tình huống. Thứ nhất, em bị người ta đánh. Thứ hai, em bị người ta hôn. Sao, anh nói đúng không?

- Đại lão sư, anh đừng nói bậy!

Vương Nhất Bác lỗ tai phiếm hồng, cứng giọng phủ nhận.

Đại Trương Vĩ tới gần, kê sát tai cậu nhỏ giọng trêu chọc:

- Vị kia nhà cậu tới rồi phải không?

Vương Nhất Bác tháo trang sức, đỏ mặt gật gật đầu.

- Thật à? Vậy cậu ấy đâu rồi?

- Đi rồi ạ.

- Đi rồi?

Đại Trương Vĩ ngạc nhiên nói to, Vương Nhất Bác vội che miệng anh lại, bất đắc dĩ nói:

- Đại lão sư, anh nhỏ giọng chút. Anh ấy có công tác nên phải đi rồi.

Đại Trương Vĩ cười cười nhìn nhìn cậu. Tính nói gì đó rồi lại thôi. Vương Nhất Bác nhìn qua, thấy anh còn cười thì xua tay:

- Còn hai tiết mục nữa đến phiên em rồi. Để em chuẩn bị cho tốt, anh đừng có trêu vào em.

Vương Nhất Bác luống cuống tay chân, vừa nhìn kính lại một lần nữa cố gắng tự bổ trang, sau đó vội vàng chạy ra đi chuẩn bị lên sân khấu.

Hai bài hát hôm nay cậu trình diễn đều là bài hát cũ, Vương Nhất Bác đối với mỗi sân khấu vẫn luôn vô cùng nghiêm túc. Cho dù không phải biểu diễn solo, cho dù người xem không chờ đợi phần biểu diễn của mình, chỉ cần Vương Nhất Bác đứng trên sân khấu, sẽ đem trạng thái tốt nhất của mình thể hiện ra cho mọi người.

Xuân vãn đến 12 giờ rưỡi mới kết thúc, tiết mục của cậu xong sớm, không có nhiệm vụ dẫn chương trình chủ trì, cho nên đã sớm cởi bỏ trang phục diễn, tẩy trang ngồi ở phòng hóa trang chờ đợi mọi người.

- Nhất Bác, chờ lâu rồi nhỉ.

Uông Hàm mang theo đoàn đội của mình, còn có Đại Trương Vĩ, Tiền Phong…mọi người cùng nhau trở lại phòng hóa trang, vừa thấy Vương Nhất Bác liền ân cần hỏi.

- Dạ, em vừa ngủ một chút.

Vốn dĩ cậu không cao hứng, lại bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cả người ở vào trạng thái mông lung.

- Cậu rửa mặt chút đi. Lát nữa về nhà anh ăn cơm tất niên. Tụ tập vui vẻ rồi quên cơn buồn ngủ ngay ấy mà.

- Dạ.

 Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật gật đầu.

- Ủa? Hôm nay Nhất Bác tâm tình không vui à?

Tiền phong đi đến hắn bên người, cười hỏi.

Đại Trương Vĩ tung tăng nhảy nhót đi đến trước mặt cậu ngồi xuống, vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói:

- Thôi, đừng buồn. Hôm nay bọn anh chuẩn bị quà tất niên cho em. Lát nữa đến nhà Hàm ca tặng cho em, mở quà xong khẳng định em sẽ rất thích!

- Nhất Bác có quà à? Em có không? – Cao Thiên Hạc cười hỏi. 

Uông Hàm gật đầu cười nói:

- Có! Đều có cả!

Vương Nhất Bác gật đầu, cảm kích nói:

- Cảm ơn Hàm ca, lại còn để anh phải chuẩn bị quà tất niên cho bọn em. Và cả chị dâu, phiền chị ấy chuẩn bị cơm tất niên cho mọi người.

Uông Hàm xua xua tay, nói:

- Anh có chuẩn bị gì đâu. Cũng bận rộn ở đài với mọi người suốt thôi mà. Tóm lại là bọn cậu chuẩn bị nhanh đi. Cùng nhau về nhà anh. 

Đại Trương Vĩ mở cửa xe của mình, chở hết một đám người đến dưới lầu nhà Uông Hàm. Mọi người nói nói cười cười đi phía trước, chỉ có Vương Nhất Bác yên lặng mở bấm di động.

- Chiến ca, em xong chương trình rồi. Hiện giờ đang về nhà Hàm ca. Anh về chỗ làm việc chưa?

- Chiến ca, anh làm gì nãy giờ vẫn chưa trả lời?

- Tiêu Chiến! Nhận tin nhắn gọi lại cho em!

Tiêu Chiến qua mấy lượt nhắn tin vẫn không có hồi đám, Vương Nhất Bác cảm thấy anh thật thiếu đánh, người này, vừa rồi còn cảnh cáo cậu không được chơi trò mất tích, hiện tại chính mình lại mất tích đâu đâu rồi.

- Hình như cậu ấy lo lắng lắm? Hay là cậu gọi điện cho cậu ấy đi.  
Bên này, một người phụ nữ trung niên rẩy rẩy rổ rau đã rửa xong xuôi, đưa cho Tiêu Chiến, thuận miệng nói.

- Không có gì đâu. Một lát nữa là ổn thôi. Canh này xong rồi ạ. Chị có muốn thử chút không ạ?

Người phụ nữ cầm lấy cái muỗng trong tầm tay bên cạnh, múc một chút bỏ vào trong miệng, giơ ngón tay cái nói:

- Ngon lắm. Kỳ lạ thật, chị lúc trước cũng là dựa theo công thức nấu trên mạng. Vì sao hương vị lại không giống như cậu nấu? Chị thấy cậu nếu không làm minh tinh, hay là đi học đầu bếp đi. Khẳng định là nổi danh!

Tiêu Chiến khiêm tốn lắc đầu nói:

- Chị đừng khen em nữa. Đỏ hết mặt rồi. Không có đâu ạ, nấu nhiều nên có chút quen tay thôi ạ.

Hai người nhìn nhau cười:

- Giờ chị biết cậu ấy vì cái gì mà thích cậu như vậy rồi. Đáng tiếc nha, nếu không phải là cậu có đối tượng rồi, chị còn nhịn không được muốn đem người nhà giới thiệu cho cậu.

Tiêu Chiến lắc đầu cười nói:

- Ha ha, chị cứ trêu em.

Uông Hàm mở cửa, ngóng vào trong nhà gọi:

- Bọn anh về rồi!

Chị dâu Dương cười vui vẻ đi ra khỏi phòng bếp, tiến đến ôm lấy Uông Hàm, vui vẻ nói:

- Chồng à, năm mới vui vẻ!

Tiểu Mộc Mộc cũng học theo mẹ, giang tay đòi ba ôm một cái. Uông Hàm khom lưng ôm con bé vào lòng, cười nói:

- Mộc Mộc muốn nói với ba gì nào?

Tiểu Mộc Mộc hôn má ba mình, giọng nói nũng nịu non nớt:

- Chúc ba năm mới vui vẻ!

Uông Hàm và mọi người đều cười vui vẻ. Uông Hàm quay lại nói với Đại Trương Vĩ:

- Anh đã điện thoại cho Lưu Nghinh rồi. Chắc cô ấy cũng đang trên đường đến.

Đại Trương Vĩ vừa nghe vợ mình cũng tới, liền cười vui vẻ, miệng đùa:

- Cô ấy đến chỉ có phá mồi thôi. Đồ ăn sẽ ăn sạch của mọi người.

- Này, từ xa cũng nghe giọng anh đấy. Lại nói xấu em phải không? – Chưa thấy người đâu, mọi người đã kịp nghe tiếng của Lưu Nghinh- vợ Đại Trương Vĩ.

Đại Trương Vĩ như ăn vụng bị bắt quả tang, vội đi tới mở cửa cho Lưu Nghinh, cười làm trò:

- Nô tài thỉnh an Lưu tiểu chủ, Lưu tiểu chủ vạn phúc kim an. Vừa rồi ai nói nói bậy tiểu chủ chúng ta đâu? Kéo ra ngoài cho hắn một trượng!

Lưu Nghinh sớm đã quen việc Đại Trương Vĩ không ngừng làm trò, liền trợn mắt, lấy tay đập một phát vào vai chồng:

- Nô tài to gan! Dám sau lưng bổn chủ nói bậy. Không cần đánh, phạt ngươi đêm nay không được uống rượu.

Đại Trương Vĩ vội vàng xin tha.

Tiền Phong đẩy Đại Trương Vĩ một cái, liếc mắt vờ giận:

- Hai cặp vợ chồng mấy người cứ như vậy ngược bọn độc thân chúng tôi à.

Mọi người cười ha hả, chị dâu Dương ghé tai Uông Hàm bên tai nói gì đó rồi xoay người đi vào bếp.

Uông Hàm đưa tay mời mọi người:

- Đi đi. Vào đã. Vào phòng ăn ngồi trước đã. Thức ăn xong xuôi cả rồi. Mọi người vừa ăn vừa nói.

Mấy người cùng nhau ngồi vào bàn, chén đũa sẵn sàng, nhìn đồ ăn cũng đã sắp xếp xong. Uông Hàm kêu gọi mọi người đừng khách sáo. Bản thân lại tự tay gắp vài đũa thức ăn mời.

- Oa, ở ngoài cũng ngửi được mùi thơm rồi. Chị dâu tay nghề ngày càng cao nha. Món sườn heo chua ngọt này làm phức tạp lắm. Ăn ngoài hàng chứ tôi cũng ít khi tự làm lắm.

Lưu Nghinh cười gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, khen tíu tít:

- Trời, sườn heo mềm tới mà không bị rục, ngọt thấm lại chua vừa, hương vị thật ấn tượng quá!

Đại Trương Vĩ cũng vội gắp một miếng bỏ vào miệng, giơ lên ngón tay cái khoa trương nói:

- Ừm, Hàm ca, cái này ăn ngon, so với lúc em ăn ở Hàng Châu có vẻ còn chính tông hơn.

Mọi người đều gắp một vòng, Vương Nhất Bác nhìn món ăn, lại nhớ món sườn Tiêu Chiến làm cho, trong lòng ý vị mằn mặn dâng lên có chút nghẹn. Chị dâu Dương lại bưng tiếp lên một âu lớn cực đại. Uông Hàm vội giúp vợ đỡ lấy, đặtj lên bàn. Nhìn cái âu lớn, mọi người đều kinh ngạc:

- Trời, lần đầu tiên thấy cái âu thức ăn to hơn cái thau rửa mặt đấy!

Tiền Phong nói.

Cao Thiên Hạc trái lại háo hức nhìn:

- Anh biết cái gì! Bọn em người Đông Bắc đều dùng âu như thế này đựng món hầm.

Uông Hàm mở âu. Bên trong là cá hầm cay. Anh lại chú trọng gắp một miếng thịt cá lớn đặt vào chén của Vương Nhất Bác cười nói:

- Nào, nãy giờ cậu còn chưa động đũa. Ăn thử món này đi!

Đối với cá hầm ớt, nội tâm Vương Nhất Bác có chút kháng cự. Đầu tiên là bởi vì cậu không quen ăn cay, người ngoài nấu cá hầm thường thường đều cho rất nhiều ớt cay. Sau này, lại ăn được món cá hầm ớt được mẹ Tiêu chân truyền cho Tiêu Chiến, cuối cùng lại căn cứ khẩu vị của cậu mà điều chỉnh nhiều thứ, tuy rằng nhìn qua cảm giác rất cay, kỳ thật ăn vào trong miệng chẳng những không cay, ngược lại còn rất thơm. Từ khi ăn cá hầm ớt của Tiêu Chiến làm rồi, Vương Nhất Bác ngày thường ở bên ngoài đều sẽ không ăn món này nữa.

Hôm nay thì khác, là món Hàm ca gắp cho, không thể chối từ. Vương Nhất Bác miễn cưỡng cười gật gật đầu, rồi chậm rãi gắp cá cho vào miệng.

- Ăn ngon không?-  Uông Hàm cười nói – Anh mời đầu bếp đến nấu đấy!

Hương vị này…… Vương Nhất Bác nhíu mày, lại đưa tay vào trong âu cá, gắp thêm một miếng, lại nhai nhai. Sau đó lại nghiêng đầu khó tin, vươn tay gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho vào miệng, nhai nhai vài lần, đồng tử trợn to, trân trối nhìn Uông Hàm.

- Ăn ngon không?

Bên tai thanh âm quen thuộc vang lên, Vương Nhất Bác kinh hỉ quay đầu, khóe môi cọ qua gương mặt người kia…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net