Part 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tiêu Chiến! Anh!-  Vương Nhất Bác giữ chặt anh, duỗi tay hung hăng đánh vài cái vào người Tiêu Chiến, - Anh dám gạt em!

Tiêu Chiến vừa trốn vừa xoa xoa người, cười nói:

- Vương Nhất Bác đánh anh? Vương Nhất Bác đóng phim xong học được tật xâú phải không?

- Ha ha, phản ứng này của Nhất Bác tôi cũng không nghĩ tới đó.

 Đại Trương Vĩ ôm vai vợ mình, cười nói:

- Tôi cho rằng cậu ta ít nhất là đến ôm một cái hay là hôn nồng nhiệt gì đó. Ai ngờ, trực tiếp đánh nhau luôn.

Uông Hàm cũng xoay xoay chén rượu của mình, cười nói:

- Tiêu Chiến à, vốn dĩ cậu hái được quả hiếm của bọn anh, anh còn không quá vui đâu. Nhưng hiện giờ xem ra cậu cũng không dễ dàng gì. Này, xem ra cũng chỉ có cậu mới có thể chịu được Nhất Bác nhà bọn anh, nếu đổi lại thành nữ nhi nũng nịu, mấy cú đấm kia cho ai lãnh bây giờ?

Đại Trương Vĩ cười lớn hơn nữa: 

- Hàm ca lời này quả nhiên sâu sắc. Nhất Bác, thế nào? Các ca ca tặng em món quà này, có vừa lòng không?

- Dạ…cực kỳ mãn nguyện.

Nói xong cậu vươn tay qua, đem Tiêu Chiến ấn đến trên ghế của mình, một bên giúp anh xoa vai một bên nhỏ giọng hỏi:

- Thế nào? Còn đau không?

Tiêu Chiến nắm nắm tay cậu, lắc đầu nói:

- Không có việc gì. Đùa với em thôi?

- Anh làm sao mà chạy tới đây được? Không phải anh nói có công tác à?

Tiêu Chiến duỗi tay nhéo nhéo má cậu, cười nói:

- Có ngốc không? Không có Hàm ca và các anh hỗ trợ, em cho rằng hậu trường của đài em muốn vào là vào được?

- Không phải. Khoan! Hai người các cậu trước tiên đừng chỉ lo nói nhỏ. Cái tình huống này là gì đây? Sao tôi thấy giống như đang bị ảo giác vậy?

Tiền Phong mở to mắt, nhìn hết người này đến người kia, vẻ mặt càng nhìn càng ngốc. Cao Thiên Hạc cằm đã rớt xuống đến mặt đất, vất vả nhặt trở về, vỗ vỗ bả vai Tiền Phong, đồng bệnh tương liên nói:

- Anh, hình như cả một bàn người này, chỉ có hai chúng ta là không rõ được trạng thái sự việc gì? Ai giải thích cho bọn tôi chút đi, rốt cuộc đây là tình huống như thế nào?

Tiêu Chiến đưa tay ra sau, vỗ vỗ mu bàn tay Vương Nhất Bác rồi đứng lên. Anh hôm nay mặc một chiếc aó thun đơn giản màu cam nhạt, bên ngoài còn đang đeo tạp dề màu lam, trên tóc vương vài giọt mồ hôi trán, nhìn tổng thể vừa chân thành lại vừa có cảm giác thiếu niên.

Vương Nhất Bác đứng cạnh anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, nhìn anh gật đầu. Tiêu Chiến cười, lại xoay về phía mọi người, khom người, nói:

- Chào mọi người, em là Tiêu Chiến, thành viên X Cửu Thiếu Niên Đoàn, đã từng tham gia Thiên Thiên Hướng Thượng. Hôm nay xuất hiện ở chỗ này thân phận là người yêu của Vương Nhất Bác kiêm đầu bếp.

Nói xong vành tai cả hai không hẹn bỗng hồng đỏ lên, Tiêu Chiến lại nói:

- Ừm… Lần đầu tiên em đến chơi, không biết được khẩu vị của mọi người. Nếu có nấu món gì không hợp vị lắm, moị người thứ lỗi cho… À, cho em ý kiến cũng được.

Tiền Phong cùng Cao Thiên Hạc vừa mới nhặt được cằm lên lại lần nữa há hốc đánh rơi cằm xuống đất.

- Ha ha, Tiêu Chiến, cơm cậu làm mà còn không ngon, thì tôi đi bằng đầu luôn! Rất ngon! Rất ấn tượng!

Mọi người cười to, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến giới thiệu từng người cho anh:

- Ca, đây là Đại Trương Vĩ, Đại lão sư, anh biết rồi nhỉ, bên cạnh anh ấy chính là Lưu tỷ, là vợ của Đại lão sư, cũng là người đại diện của anh ấy.

Tiêu Chiến thuận theo cúi chaò

- Đại lão sư, Lưu tỷ, chào anh chị ạ.

Lưu Nghinh vui tươi hớn hở nhìn Tiêu Chiến, nói với cậu:

- Chị thấy cậu cứ như thiếu niên đôi mươi thôi vậy. Xem chừng cậu ở trong cái vòng này cũng thấy vất vả nhỉ? Chị mà có đứa con đẹp đẽ như cậu, đến nước cũng không cho đụng!

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cười nói:

- Vẫn tốt ạ. Được làm việc mình thích, sẽ không cảm thấy mệt ạ.

Chị dâu Dương vừa vặn bưng một thố canh trong phòng bếp ra tới, gọi Uông Hàm cười nói:

- Phụ em một chút nào, canh này Tiêu Chiến nấu đấy. Mọi người mau dùng, tôi nếm rồi, hương vị vô cùng ngon!

Uông Hàm vội đưa tay đỡ giúp vợ mình, mọi người lại lần nữa ngồi xuống bàn ăn chờ đợi.

Vương Nhất Bác ở bên tai Tiêu Chiến lại lần nữa nhỏ giọng nói:

- Anh làm sao mà nói chuyện trước với Hàm ca và chị Dương đâu vào đấy vậy? Làm sao mà anh chị ấy lại để cho anh đến nhà nấu bữa này?

Tiêu Chiến chớp chớp mắt:

- Bí mật!

Uông Hàm kéo ghế, hồ hởi nói:

- Đừng đứng nữa, người đủ, đồ ăn cũng đủ rồi, mọi người mau ngồi xuống ăn cơm đi.

Tiêu Chiến cười, gật đầu cảm tạ. Vừa định ngồi xuống, Vương Nhất Bác đã chủ động đưa tay qua giúp anh cởi xuống tạp dề trên người, động tác tự nhiên như những cặp vợ chồng lâu năm, những chuyện chăm sóc nhau đã sớm trở thành vô thức.

Hành động này của hai người lại lần nữa khiến cho Tiền Phong và Cao Thiên Hạc kinh ngạc, ngỡ ngàng.

- Nhất Bác, cậu….cậu….

Cao Thiên Hạc lắp bắp, nửa ngày nói không ra lời.

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn bọn họ một cái, quay đầu hỏi Tiêu Chiến:

- Em có gì lạ à?

Tiêu Chiến sờ sờ đầu, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ thành thật trả lời:

- Anh cũng không biết…

Nhất Bác vỗ trán một cái, lại đưa tay về phía Tiền Phong và Cao Thiên Hạc, nói:

- À, giới thiệu với anh, đây là anh Tiền Phong. Còn đây là Cao Thiên Hạc, anh ấy so với anh cũng lớn hơn một tuổi, anh gọi anh cũng được.

Tiêu Chiến gật gật đầu, lại cúi chào lịch sự:

- Tiền Phong ca, Thiên Hạc ca, chào các anh ạ.

Hai người không hẹn mà cùng gật đầu, mặt mày vẫn còn ngơ ngác, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên như thế nào đáp lại.

Tiền Phong đột nhiên gõ bàn một cái, hô lớn:

- A! Mãi mới nhớ ra! Nhớ rồi! X Cửu Thiếu Niên Đoàn! Vậy cậu có phải là…. Cái gì nhỉ.... Máy phát điện? Đúng không?

Uông Hàm ôm ngực, vô ngữ nói:

- Tiền Phong, cậu đừng có đột ngột ré lên! Việc này mọi người đều biết rồi, cậu làm gì mà giờ mới nhớ ra? Không phải nói bậy chứ… Cậu chậm chạp như vậy, khó trách tìm không thấy bạn gái!

Đại Trương Vĩ cũng cười, lặp lại động tác chào bắn điện năm ngoái của Tiêu Chiến, trêu chọc:

- Tôi còn nhớ cái động tác này của cậu nữa đó! Nào, xem, cậu nói gì nhỉ, à, trong nhóm, cậu đóng vai trò là máy phát điện! Ha ha ha…

- Không phải… là lúc đó còn trẻ….chưa hiểu chuyện.

Tiêu Chiến đỏ mặt vội xua tay, nhớ lại lúc đó, thật là quá mức ngại ngùng. Sớm biết có hôm nay, lúc trước Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không nghe lời đoàn đội nói, ở trên chương trình lớn làm động tác trẻ con như vậy. Buồn cười chính là lúc ấy còn tự thấy mình rất soái, rất đẹp trai và thu hút!

Vương Nhất Bác bắt chước Đại lão sư, nhìn Tiêu Chiến trêu:

- Máy phát điện?

Tiêu Chiến nhe răng thỏ cảnh cáo, Vương Nhất Bác lúc này mới cười thu tay.

- Muốn trêu à? Tối nay tự mình ngủ đi. Đừng gọi anh!

 Tiêu Chiến ở bên tai cậu nói nhỏ.

- Chiến ca, em sai rồi! 

Trong miệng nói, tay lại không quên nhéo đùi anh một cái, Tiêu Chiến đau mà không kêu được. Ấm ức nhìn Vương Nhất Bác cười đến vui vẻ.

Tiền Phong bưng ly rượu của mình lên, nhìn Tiêu Chiến cười nói:

- Cuối cùng cũng hiểu sự tình của hai người. Chuyện của các cậu, tôi thật sự bất ngờ nhưng không có lý giải nào khác… Tóm lại, tôi là hy vọng Nhất Bác có thể hạnh phúc là được. Nhưng mà, đệ đệ bảo bối của chúng tôi, cứ như vậy bị cậu mang đi. Người làm ca ca này không phục lắm nha! Cao Thiên Hạc, cậu nói xem?

Cao Thiên Hạc cũng vội đi theo giơ lên chén rượu, bày ra bộ dáng nhất trí với Tiền Phong:

- Tuy rằng bọn anh đều hi vọng Nhất Bác hạnh phúc, chỉ là, cậu cứ vậy đòi bắt cóc em trai của bọn anh. Làm ca ca, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng đồng ý! Trừ khi…

Nói xong, Cao Thiên Hạc chỉ vào ly rượu trước mặt Tiêu Chiến. Tiền Phong cũng nhướn mày nói:

- Đúng, chính là phải nhậu tới bến một bữa. Mới cho cậu mang người đi!

Tiêu Chiến vội đứng lên, cầm lấy trong tay chén rượu, cười nói:

- Tửu lượng của em thật sự không tốt. Không tiện uống. Chỉ xin phép nhấp môi, có được không ạ?

Nói liền đem trong tay chén đưa lên môi, còn chưa dính môi đã bị Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy.

- Nhất Bác! Rượu chào không thể uống thay nha! – Cao Thiên Hạc cười nói.

- Đúng vậy! Cái này là rượu các anh mời, xem như nhận người nhà. Sao có thể uống thay?

Nghe rộn ràng, Đại Trương Vĩ cùng Uông Hàm cũng thêm lời vào ủng hộ:

- Bọn anh 4 người. Mỗi người mời Tiêu Chiến ít nhất một ly! Không uống xong thì không cho nhận người nhà nhé?

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, dùng ánh mắt ý bảo Vương Nhất Bác, làm sao bây giờ?

Vương Nhất Bác mắt trợn trắng, bất đắc dĩ phân bua:

- Các vị ca ca, các vị lão sư, Chiến ca thật sự không thể uống rượu, một ly cũng say…

Vương Nhất Bác cầm lấy ly trong tay Tiêu Chiến, uống một ngụm lớn sau lại tiếp tục nói:

- Hơn nữa rượu phẩm của anh ấy phi thường không tốt, các vị, các ca ca bỏ qua cho anh ấy đi. Em thật sự không muốn khuya như vậy còn phải vác anh ấy về đâu… Em thay Tiêu Chiến uống. Bao nhiêu cũng uống, tuyệt không hai lời. 

Tiêu Chiến trộm lôi kéo cậu, nhỏ giọng hỏi:

- Em uống nổi nhiều không đấy?

Vương Nhất Bác, đưa mắt ra hiệu bảo anh yên tâm, nhỏ giọng trả lời:

- Không có việc gì, chỉ cần không phải rượu trắng ủ, em tuyệt đối không say.

- Như vậy sao được……- Đại Trương Vĩ ồn ào- Ít nhất một đổi hai, một ly đổi hai ly, chúng ta bốn huynh đệ, còn không tính hai chị dâu của các cậu, cứ uống tám ly rồi nói chuyện!

Lưu Nghinh cho đánh vào vai Đại Trương Vĩ một cái, cười nói:

- Tám ly?  Anh có tính cho bọn nhỏ sống không? Bụng còn chưa ăn gì nhiều, sẽ đau dạ dày, giảm phân nửa, chỉ bốn ly, thế nào?

- Đúng đúng đúng, mấy người toàn là anh lớn, như thế nào không biết xấu hổ mà chèn ép hai đứa nhỏ? Bốn ly, liền bốn ly!

Chị dâu Dương cũng vội giúp đỡ nói.

Hai người nhìn nhau cười, gật gật đầu, Tiêu Chiến nói:

- Vậy chúng ta một người hai ly, anh giúp em chia sẻ một chút, anh bảo đảm, uống xong này hai ly tuyệt đối không uống nữa.

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, lúc này mới gật đầu nói:

- Vậy chỉ hai ly thôi. Nhớ không?

Tiêu Chiến vội gật đầu. Cử chỉ này lại chọc đến chung quanh một lượt ồn ã:

- Nhất Bác! Cậu như vậy không được nha! Trước kia anh không nghĩ cậu lại có tiềm chất quản người yêu như vậy đâu nha!

- Phải phải! Quản nghiêm quá, nhỡ ngày nào đó Tiêu Chiến bức bối chịu không nổi, cùng người khác chạy thì sao? Lúc đó cậu làm sao bây giờ?  

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cười cười, hai người từng người đổ một chén rượu, nhất nhất cùng mọi người chạm cốc rồi uống. Sau đó đến ly thứ hai lại chạm cốc lẫn nhau.

Mọi người cười ồ, vui vẻ, cũng định tự rót rượu chúc nhau, thì Tiểu Mộc Mộc đột nhiên lên tiếng:

- Chiến ca ca cùng Bác ca ca hôm nay kết hôn ạ?

Cô bé quay đầu đối với mẹ nghi hoặc hỏi:

- Lần trước Biểu ca ca cùng Biểu tẩu tẩu kết hôn chính là như vậy cùng mọi người mời rượu, sau đó cùng mời nhau?

Mọi người nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười vang. Cái gọi là “đồng ngôn vô kỵ”(1) lại khiến Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác mặt đỏ như gấc.

- Hàm ca, không hổ là con gái của đại MC đài Hồ Nam. Ha ha, sau này chắc chắn có thể nối nghiệp anh rồi!

Tiền Phong giơ ngón tay cái cười nói.

Uông Hàm ha ha cười, đem con gái bảo bối ôm ở trong tay, đắc ý nói:

- Cái đó đương nhiên. Mồm miệng của con gái tôi không coi thường được đâu!

Tiểu Mộc Mộc cũng không biết mọi người đang cười cái gì, chỉ cảm thấy có nhiều người vui vẻ nhìn mình, chừng như đang khen ngợi, liền ưỡn ngực đắc ý, so cùng Uông Hàm quả thực giống nhau như đúc.

Rượu uống quá ba lượt, mọi người nói nói cười cười ngồi xuống dùng bữa tiếp tục, Vương Nhất Bác lại muốn ăn cá hầm ớt, nhưng bị Tiêu Chiến ngăn trở.

- Em ăn ít thôi, ăn nhiều đau bụng không nói, ngoài miệng còn đang bị trầy, có thể nhiễm trùng.

Vương Nhất Bác vươn đi tay lại thu tay trở về, trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:

- Còn không phải tại anh… Lần nào cũng dùng răng thỏ gặm em trầy da môi.

- Được được. Anh xin lỗi. Trở về cho em gặm trầy anh, được không?

 --------------------
(1) Đồng ngôn vô kỵ: có nghĩa là trẻ con nói chuyện thì không biết kiêng kỵ, nghĩ gì thấy gì đều sẽ nói đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net