Khói Thuốc và Hình Xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Fic đề cập đến căn bệnh stars tears. Tương tự như Hanahaki, căn bệnh ho ra hoa. Stars tears cũng xuất phát từ tình cảm đơn phương, người bệnh sẽ khóc ra những ngôi sao, và khi sao rơi xuống sẽ phát ra âm thanh đinh đang như thủy tinh.

……………………………………………..

-Start-

Ngày đông ảm đạm, tuyết phủ trắng trời. Gã vắt chân ngồi trước cửa tiệm ộp ẹp, rít một hơi thuốc rồi bâng quơ nhìn làn khói mờ đục tan ra, thầm nghĩ, hôm nay chắc lại là một ngày ế ẩm. Trong cái tiết trời u ám thế này có mấy ai tha thiết chuyện ra đường, họa hoằn chăng là vài con người phải oằn mình kiếm cơm ngoài xã hội mới chấp nhận đội tuyết, chìm trong giá lạnh.

Mà những số phận ấy làm gì có thời gian để bận tâm đến việc xăm mình.

Ừ thì ế, Nghiêm Hạo Tường chả mấy bận tâm. Chuyện làm ăn ấy mà, năm khi mười họa biết đâu chừng. Có lúc bận không ngơi tay, có khi rảnh đến chán phèo. Kệ vậy, qua cái mùa giá rét khó chịu này, căn tiệm bé tẹo sẽ lại vào mùa, đông nườm nượp khách. Với tay nghề đã có chút tiếng tăm trong giới, gã chẳng phải lo sợ gì.

Rồi Hạo Tường lại nghĩ, rảnh thế thì làm gì đây? Có phải cũng nên tìm chút việc giết thời gian. Hay là nấu một nồi lẩu, xông tiệm đuổi tà? Ừm hứm, ý tưởng không tồi xẹt qua trong đầu mang theo hương sa tế thơm lừng khiến cho gã trở nên hào hứng, tâm tình ảm đạm như sương giá cũng trở nên bừng sáng. Ăn lẩu trong cái thời tiết lạnh buốt căm căm này thì còn gì hay ho hơn nữa.

Nghĩ là làm, gã rít nốt điếu thuốc chỉ còn một đoạn ngắn ngủn rồi quẳng xuống đất, dùng chân di di dập đi đóm lửa le lói trước khi quay người vào trong, bắt đầu suy tính nên nấu món gì. Ừm...để xem nào, lẩu sa tế chắc sẽ là tuyệt phẩm.

Nhưng có lẽ trời chẳng chiều ý người, hoặc là Chúa muốn gã phải giàu. Khi chỉ vừa ngồi xuống bên nồi nước nghi ngút khói đã mất tận một giờ loay hoay chuẩn bị, thình lình chuông cửa lại reo, kéo theo là tiếng kẹt kẹt của khung nhôm rít trên cái ngạch gỉ sét. Nghiêm Hạo Tường buông đũa, chẹp chẹp miệng nghĩ chắc là xuân sang khách đông lại, phải kiếm tiền để cho cánh cửa già cỗi kia về miền cực lạc.

Rồi khi đang ngao ngán suy tư về sự già khú đáng thương của căn tiệm mình, đôi mắt gã va vào một người con trai mảnh khảnh đang nép trong khoảng không nhỏ tí được mở ra ngoài cửa. Ồ, trông cũng không tồi. Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nghiêm Hạo Tường khi nhìn thấy vị khách mùa đông của mình. Đừng cho là hắn biến thái, này gọi là thói quen cũng là đạo đức nghề nghiệp. Đánh giá ngoại hình và phẩm chất của khách hàng là cách nhanh nhất để thợ tư vấn hình xăm phù hợp, trong trường hợp được hỏi. Người trước mặt, để xem nào…Một hình chuông gió hoa lan sẽ vô cùng hợp lý.

Đúng vậy.

Trong lúc Nghiêm Hạo Tường còn đang tấm tắc với nhận định riêng, cậu trai ngoài kia trông có vẻ rất rụt rè. Hướng đôi mắt to tròn e dè nhìn gã hệt như một chú thỏ non lỡ đi lạc đến cửa hang của sói, vào không được mà sợ rằng quay đầu chạy đi sẽ ngay lập tức bị con sói gian manh tóm lại, tiến thoái lưỡng nan. Gã đương nhiên nhận ra điều ấy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao. Nghiêm Hạo Tường cũng không lấy làm lạ, đây chả phải lần đầu gã bắt gặp bộ dáng thỏ non như thế. Vì vậy chỉ bình thản cất giọng.

“Vào đi, đến xăm mình?”

“Đúng vậy”

“Vậy thì vào đi”

Đừng có bảo gã không hiếu khách, các người mong chờ gì ở một thợ xăm. Sẽ đứng ở cửa chấp hai tay và cúi người hô to: “Xin chào quý khách, rất hân hạnh được phục vụ” sao? Đừng ảo tưởng nữa. Gã như vậy đã là quá nồng nhiệt rồi. Cậu trai nọ vẫn còn khá e dè, nhưng nghe hai chữ “vào đi” đầy “nhiệt tình” kia cuối cùng cũng chậm rì rì nhích lên từng bước. Khi đã đứng đối diện nhau; à không, chính xác là người đứng, kẻ vẫn ngồi (bên nồi lẩu), Nghiêm Hạo Tường lại lạnh nhạt hỏi.

“Muốn xăm gì? Xăm ở đâu?”

“Hoa lan chuông ở cổ tay phải”

“Hoa lan chuông? Chuông hình hoa lan hợp hơn đấy”

“Sao?”

“Không có gì, chỉ là chút gợi ý. Dù sao thì tôi đây tôn trọng ý kiến khách hàng, đã có màu chọn trước chưa?”

“Trắng chủ đạo, pha chút xanh”

“Được thôi, vậy ngồi đi, chúng ta bắt đầu”

Thấy vị khách kia mãi sớ rớ không biết nên làm gì, Nghiêm Hạo Tương dùng khăn giấy quẹt qua môi, lau vết dầu mỡ còn vương lại trong khi giơ một ngón tay chỉ sang chiếc ghế trong góc, ý bảo cậu ngồi vào. Sau đó tự mình đứng lên chuẩn bị dụng cụ. Lúc quay lại, lần nữa trông thấy bộ dạng thỏ con rơi vào hang sói, đôi mắt tròn trong veo không ngừng sợ sệt nhìn quanh quất, trông vô cùng đáng thương, Nghiêm Hạo Tường bỗng thấy mình như một kẻ chuẩn bị làm chuyện bắt nạt trẻ con, liền thở dài ngao ngán.

Con nít bao tuổi đã học đòi xăm mình? Lát nữa đừng có đau quá khóc lóc rồi bắt gã phải dỗ. Trong từ điển của Nghiêm Hạo Tường chẳng tồn tại hai từ “dỗ dành” đâu.

.

Thế nhưng trái với sự lo lắng của gã, cậu trai thỏ non này lại rất mạnh mẽ, khi đầu kim đâm vào da thịt, dù cho đau đến tái mặt cũng tuyệt đối không nhăn mày. Lúc cậu kéo cao áo để lộ phần cổ tay trắng ngần nhỏ nhắn, Nghiêm Hạo Tường còn thoáng ngẩn ngơ, gã đã nhìn qua vô số da thịt, đây lại là lần đầu trông thấy một cổ tay xinh đẹp thế này. Nhìn kim xăm đi vào làm cho nơi ấy đỏ lên, bất giác gã hơi xót xa. Đời mà, ai chẳng liêu xiêu trước cái đẹp, ai chẳng xót lòng khi thấy một tạo vật đẹp đẽ bị tổn thương.

Đó là bản năng của giống loài có tư duy tình cảm.

Ừ chắc là vậy đấy. Nghiêm Hạo Tương vừa cặm cụi với tác phẩm đã hoàn thành quá nửa của mình vừa băn khoăn nghĩ ngợi. Sự im lặng bao trùm không gian ọp ẹp, bùng lên cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt. Trong lúc gã còn đang suy nghĩ xem có nên nói gì đó để đánh loãng sự đặc quánh này không thì người kia đã lên tiếng trước, âm giọng vốn trong trở nên run run vì đau.

“Tôi đến thế này không quấy rầy anh đang ăn chứ?”

“Không sao”

Gã thầm nói trong lòng, quấy rầy là có rồi đó, nhưng cậu đến xăm chả nhẽ tôi không nhận. Tôi cũng chẳng ngu ngốc đến độ đi chê tiền. Nghiêm Hạo Tương vẫn đang cắm cúi tập trung chuyên môn bỗng hơi ngước mắt nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn tai tái của người kia, rồi lại quay về với chiếc cổ tay tinh xảo, cất giọng hỏi.

“Lần đầu đi xăm?”

“Vâng”

“Da cổ tay tuy không quá mỏng nhưng lần đầu xăm cũng sẽ khá đau. Ráng chịu một chút”

“Không sao, tôi chịu được”

“Giỏi đấy”

“Sao?”

“Tôi nói là còn nhỏ đã chịu đau được như thế là giỏi đấy”

Nghiêm Hạo Tường vẫn cúi đầu chăm chú, vừa đi kim vừa cất lời khen. Gã cũng chẳng phải qua loa, là thật lòng khen ngợi. Không ít trẻ nhỏ học đòi xăm trổ khi đến chỗ gã đã bật khóc ngay từ những mũi kim đầu tiên. Giỏi chịu đau lại không than vãn như vầy là khá giỏi đấy chứ. Vậy mà ngay khi lời vừa dứt đã nghe giọng cười khẽ vang lên bên tai, khiến cho gã không khỏi ngước nhìn lên.

Rơi vào mắt là đôi môi cong cong như vầng trăng mùa hạ, dịu ngọt lại trong trẻo vô cùng, cậu trai kia bật cười nhỏ rồi nhìn gã. Ánh sáng trong mắt bừng lên lấp lánh.

“Tôi không còn nhỏ nữa”

“Ồ, nếu vậy thì cho tôi xin lỗi”

Trái tim trong lồng ngực Nghiêm Hạo Tường đập thùng thùng, mất kiểm soát. Gã ngẩn người nhìn vầng trăng khuyết cong cong, bất chợt cảm thấy cả căn tiệm ngột ngạt này như có gió thu thổi qua lồng lộng. Rồi khi chạm lên đôi đồng tử nâu đen, gã mới chợt bừng tỉnh, cúi đầu tiếp tục công việc của mình, dùng giọng nói bình thản có phần cộc cằn che đi sự bối rối đang lấp đầy trí não.

Gặp ma rồi, Nghiêm Hạo Tường thầm tự nói. Hôm nay chắc là bị ám quẻ gì đó mình mới trở nên quái lạ thế này.

Không gian lại lặng phắt như tờ. Người kia không lên tiếng, gã cũng chẳng hỏi han (hay nói đúng hơn là quá rối bời với sự kỳ quái của chính mình để mà lên tiếng). Mạnh ai nấy tập trung vào công việc và khoảng không riêng. Cứ thế hình xăm hoa lan chuông màu trắng điểm xanh trên cổ tay tinh xảo dần hoàn thiện. Nghiêm Hạo Tường chăm chú đi những đường kim cuối cùng lên làn da mỏng, đến khi đóa hoa vừa dịu dàng vừa trong trẻo hiện ra hoàn chỉnh, liền hài lòng ngắm nghía đôi chút trước khi thu dọn dụng cụ.

Cậu trai kia vẫn im lặng sau khi hoàn tất việc xăm mình, cứ thế cúi mặt nhìn đóa hoa e ấp hé cánh trên cổ tay của mình, tóc mái lơ thơ phủ xuống che đi đôi mắt không biết đang nghĩ ngợi điều chi. Phải đến khi Nghiêm Hạo Tường lên tiếng gọi mới hơi giật mình ngẩng đầu lên, tỏ ra bối rối hỏi lại.

“Anh…gọi tôi?”

Nghiêm Hạo Tường ngao ngán thầm bảo, người này bị làm sao vậy, cả căn tiệm chỉ có hai người không gọi cậu chả nhẽ tôi tự gọi mình. Gã nhíu mày liếc qua cổ tay vừa xăm xong, rồi lại nhìn xuống tờ hóa đơn trong tay.

“Tên của cậu là gì? Để tôi viết hóa đơn cho”

“Hạ Tuấn Lâm”

Tên đẹp đấy, trí não Nghiêm Hạo Tường thoáng lướt qua một câu khiến cho gã muốn ngay lập tức tự đánh vào đầu mình. Sau đó lại cắm cúi viết xuống ba chữ “Hạ Tuấn Lâm” thật thẳng thớm trên trang giấy trước khi xé ra đưa cho người nọ.

“Trong đây có ghi rõ những điều cần chú ý sau khi xăm. Cậu về nhà đọc kỹ và làm theo là được. Nếu thắc mắc gì có thể gọi cho tôi theo số điện thoại bên dưới”

Gã là một người làm việc có tâm, dù không mấy dịu dàng ân cần với khách hàng nhưng những gì cần lưu ý đều sẽ kèm theo đầy đủ. Dịch vụ hậu mãi có thể xem là bậc nhất trong cái nghề xăm này rồi, gã tự tin là vậy. Hạ Tuấn Lâm kéo áo xuống che đi hình xăm còn mới, động tác vô cùng cẩn thận, rồi lại đưa tay ra nhận lấy hóa đơn, tiến hành thanh toán.

Mọi thủ tục diễn ra trong im lặng. Sau khi nhận lại tiền thối từ Nghiêm Hạo Tường và chuẩn bị rời đi, vị khách mùa đông vừa ra tới cửa bỗng dừng lại, đứng trong khoảng không bé tí giữa khung nhôm và thành cửa, hệt như lúc vừa đến, hơi xoay đầu. Tuyết bên ngoài rơi xuống không ngừng, mang hơi lạnh lẫn vào âm thanh trong ngần như tiếng chuông ngân.

“Cảm ơn anh. À, tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, không còn nhỏ nữa đâu”

Sau đó, bóng lưng gầy mảnh cứ thế chìm trong gió tuyết, để lại một gã ngồi trong căn tiệm của mình ngẩn ngơ, tự hỏi tiểu linh đang mùa đông liệu có còn đến khi mùa mới sang thì?

Lần đầu tiên trong đời, gã bỗng có cảm giác tiếc nuối và trông mong nhiều đến vậy.

.

Cậu thế mà thật sự lại đến. Lần thứ hai Hạ Tuấn Lâm ghé qua là một chiều muộn cuối xuân, không còn gió và tuyết.

Khi dáng người cao gầy xuất hiện bên cánh cửa sắt mới cóng, Nghiêm Hạo Tường đang khá bận rộn với vị khách hàng cuối cùng trong ngày, trước khi chuẩn bị đóng cửa. Trùng hợp là hôm ấy gã lại định ăn lẩu, sau khi kết thúc một ngày chẳng có chút ngơi tay. Gã đã nói gì nào, chỉ cần xuân đến tiệm sẽ lại đông nghịt. Xuân và thu là thời điểm thích hợp nhất để xăm mình, đây cũng là lúc những khách hàng quen lẫn lạ nườm nượp tìm đến. Đôi khi gã còn bận đến độ chẳng có thời gian để ăn tạm bữa cơm nữa là.

Hạ Tuấn Lâm nép bên khung cửa, dáng vẻ có phần đỡ rụt rè hơn so với lần đầu. Chẳng biết cậu đã lẳng lặng đứng đó từ bao giờ, chỉ biết lúc ánh mắt Nghiêm Hạo Tường chạm đến, Tuấn Lâm liền nở nụ cười.

Và trống ngực gã lại đập nhanh dồn dập.

Nụ cười kia vẫn đẹp như lần đầu gặp gỡ, khiến cho một kẻ cộc cằn cũng hóa ngẩn ngơ. Đến khi thần trí tỉnh ra và tự cảm thấy nếu mình cứ nhìn như vậy, chưa cần biết Hạ Tuấn Lâm đến đây với mục đích gì nhất định sẽ bị dọa cho chạy đi mất, gã mới cố làm ra vẻ bình thản thu lại ánh nhìn, dùng giọng mà bản thân cho là bất cần nhất để lên tiếng.

“Xăm hình à? Vào đi. Đợi tôi một chút”

“Ủa anh Nghiêm. Không phải lúc nãy vừa bảo tối nay nhất định phải ăn lẩu, không nhận thêm khách nữa sao?”

Vị khách với con rồng lửa đã sắp hoàn thành trên lưng liền ngóc đầu dậy hỏi. Gã giật mình thầm nghĩ câu này sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều mà đi luôn đấy chứ. Quả nhiên, còn chưa kịp đính chính đã nghe Hạ Tuấn Lâm hỏi.

“Sắp đóng cửa rồi sao? Vậy để hôm khác tôi lại đến”

“Không, chưa có đóng”

Nghiêm Hạo Tường lên tiếng, âm thanh vì vội vàng vô thức to hơn, có phần hung dữ, khiến cho người vừa định quay đi đã giật mình khựng lại. Gã nhận ra điều đó, ngay lập tức hạ giọng, cố điều chỉnh lại trạng thái lời nói của mình.

“Vẫn chưa đóng cửa đâu. Cậu xăm thì vào đợi một chút”

“Ủa? Lúc nãy anh nói…”

“Tôi nghĩ lại thấy ngán lẩu rồi”

Vị khách quen còn đang định nói gì đó đã bị gã cắt lời. Được rồi, đừng dọa cho thỏ con lâu lắm mới gặp đã vội chạy đi như thế chứ.

Hạ Tuấn Lâm vẫn hơi lựng khựng ở cửa đôi chút, sau vài phút mới chậm rãi bước vào trong tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Cậu im lặng, cứ thế chờ đợi Nghiêm Hạo Tường xăm xong cho vị khách hiện tại của mình, chẳng lên tiếng quấy rầy cũng không gây ra bất kỳ âm thanh nào, dịu ngoan hệt như một chú thỏ bông. Thấy gã đã hoàn tất và đến lượt mình, cậu mới chậm rãi đứng lên ngồi vào vị trí ngày đầu đến đây gã đã chỉ cho, vẫn như thế mà im lặng chờ.

Nghiêm Hạo Tường bên này thay bộ dụng cụ mới, vừa thực hiện thao tác sát trùng vừa hạ giọng hỏi.

“Lần này muốn xăm gì?”

“Anh thấy hình nào phù hợp thì cứ xăm đi”

“Ồ, thế cậu muốn xăm ở đâu?”

“Ở sau gáy”

“Vậy…một chiếc chuông gió hình hoa lan nhé”

“Được”

Chuông gió hình hoa lan là hình xăm đã hiện ra ngay trong đầu của gã khi cậu vừa tìm đến tiệm. Sau khi nghe được giọng nói và nhìn thấy cậu cười, Nghiêm Hạo Tường càng khẳng định chuông gió là thứ hình sinh ra dành riêng cho người này.

Trong trẻo hệt như tiếng đinh đang thanh thúy.

Trái ngược với bề ngoài như thỏ non, Hạ Tuấn Lâm lại có vẻ rất quyết đoán, từ chiếc hình xăm đầu tiên cho đến lần này, cậu dứt khoát gật đầu đồng ý, không một động tác thừa cũng không hề nghĩ ngợi. Cứ như vậy xoay người để lộ phần gáy để Nghiêm Hạo Tường bắt đầu vẽ hình lên.

Quá trình xăm không có gì thay đổi, sau khi vẽ phác thảo sẽ bắt đầu đi kim. Và người kia vẫn chẳng một tiếng than dù đau đến tái mặt. Nghiêm Hạo Tường lẳng lặng đưa tay kéo đến một hộp khăn giấy mới, dúi vào tay Hạ Tuấn Lâm rồi lại tiếp tục công việc của mình. Tuấn Lâm bên này đột nhiên nhận được hộp giấy, có chút ngẩn người rồi bỗng nở nụ cười.

“Cảm ơn anh”

“Trách nhiệm với khách hàng thôi”

“Lần này tôi lại quấy rầy dự định ăn lẩu của anh rồi”

Nghĩ lại, đúng là như thế. Nghiêm Hạo Tường thầm hồi tưởng trong đầu, mỗi lần có dự định ăn lẩu là cậu lại ghé qua. Gã bỗng cảm thấy “ăn lẩu” giống như một câu thần chú triệu hồi tiểu tinh linh vậy. Nếu thật sự là thế lần sau có lẽ gã sẽ lại thử. Đó tất nhiên chỉ là ý nghĩ trong đầu, ngoài mặt lại chỉ lắc lắc đầu tỏ vẻ không sao.

“Không, tôi cũng ngán lẩu rồi”

“Ừm…”

Lại im lặng. Hạ Tuấn Lâm có vẻ khá kiệm lời, lần nào ghé qua cậu đều hay im lặng như vậy. Mà Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng phải người hoạt giao, nếu không cần thiết gã rất lười bắt chuyện, chỉ chuyên chú tập trung công việc của mình. Nhưng lần này sự lặng thinh lại làm gã cứ bứt rứt không yên, cố tìm chủ đề nào đó để tiếp tục.

“Cậu hai mươi bảy tuổi sao?”

“Đúng vậy”

“Chúng ta bằng tuổi”

“Tôi biết”

“Cậu biết?”

Nghiêm Hạo Tường ngạc nhiên, gã còn chưa báo tuổi bao giờ sao Hạ Tuấn Lâm lại biết?

“Tôi…tôi tìm chỗ xăm hình, từng hỏi qua mấy người quen. Có nghe họ giới thiệu về anh”

“À. Lần trước là lần đầu xăm phải không? Sao lại muốn đi xăm thế?”

“Muốn xăm kỷ niệm lần đầu gặp người tôi thương”

“Ồ…”

Ngọn lửa trong lòng Nghiêm Hạo Tường còn chưa kịp nhóm đã bị tạt cho gáo nước tắt lịm. Ra là ai đó đã có người thương, còn vì người ta mà đi xăm hình, uổng cho mình mấy bận tâm tư. Ầy, đúng là cái số gã đã bị trời định độc thân suốt kiếp. Không sao, còn chưa vương vấn nhiều, buông ra nhanh đỡ đau khổ. Chúa vẫn còn thương tình cho tấm thân đã nghèo còn ế ẩm này của gã.

Nhưng dù thế nào Hạ Tuấn Lâm vẫn để lại cho gã một cảm tình rất tốt, không tiến xa được thì thử kết bạn xem sao. Nghĩ thế gã lại hỏi.

“Vậy còn lần này?”

“Vì…chỉ là muốn xăm thôi. Tại anh xăm rất đẹp”

“Cảm ơn. Nếu sau này muốn cứ ghé qua, tôi đây tư vấn hình xăm cho cậu”

“Nhất định rồi”

“Hình hoa lan kia một thời gian có thể sẽ phai màu, cậu cần thì đến đây tôi dặm lại cho. Không lấy tiền.”

“Vâng”

“…”

Im lặng lần nữa, câu chuyện của những kẻ kiệm lời đúng là không bao giờ mặn mòi được cho cam. Gã thở dài tự nhủ, cũng bất lực với chính mình. Bỗng người kia lại đột nhiên lên tiếng.

“Anh…hút thuốc sao?”

“Ừm. Cậu khó chịu?”

“Cũng không hẳn. Chỉ là tôi nghe mùi nên hỏi thế thôi. Mũi tôi khá nhạy cảm với mùi hương”

“Nếu khó chịu thì để tôi mở cửa ra cho thoáng khí nhé”

“Không, tôi cũng không quá kị mùi thuốc. Chỉ là hút nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe đâu”

“Tôi biết. Lúc nào chán chán hay thấy mệt thì làm vài điếu cho tỉnh táo thôi”

Quái lạ, gã tự hỏi mình, đây là điều mà những người mới gặp có hai lần sẽ nói với nhau sao. Gã chẳng mấy giao tiếp cùng một người trông có vẻ hiền lành như vậy, cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Cả gã và cả cậu, đều lạ quá. Mà thôi không sao, Nghiêm Hạo Tường lại nghĩ, có chuyện để nói là tốt lắm rồi.

“Vâng, nếu được vẫn nên hạn chế sẽ tốt hơn”

“Tôi biết. Cảm ơn cậu đã quan tâm. Đây xong rồi. Để tôi chụp lại cho cậu xem. Nào nhìn thử”

“A… đẹp thật. Có một người từng nói tôi cười lên nhìn giống hoa lan chuông. Hiện tại đã có hai hình xăm hoa lan trên người rồi”

“Ừm…”

Khi Hạ Tuấn Lâm nhắc đến người thương, ánh sáng trong mắt cũng trở nên sóng sánh dịu dàng như nắng thu. Nghiêm Hạo Tường vừa nhìn đã cảm thấy lòng mình rung lên xen lẫn nhói buốt. Sự dịu dàng trong trẻo ấy vậy mà đã thuộc về một người xa lạ mất rồi.

“Anh xăm đẹp thật đó”

“Cảm ơn. Sau này muốn xăm nữa cứ ghé qua chỗ tôi”

Lúc Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị rời khỏi đã nhận được lời mời đầy hiếu khách như thế. Đó là lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường nhiệt tình với một vị khách mới đến vậy. Giới chuyên xăm hình hầu như chẳng cần mấy lời đon đả, chỉ không quát nạt nhau là đã xem như phục vụ tốt lắm rồi. Nhưng với người này, nghe cậu khen gã lại thấy vui vui, cũng vì thế mà nở nụ cười mời ghé lại.

Khi ấy, Hạ Tuấn Lâm đã cười, vẫn là nụ cười tựa đóa lan chuông hé cánh mà gã từng xăm cho. Đứng trong ánh nắng len lỏi qua khe cửa lan vào trong tiệm, hệt như được dát lên một lớp kim tuyết lấp lánh, cậu khe khẽ gật đầu thay cho lời ưng thuận.

Đó là lần thứ hai trong đời, Nghiêm Hạo Tường nếm qua mùi vị trông mong. À hóa ra, nó mang mùi của nắng.

.

Những ngày sau đó, Hạ Tuấn Lâm đến thật, một tháng cậu lại ghé qua một lần. Có khi đưa ra hình mình muốn xăm, có khi để cho Nghiêm Hạo Tường chọn giúp. Cứ thế sáu tháng trôi, trên người Tuấn Lâm có thêm sáu hình xăm nho nhỏ, rải rác ở cổ tay trái, dưới vành tai, hai cổ chân, trên lưng và eo của mình. Và cũng cứ thế, cậu trở thành vị khách hàng thân thiết ở căn tiệm ộp ẹp của gã. Bọn họ từ xa lạ thành quen sơ rồi thân thuộc từ khi nào chẳng biết.

Có đôi khi Nghiêm Hạo Tường đùa rằng, nhờ gã xăm đẹp mà cậu gia nhập giới xăm hình luôn rồi. Có phải Hạ Tuấn Lâm nên boa thêm cho gã hay không? Những khi đó, người kia chỉ bật cười. Vẫn là tiếng cười như chuông gió đinh đang, và gã lại thấy tim mình đập nhanh hơn thường lệ.

Những buổi xăm mình đó, họ trò chuyện nhiều hơn, hiểu hơn về đối phương và Nghiêm Hạo Tường nhận ra mình càng thích thú với người nọ. Gã biết được Hạ Tuấn Lâm đang là một họa sĩ truyện tranh, cậu thích nghệ thuật, cũng thích xăm hình từ lâu lắm, chỉ là đến tận hai mươi bảy tuổi mới đủ can đảm để tìm đến hắn, à không, là tìm đến với hình xăm. Hình hoa lan chuông kia bởi người mà cậu đã đặt ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi bảo rằng cậu cười đẹp như đóa hoa e ấp ấy, nên mới vì người nọ mà xăm lên, chọn cổ tay phải là vì Hạ Tuấn Lâm từng nghe được rằng, mạch đập ở nơi ấy kết nối trực tiếp với trái tim.

Gã còn biết cậu thích ăn lẩu, cũng khá thích ăn cay, không ưa đồ chua và ghét lạnh. Khi rảnh rỗi cậu sẽ nghe nhạc, là thể loại rock and roll mà gã cũng thích. Bọn họ còn từng hẹn nhau sẽ cùng đến xem buổi hòa nhạc của ca sĩ mà cả hai cùng hâm mộ, ngay khi anh ấy mở show.

Càng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net