Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở hàng ghế khán giả, lúc Đinh Trình Hâm lướt điện thoại, vừa làm mới lại trang chủ thì một video nhảy ra, trong video người trước người sau hỗn loạn, Mã Gia Kỳ chỉ vào màn hình : "Sao trông giống phòng nghỉ sau sân khấu thế nhỉ ?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt Hạ Tuấn Lâm liền  xuất hiện, nhưng chỉ vài giây rồi ống kính lại chao đảo, chĩa vào một hướng khác.

"Lúc nãy Tiểu Hạ còn suýt rơi khỏi sân khấu, có khi nào có chuyện gì xảy ra rồi không ?" Đinh Trình Hâm nhíu mày, vội vàng đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi, Mã Gia Kỳ cũng nhanh chân đuổi theo sau.

Hai người vì bận tiếp chuyện với đối tác làm ăn để chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, không thể đến hỏi thăm trực tiếp tình hình của Hạ Tuấn Lâm nên đã nhắn tin cho cậu, nhưng chờ mãi cũng chưa nhận được hồi âm.

Khi Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đến nơi thì Tưởng Bân đang xông tới muốn tấn công Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm túm cánh tay Tiểu Nhiễm đang chắn trước mặt mình kéo ra sau, may mà Mã Gia Kỳ tiếp tay kịp, không để Hạ Tuấn Lâm ăn phải cú đấm của Tưởng Bân, còn Đinh Trình Hâm đã chạy đi gọi bảo vệ.

Một lúc sau Tưởng Bân bị hai bảo vệ kẹp hai bên nách, cơ thể không cử động được nhưng mồm vẫn hoạt động liên tục, chửi Hạ Tuấn Lâm không tiếc lời, tình trạng hiện giờ của cậu ta trông không khác gì một con chó điên chỉ chực chờ đứt xích là xổ ra cắn người.

Một giải thường lớn như vậy đâu thể để Tưởng Bân làm càn được, cậu ta nhanh chóng bị bảo vệ cưỡng chế lôi đi, ngay sau đó một loạt video khác tiếp tục được đăng tải lên mạng.

Người hâm mộ, người ghét, người qua đường của cả Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường và Tưởng Bân đều tràn vào hoặc là để lại lời bình vô thưởng vô phạt, hoặc là lời bênh vực thần tượng, hoặc là cãi nhau.

"Èo ôi, cậu ấm nhà mấy người trong trắng nhất, 26 tuổi rồi mà cứ làm như bông tuyết trắng."

"Ờ đấy, công ti có nhiều nhân tài thế không tự tay nâng đỡ, đi nâng đỡ một người có năng lực chỉ gọi là tàm tạm."

"Bạn bè giúp đỡ nhau không được chắc ?"

"Bạn bè ? Ôi buồn cười vậy ạ ? Cậu này học hết năm nhất là bỏ học rồi, mãi đến năm ngoái mới gặp lại, chắc gì đã nhớ nhau là ai."

"Đúng, nghe nói gia đình cậu này vỡ nợ, bố mất, mẹ đi bước nữa bỏ rơi cậu ta mà, chắc túng quá nên tìm người vung tiền cho."

"Tôi là người qua đường, mấy vấn đề kia tạm thời không bàn đến, nhưng việc mà mấy bạn lôi chuyện gia đình người ta ra để móc mỉa thì mấy bạn sai rồi đấy, đừng thể hiện sự thiếu giáo dục của mình như thế."

"Cậu Nghiêm cũng kì cục lắm, mấy năm trước còn nói gì mà làm người yêu âm nhạc thầm lặng, không bon chen vào giới giải trí, thế mà năm nay lại đi đóng phim tình cảm nam nam với cậu Hạ cơ."

"Này bọn điên, núp gầm giường nhà người ta hay sao mà biết ?"

"Sao không ai chửi Tưởng Bân vậy ? Chơi xấu, đánh người, xong giờ mất tiếng tăm thì quay lại trả thù. Mấy người bị sao vậy, người đáng chửi thì không chửi ?"

"Mà còn cả ban tổ chức lễ trao giải nữa, sao lại để xảy ra sơ suất như thế ? Chẳng may có chuyện gì thì có đền được không ?"

"..."

Sau khi Tưởng Bân cùng với tất cả những nhân viên nhúng tay vào vụ việc lần này bị đưa đi hết, xung quanh mới bớt nhốn nháo được một chút, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ tiến tới quan sát sắc mặt Hạ Tuấn Lâm, thấy cậu vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tuấn Lâm kéo góc áo Tiểu Nhiễm, lo lắng hỏi : "Chị có sao không ?"

Tiểu Nhiễm bình tĩnh lắc đầu : "Không sao, Tiểu Nghiêm đến rồi, chúng ta về thôi." Nói rồi quay sang nhìn Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ : "Cảm ơn hai cậu đã hỗ trợ."

Đinh Trình Hâm xua tay : "Không có gì, vậy chúng tôi quay lại vị trí đây."

Hạ Tuấn Lâm cười nói : "Cảm ơn hai anh, hôm nào em mời hai anh ăn cơm."

Mã Gia Kỳ ra dấu ok, sau đó sánh vai cùng Đinh Trình Hâm đi ra ngoài.

Tiểu Nhiễm dẫn Hạ Tuấn Lâm xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, bãi đỗ xe vắng lặng, cho đến khi đến gần xe của Nghiêm Hạo Tường mới nghe thấy tiếng người.

Hình ảnh nhỏ xíu dần dần phóng to, Hạ Tuấn Lâm trông thấy Nghiêm Hạo Tường đang túm cổ áo Tưởng Bân, ấn cậu ta lên tường mà đánh, vẻ mặt hung hăng như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta luôn vậy.

"Này, cậu làm gì vậy ?" Hạ Tuấn Lâm vội vàng chạy tới ngăn cản. "Chẳng phải bảo vệ đưa cậu ta đến đồn cảnh sát rồi sao ? Với lại, cậu đánh cậu ta vô duyên vô cớ, bị kiện ngược lại thì làm thế nào ?"

Nghiêm Hạo Tường thả tay túm cổ áo Tưởng Bân ra, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hai bảo vệ, một trong số đó ngay lập tức mở miệng : "Tưởng Bân ra tay với cậu Hạ trước, cậu Hạ vì tự vệ nên mới không may để lại thương tích trên người Tưởng Bân, hơn nữa cậu Hạ cũng bị thương."

Tưởng Bân nằm co người ôm bụng trên nền đất, mặt mũi tái nhợt, vừa đau vừa giận không nói được thành lời.

Nghiêm Hạo Tường hất cằm : "Đưa cậu ta đi."

Hạ Tuấn Lâm mím môi, không phản bác được.

Thấy Nghiêm Hạo Tường đã xong việc, Trần Hân mở cửa xe, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ngồi ghế sau, Tiểu Nhiễm ngồi ghế phó lái bên cạnh Trần Hân.

Nghiêm Hạo Tường lấy bình xịt khuẩn xịt lên tay rồi dùng giấy ướt lau lại một lượt, vừa làm vừa hỏi Hạ Tuấn Lâm : "Nhận giải thưởng đầu tiên cảm thấy thế nào ?"

Thấy cơ mặt Nghiêm Hạo Tường đã giãn ra, Hạ Tuấn Lâm cũng bớt căng thẳng hơn, cậu đáp : "Tất nhiên là vui rồi."

"Sau này sẽ còn nhiều cơ hội để vui như vậy nữa." Nghiêm Hạo Tường dịu giọng động viên.

Hạ Tuấn Lâm cười : "Ừ."

Nghiêm Hạo Tường : "Có đói không ?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu : "Có."

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thảo luận một hồi, Trần Hân nghe xong tự động hiểu ý mà lái xe đến địa điểm hai người vừa chọn.

Sau bữa khuya, Trần Hân chở hai người về nhà, tắm rửa xong xuôi, Hạ Tuấn Lâm mệt mỏi nằm trên giường lướt weibo, toàn là tin tức về vụ việc mới xảy ra của cậu, cậu xem từng bài từng bài, vừa xem vừa thở dài.

Nghiêm Hạo Tường đứng ở đầu giường, khăn bông vắt trên vai, mái tóc ướt sũng nhỏ giọt xuống sàn nhà, anh cầm khung ảnh hồi học quân sự trên mặt tủ lên, dùng điện thoại chụp một tấm.

Hạ Tuấn Lâm tò mò hỏi : "Cậu làm gì vậy ?"

"Cậu ngủ trước đi, tôi xử lí chút việc." Nghiêm Hạo Tường nói xong, đặt khung ảnh về vị trí cũ, tiện tay rút bức ảnh của Christina lót bên dưới ra, cầm đi bỏ vào túi rác.

Nghiêm Hạo Tường chậc lưỡi, biết rằng vứt ảnh của người khác đi là không tốt, nhưng dù sao bây giờ anh cũng không có cách nào liên lạc với Christina để trả lại đồ cả, nếu cứ đặt bức ảnh ở đó, Hạ Tuấn Lâm lại suốt ngày tỏ ra khó chịu với anh.

Một buổi tối mệt mỏi khiến Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm bị cơn buồn tiểu đánh thức, cậu mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh xử lí. Đến lúc quay ra đã tỉnh táo hơn đôi chút, cậu trông thấy khe cửa phòng làm việc của Nghiêm Hạo Tường có ánh sáng lọt qua, không rõ người kia đang làm gì.

Hạ Tuấn Lâm áp tai vào cửa, nhưng không hề có âm thanh nào, buồn chán, cậu đành quay về phòng tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau vừa mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường gần trong gang tấc, làm Hạ Tuấn Lâm vốn còn ngái ngủ bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

Có vẻ như Nghiêm Hạo Tường chỉ mới ngủ chưa bao lâu, hai vành mắt đen sì, lông mày thì nhíu lại. Hạ Tuấn Lâm không dám cử động mạnh, nằm im như thóc ngắm nghía gương mặt Nghiêm Hạo Tường.

Hơi thở đều đặn của Nghiêm Hạo Tường phả vào mặt khiến da Hạ Tuấn Lâm ngứa ngáy không thôi. Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Hạ Tuấn Lâm không dằn được lòng, nhích người về phía trước một chút, chạm nhẹ môi lên môi đối phương, nhẹ đến mức chỉ như chuồn chuồn đạp nước, Nghiêm Hạo Tường ngủ say căn bản không thể cảm nhận được gì.

Tình cảm là thứ gì đó khiến con người ta trở nên thật nhỏ bé, chỉ một cái đụng chạm nhẹ như vậy cũng để ta rung động cả một đời.

Hạ Tuấn Lâm cong khóe môi, vùi mặt vào trong gối nhằm che giấu sự xấu hổ đang bốc lên hừng hực như ngọn lửa.

Nghiêm Hạo Tường ngủ một mạch đến đầu giờ chiều, lúc tỉnh dậy bụng đói cồn cào, nhưng Hạ Tuấn Lâm đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho anh rồi, đánh răng rửa mặt xong thì đồ ăn cũng đã được hâm nóng.

"Chút nữa tôi cần đến công ti một chuyến, cậu có muốn đi cùng không ?" Nghiêm Hạo Tường vừa ăn vừa hỏi.

Hạ Tuấn Lâm ngẫm nghĩ, ở nhà cũng không có gì làm, thế là đồng ý.

Nghiêm Hạo Tường đi bàn giao công việc cho anh rể, Hạ Tuấn Lâm ngồi trong phòng làm việc của anh bấm điện thoại, khi đăng nhập sang tài khoản weibo phụ, bài viết của Nghiêm Hạo Tường trong nhóm theo dõi đặc biệt xuất hiện ngay đầu tiên, thời gian đăng là vào 4 giờ sáng.

Khung cảnh trong video này chính là phòng làm việc của Nghiêm Hạo Tường, bộ đồ mặc trên người cũng là đồ mà Nghiêm Hạo Tường mới thay ra, có lẽ Nghiêm Hạo Tường đã thức nguyên đêm để viết và rap bài này.

Tiêu đề video là "Rửa tai mà nghe."

"He's a king, quá xuất sắc khiến bao người phải đố kị

Mặc kệ đời, cậu ấy chẳng buồn che giấu dã tâm để rồi phải quỵ lụy

Chó dữ cản đường khiến cậu ấy càng thêm dũng khí hóa thân thành kị sĩ

Diễn một đoạn phim còn chẳng xong, chỉ biết ngồi đó mà ghen tị

Tập phim dài cả tiếng, cậu ấy chỉ diễn vài giây vẫn mê li

Con người thật nực cười mà cũng thật thần kì

Đời mình lo chưa xong, suốt ngày đi soi mói rồi so bì

Nhục mạ người khác có thể khiến bản thân sang lên hay gì ?"

Hạ Tuấn Lâm cười, cười con người Nghiêm Hạo Tường chảnh chọe, chẳng để ai vào mắt, cười bản thân bị Nghiêm Hạo Tường làm cho thần hồn điên đảo.

Nghiêm Hạo Tường cứ như vậy, khi thời hạn hợp đồng chấm dứt, Hạ Tuấn Lâm biết phải làm sao đây ?

Bài rap của Nghiêm Hạo Tường không chỉ có fans của anh chia sẻ mà còn cả fans của Hạ Tuấn Lâm, các blogger chuyên buôn chuyện, thậm chí Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn cũng chia sẻ về trang cá nhân rồi khen giai điệu bắt tai, dễ thuộc nữa.

Không chỉ vậy, ảnh thời Đại học của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cũng bị đào hết một loạt, đều là lấy từ diễn đàn trai xinh gái đẹp của trường, ngày ấy Hạ Tuấn Lâm chẳng bao giờ lượn lờ diễn đàn, nên cũng không biết ở đó có nhiều ảnh của cậu với Nghiêm Hạo Tường như vậy.

Hạ Tuấn Lâm biết, tất cả những chuyện này đều là một tay Nghiêm Hạo Tường làm, anh đang chứng minh rằng anh và Hạ Tuấn Lâm đủ thân thiết để anh có thể ra tay giúp đỡ cậu một cách vô điều kiện, cho cậu những tài nguyên tốt nhất.

Nghiêm Hạo Tường đang dùng hết mọi phương pháp để bảo vệ Hạ Tuấn Lâm.

"Đấy, tự vả chưa ? Đã nói người ta là bạn thân mà không tin."

"Người xấu thường hay nghĩ ai cũng xấu xa như mình mà."

"Hai anh ơi, đi học thì phải nhìn lên bảng chứ, sao lại cúi đầu xem điện thoại thế kia ? Hahaha !"

"Không ngờ hai người đi học hay ngồi dí vào nhau như vậy đấy."

"Ấy, quán lẩu ngày trước anh Tường với Tiểu Hạ đi ăn, tôi cũng đến mấy lần rồi, ngon lắm luôn, không biết giờ như nào rồi."

"Học quân sự cùng nhau nữa cơ à."

"Không liên quan nhưng mà tôi thấy Hiên Hiên của tôi trong ảnh quân sự."

"..."

Hạ Tuấn Lâm nắm chặt điện thoại trong tay, cảm thấy khóe mắt cay cay.

Trong cuộc đời Hạ Tuấn lâm, ngoài bố mẹ ra, chỉ có Nghiêm Hạo Tường bảo vệ cậu đến mức này. Nhưng hiện tại cậu không có bố mẹ ở bên nữa, và tương lai, Nghiêm Hạo Tường cũng sẽ bảo vệ một người khác không phải cậu.

Cảm thấy trong phòng hơi ngột ngạt, Hạ Tuấn Lâm mở cửa đi ra ngoài.

Lúc dừng chân ở cửa phòng tập thì đúng lúc Thẩm Ân Trạch và Nhậm Thế Hào cũng từ bên trong bước ra.

Thẩm Ân Trạch lên tiếng chào hỏi trước : "Anh Tiểu Hạ, anh đi đâu vậy ?"

"Tôi dạo loanh quanh thôi." Hạ Tuấn Lâm đáp.

Nhậm Thế Hào nhìn Hạ Tuấn Lâm, một lúc sau hỏi nhỏ : "Anh Tiểu Hạ, em hỏi anh chuyện này được không ?"

Lòng Hạ Tuấn Lâm mách bảo cậu phải nói không, nhưng chẳng tìm được lí do gì để từ chối, đành phải vờ thản nhiên nói : "Hỏi đi."

Nhậm Thế Hào cũng ngay mồm, hỏi thẳng : "Anh bò lên giường của sếp Nghiêm thật hả ?"

Thẩm Ân Trạch không nhịn được mà chửi nhỏ một tiếng : "Đệch !" Cậu ta cười trừ với Hạ Tuấn Lâm rồi âm thầm nhéo mông Nhậm Thế Hào.

Nhậm Thế Hào gào lên : "Sao cậu nhéo tôi !"

Lần này thì không chỉ Hạ Tuấn Lâm xấu hổ, mà đến Thẩm Ân Trạch cũng sượng đến nỗi ngón chân bấm chặt vào đế giày.

Hạ Tuấn Lâm hắng giọng, đáp : "Cả ngày chỉ biết xem báo lá cải, người ta viết gì cậu cũng tin à !"

Thật ra cậu có bò lên giường của Nghiêm Hạo Tường thật, nhưng mà là nghĩa đen, mỗi ngày hai người đều chỉ ngủ cạnh nhau một cách trong sáng thôi.

"Ừm, cũng phải ha." Nhậm Thế Hào gật gù.

Không chịu nổi nữa, Thẩm Ân Trạch đành phải chào tạm biệt Hạ Tuấn Lâm rồi kéo Nhậm Thế Hào đi.

Hạ Tuấn Lâm đứng ngơ ra tại chỗ, khóe miệng co rút, gặp Nhậm Thế Hào mấy lần, nhưng chưa bao giờ cậu ta để lại ấn tượng tốt trong lòng Hạ Tuấn Lâm cả, mà đến giờ thì cậu cũng đã hiểu đại khái tính cách của Nhậm Thế Hào rồi, bảo sao mãi công ti vẫn chưa đầu tư để đẩy cậu ta lên.

Tối hôm ấy, Fortin chia sẻ đường liên kết bài viết của hắn cho Nghiêm Hạo Tường, nói : "Cậu vào tăng tương tác cho tôi đi, bảo cả vị kia nhà cậu nữa."

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày nhấp vào đường liên kết, Fortin đăng một bài weibo với nội dung : "Không ngờ diễn viên chính trong phim của tôi được chú ý bằng cách này. Nói chứ tôi phải năn nỉ dữ dội lắm họ mới đồng ý nhận đấy, chỉ thiếu điều quỳ xuống khóc lóc cầu xin, tại tôi thấy hợp quá mà, kiểu như cái duyên cái phận ấy, không phải hai người họ thì không được. Nhưng may quá, cuối cùng họ cũng đã nhận vai rồi. Hơn tuần nữa là khởi quay, mọi người đến ủng hộ cho Bầu Trời Ngày Tận Thế nhé. Yêu lắm !" Rồi bên dưới cũng có một đống người hùa theo hắn.

Nghiêm Hạo Tường lầm rầm : "Điên khùng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net