Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khởi quay vài ngày, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đặt vé máy bay sang Pháp đi chơi đó đây, nơi đặt chân đến đầu tiên chính là Paris.

Người ta thường nói, thời điểm thích hợp nhất để đi du lịch Pháp chính là mùa xuân và mùa thu, thật may làm sao, hiện tại đã là cuối hè và chuẩn bị vào thu, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng bồng bềnh lững lờ trôi, biến một đất nước vốn đã lãng mạn, thơ mộng nay càng mộng mơ hơn.

Sau khi đã ngắm đủ tòa tháp Eiffel từ mặt đất, Nghiêm Hạo Tường trả phí tham quan, đưa Hạ Tuấn Lâm vào đài quan sát của tháp để thưởng thức toàn cảnh thành phố Paris. Hạ Tuấn Lâm không kìm được lòng, liên tục giơ máy ảnh lên, bờ sông Seine ngay lập tức nằm trọn trong ống kính của cậu.

7 giờ tối, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường mặc vest, đeo cà-vạt chỉn chu ngồi trên chiếc du thuyền sang trọng Bateaux Parisiens trên sông Seine thưởng thức bữa tối kiểu Pháp, hòa mình vào âm nhạc du dương cùng với rượu vang và ngắm nhìn tháp Eiffel, bảo tàng Louvre, nhà thờ Đức Bà trong không gian lãng mạn của Kinh Đô Ánh Sáng.

"Cậu đang nghĩ gì vậy ?" Thấy Hạ Tuấn Lâm chống cằm suy tư, Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Hạ Tuấn Lâm đáp : "Bỗng nhiên tôi nghĩ về mấy tác phẩm văn học của Pháp, ngày trước tôi không thích phong cách hành văn ấy, nhưng giờ lại thấy rất hứng thú, như là Thằng Gù Ở Nhà Thờ Đức Bà này, Ba Chàng Lính Ngự Lâm này, còn cả Những Người Khốn Khổ nữa."

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười : "Ừ, chúng ta chỉ thấy hay khi thực sự hiểu về nó mà thôi."

Cuối cùng, hai người đi dạo quay trở về khách sạn mà đoàn phim sắp xếp cho.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm đăng ảnh đi chơi lên dòng thời gian wechat, có mấy người vào bình luận : "Ai không biết còn tưởng hai cậu đi hẹn hò chứ không phải đi đóng phim ấy." Đều là bạn bè chung với Nghiêm Hạo Tường, nên chắc chắn anh cũng sẽ thấy những bình luận này.

Tất nhiên Hạ Tuấn Lâm chỉ hạn chế bài viết cho một số người xem, đa phần là biết chuyện hai người đang sống chung với nhau, và cậu cũng không đăng trực tiếp hình có cả mình với Nghiêm Hạo Tường lên, thế nhưng chẳng cần nói thì hầu như ai cũng đoán ra đối phương là Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nằm trên giường cầm điện thoại làm mới vòng bạn bè liên tục, lòng nghĩ, không biết Hạ Tuấn Lâm đã ngủ chưa, mà anh cũng muốn biết Hạ Tuấn Lâm sẽ trả lời những bình luận này như thế nào.

"Trần Hân !"

Trần Hân đang ngồi trước máy tính trao đổi công việc với người khác, bỗng dưng bị Nghiêm Hạo Tường lớn tiếng gọi, làm tim anh ta suýt rơi ra ngoài.

Trần Hân ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường hỏi : "Hạ Nhi ngủ chưa ?"

Không hiểu sao Trần Hân cảm thấy trên đầu mình mọc ra rất nhiều dấu hỏi chấm, anh ta đáp một câu không liên quan : "Ông Khiêm nói muốn gia hạn hợp đồng thuê mặt bằng ở khu vực vành đai 4."

Nghiêm Hạo Tường : "Giờ này chắc hẳn ngủ rồi nhỉ, bình thường cậu ấy cũng hay ngủ sớm lắm."

Trần Hân : "Còn nữa, cậu Vương định sẽ để Thẩm Ân Trạch và Nhậm Thế Hào tham gia một vài chương trình giải trí, hiện nay trong nước đều đang rất chuộng những hoạt động này của nghệ sĩ, cậu ấy muốn hỏi xem ý cậu thế nào."

Nghiêm Hạo Tường : "Hạ..."

Trần Hân : "Cậu không có ý kiến gì thì tôi sẽ nói lại với cậu Vương, bây giờ cậu có thể đi ngủ được rồi, ngày mai còn có hẹn với đạo diễn Fortin vào lúc 9 giờ sáng nữa."

Đến đây, Nghiêm Hạo Tường không nói gì thêm, chỉ nhìn Trần Hân đăm đăm, chấm dứt màn đối thoại ông nói gà bà nói vịt.

Trần Hân khe khẽ thở dài, anh ta nói : "Nếu cậu muốn biết thì cậu nhắn tin hay gọi điện đi, cậu hỏi tôi thì tôi cũng đâu có biết."

Nghiêm Hạo Tường giận hờn nằm xoay mặt vào tường để khỏi phải trông thấy Trần Hân, một lần nữa cầm điện thoại lên, bấm vào vòng bạn bè.

Lúc này, bài viết của Hạ Tuấn Lâm đã có thêm bình luận mới, là của Hạ Tuấn Lâm trả lời người khác, trả lời một cách hết sức qua loa, Nghiêm Hạo Tường gõ gõ ngón tay trên màn hình, thiếu điều xông vào trả lời thay cậu.

Nghiêm Hạo Tường do dự không lâu, anh mở khung chat với Hạ Tuấn Lâm ra, nhắn : "Cậu chưa ngủ à ?" Nghiêm Hạo Tường vừa chờ đợi hồi âm vừa úp mặt vào tường lầm rầm : "Rõ ràng là tôi dẫn cậu đi hẹn hò, chối cái gì mà chối."

Trần Hân ở phòng ngoài, không nghe thấy Nghiêm Hạo Tường nói chuyện một mình, nếu không kiểu gì anh ta cũng phải khinh bỉ Nghiêm Hạo Tường mấy cái.

Vài giây sau, Hạ Tuấn Lâm trả lời : "Đang chuẩn bị đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm đi."

Nghiêm Hạo Tường sờ sờ môi, nghĩ ngợi chốc lát, sau đó nhắn : "Tôi căng thẳng quá, không ngủ được."

Hạ Tuấn Lâm : "Vì phim sắp khởi quay à ?"

Nghiêm Hạo Tường : "Ừ, tôi qua phòng cậu, cậu chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm được không ?"

Hạ Tuấn Lâm : "Qua đây."

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng bật dậy, nhảy khỏi giường, lục vali tìm cuốn kịch bản rồi chạy sang phòng Hạ Tuấn Lâm ở bên cạnh. Trước khi cánh cửa phòng khép lại, Nghiêm Hạo Tường ló đầu vào trong, nhắc nhở Trần Hân : "Chút nữa đi ngủ thì đóng cửa cẩn thận nhá, tôi có việc, đêm không về ngủ đâu."

Chờ Nghiêm Hạo Tường đi rồi Trần Hân mới dám tỏ thái độ : "Trông cái mặt hớn ha hớn hở ghét thật chứ."

Nghiêm Hạo Tường nói lo lắng, Hạ Tuấn Lâm cũng tưởng anh lo lắng thật, dẫu sao lúc mới mở cửa ra đã trông thấy khuôn mặt mệt nhoài của người kia mà.

Chỉ là, Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc giảng giải, cố gắng truyền đạt hết nước hết cái những gì mình có chưa được bao lâu, Nghiêm Hạo Tường đã lăn ra ngủ mất.

Không nỡ đánh thức Nghiêm Hạo Tường dậy, Hạ Tuấn Lâm chỉ đành tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, kéo chăn đắp cho anh, sau đó mới nằm xuống bên cạnh.

Giờ thì hay rồi, đến lượt cậu mất ngủ.

Bởi vì... Nghiêm Hạo Tường cứ liên tục cọ cọ lên người cậu, thậm chí là ôm rất chặt, khiến cậu không sao giãy ra được.

Hạ Tuấn Lâm cố gắng đè nén cảm giác bí bách, khó chịu trong người, đưa tay bóp mũi Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường không thở được, nửa tỉnh nửa mơ kêu hừ hừ, trở mình đưa lưng về phía Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm vắt tay lên trán nghĩ ngợi, mỗi đêm cậu đều lén lén lút lút làm trò mờ ám với người mình thích, kể cả trong mơ Nghiêm Hạo Tường cũng không buông tha cho cậu. Liếc mắt nhìn bờ vai rộng lớn của đối phương, cậu khẽ nhích gần hơn từng chút từng chút, cho đến khi ngửi thấy rõ mùi hương sữa tắm mới dừng lại.

Có điều, cơn bứt rứt vẫn chưa nguôi ngoai, Hạ Tuấn Lâm không chịu nổi nữa, đành phải chạy vào phòng tắm.

Chỉnh đốn bản thân xong, Hạ Tuấn Lâm dựa lưng vào bức tường lát gạch đá hoa lạnh toát, ngửa đầu nhìn bóng đèn, chẳng mấy mà khiến đôi mắt nhức mỏi, chỉ hi vọng như vậy sẽ dễ ngủ hơn. Lúc này cậu mới quay lại giường nằm, còn cố tình nằm sát ra mép giường, để một khoảng trống lớn giữa mình và Nghiêm Hạo Tường. Cũng chính vì thế mà nửa đêm Hạ Tuấn Lâm xém rơi xuống sàn nhà mấy lần.

Sáng hôm sau, Nghiêm Hạo Tường tỉnh dậy với tinh thần phấn chấn sau một đêm ngon giấc, anh vừa huýt sáo vừa lững thững trở về phòng mình, mái tóc dựng lởm chởm như mới bị điện giật.

Hạ Tuấn Lâm hé mắt nhìn, lòng phiền muộn không thôi.

Chắc có lẽ chẳng mấy ai được trông thấy một Nghiêm Hạo Tường luộm thuộm như thế này bao giờ, ra ngoài thì đỏm dáng, sang trọng, chảnh chọe này nọ, sáng ngủ dậy trông vật và vật vờ.

Mà điều quan trọng là, dù thế nào thì cậu vẫn thích.

Hạ Tuấn Lâm nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn đạo diễn, cậu nhắm mắt ngủ thêm một lúc.

Khi ngồi trên xe đi gặp Fortin, Nghiêm Hạo Tường mới phát hiện sắc mặt Hạ Tuấn Lâm không tốt lắm, anh vội hỏi : "Cậu thấy trong người không khỏe à ?"

Hạ Tuấn Lâm xua xua tay : "Để tôi ngủ một lát, tí đến nơi gọi tôi dậy."

Vành mắt đen sì của Hạ Tuấn Lâm đã nói lên tất cả, đêm qua cậu ngủ không ngon giấc. Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, người nói lo lắng khó ngủ là anh, nhưng người thật sự không ngủ được lại là Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường đưa tay nâng đầu Hạ Tuấn Lâm dựa lên vai mình, sau đó ngồi im không dám nhúc nhích, sợ đánh thức cậu.

Tiểu Nhiễm nghiêng đầu nhìn Trần Hân, Trần Hân tỏ vẻ đã quá quen rồi, không có lời nào để bình luận cả.

Tiểu Nhiễm không giấu nổi sự tò mò, cô nhắn tin cho Trần Hân, hỏi : "Hai người họ thật sự chỉ là mối quan hệ hợp đồng thôi sao ?"

Trần Hân đáp : "Ai biết, nói thì cứ chối đây đẩy ấy, không chịu thừa nhận."

Tiểu Nhiễm : "..." "Mệt !"

Đến địa điểm hẹn, Trần Hân và Tiểu Nhiễm ngồi chờ ở phòng nghỉ, Hạ Tuấn Lâm cùng với Nghiêm Hạo Tường vào phòng họp, tại đây, hai người được Fortin giới thiệu những diễn viên vào vai đồng đội trong phim của mình.

Chín người lần lượt bắt tay trò chuyện với nhau.

Tạm thời chưa bàn đến khả năng diễn xuất, tiêu chí chọn diễn viên lần này của Fortin đều là người có thể nói được tiếng Anh, có ngoại hình châu Á.

Đội tám người nhưng sáu người còn lại không có quá nhiều thứ cần phân tích, họ nhanh chóng xong việc và ra về, chờ ba ngày nữa chính thức mở máy quay.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại ba người, Fortin hỏi : "Hai cậu đã xem qua kịch bản chưa ?"

Nghiêm Hạo Tường đáp : "Chúng tôi đã tập diễn thử hầu hết các cảnh quan trọng nhất rồi."

"Tôi thích tác phong làm việc như vậy." Fortin vốn dĩ luôn giữ nụ cười công nghiệp trên môi, nghe được câu trả lời này, cơ mặt giãn ra, tươi cười như hoa, hắn nói tiếp : "Vậy hai người thử khái quát về nhân vật của mình tôi nghe thử nào."

Hạ Tuấn Lâm trả lời trước : "Theo quan điểm của tôi thì, 615 ban đầu khá mờ nhạt, hơn nữa còn ỷ lại 816 quá nhiều, hai người lúc nào cũng như hình với bóng, thành ra là khoảng thời gian đầu khi 816 bị bắt, 615 có chút khủng hoảng. Nhưng dần dà cậu ấy đã khắc phục được điểm yếu này, cũng can đảm hơn rất nhiều."

Chờ Hạ Tuấn Lâm nói xong, Nghiêm Hạo Tường tiếp lời : "Về phần 816, người này trông thì có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực chất làm việc rất quyết đoán, rất lạnh lùng, không phải kiểu cố tỏ ra lạnh lùng, mà là xuất phát từ nội tâm bên trong, và chỉ dịu dàng với 615."

Fortin gật đầu : "Đại khái là như vậy. Cảm nhận là một chuyện, thể hiện ra như nào lại là chuyện khác, tôi hi vọng ngoài những điều vừa nói trên, các cậu có thể khai thác sâu hơn nữa về nhân vật của mình."

Nghiêm Hạo Tường : "Chúng tôi sẽ cố hết sức."

"Được rồi, bây giờ cùng phân tích chi tiết nội dung." Fortin mở tập kịch bản ra, bắt đầu đặt câu hỏi cho cả hai, vừa lắng nghe vừa góp ý.

Nhìn những trang giấy được ghi chú chi chít chữ của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, Fortin không thể hài lòng hơn được nữa. Chưa cần biết thực lực ra sao, nhưng thái độ làm việc này Fortin rất ưng ý.

Trước khi gấp kịch bản lại, kết thúc công việc, Hạ Tuấn Lâm hỏi : "Không thể tạo ra một kết cục tốt đẹp hơn ư ? Nhất định phải như vậy ?"

Fortin cười, nói : "Ai mà không muốn kết cục đẹp ? Nhưng cậu biết đấy, câu chuyện phản ánh một hiện thực tàn khốc đó là, chiến tranh, dịch bệnh không chỉ gây thiệt hại về tài sản, còn khiến người người bị chia cách. Mà muốn được tự do trong tình cảnh ấy, bắt buộc phải đánh liều được ăn cả ngã về không. Thật không may, 816 giành lại được cuộc sống đúng ý, tiếc là thiếu chút may mắn để hưởng thụ, nhưng vẫn còn có 615 sống thay phần cậu ấy nữa. Chỉ có điều với 615 mà nói, bầu trời ngày tận thế lúc ấy mới thực sự hình thành."

Hạ Tuấn Lâm rầu rĩ gật đầu : "Tôi hiểu rồi."

"Tươi cười lên nào." Fortin xoa xoa mặt Hạ Tuấn Lâm. "Có vui có buồn mới là cuộc sống mà, có phim kết thúc đẹp thì cũng phải có phim kết thúc buồn chứ."

Fortin định khoác tay lên vai Hạ Tuấn Lâm, nhưng vừa nâng mí mắt thì trông thấy khuôn mặt thờ ơ của Nghiêm Hạo Tường đang nhìn chằm chằm vào tay mình, hắn nhanh chóng thu tay về, lùi ra sau cách xa Hạ Tuấn Lâm một đoạn.

"Vốn định mời hai người một bữa, nhưng bỗng nhiên nhớ ra chiều nay còn có việc, xin lỗi nhé." Fortin vẫy vẫy tay. "Để lúc khác vậy, bye bye."

"Hẹn gặp lại." Hạ Tuấn Lâm chào tạm biệt Fortin.

Sau bữa trưa, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường trở về khách sạn, lần này Hạ Tuấn Lâm chủ động mời Nghiêm Hạo Tường ngủ trưa dậy thì sang phòng cậu đọc kịch bản.

Nhưng Nghiêm Hạo Tường nói : "Thôi đằng nào chẳng sang, sang luôn bây giờ đi." Thế là hai người ngủ trưa cùng nhau.

Hơn một giờ chiều tỉnh giấc, câu đầu tiên mà Nghiêm Hạo Tường nói với Hạ Tuấn Lâm là : "Tôi cảm thấy Fortin có vẻ rất thích cậu."

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, trong mắt chan chứa nỗi nghi hoặc.

Nghiêm Hạo Tường : "Anh ta là gay mà, hơn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chấm cậu rồi, còn cứ nài nỉ tôi cho cậu nhận bộ phim này bằng được."

"Cậu... cậu nghĩ nhiều rồi." Hạ Tuấn Lâm cười ngượng mấy tiếng : "Tôi có cảm nhận được gì đâu."

"Nói chung là cứ cẩn thận vẫn hơn." Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nói : "Đừng để người không thân thiết động chạm vào người."

"Ờ... ừ..." Hạ Tuấn Lâm sờ mặt mình, không hiểu sao bỗng nhiên cậu cảm thấy Nghiêm Hạo Tường đang tức giận.

Nhìn bộ dạng oan ức của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường không tiếp tục chủ đề này nữa mà cầm tập kịch bản trên bàn lên, nói : "Được rồi, đừng ngây người ra đấy nữa, tranh thủ thời gian thôi."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu, chạy đến ngồi bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net