(◞‸◟;)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một phóng viên nhỏ trong đầu tôi hỏi tôi rằng nếu bây giờ tôi tự tử thế tôi có tiếc nuối không

Tôi chẳng có người yêu, chút ít là một người xa lạ có một ít tình cảm đủ để cho tôi suy nghĩ lại về ý định tự tử...

Gia đình, có lẽ điều tiếc nhất là cháu tôi. Còn bố mẹ thì ít ra tiền viếng tôi có khi better than một con báo sẽ còn báo hết phần đời còn lại của bố mẹ. Tôi không thể để bố mẹ chạy theo tôi mãi...
Còn bạn bảo tôi thật ích kỉ khi chet rồi chưa báo hiếu gì cho bố mẹ bla bla... Còn sống ăn hại thế thì các bạn nghĩ rằng khi nào tôi mới có thể báo hiếu?

Nhà, tôi có hai ngã rẽ. Một là tự tử trong chính căn nhà tự mình mua, tất nhiên là sau khi đã trả đủ tiền nhà. Nhưng như vậy đồng nghĩa tôi phải làm một công việc vắt cạn trái tim và sức khỏe để đổi lấy tiền lương cuối tháng, và ngày ngày chết chìm trong sự nhòm ngó và xa lánh của đồng nghiệp, chỉ vì tôi không hòa đồng. Và đôi khi nhận lại sự khinh bỉ khi chẳng được khôn và lọc lõi như người dời, chỉ vì tôi lương thiện hơn họ...

Cuộc đời dài phía sau. Thử hỏi nếu không có ý định kết hôn hay bất kì thứ gì thì bạn sống đến 70, 80 tuổi để làm gì? Những người thuộc chủ nghĩa hư vô chúng tôi là vậy đấy...

Tài năng, chết cũng không mang theo được vậy thì chết sớm hay chết muộn chả thế...

Bạn bè. Bạn đến rồi đi đấy là lẽ thường tình. Tôi từng rất sợ mất bạn vì tôi đã ít còn sống khép kín. Nhưng bây giờ thì không, tôi ổn.

Bạn trên mạng. Có lẽ đây mới là điều tôi tiếc nuối. Từ rày chẳng còn ai lan tỏa năng lượng tích cực và chẳng có ai dừng lại lắng nghe họ nữa rồi. Vá nếu tôi chết thì chẳng ai biết vì chẳng ai chuẩn bị tinh thần nghe tin một người hề hước chuyên xamlol trên mạng mà có ngày đi tutu. Thì cũng là tất nhiên, vì chú hề cũng khóc...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net