Gả cho - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Bách hợp, cung đình, cổ đại, 1x1, HE, có H (ít)

Tình trạng: Hoàn, 165 chương + 1 PN

Couple: Hạ Sí Mạch x Tuyên Cẩn - Thủy Khinh Linh x Tuyên Lưu Ly

Văn án:

Hạ Sí Mạch lần đầu tiên nhìn thấy Tuyên Cẩn là hồn phách bay lên mây, thề cuộc đời này phi khanh không cưới. Nhưng bọn họ, một là thái hậu buông rèm chấp chính; một là nữ phẫn nam trang, "Thúc thúc" của hoàng đế, quyền khuynh thiên hạ Cảnh vương...

Tuyên Cẩn, dưới sự cưỡng bức của Hạ Sí Mạch mới bất đắc dĩ để con của mình làm hoàng đế, còn mình thì trở thành thái hậu. Một lòng nghĩ đây là thủ đoạn của Hạ Sí Mạch, lại không nghĩ rằng phía sau đúng là có hàm nghĩa khác.Càng không nghĩ tới chính là, nàng thế nhưng cũng động tâm với nam nhân làm nàng vừa yêu vừa hận... cho đến khi phát hiện nam nhân đó là nữ nhân... ~~~~~~~~~~~~~ Hạ Sí Mạch thề: Một ngày nào đó, ta muốn nàng lấy danh thái hậu cam tâm tình nguyện gả cho cho Hạ Sí Mạch ta! Tuyên Cẩn không hề đổi sắc: Si nhân nằm mơ.

...oOo...

Chương 1.

"Nương nương! Nương nương!"

Một thanh âm thất kinh đánh vỡ sự yên tĩnh của Tuyên Ninh Cung. Phía sau bức rèm che, Tuyên Cẩn đang được hai cung nữ hầu hạ thay quần áo, dự cảm bất thường làm nàng nhíu mi.

Người đến, chợt nghe bùm một cái, một người quỳ gối ngoài rèm che, lớn tiếng nói: "Nương nương, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn!"

Tuyên Cẩn không đáp, Ngâm tuyết bên trái trách mắng: "Ngâm Sương, ỷ vào nương nương rộng lượng, càng ngày càng không quy củ, mới sáng sớm ồn ào cái gì, không sợ dọa đến nương nương."

Tuyên Cẩn phất tay: "Không sao." Nàng mặc trung y thuần trắng vén rèm đi ra.

Ngâm Tuyết cầm cung phục hoa lệ, Ngâm Nguyệt bưng khay trang sức đi theo phía sau.

Quỳ trên mặt đất Ngâm Sương vẻ mặt  kích động, mồ hôi đầy đầu, nặng nề gật đầu, mới nói: "Nương nương, hoàng thượng băng hà."

Mặc dù có chuẩn bị, Tuyên Cẩn vẫn là cả kinh lui về phía sau một bước, Ngâm Tuyết vội buông quần áo bước đến đỡ nàng, Ngâm Tuyết ở cùng Tuyên Cẩn lâu nhất, nên rất hiểu tâm ý chủ tử, lên tiếng: "Hôm qua còn mới truyền khẩu dụ đến, như thế nào đột nhiên băng hà?"

Ngâm Sương định mở miệng trả lời, Tuyên Cẩn nói trước: "Đứng lên nói tiếp."

Kinh hoảng chỉ chợt lóe qua, Tuyên Cẩn đã khôi phục thái độ bình thường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, không thấy chút nào đau thương.

Ngâm Sương đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, đáp: "Nương nương cho nô tỳ đi hầu hạ hoàng thượng, tiếc rằng Ngọc Hi Cung căn bản không cho nô tỳ đến gần Hoàng thượng, nô tỳ chỉ có thể ở ngoài điện chờ, cũng không dám ngủ, lúc canh ba chỉ thấy Dung phi nương nương đến thăn Hoàng thượng, tưởng rằng chỉ sang thỉnh an rồi trở về, không nghĩ tới hoàng thượng giữ Dung phi nương nương lại thị tẩm."

Ngâm Nguyệt nhịn không được ngắt lời nàng: "Long thể hoàng thượng như vậy còn có thể sinh hoạt vợ chồng?"

Tuyên Cẩn thầm than, mấy nha đầu này thực bị nàng phá hỏng vì quá dung túng, nói chuyện một chút kiêng kị đều không có, ngược lại chuyện Hoàng thượng lưu lại Dung phi thị tẩm nàng cũng dự kiến được.

Ngâm Sương: "Cũng không phải, ta thấy mấy lão thái y đều toàn là lắc đầu từ tẩm cung Hoàng thượng đi ra."

Ngâm Tuyết nói tiếp: "Chẳng lẽ là Hoàng thượng chịu không nổi, nên mới giá hạc tây thiên?"

Toàn bộ hoàng cung cũng chỉ có cung nữ Tuyên Ninh Cung dám xoi mói chuyện của Hoàng thượng, cũng chỉ có các nàng khi Hoàng thượng băng hà vẫn như thế trấn định tự nhiên, chỉ vì chủ tử các nàng giờ phút này như hồ nước giống nhau bình tĩnh.

Ngâm Sương: "Toàn bộ phía dưới đều truyền như vậy."

Tuyên Cẩn thấy các nàng càng nói càng sai trọng điểm, mới hỏi: "Hoàng thượng băng hà khi nào?"

Ngâm Sương trả lời: "Dung phi nương nương giờ thìn đi ra báo tang, ta vừa nghe liền vội vã gấp gáp trở về báo cho nương nương trước, ti lễ giam thái giám sợ là lát nữa là sẽ đến."

Tuyên Cẩn chậm rãi nói: "Nói cách khác, lúc Hoàng thượng băng hà là lúc chỉ có Dung phi bên người."

Ba cung nữ bên người lúc này mới ngẩng đầu lên, cùng nhìn về phía Tuyên Cẩn. Hoàng thượng băng hà là chuyện nhỏ, dù sao bệnh của Hoàng thượng đã không phải chuyện ngày một ngày hai, đều đã biết sống không quá lâu, không quá mười năm, trong cung cao thấp sớm có chuẩn bị. Trước mắt ai là kế vị mới là đại sự hạng nhất.

Hoàng thượng trước khi lâm chung, chỉ có Dung phi canh giữ bên cạnh, chỉ sợ đế vị chi tranh này có biến đổi bất ngờ.

Tuyên Cẩn lãnh tĩnh phân phó: "Đi đem Lẫm Nhi đến cho bản cung."

Ngâm Tuyết thông minh, vội vàng lên tiếng "Vâng", chạy đi ra ngoài.

 Tuyên Cẩn lại phân phó: "Thay quần áo."

Ngâm Sương cùng Ngâm Nguyệt muốn đem hoa phục mặc lên người Tuyên Cẩn, Tuyên Cẩn hít một hơi dài: "Lấy cho bổn cung bộ sam trắng."

Ngâm Sương lập tức vỗ đầu nói: "Thật là đáng chết, Hoàng thượng băng hà, nương nương như thế nào còn có thể mặc phượng bào nhiều màu như này."

Ngâm Nguyệt xử sự ổn trọng, nhất thời cũng luống cuống, thu lại quần áo trang sức, cùng Ngâm Sương đồng thời cũng lục tung tìm kiếm.

Bên này vừa mới ăn mặc hoàn tất, bên kia Ngâm Tuyết cũng vừa dẫn mama ôm thái tử mới mười tuổi vội vã tiến đến.

Hiển nhiên thái tử là vẫn còn đang ngủ đã bị trực tiếp ôm lại đây, quần áo vẫn chưa đổi, trên người chỉ bọc sơ chiếc áo lông cừu, đang ghé vào vai mama ngủ say.

Tuyên Cẩn: "Để Lẫm Nhi lên giường của bổn cung, phân phó hạ nhân, không có mệnh lệnh của bổn cung, ai cũng không được phép mang Lẫm Nhi ra khỏi Tuyên Ninh Cung."

Ngâm Tuyết không hiểu, hỏi: "Nương nương sao ngài không mang thái tử gia đi cùng?" Thái tử chính là người kế thừa ngôi vị hoàng đế, tại sao lại chỉ đặt ở Tuyên Ninh Cung ngủ ngon, huống chi Dung phi thừa lúc Hoàng thượng bị bệnh, trăm phương ngàn kế mê hoặc Hoàng thượng, chính là muốn cho nhị hoàng tử thay thế vị trí thái tử, chuyện này mọi người đều biết, hiện giờ Hoàng thượng băng hà, chỉ có Dung phi ở đây, Hoàng thượng có di ngôn gì thì chỉ có trời biết đất biết dung phi biết, theo tình hình bây giờ, mặc dù Hoàng thượng sắc phong thái tử nhưng cũng sợ là không thể thuận lợi kế vị.

Tuyên Cẩn không giải thích nhiều:  "Các ngươi chỉ cần làm theo lời bổn cung là được."

Chỉ trong chốc lát, thái giám Từ Thăng bên cạnh Hoàng thượng dẫn theo hai thái giám của Ti Lễ Giám đến Tuyên Ninh Cung, sau khi nói lời đau thương nói Hoàng thượng băng hà, thỉnh Tuyên Cẩn đến chính điện chủ sự.

Tuyên Cẩn, trưởng nữ của nội các thủ phụ Tuyên Hoành Thang, mười lăm tuổi vào cung, sắc phong Tuyên phi, năm sau sinh hạ hoàng tử Hạ Du Lẫm, sinh hoàng trưởng tử lập công, quần thần hưởng ứng phong làm hậu, Hoàng thượng chuẩn tấu, cùng năm lập luôn hoàng thái tử.

Từ Thăng thấy Tuyên Cẩn bước đi một mình, vội vàng đi qua cúi đầu nói nhỏ: "Nương nương, có muốn hay không nô tài đi thỉnh thái tử điện hạ."

Tuyên Cẩn không biểu tình, chỉ thản nhiên nói một câu: "Không cần."

Từ Thăng am hiểu đạo lý thâm sâu trong cung, nay thời cuộc chưa định, mọi việc chỉ mới bắt đầu, không hề nhiều lời, phân phó hạ nhân đi Ngọc Hi Cung.

Ngâm Tuyết, Ngâm Sương đi tiễn bước theo sau hai bên trái phải. Còn chưa ra khỏi ngự hoa viên, đoàn người đột nhiên bị một đoàn thị vệ cản đường.

Hoàng thượng băng hà, hoàng cung trên dưới đã loạn thành một đoàn, nếu là bình thường cản trở đường đi của hoàng hậu, tự nhiên cũng bị trách phạt, dù là loạn như này thì cũng phạm quy củ, Từ Thăng hét lớn một tiếng: "Hoàng hậu nương nương đang ở đây, còn không mau nhường đường."

Bọn thị vệ nghe xong đều quỳ xuống, hành lễ xong vẫn không có rời đi, vẫn không nhường đường.

Từ Thăng cả giận nói: "Các ngươi phản rồi, kêu các người nhường đường, nghe không hiểu sao?"

Tuyên Cẩn ngồi trên liễn, nhìn ra khác thường, một ý niệm hiện lên trong đầu, lập tức đoán được là người phương nào chặn đường, cũng chỉ có người này mới dám cản đường hoàng hậu đương triều.

Từ Thăng vẫn còn giận, một thanh âm truyền đến từ sau núi giả: "Từ công công, để bổn vương cùng hoàng hậu nương nướng nói hai câu, rồi đi cũng không muộn."

Chỉ thấy người tới một thân áo mãng bào trắng, mũ bạch ngọc dựng thẳng, hai dây tơ vuông góc hạ xuống, chắp tay sau lưng, trường thân ngọc lập, quả nhiên là cái ôn thuận như ngọc, phong lưu phóng khoáng.

Từ Thăng và tất cả thái giám cung nữ, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tài tham kiến Cảnh vương."

Nếu hỏi Đại Sở quốc thân phận ai tôn quý nhất, tự nhiên sẽ là Hoàng thượng, nhưng nếu hỏi Đại Sở quốc ai quyền thế lớn nhất, chỉ sợ là phải kể tới vị này binh quyền trong tay Cảnh vương Hạ Sí Mạch.

Hạ Sí Mạch là tiểu nhi tử của đương kim thái hậu, văn võ song toàn, đều được thái hậu cùng Hoàng thượng yêu thích, Hoàng thượng thuở nhỏ cơ thể suy ngược, sau khi đăng cơ dưỡng tốt thân mình nhưng lại mê luyến tu tiên, thế cho nên mười năm qua chưa có con nối dòng, nếu không phải Tuyên Cẩn tiến cung liền sinh hạ hoàng tử, chỉ sợ ngôi vị Hoàng thượng phải truyền lại trực tiếp cho Hạ Sí Mạch, có lẽ là vì bù đắp, hoặc là lực bất tòng tâm, Hoàng thượng mặc kệ cho Hạ Sí Mạch kết bè kết cánh trong triều, độc tài quyền to, cầm giữ triều chính.

Nay Hoàng thượng băng hà, Dung phi sinh nhị hoàng tử dĩ nhiên là chướng ngại của thái tử, nhưng mà chân chính uy hiếp thì chính là vị này trước mắt Cãnh vương Hạ Sí Mạch, hắn trong tay cầm trọng binh không nói, trong triều cũng đã có một nữa đại thần là người của hắn, nếu hắn muốn làm hoàng đế, chỉ bằng Tuyên Cẩn cô nhi quả phụ căn bản không phải là đối thủ.

Hiện tại Hạ Sí Mạch công khai ngăn trở Tuyên Cẩn giá liễn, như câu nói kia, vua nào triều thần nấy, Hoàng thượng mới băng hà, Hạ Sí Mạch sẽ không đem Tuyên Cẩn hoàng hậu này ở trong mắt, này dã tâm tất hiện.

Tuyên Cẩn vẫn như cũ bộ dáng lạnh lùng trong trẻo, nàng tuy là hoàng hậu, cũng từng sinh hạ hoàng tữ mà được sủng ái nhất thời, nhưng là từ khi Dung phi yêu mị sau khi tiến cung, nàng bị thất sủng, nếu không phải nhà mẹ đẻ thế lực hùng hậu, chỉ sợ phượng ấn đã sớm đổi chủ, trên có thái hậu, dưới có Dung phi, trừ những trường hợp nàng không thể không ra mặt, Tuyên Cẩn ít hỏi đến sự vụ lớn nhỏ trong cung, tính tình cũng cực lạnh lùng, ngay cả dân chúng bình thường đều biết trong cung có một bình hoa hoàng hậu, Tuyên Cẩn từng được danh xưng Đại Sở đệ nhất mỹ nhân, thế cho nên vừa mới cập kê, đã bị chọn lựa vào cung.

Hạ Sí Mạch vẫn luôn đi đến liễn giá trước mặt, thẳng mắt nhìn người trên liễn, cho dù hắn là quyền khuynh triều dã vương gia, nhưng mặt đối mặt như vậy với hoàng hậu thì không những rất thất lễ mà còn là quá vô lễ, lạnh lùng như Tuyên Cẩn cũng phải nhíu mày.

Hạ Sí Mạch thấy Tuyên Cẩn thay đổi sắc mặt mới chắp tay hành lễ, cười nói: "Thần để tham kiến hoàng hậu nương nương."

Tuyên Cẩn ở thâm cung số lần gặp mặt vị vương gia này cũng không nhiều, càng đừng nói tới là có giao tình, Hạ Sí Mạch theo thời điểm mẫn cảm như này tới gặp mặt nàng, dụng ý rất ràng, Tuyên Cẩn trong lòng cười lạnh, mặt không đổi sắc lạnh nhạt nói: "Vương gia không cần đa lễ, không biết vương gia gặp bổn cung có chuyện gì quan trọng."

Hạ Sí Mạch nhìn trái phải, nói: "Có thể dừng bước nói chuyện riêng một chút"

Tuyên Cẩn trong lòng biết rõ ràng, làm sao cho hắn cơ hội này, long cổ tay áo một chút nói: "Vương gia có chuyện cứ nói đừng ngại."

Hạ Sí Mạch đâu phải người thường, cười nói: "Thần để muốn cùng nương nương nói chuyện riêng chỉ sợ người ngoài không thể nghe, nếu nương nương kiên trì thì thần đệ cũng chỉ phải tòng mệnh, nhưng nếu lỡ xúc phạm danh dự nương nương trong lời nói, thần đệ sẽ không gánh nỗi trách nhiệm này."

Hạ Sí Mạch ngăn Tuyên Cẩn, người ngoài đều có thể đoán được đây là cùng thái tử có liên quan, nhưng không nghĩ tới lời nói điệu bộ cử chỉ đều ngã ngớn của  Hạ Sí Mạch, có ý đùa giỡn làm cho người ta chấn động, chớ nói Tuyên Cẩn là một quốc gia chi mẫu, cho dù là ở thường gia, thúc tẩu chi gian cũng không thể nói như vậy được.

Tuyên Cẩn rất buồn bực, lại không thể biểu hiện ra bên ngoài để tránh thất thố, nàng cùng Hạ Sí Mạch vốn không liên quan, vừa không có hảo cảm lẫn ác cảm, bất quá Hạ Sí Mạch chỉ vừa nói mấy câu lập tức làm cho nàng cảm thấy chán ghét, Hạ Sí Mạch căn bản là ỷ thế hiếp người, thật là đáng giận, cố tình lúc này không thế cùng hắn kết thù, thái tử thừa kế ngôi vị hiện tại dù là chuyện nhỏ, nếu một cái không cẩn thận cũng có thể khiến cho tính mạng mẫu tử bọn họ gặp khó khăn.

Điện quang hỏa thạch gian, Tuyên Cẩn nhớ tới một tin đồn nói vị Cảnh vương truyền thuyết này đoạn tụ, cho nên năm nay hai mươi bốn tuổi chưa đón dâu, nếu hảo nam phong, một chỗ một chút cũng là vô phương, nay hắn cường ta nhược, không thể không tạm nhân nhượng vì lỡi ích toàn cục.

Trầm ngâm, Tuyên Cẩn nói: "Các ngươi lui ra hết đi."

Tư Thăng dẫn đầu mang theo cung nữ thái giám lui xuống, Hạ Sí Mạch cũng phất tay phía sau, mấy chục thị vệ lập tức lui xuống không còn còn mảnh.

Tuyên Cẩn thầm than, chỉ sợ thị vệ trong cung này đều là người của Cảnh vương, Cảnh vương lại chấp chưởng binh quyền, nội ứng ngoại hợp, hắn nếu muốn binh biến quả thực dễ như trở bàn tay, nếu thái tử không hề uy hiếp hắn thì cần gì phải làm điều thừa theo ta giao dịch?

Bộ dạng đang trầm tĩnh phỏng đoán, bên tai đột nhiên có thanh âm vang lên: "Hoàng tẩu quả nhiên minh diễm động lòng người, đẹp không có gì sánh bằng."

Tuyên Cẩn chấn động, Hạ Sí Mạch không biết khi nào đã ngồi bên cạnh nàng, còn dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn thẳng nàng, quả thực vô lễ đến cực điểm, khiến cho Tuyên Cẩn không thể không đứng lên quát một tiếng "Ngươi làm càn!" liền hạ liễn, lại bị Hạ Sí Mạch dùng cánh tay ngăn lại.

Hạ Sí Mạch thần sắc miễn cưỡng nói: "Hoàng tẩu nếu ngồi yên thần đệ còn có thể theo lễ quân tử, nếu hoàng tẩu kiên trì đi xuống, vậy đừng trách thần đệ vô lễ."

Tuyên Cẩn tự nhận mấy năm nay tu thân dưỡng tính, sớm đã luyện được hỉ nộ không đổi mặt, không nghĩ tới lại bị Hạ Sí Mạch làm cho thất thố lớn, mà ai dám vô lễ với hoàng hậu, Hạ Sí Mạch tuyệt đối là người đầu tiên, Tuyên Cẩn không rõ mục đích của hắn, trước chỉ có thể chịu đựng, trong lòng cả giận nói sinh ra một bộ túi da tốt không nghĩ tới lại là phố phường lưu manh!

Chương 2.

"Hoàng thượng băng hà, nhìn qua hoàng tẩu tựa hồ cũng không đau thương." Hạ Sí Mạch tỏ rõ muốn cùng kéo gần quan hệ với Tuyên Cẩn, một tiếng hoàng tẩu nào có nửa phần tôn kính, hậu cung hoàng thượng tuy rằng cũng không nhiều lắm, chỉ có mười vị dựa theo bối phận cũng không phải là Hạ Sí Mạch tẩu tử, xưng hô với Tuyên Cẩn như vậy cũng đã đem hoàng hậu cùng phi tần khác đối xử bình đẳng.

Tuyên Cẩn tự nhiên sẽ không cùng hắn so đo, chỉ nói: "Cả triều văn võ bá quan đều đang chờ bổn cung, không thể trì hoãn, Cảnh vương có việc thỉnh nói rõ."

Hạ Sí Mạch cũng không vội, cười hì hì nói: "Nàng và ta hà tất phải khách khí như vậy, hoàng tẩu có thể trực tiếp gọi ta Sí Mạch, Sí Mạch còn có yêu cầu quá đáng, khi không có người Sí Mạch có thể hay không gọi thẳng phương danh hoàng tẩu?"

Tuyên Cẩn nghi ngờ, đoán không ra ý đồ chân chính Hạ Sí Mạch đến, theo như lời hắn nói thì mười phần đều có ý đùa giỡn, chẳng lẽ hắn chẳng những muốn cả giang sơn mà còn muốn luôn nàng? Này, không khỏi quá hoang đường đi! Tuy rằng các triều đài trước đều công thành đoạt đất mà xây dựng nên, chuyện nghịch luân này cũng không hiếm thấy, nhưng dù sao nàng cũng là hoàng hậu, sớm đã được sử quan nhập vào gia phả hoàng tộc, trừ phi Hạ Sí Mạch muốn thay đổi triều đại nếu không thì hà tất gì phải vì nàng mà mạo hiểm, để thế nhân thóa mạ? Hay hoặc là Hạ Sí Mạch chỉ muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa náo động vũ nhục nàng một phen?

Tuyên Cẩn càng nghĩ càng kinh hãi, Hạ Sí Mạch dựa vào nàng ngày càng gần, tựa hộ đoán được ý nàng.

Hạ Sí Mạch ngửi tóc Tuyên Cẩn một hơi, khen: "Thơm quá!"

Tuyên Cẩn nào có thể chịu đựng được, lạnh lùng nói: "Cảnh vương thỉnh tự trọng."

Hạ Sí Mạch một tấc lại muốn thêm một thước, tới gần Tuyên Cẩn, vừa rồi bộ dáng còn là một đăng  đồ tử trong khoảnh khắc đột nhiên trở nên chân thành thâm tình "Cẩn nhi, nàng có biết ngày này, ta đã chờ bao lâu không?"

Cẩn nhi? Tuyên Cẩn nhịn không được rùng mình một cái, vị Cảnh vương này cũng không khách khí, tay còn bị hắn cầm lấy, nàng mười lăm tiến cung, mười sáu tuổi phong phi, trừ bỏ hoàng thượng ngoài ra không có bất cứ một nam tử nào dám đối xử với nàng như thế, lại còn gọi thẳng tục danh của nàng, như thế nào mà không buồn bực, tránh thoát cũng không ra, đành phải cả giận nói: "Mau buông  bổn cung ra nếu không bổn cung sẽ trị tội ngươi vô lễ."

Hạ Sí Mạch mắt điếc tai ngơ, cố đạt mục đích bản than nói: "Cẩn nhi, lần đầu tiên ta gặp được nàng liền nhất kiến chung tình, từ đó về sau lòng ta không thể dung nhập thêm ai khác, ta Hạ Sí Mạch hiện tại xin thề cuộc đời này phi khanh không cưới."

Tuyên Cẩn vừa bực mình vừa buồn cười, nàng là hoàng hậu, Hạ Sí Mạch nói lại muốn kết hôn với nàng, quả thực rất rất hoang đường! Không che giấu chán ghét trong lòng, trực tiếp trách mắng: "Ngươi có biết hay không là đang nói chuyện với ai, bổn cung là hoàng tẩu của ngươi, đường đường hoàng hậu một nước, vương gia lại nói lời đại nghịch bất đạo như thế, không sợ bị trị tội?"

Hạ Sí Mạch thần thái lúc này mới khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn không buông tay Tuyên Cẩn, còn tiến thêm một thước ôm luôn Tuyên Cẩn vào trong ngực, cưới ha ha nói: "Ai dám trị tội bổn vương, là nàng, hay là hoàng huynh đã thành thần tiên của ta?"

Tuyên Cẩn nhất thời không nói được, quả thật giờ này không có ai có thể trị tội được vị vương gia khuynh triều vương dã này, chỉ có duy nhất thái hậu chắc còn ảnh hưởng tới hắn, nhân tiện nói: "Thái hậu đâu? Bổn cung không tin thái hậu nàng lão nhân gia có thể ngồi yên không để ý đến." Nào có dễ dàng tha thứ hành vi man rợ vũ nhục trưởng tẩu của ngươi.

Quả nhiên Hạ Sí Mạch sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Mẫu hậu chắc còn vui mừng hơn chứ, ta làm hoàng thượng, phong nàng làm hoàng hậu, lão nhân gia nàng vẫn là thái hậu, có sao mà không làm?"

Nói chuyện đạo lý với người vô đạo lý như thế. Tuyên Cẩn cảm thấy thật thúc thủ vô sách, lại không thể dễ dàng tha thứ hành vi khinh bạc mình, may là vừa rồi Tuyên Cẩn đã cho hết hạ nhân lui xuống, không ai tới gần lại có người Hạ Sí Mạch canh gác, một màn Hạ Sí Mạch đùa giỡn nàng chắc sẽ không có người nhìn thấy nhưng là làm sao thoát khỏi hắn cũng là một vấn đề nan giải.

Tuyên Cẩn rơi vào đường cùng, dùng thần chiêu, nâng cổ tay Hạ Sí Mạch lên hung hăng cắn một cái, Hạ Sí Mạch không dự đoán được nàng có chiêu này, bị đau nên nhất thời lơi lỏng, Tuyên Cẩn thừa cơ thoát khỏi kiềm chế, lập tức nhảy xuống liễn, lớn tiếng nói: "Ngươi nếu bước thêm một bước ta lập tức gọi người đến!"

Hạ Sí Mạch cũng không phải đến thực sắc, nghe nàng nói như thế cũng nghe lời ngoan ngoãn ngồi trên liễn không bước xuống.

Tuyên Cẩn nhẹ nhõm thở một hơi, nhớ tới Hạ Sí Mạch vừa rồi nói quả nhiên hắn thật muốn làm hoàng đế, nhân tiện nói: "Vương gia sớm đã là dưới một người trên vạn người, hiện giờ hoàng thượng băng hà, càng là người lớn nhất, Lẫm nhi tuy là thái tử nhưng vẫn là một tiểu nhi tử  như thế nào lại có thể cùng vương gia chiến công hiển hách đánh đồng, bổn cung đã sớm có tính toán, để Lẫm nhi rời khỏi chi tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ mong vương gia sau khi kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, chừa cho mẫu tử chúng ta con đường sống, cho Lẫm nhi một miếng đất phong, dù biên thùy xa xôi cũng được, mẫu tử hai người chúng ta vẫn vui vẻ ra đi, cuộc đời này tuyệt không đặt chân đến kinh thành một bước để tránh vương gia buồn phiền."

Lời còn chưa dứt, Hạ Sí Mạch thô bạo cắt đứt lời nàng: "Không có khả năng!"

Tuyên Cẩn nghĩ rằng hắn còn băn khoăn, lui lại một bước: "Nếu vương vẫn không tin, có thể biếm hai chúng ta thành thứ dân như vậy sẽ không uy hiếp được vương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net