Nữ nhân bất phôi - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tranh, vẫn là xem hiểu cái loại cảm giác này. Đây là bức tranh trong tâm Đan Vân Sơ, bị hủy, quả thật có chút đáng tiếc, Diệp Tuyền Vũ đem Đan Vân Sơ ôm vào ngực mình.

" Ta tìm người chấp vá lại, có lẽ có thể trở về trạng thái cũ, đừng buồn." Diệp Tuyền Vũ vỗ lưng Đan Vân Sơ, an ủi nói.

" Ta chán ghét tiểu hài tử!" Đan Vân Sơ rầu rĩ nói, nói xong ào ào khóc lên, nàng lại bị tiểu hài tử khi dễ khóc, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, sau đó lại càng khóc dữ tợn, làm cho Diệp Tuyền Vũ giật cả mình, bất quá thấy Đan Vân Sơ khóc, cũng yên lòng, ít nhất sẽ không suy nghĩ bóp chết Lam Phi.

" Hảo, sau này sẽ không gặp tiểu hài tử." Diệp Tuyền Vũ giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử.

" Vẫn là Tiểu công chúa tốt nhất, Tiểu công chúa, ngươi nhất định phải làm cho Lam Vận phạt xú nha đầu Lam Phi..."

" Hảo, ngươi nói sao thì liền làm vậy." Diệp Tuyền Vũ tiếp tục dỗ dành, sau đó ôn nhu thay Đan Vân Sơ lau nước mắt, dạng này thật đúng là giống như một cái ủy khuất động trời, làm cho người ta đau lòng cực kỳ.

". . ."

Thật vất vả Diệp Tuyền Vũ cuối cùng đem nữ nhân giống như tiểu hài tử kia an ủi cho nín khóc.

Diệp Tuyền Vũ lắc đầu nở nụ cười, đã ngoài ba mươi, còn khóc như một tiểu hài tử, bất quá nàng nếu không cùng tiểu hài tử cạnh tranh hơn thua, thì làm sao lại có chuyện như vậy? Tuy rằng Đan Vân Sơ một nửa là xứng đáng, bất quá Lam Vận cũng phải nên chịu một nửa trách nhiệm, Lam Phi cũng quá không hiểu nặng nhẹ, Diệp Tuyền Vũ cũng không cho phép ai có thể khi dễ nữ nhân của mình, cả tiểu hài tử cũng không được. Chính mình đem Đan Vân Sơ bưng ở lòng bàn tay yêu thương, lại bị một tiểu hài tử khi dễ đến khóc, ngẫm lại Diệp Tuyền Vũ cảm thấy phải nên để cho Lam Vận quản lý nhi đồng nhà nàng.

Diệp Tuyền Vũ lại phát hiện, nàng cùng Đan Vân Sơ không cần tiểu hài tử là đúng.

Diệp Tuyền Vũ gọi điện thoại cho Lam Vận, kết quả là, Lam Phi phải chịu bi kịch, vì làm một người dễ nói chuyện như Lam Vận, sắc mặt chìm xuống, Lam Phi quả thật vô pháp vô thiên.

Quả nhiên một người ít khi tức giận, nhưng khi tức giận lên thật là đáng sợ, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Vận mama, khí thế so với Tuyết mama còn hơn, Lam Phi ý thức được chính mình là gặp rắc rối lớn.

Vì thế, Lam Phi đây lần đầu từ khi lọt lòng mẹ đến nay bị xử phạt nghiêm khắc đến thế, không cho phép cùng Đông Phương Chỉ ăn chung, ngủ chung, ở chung nhà, Lam Phi không sợ bị đánh, cũng không sợ bị chửi, trừng phạt gì cũng đã trải qua, chỉ riêng có loại này là chưa bao giờ.

" Phi nhi cá tính ngang ngược, quả thật nên thu liễm một chút." Đông Phương Thấm Tuyết một câu, hoàn toàn đem Lam Phi nhốt đánh vào Địa Ngục.

" Vận mama, không nên trách Phi Phi được không, là ta không tốt, không nên đi tới nhà Đan di di, Vận mama ...." Đông Phương Chỉ kéo tay áo Lam Vận khóc nói, nàng không muốn Vận mụ mụ phạt Phi Phi.

Lam Vận bị cầu xin có chút mềm lòng.

" Chỉ nhi, vốn cần phạt Phi Phi một tháng, nếu ngươi thay Phi Phi cầu xin, thì sẽ phạt nàng hai tháng nha." Đông Phương Thấm Tuyết không giống Lam Vận dễ dàng mềm lòng như vậy, lập tức Đông Phương Chỉ không thể nói ra được lời nào, lần này là nàng hại Phi Phi bị phạt, không thể hại Phi Phi nữa, chờ khi nào Tuyết mama đi vắng, tiếp tục cầu xin Vận mama. ( nhỏ mà khôn ghê )

Chính là hết một tuần, Vận mama vẫn không có dấu hiệu mềm lòng, Đông Phương Chỉ rốt cục chịu không nổi, lúc đang ăn cơm bỗng nhiên ào ào khóc rống lên, làm Lam Vận không biết phải làm sao, như thế nào hống đều không được.

" Ta muốn Phi Phi, ngươi để Phi Phi từ nhà ông ngoại trở về đi..."

Vì thế, trừng phạt chỉ trong một tuần, Lam Phi sau khi trải qua lần này, nhưng thật ra thu liễm không ít. Bất quá trong lòng nàng như trước chán ghét Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ lại càng hận nàng hận đến nghiến răng.

Lam Phi cùng Đông Phương Chỉ chỉ một tuần không gặp, lâu ngày gặp lại vui sướng đến hôn môi, làm Lam Vận cùng Đông Phương Thấm Tuyết biến sắc, các nàng làm sao học được, các nàng luôn luôn không cho tiểu hài tử không được nhìn thấy những thứ không nên thấy, bất quá chính là do hai người bất lương kia, Lam Vận trong lòng thầm mắng hai người kia, dạy hư tiểu hài tử.

Một ngày ít sóng, nhưng lại có ngọt ngào mật mật.

---Hoàn---

Chương 110: Phiên ngoại

Hà Nhan ôm lấy thân thể đang lõa thể của mình , nàng hận Thượng Quan Mật, trước kia chỉ là chán ghét, còn bây giờ là hận.

Thượng Quan Mật đồng dạng ngoài bên cạnh giường, nàng vừa thấy một ít máu trên giường kia, có chút không thể tin được, Hà Nhan cùng Diệp Tuyền Vũ dây dưa nhiều năm như vậy, làm sao vẫn là xử nữ đây? Thượng Quan Mật nhớ tới chính mình tối hôm qua thô lỗ, tối hôm qua uống đến có chút say, cưỡng ép tiến sâu vào, có chút phát hiện, nhưng nàng còn tưởng là ảo giác của mình, Thượng Quan Mật chán nản cào đầu một chút.

" Ngươi không sao chứ?" Thượng Quan Mật nhẹ nhàng đẩy đẩy tay Hà Nhan một chút, có chút không trôi nhưng hòa lẫn một ít quan tâm, lời giải thích cứ nằm trong yết hầu nói không ra lời.

Hà Nhan không để ý tới Thượng Quan Mật, nàng không hiểu mình rốt cuộc làm sao đắc tội Thượng Quan Mật Thượng Quan Mật từ nhỏ đối với chính mình châm chọc, bây giờ còn thì còn tra tấn thân thể mình.

" Ta làm sao biết ngươi vẫn là xử nữ, ta làm sao biết Diệp Tuyền Vũ đối với ngươi một chút hứng thú đều không có, bằng không..." Cũng sẽ ôn nhu một chút, nếu nàng thật sự biết đây là lần đâu tiên, nàng nhất định sẽ rất ôn nhu. Đêm qua vừa nghĩ tới nàng vô số lần ở dưới thân Diệp Tuyền Vũ hầu hạ khẽ rên, nàng khắc chế không được sự ghen tị trong tâm, Thượng Quan Mật trong lòng lần đầu tiên thừa nhận, qua nhiều năm như vậy từ trước đến nay cùng Diệp Tuyền Vũ tranh giành đối mặt, đều xuất phát từ ghen tị.

Lời nói của Thượng Quan Mật lại làm Hà Nhan đau đớn, một ít than máu, không thể nghi ngờ là đang cười nhạo mình, Vũ thật sự không yêu mình, một tia yêu đều không có, cho nên như lời Thượng Quan Mật nói, nàng đối với chính mình một chút hứng thú đều không có, chính là bị như thế xích lỏa trắng trợn cười nhạo cùng chế giễu, Hà Nhan cảm thấy phẫn nộ chưa từng có, nàng hận chết Thượng Quan Mật, từ nhỏ chỉ biết đối với chính mình thừa cơ mà hãm hại.

"Đúng, Vũ chướng mắt ta, là ta tưởng ai cũng mê mình, nhưng là cũng không nhờ Thượng Quan Mật ngươi lần nữa nhắc nhở! Ngươi cưỡng ta, một ít than máu làm ngươi đắc ý phải không? Ngươi cho ngươi là ai, dựa vào cái gì đối với ta khoa tay múa chân? Được rồi, ta không thông minh bằng các ngươi, ta đây vô dụng nên các ngươi cứ mặc mà chà đap phải không? Ta hận ngươi đến chết, Thượng Quan Mật, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta hận ngươi, ta cả đời cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta hận ngươi đến chết..." Hà Nhan mắt đỏ lên kích động đánh Thượng Quan Mật, nàng đem ủy khuất đối với Thượng Quan Mật từ nhỏ đến lớn tất cả đều phát tiết ra ngoài.

Thượng Quan Mật bị đánh có chút đau, nhưng không phân biệt đây là nỗi đau thể xác hay trong lòng, mình không phải cố ý khi dễ nàng, là nàng luôn ánh mắt tập trung ở mỗi Diệp Tuyền Vũ, làm cho mình tức giận, tức giận, mình chỉ biết khi dễ nàng, lâu rồi thì thành thói quen, đến nỗi sớm quên mục đích khi dễ nàng chính là làm cho nàng chú ý đến mình. Nguyên lai, mình là chọc đến làm cho người ta chán ghét.

"Ngươi thật sự chán ghét ta sao?" Thượng Quan Mật hỏi.

"Đúng, hận không thể làm ngươi biến mất khỏi thế giới này!" Hà Nhan mất đi lý trí nói, nàng trước kia luôn luôn hy vọng thế giới này nếu không có Thượng Quan Mật thì tốt rồi, Hà Nhan cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình là hận người kia đến cho người kia biến mất luôn mới thôi.

Thượng Quan Mật sắc mặt trở nên có chút trắng bệch, nguyên lai đây là cái gọi là tự chui vào rọ.

...

"Ta tên là Hà Nhan, học sinh mới chuyển trường." Hà Nhan chậm chạp nói đến, nhìn thấy lớp học ánh mắt đồng loạt nhìn mình, mặt liền đỏ lên, bọn hắn khác với những học sinh của trường cũ của mình, đây tất cả là những con của nhà nhiều tiền, cùng mình là hoàn toàn không hợp.

Ba ba Hà Nhan là Hà Điền, từ phía sau nhà đào lên được mấy chục cân vàng, lập tức biến thành người giàu mới nổi, hơn nữa Hà Điền hơn người có chút đầu óc buôn bán, bắt được cơ hội, đầu cơ trục lợi, biến hoá nhanh chóng biến thành thổ tài chủ gia sản bạc vạn, cho nên bắt chước người khác đào tạo phong độ, đem con gái mình đang học ở trường học nông thôn nghèo chuyển đến trường học quý tộc.

" Quả nhiên là con gái của nhà giàu mới nổi, quê mùa đến bỏ đi." Thượng Quan Mật ngồi hàng đầu cười nhạo nói, bộ dạng không kiêng nể gì, làm Hà Nhan chớp mắt nghẹn đỏ mặt, còn có tự ti, ở Thượng Quan Mật trào phúng, không kiêng nể gì nảy sinh lên, đương nhiên trong lòng đối với người này là vô số gạch chéo. Người khó ưa, trong lòng vô số lần chán ghét người này.

Kỳ thật lúc ấy Hà Nhan trừ bỏ hơi chút quê mùa, vẫn là bộ dạng rất được, hơn nữa nhà giàu mới nổi ba ba tiền vốn thật đúng là thực hùng hậu, trừ bỏ đại tập đoàn tài chính, những người khác nhàn tạp nhân đẳng cũng không dám khi dễ Hà Nhan, ngoài trừ Thượng Quan Mật là người đầu khi dễ Hà Nhan.

Đương nhiên, nàng không phải người ăn chay, Thượng Quan Mật cũng không phải người trong chùa, Diệp Tuyền Vũ lại càng không phải là người nghĩa hiệp gì, cho nên Hà Nhan bị Thượng Quan Mật khi dễ một đoạn thời gian rất dài, Diệp Tuyền Vũ cũng không có đứng ra, nhưng thật ra Lam Vận có đôi khi nhìn không được, muốn nói giúp nàng mấy câu, bất quá xuất hiện ở Diệp Tuyền Vũ bên người Lam Vận không bằng Diệp Tuyền Vũ như vậy mà tranh đoạt trước mặt, hơn nữa Lam Vận chưa bao giờ là anh hùng kiểu này, luôn thực ôn hòa xuất hiện, không có hả lòng hả dạ giáo huấn một chút ác ôn, bằng không lịch sử là có thể thay đổi.

Nàng thích Diệp Tuyền Vũ, lúc đầu chỉ là do Diệp Tuyền Vũ bộ dạng tựa như công chúa trong truyện cổ tích, tinh xảo mà xinh đẹp, nhường nữ nhân nhà giàu mới nổi đã tràn ngập sùng bái, Diệp Tuyền Vũ trong lòng Hà Nhan, mới là chân chính quý tộc, không giống Thượng Quan Mật chán ghét như vậy, quả thực tựa như nhân vật phản diện trong phim truyền hình.

Kỳ thật lúc ấy, Hà Nhan khăng khăng một mực yêu thích Diệp Tuyền Vũ hơn, chẳng qua là bởi vì ở lớp học Judo, Diệp Tuyền Vũ này công chúa chân chánh, đem nữ nhân phá hư Thượng Quan Mật đánh úp mặt xuống mặt đất, đại khoái Hà Nhan tâm, đương nhiên nàng trước mặt không dám biểu lộ gì nhiều, Thượng Quan Mật cái loại bại hoại kia lại giận chó đánh mèo lên mình. Từ sau việc này, tâm lý sùng bái bắt đầu nảy sinh ở Hà Nhan, loại sùng bái anh hùng, về sau càng không thể vãn hồi, bây giờ nhìn lại là Hà Nhan đối với Diệp Tuyền Vũ là tình yêu mù quáng, vẫn là cùng Thượng Quan Mật phân không lối thoát.

Từ lúc Hà Nhan bắt đầu quấn lấy Diệp Tuyền Vũ, Thượng Quan Mật khi dễ nàng càng dữ tợn hơn, thậm chí còn xả vào Diệp Tuyền Vũ, tuy rằng Diệp Tuyền Vũ vẫn cảm thấy không hiểu ra sao cả, Thượng Quan Mật vô duyên vô cớ trở mặt với mình, lại tự nhiên vô duyên vô cớ có một cái đuôi theo sau mình,

" Hà Nhan, ngươi là đồ đần sao? Bài toán đơn giản như vậy mà cũng không giải được, trong lớp ai cũng thông minh hơn ngươi, tổ tiên ngươi nhất định là heo, cho nến mới đần như vậy!" Thượng Quan Mật cầm bài thi 30′ của Hà Nhan lên châm chọc nói, thực tế điểm toán thấp như vậy đã làm Hà Nhan đủ xấu hổ, bị Thượng Quan Mật độc xà như vậy châm chọc, Hà Nhan tức giận đến tim đều đập rộn lên. Ở trong lòng Hà Nhan, Thượng Quan Mật độc nhất chính là cái miệng của nàng, hận không thể cắt bỏ được lưỡi của nàng ấy, đương nhiên, Hà Nhan là người hướng nội, nàng giận Thượng Quan Mật nhưng cũng không dám nói gì.

"Hà Nhan, ngươi là theo đuôi sao? Cả ngày cũng chỉ biết đi theo sau mông Diệp Tuyền Vũ, đáng tiếc Diệp Tuyền Vũ không thích kẻ ngốc..." Mỗi lần, Diệp Tuyền Vũ bỏ mặc Hà Nhan, là Hà Nhan bị Thượng Quan Mật bắt được, bức đến trong góc, Hà Nhan sợ hãi tay chân đều toát mồ hôi lạnh, cũng không biết Thượng Quan Mật lại muốn dùng biện pháp gì chỉnh mình.

Sau tiết thể dục, đem quần lót mình trộm đi, làm cho mình không dám không mặt đồ lót ra ngoài trường, trốn trong phòng tắm của trường đến hai ba giờ, bắt sâu lông ném lên sách vở mình làm mình sợ đến mức hét chói tai, sau đó dùng vẻ mặt xấu xa cười mình, thừa lúc mình ngủ, vẽ bậy lên mặt mình thật nhiều sâu róm cùng con rùa, làm mình bị người khác giễu cợt, làm cho mình vài ngày không dám vào trường học...

Tất cả hành vi tồi tệ, là muốn làm Hà Nhan mỗi khi thấy Thượng Quan Mật là chạy trối chết, lần này bị bắt đến, Hà Nhan cảm giác mình là dữ nhiều lành ít.

"Không cần ngươi quan tâm..." Hà Nhan ra vẻ bình tĩnh nói.

"Lá gan lớn hơn nha, dám dùng ngữ khí này nói chuyện với ta!" Thượng Quan Mật nheo mắt, sau đó hướng Hà Nhan tới gần, nàng tiến một bước, Hà Nhan liền bất giác lùi ba bước, cứ như vậy Hà Nhan bị buộc thối lui đến góc tường.

"Ngươi muốn làm gì..." Hà Nhan dựa vào tường, ngữ khí hoảng sợ hỏi, ác ma đến gần, mấy năm nay Thượng Quan Mật nếu so với trước kia xinh đẹp hơn, ngũ quan đều mở, đáng tiếc hiện tại Hà Nhan nhìn không ra mỹ mạo của Thượng Quan Mật, trong lòng nàng, Thượng Quan Mật so với ác ma còn đáng sợ hơn.

"Ngươi rất sợ ta sao?" Thượng Quan Mật nâng cằm Hà Nhan lên, xích lỏa trắng trợn trêu chọc, lại đem Hà Nhan dọa ra mồ hôi lạnh, vừa biểu tình hoảng sợ, giống như chim sợ cành cong, nhường Thượng Quan Mật có chút hưởng thụ loại cảm giác này. Thượng Quan Mật chán ghét Hà Nhan vây quanh Diệp Tuyền Vũ, nữ nhân này chỉ có mình mới có thể khi dễ.

Thượng Quan Mật nhìn Hà Nhan, mới giật mình mấy năm trước còn rất quê mùa, nhưng thật ra có vài phần tư sắc, càng xem càng cảm thấy xinh đẹp, đặc biệt ánh mắt, giống như một con nai ngơ ngác sợ hãi, đáng yêu cực kỳ, môi phiến hồng, mê người cực kỳ.

Thượng Quan Mật ma xui quỷ khiến cuối xuống hôn, nụ hôn đầu tiên của con gái người ta cứ như vậy bị Thượng Quan Mật cướp đi.

Hà Nhan không thể tin nhìn Thượng Quan Mật, ánh mắt trừng đến cực điểm, đẩy nụ hôn kia ra, nhưng là làm cách nào cũng không thoát ra được, Hà Nhan cắn môi Thượng Quan Mật, Thượng Quan Mật bị cắn đau không thể không rời đi cái môi kia, Hà Nhan đẩy Thượng Quan Mật ra, sau đó ra sức thoát đi Thượng Quan Mật.

Hà Nhan trong lòng vô số lần nguyền rủa Thượng Quan Mật, Thượng Quan Mật là ác ma, Hà Nhan rốt cục chịu không nổi nhiều năm bị Thượng Quan Mật khi dễ ủy khuất, sau đó hướng baba bùng nổ, đòi ra nước ngoài du học, ở nước ngoài né tránh nhiều năm, sau đó gặp lại Diệp Tuyền Vũ, đó là chuyện lúc sau.

...

Thượng Quan Mật tuyệt đối là ác mộng của Hà Nhan, ác mộng đáng sợ nhất, Hà Nhan vô luận như thế nào cố gắng đều chạy không thoát được ác mộng!

"Thực là tổn thương lòng của ta, ta đây thích ngươi, ngươi lại hi vọng ta biến mất." Thượng Quan Mật nửa thật nửa giả đùa nói, làm Hà Nhan hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thượng Quan Mật một cái.

"Thượng Quan Đại tiểu thư ưu ái, ta đây không dám nhận!" Hà Nhan lạnh lùng nói.

"Ngươi không phải thay Diệp Tuyền Vũ muốn giành mảnh đất kia sao? Nói muốn, nhất định chúng ta cần dây dưa cùng một chỗ, nói không muốn, ta sẽ ước mong của ngươi biến mất trước mắt ngươi!" Thượng Quan Mật khẽ cười nói, dù sao nàng trong lòng Hà Nhan đã đủ hư hỏng lắm rồi, tệ hơn một chút cũng không sao, bất quá lần này trói chặt Hà Nhan, cần thay đổi sách lược. Thượng Quan Mật cũng không hiểu, tại sao mình đối với Hà Nhan không thể như đối với các tình nhân ôn nhu.

" Ngươi!" Hà Nhan vô cùng tức giận, Thượng Quan Mật chính là cái đồ xấu xa, luôn luôn xấu xa không thay đổi!

" Ta là không bắt buộc ngươi, ngươi sao lại trừng ta như vậy, sẽ làm ta nghĩ ngươi là yêu thích ta..." Thượng Quan Mật dùng nụ cười nàng cho là có mị lực nhất.

Vô liêm sỉ tới cực điểm, ngày hôm qua không chịu thương lượng, sau khi lên giường rồi, mới liền trở mặt, vô liêm sỉ, trừ bỏ ba từ này, Hà Nhan không còn từ nào để nói.

" Hợp đồng lần này là ta đều chuẩn bị xong, lần này ngươi không cần sợ ta không giữ lời hứa, ký tên là được." Thượng Quan Mật cười đến vẻ mặt tà ác.

Hà Nhan tay run run tiếp nhận hai bản hợp đồng, một bản là của Vũ, còn lại là hợp đồng bán mình, hay còn được gọi là hợp đồng nô lệ, nhìn cái tên đã không thấy tốt, nhìn lại Thượng Quan Mật cười đến làm cho mình muốn tát cho nàng một cái, Hà Nhan tâm hung ác, sau khi ký tên, tay bất giác run lên...

Hà Nhan hiện tại ngay cả Diệp Tuyền Vũ cũng hận, đương nhiên hận nhất vẫn là Thượng Quan Mật nữ nhân hư hỏng này!


Kết quả là, Hà Nhan tiếp tục sống trong lửa như lúc trước, Thượng Quan Mật lại thường thường cười đến như là một con dã lang đoạt được một con mồi ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net