Ta muốn gả, ngươi dám không cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
gả.

Thấy Triệu công tử đột nhiên tức giận, Y Thanh lo lắng nghĩ hắn chán ghét mình vì quá tùy tiện chỉ mới mở lời đã đồng ý. Thật đáng chết mà. “Triệu công tử, ta xin lỗi.”

“Ơ…” Vân Tích giật mình nhớ đến việc mình mới làm thần trí hồi phục vội giữ Y Thanh lại, ôm quyền xin lỗi: “Ta xin lỗi đã mạo phạm.”

“Do ta không biết cư xử…”

“Xin lỗi, ta sai rồi.” Vân Tích vốn quen người ta dỗ dành nên gặp phải trường hợp này liền tay chân vung loạn xạ chẳng biết làm sao.

Mở cửa, Tiểu Nhược bước vào thấy Y Thanh cô nương hai mắt đỏ hoe còn chủ nhân mếu máo gần như khóc lớn. A, chủ nhân lại chọc cô nương nhà người ta rồi. Nhớ hồi nhỏ, tiểu công chúa toàn chọc quận chúa khóc khiến hầu gia mất cả ngày hống nàng ấy. Nói ra, hầu gia mới thảm nhất. Ngài ấy mới bảy tuổi đã bị công chúa xem như người hầu bắt chạy đông chạy tây vẫn nín nhịn. Một ngày trời mưa, công chúa lỡ trượt chân ngã đến gãy tay không chịu ăn uống gì lại còn hay nổi cáu. Hầu gia cực khổ uy hết bát thuốc cả người cũng ướt đẫm mồ hôi, gương mặt không tỳ vết bỗng sưng tấy đầy vết cào. Hình như lúc đó nàng hỏi chuyện, hầu gia bảo do mèo hoang cào thì phải. Nhưng mà, công chúa đâu có nuôi mèo.

Tiểu Nhược đặt ly trà vừa pha xuống bàn hướng Y Thanh lên tiếng: “Liễu cô nương, công tử nhà ta không biết nói chuyện nên đừng tức giận. Uống chút trà nhuận khí tránh bị nộ hỏa công tâm.”

“Ngươi ăn hiếp ta.” Vân Tích mếu máo muốn khóc cũng không thể. Tiểu Nhược đáng chết, ngươi đừng quên ta là công chúa dám ăn nói hỗn láo không sợ chết sao?

Tiểu Nhược ở lâu với công chúa đương nhiên luyện được thần công “tâm thần bất loạn” xem lời nói vừa rồi như gió thoảng mây bay, dìu Y Thanh ngồi vào ghế, dịu dàng nói: “Liễu cô nương không biết công tử rất dễ bị dọa. Hồi nhỏ, hôn thê của công tử mới nói mấy câu đã khóc bù lu bù loa rồi.”

Hôn thê? Triệu công tử đã có nơi đính ước rồi sao? “Công tử đã lập gia thất?”

Tiểu Nhược gật đầu, cốt yếu chính là cắt đi dây tơ hồng kết sai chỗ. “Đúng, chính miệng công tử đòi cưới người ta đó.”

Y Thanh vừa nghe liền rơi lệ, nguyên lai hắn đã có thê tử, nàng không thể phá rối chuyện tình cảm của người ta được. Nàng ngẩng đầu nói với Vân Tích: “Triệu công tử, ta không thể đi chung với ngươi, xin lỗi…”

Vân Tích hoảng hốt hỏi: “Tại sao? Ta đã chuộc nàng rồi.”

“Ta sẽ nói lại với ma ma không sao đâu.”

“Không được… Ta muốn chuộc nàng ra. Nàng sợ nợ ta đúng không? Vậy nàng theo ta đi, nàng sẽ là tỷ tỷ chăm sóc ta, được không?”

Ánh mắt chân thành sợ hãi như sắp mất món vật quý giá làm Y Thanh cảm động mà ưng thuận. Nàng không dám làm tỷ tỷ của hắn chỉ xin hầu hạ bên cạnh là đủ rồi.

“Được, chỉ cần nàng theo ta thôi.” Vân Tích vẫn ngây ngô giống hồi nhỏ, lo cho người khác không cần báo đáp. Nàng có thể nghịch phá khiến người khác khóc cười không rõ nhưng luôn sẵn tay giúp đỡ.

oOo

Mặt trời rọi chiếu bóng hai nam tử thanh tuấn như vẽ thêm màu sắc vào bức tranh nhân gian khiến bao thiếu nữ bên đường ngưỡng mộ sẵn sàng nâng khăn sửa túi. Bao nhiêu cái liếc mắt đưa tình truyền đến hai người.

Huyền Quan khó chịu né tránh nụ hôn gió của một cô nương ở kỹ viện, quay sang cầu cứu tỷ tỷ: “Làm sao để họ tránh đường đây?”

Huyền Thanh vuốt tóc mai, động tác tiêu sái đến mê hoặc, quan sát tình hình hiện tại làm các cô nương hiểu lầm chàng ấy đáp lại thịnh tình, sung sướng đến ngất xỉu hoặc che mặt chạy đi.

Thấy họ bỏ đi hết, Huyền Quan sửng sốt khâm phục tỷ tỷ, chỉ một chiêu mà có thể đuổi hết họ đi sao? Nàng gật gù bắt chước, khóe miệng hơi cong làm mấy cô nương ở kỹ viện hét lớn chạy đến lôi kéo nàng. Ách, gì kỳ vậy, tại sao tỷ tỷ đuổi được mà ta lại không được? Huyền Quan dùng mắt long lanh ngân lệ cầu xin tỷ tỷ cứu giúp làm Huyền Thanh thở dài thầm nghĩ: “Đệ đệ dễ thu hút nữ nhân thật. Thảo nào, hồi nhỏ, biểu muội lại mê như điếu đổ… Ủa, nàng cũng giống vậy mà không ai tranh giành nhỉ…?”

“Các ngươi đừng xô đẩy nữa…” Huyền Quan bị lôi qua kéo lại đến phát bực đẩy hết tất cả cô nương ra phía sau, vô tình đè lên một đệm thịt màu trắng.

Người nằm sấp dưới đất kêu cứu: “Tiểu Nhược, Y Thanh cứu ta…”

Huyền Quan định thần lại thấy người kia nằm sạp bên dưới hàng mỹ nhân liền vội vã đỡ dậy không ngờ người kia vừa đứng thẳng người đã tát nàng một cái rất mạnh. “Đăng đồ tử!”

Huyền Thanh đứng xa trông điệu bộ của tiểu tử kia nhận ra đó là một cô nương còn là cô nương rất xinh đẹp bởi vì chẳng có nam tử nào lại mắng nam tử khác là đăng đồ tử cả. Đệ đệ, số ngươi đào hoa thật, đi đến đâu thu hút nữ nhân đến đó. Ông trời đúng là không công bằng.

Huyền Quan rối rít xin lỗi vì lỡ tay làm hắn bị thương mà không hiểu cái tát kia là do hắn nắm tay rất chặt đến giờ vẫn chưa chịu buông.

Biết ngốc tử đệ đệ không hiểu thế thái chỉ biết làm mọt sách nên nàng chạy đến kéo hắn ra phía sau cùng “mỹ nam” trước mặt tranh cãi.

“Nam nhân vào đây cũng chẳng phải người tốt nên không có tư cách mắng đệ của ta là đăng đồ tử.”

Vân Tích nhướng mày chấp nhận sự thách chiến của người kia. “Hắn xô ta ngã.”

Huyền Thanh thong thả trả lời: “Là mấy cô nương tranh giành nên đệ đệ xô ngã đụng trúng ngươi. Nam nhân không mắng nhau là đăng đồ tử.”

“…” Hắn biết ta là nữ nhân sao?

Huyền Thanh tốc chiến tốc thắng: “Vậy nên đệ đệ không cần xin lỗi.” Nàng nắm tay của Huyền Quan kéo đến quán trọ. “Đi thôi.”

“Dạ…” Huyền Quan gật đầu đi theo mặc kệ bọn người kia xoe tròn mắt bội phục.

Chương 7 Tác giả: thantaiaimo

Quán trọ nhỏ đối diện thanh lâu tương đối sạch sẽ, phòng ốc khá rộng nên rất nhiều khách đặt trước khiến Huyền Quan và Huyền Thanh rơi vào tình huống cực kỳ khó xử. Nguyên lai quán trọ đã hết phòng chỉ có Đại phòng dưới lầu đủ chỗ cho năm người chỉ là ba vị khách quan vừa tới lại nhất mực không chịu ở chung với đăng đồ tử. Nhưng nếu trọ nơi khách thì phải đi khá dài mà trời đã tối lại còn mưa to như trút nước.

“Đăng đồ tử, ngươi ngủ dưới đất.” Vân Tích ngồi một góc dưới sàn trên chiếc chiếu ẩm mốc lại rách vài chỗ, hướng hai kẻ trên giường đòi công đạo. Lý do nào nàng nằm dưới đất trong khi đó Tiểu Nhược và Y Thanh lại được nằm trên giường, không công bằng.

Huyền Quan áy náy vốn định ngủ ở dưới lại bị tỷ tỷ kéo lên đây. Từ nhỏ do sống trên núi với sư phụ, nàng quen ngủ những nơi này thì không nói còn người kia ăn mặc sang trọng chắc chắn là công tử giàu sang có thể chịu được. “Đại ca, ta ngủ dưới đất cho…”

“Không được, ngươi đừng quên hắn nói chúng ta là gì. Đăng đồ tử đó! Cho hắn bên dưới để biết không nên động chạm những kẻ tiểu nhân chuyên thừa cơ chiếm tiện nghi.”

Huyền Quan cười khổ nhìn người dưới đất thầm thương cảm. Ai bảo làm phật lòng tỷ tỷ chứ. Thôi kệ, hắn xúc phạm chúng ta trước để chịu khổ một đêm cũng là bài học. Nàng biết làm người phải rộng lượng nhưng không phải lúc nào cũng chịu người khác đè đầu cưỡi cổ. “Vậy… chúng ta ngủ đi…”

Tiểu Nhược thấy công chúa uất ức nên nhường chiếc giường nhỏ ọp ẹp: “Công tử, người lên giường ngủ, ta nằm dưới đất.”

“Không được!” Huyền Thanh đẩy Tiểu Nhược ngã lên giường còn nhanh tay điểm huyệt Y Thanh khiến nàng ngồi yên trên giường không thể chuyển động làm Huyền Quan hoảng hốt ngăn lại sợ tỷ tỷ giận quá mà gây chuyện thị phi. “Đại ca bớt nóng.”

Huyền Thanh ngồi lên giường của Y Thanh nâng cằm nàng cố tình trêu tức nữ nhân ở dưới. Ngươi dám bảo đệ đệ là đăng đồ tử thì ta sẽ làm đăng đồ tử cho ngươi xem. Trên đời, không ai được phép bắt nạt Quan nhi ngoài ta ra. “Mỹ nhân, đêm nay, ta ngủ với nàng nhường giường cho công tử kia, được không?”

“Ngươi đụng vào Y Thanh ta liều mạng với ngươi!” Vân Tích sợ hắn làm chuyện bất lợi nên liền nhanh tay rút cây quạt nhỏ, đường viền sắc nhọn chỉ cần chém nhẹ liền mất mạng. Bình thường, Vân Tích hay oa oa khóc khiến người ta tưởng nàng là tiểu cô nương yếu ớt chứ thật tình võ công không tồi nhiều lần làm ca ca xanh mặt bỏ chạy.

Theo bản năng, Huyền Quan dùng nén bạc nhỏ trong túi bắn về phía Vân Tích khiến nàng đau tay mà đánh rơi quạt lại gặp sàn trơn mất đà ngã cả người lên Huyền Thanh khiến ba người kia sững sốt đứng hình.

Huyền Thanh nhanh chóng xoay chuyển tình thế trấn áp tiểu tử kia dưới thân khinh thường: “Võ công tệ thật… Ta tưởng ngươi thích nữ nhân không ngờ là long dương chi quá. Ngươi có lòng ta không thể từ chối.” Tay nàng hạ xuống thắt lưng, một bên giữ chặt hai tay của Vân Tích, môi hạ thấp tính trêu tức nàng ấy. Không ngờ, đệ đệ ngốc lại lo lắng đánh bật nàng ra, kéo người kia về phía mình, tức giận nói: “Đại ca, ngươi không thể hành sự thô lỗ.”

Huyền Thanh khoanh tay lại gần hỏi: “Ái chà, đệ bênh người ngoài sao?”

“Đệ không có… chỉ là vị công tử này… đại ca không thể phi lễ được.” Tỷ là nữ nhân không thể chủ động đụng chạm được.

Huyền Thanh nhăn trán chỉ muốn trực tiếp nói hết mọi chuyện để khai thông đại não kia. Quan nhi ơi Quan nhi, nam nhân bên cạnh thật chất là nữ nhi, ta chỉ giỡn một chút thôi. Sư phụ ngươi đã dạy ngươi thành gì vậy? Lão già đáng chết, ta sẽ cho ngươi một trận nữa. “Được, ta sai, đệ tự lo đi. Tóm lại, giường kia ta ngủ, hắn không được bước lên.”

Vừa nói xong, nàng đã lên giường đắp chăn ngủ không thèm để ý hai người kia.

Huyền Quan buông công tử kia ra, hướng cô nương kia ôm quyền tạ tội, cẩn thận giải huyệt, sau đó nhìn người đằng sau nói: “Công tử không ngại cứ ngủ chỗ ta. Đại ca không làm gì đâu.”

Huyền Thanh bật dậy nói: “Ta không ngủ chung với ngụy quân tử!”

Huyền Quan không thèm quan tâm, từ tốn nói tiếp: “Ta ngủ dưới đất.” Nàng trực tiếp nằm xuống ngủ không cần Vân Tích.

Cách cư xử đó càng khiến Vân Tích không thích hắn, rõ ràng các ngươi gây sự lại giả bộ tốt bụng như thể nàng mới là người gây chuyện. Vân Tích tức giận đá Huyền Quan một cước rồi đến chỗ Y Thanh ngủ. Dù sao đây cũng không lần đầu tiên hai người ngủ chung. Hơn nữa, ngủ với Y Thanh rất dễ chịu.

Nằm lên giường, nàng liền chạm phải gương mặt thanh nhã đang ngủ say. Tên kia nhìn rất quen dường như gặp ở đâu, nhất cái tật ngủ thường nắm chặt mềm như sợ ai cướp lấy, hắn rất giống Huyền Quan, nhắc đến lại thấy tức tên nhóc đó, tại sao bây giờ không tìm nàng, chẳng lẽ phụ hoàng không hạ chiếu? Mà tại sao lại muốn hắn tìm mình, chẳng phải mình đang trốn hắn sao? A!! Cái tên đáng ghét cầu ngươi chết đi!

“Hắt xì!” Huyền Quan xoa cái mũi thầm nghĩ: “Quận chúa nhớ ta đến vậy sao? Nửa đêm còn nhắc tên…”

Đại ngốc a, ngươi chưa đủ rắc rối sao còn muốn rước nợ? Nhưng mà, biểu muội vẫn tốt hơn so với công chúa. Mấy hôm trước, nàng trở về, Lan Nhi đích thân xuống bếp làm rất nhiều món ngon. Biểu muội lớn lên rất diễm lệ kiêu sa khiến nàng nhìn cũng mê mẩn. Mười năm không gặp, biểu muội vẫn còn nhớ đến lời nói lúc trước hỏi nàng nếu một ngày phải cưới công chúa thì có chịu nạp mình làm thiếp không? A, câu hỏi này rất khó trả lời. Nàng chỉ cười qua chuyện rồi bỏ chạy. Lúc nhỏ, nghĩ cưới chỉ là ngủ chung một phòng, giờ hiểu được hết trách nhiệm mà thấy hoảng sợ. Hôn nhân sớm chẳng có gì tốt lành hết. Cầu trời công chúa gặp được một nam nhân tốt và yêu hắn đi.

“Hắt xì!” Vân Tích hắt hơi xoay người giáp mặt với Y Thanh khiến người kia e thẹn hơi thở dồn dập khó ngủ được. Nàng chạm nhẹ vào đôi mi thanh tú như sợ sẽ làm vỡ món đồ quý, hắn thật rất tốt nhưng mà ngươi đã lập gia thất ta không thể phá rối. Thật đáng tiếc.

“Liễu cô nương chưa ngủ sao?”

“À… ta ngủ không được.” Y Thanh nhìn tiểu đồng ngáy ngủ dường như hắn cũng giống mình. Trời gần sáng, hắn lại dậy sớm nấu nước pha trà, mình ngủ cũng không được chi bằng ta giúp hắn. “Chúng ta nấu nước đi.”

Tiểu Nhược gật đầu mỉm cười có người giúp có thể ngồi chợp mắt một chút. Hồi nhỏ, nàng may mắn được công chúa để ý chọn làm nữ tỳ, lúc nào cũng thức khuya dậy sớm, đôi lúc bị người khác ức hiếp nhưng nàng tự biết thân phận không dám ca thán. Công chúa rất tốt luôn bênh vực nàng nên nàng phải cố gắng làm thật tốt không làm người buồn.

Y Thanh ngồi quạt chờ ấm nước sôi còn Tiểu Nhược ngủ gật trên vai mình. Nam nhân này còn kỳ lạ hơn công tử của hắn, lúc nào cũng thẹn thùng xấu hổ nhưng ngày hôm đó, hắn mang nước vào cho nàng tắm lại không hề e dè xem chuyện đó rất bình thường còn tặng nàng một gói hoa thơm chỉ cần thả vào nước sẽ lưu lại rất lâu trên người.

“Tiểu Nhược, ngươi về phòng ngủ đi, ta lo được.” Y Thanh khẽ lay người tựa lên mình.

Tiểu Nhược dụi mắt nói không sao, chỉ cần ngủ một chút là được, dù sao cũng quen uống trà do mình pha nếu đổi lại người khác sẽ nhận ra ngay. Vừa nói xong, Tiểu Nhược ôm lấy cánh tay của Y Thanh nói nàng tốt bụng cho mình ngủ nhờ trên vai đợi nước sôi sẽ pha trà, hồi nãy mang nhiều đồ nên người có chút đau nhức cần nghỉ ngơi.

Y Thanh khó xử chấp nhận, lòng có chút khó hiểu với người này.

Chương 8 Tác giả: thantaiaimo

Ngoài sân, kiếm vũ mảnh sắt lượn vòng dừng lại xuyên qua chiếc lá vàng đang rơi xuống nhẹ nhàng tách nó làm đôi. Trường kiếm phản chiếu ánh nắng càng khiến bạch y nổi bật giữa không gian xanh màu trúc. Người như đại bàng bay giữa trời cao, một kiếm chạm đất khiến trúc gập người tạo lực đẩy bạch y bay cao hòa vào màu trắng của mây trời.

Người xoay người đáp xuống như tiên giáng phàm khiến Vân Tích ngây ngốc nhìn “đăng đồ tử” trước mặt. Hắn oai phong quá! Nàng không kiềm được lòng mà thốt lên.

“Công tử…” Huyền Quan thu lại kiếm hướng thiếu niên cầm quạt hành lễ. Không ngờ, nam nhân kia lại có nhã hứng đến rừng trúc ngắm thưởng cảnh đẹp. Trúc xanh, nước biếc, sơn thủy hữu tình, tiên cảnh tại nhân gian là đây. “Ngươi đến đây thưởng cảnh.”

Vân Tích hồi tỉnh nhận ra cảnh vật xung quanh đã thay đổi, thần sắc có chút không tự nhiên. Khi nãy, nàng thấy hắn cầm trường kiếm lặng lẽ rời đi nên tò mò theo dõi không ngờ lại được chứng kiến màn múa kiếm hấp dẫn như vậy. “Ta chỉ là tình cờ ghé ngang.”

Huyền Quan vừa nghe liền cười đầy ẩn ý, “Ngô, ngươi theo ta lâu như vậy chân không mỏi sao?”

“Ngươi biết…”

“Đương nhiên.” Huyền Quan tiến tới bên cạnh Vân Tích nhẹ nhàng nói: “Chỉ là không biết ngươi làm gì nên không nói. Triệu công tử, ta gọi như thế được không?”

“Tích… Triệu Tích.” Vân Tích ngượng ngùng quay hướng khác tránh gương mặt hoàn mỹ mê hoặc mình. Thật giống càng nhìn càng giống tiểu tử kia.

Huyền Quan thấy người trước mặt như đang tránh mình nên không dám làm phiền nói “cáo từ” rồi dời đi. Dù bóng đã khuất khỏi hàng trúc xanh mởn, tim của Vân Tích vẫn đập liên hồi gương mặt ửng hồng. Chuyện quái gì đây? Nàng không phải động tình chứ? Vừa tránh khỏi tiểu tử kia lại gặp phải đăng đồ tử? A!!! Đăng đồ tử!!!

“Công chúa…”

“A, dọa chết ta rồi!” Vân Tích hét toáng lên mang bực dọc đẩy lên Tiểu Nhược. Ngươi đó đã dặn không được gọi là công chúa, lỡ người khác nghe thấy thì sao? “Ngươi muốn chết sao?”

Tiểu Nhược nhìn hai má ửng hồng của công chúa lại nhớ tình cảnh hồi nãy, lòng thừa biết người đã động tình với công tử kia. Công chúa chỉ mới mười bảy tuổi bị nhốt hoàng cung quá lâu vừa xuất cung liền gặp mỹ nam tử nên như bướm thu hút bởi hoa đẹp. Nàng bước đến nói nhỏ bên tai công chúa: “Người đã có hôn ước với hầu gia không thể thích nam nhân khác đâu…”

Vân Tích nghe vậy liền nhớ đến tiểu hầu gia – người mình nằng nặc đòi cưới – lòng có chút buồn bã. “Ngươi nói đúng..”

“Công chúa, Tiểu Nhược biết người rất buồn nhưng… hầu gia rất quan tâm người. Hồi nhỏ, công chúa bệnh hầu gia luôn ở bên túc trực…”

Phải, hắn rất lo cho nàng nhưng chỉ vì thân phận công chúa thôi. Nhưng không phủ nhận hắn thực rất tốt. Năm bảy tuổi, nàng gãy tay nên tính tình cáu gắt, thái y không thể đến gần, thuốc không chịu uống, vậy mà hắn to gan hí lộng nàng. Hắn điểm huyệt bắt nàng ngồi yên uy từng muỗng thuốc, nàng làm sao có thể kẻ khác uy hiếp, bao nhiêu thuốc trong miệng đều phun trả nhưng hắn làm như không có gì tiếp tục uy thuốc. Nàng chỉ nuốt có vài ngụm còn bao nhiêu đều trả lại hắn.

“Công chúa, ngày mai ta lại đến.” Hắn giống đĩa bám không biết sợ là gì. Tiểu tử đáng chết. Nàng rất ghét Huyền Quan – tại sao hắn đi biệt tích mười năm không thấy thư từ.

Vân Tích ưu sầu quay về quán trọ vừa bước vào phòng liền chạm mặt với Huyền Thanh. Nàng vừa ngủ dậy chỉ kịp mặc trường bào còn chưa kịp thắt đai khiến Vân Tích hoảng sợ hét lớn chạy ra ngoài va phải Huyền Quan. Cả hai ngã nhà lên đất, tách trà nóng đổ lên tay của Huyền Quan.

“A, đau…” Nàng lấy vạt áo lau chỗ nước nóng vừa đổ lên.

Vân Tích thấy vậy lo lắng thổi mấy cái lên chỗ đau. “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao, đắp thuốc là được.” Huyền Quan mỉm cười rút tay lại. Tại sao mỗi lần ở gần công tử này tim mình lại đập nhanh như vậy? Không lẽ mình thích hắn sao? Không được như thế sẽ lộ thân phận ảnh hưởng đến cả nhà.

Vân Tích thấy đôi mày hắn hơi chau lại biết là nhịn đau sợ mình lo lắng nên kéo bàn tay đau hồi nãy xem xét. Vết thương sưng đỏ thế này mà nói không sao, ngươi nói dối ai chứ. “Đăng đồ tử đáng chết. Ngươi lừa ai hả? Đỏ cả rồi!”

Huyền Quan cười khổ, nói: “Triệu công tử, ta không sao thật mà. Với lại tên ta không phải là Đăng Đồ Tử, ngươi hảo tâm có thể gọi là Quan nhi như đại ca, được không?”

“Không được!” Huyền Thanh mặc xong y phục bước ra, vẻ mặt hắc tuyền nhìn nữ nhân không biết lễ phép trước mặt mắng: “Hắn không xứng gọi đệ như thế.”

“Đại ca…”

“Người này vào phòng không gõ cửa chút nữa đã thấy hết thân thể ta. Kẻ vô phép như vậy không cho ngươi quen.” Nữ nhân bất nhã này chỉ mang xui xẻo đến. Nếu nàng ấy làm bại lộ thân phận của Quan nhi thì cả nhà sẽ mất đầu.

Huyền Quan nghe nam nhân kia nhìn thấy thân thể của tỷ tỷ liền hoảng sợ chạy đến bên hỏi nhỏ: “Hắn thấy hết sao? Vậy… hắn có phải cưới tỷ không? Giống như đệ và công chúa hồi nhỏ?”

“Điên khùng, nam nhân chết hết cũng không lấy hắn.” Đệ đệ ngốc, nàng ấy là nữ nhân đó. “Hơn nữa, hắn vẫn chưa kịp thấy gì.”

“Cũng may hắn không cưới tỷ bằng không đệ không biết hắn chết thế nào…”

“Đệ muốn chết đúng không?”

“Không có…”

Huyền Thanh xách tay nải đưa cho Huyền Quan, nói: “Chúng ta mau lên đường thôi.”

Vân Tích thấy nam tử kia chuẩn bị rời đi liền giữ tay hắn hỏi: “Ngươi định đi đâu?”

“Đi kiếm nương tử.” Huyền Thanh đứng chắn giữa hai người. Nàng không thích đệ đệ quá thân mật với nữ nhân. Đám thám tử biết chuyện bẩm báo với hoàng thượng sẽ gặp chuyện lớn.

Vân Tích cười hơi gượng gạo buông tay áo của Huyền Quan. Hóa ra, ngươi đã có nương tử. “Cô nương đó ở đâu?”

“Ta không biết nữa. Đã lâu ta chưa gặp.” Huyền Quan cười nhạt đáp, ánh mắt lưu luyến trên người Triệu Tích. Phải chi nàng có thể nói rõ thân phận nữ tử của mình với hắn thì tốt biết mấy. Nàng cũng không hiểu tại sao lại để ý người này có thể hắn giống công chúa chăng? Chắc ngày nghĩ nhiều nên ám ảnh đây mà… Haizzz…

Vân Tích gãi cằm hỏi: “Có phải đăng đồ tử như ngươi phong lưu nên mới trốn không?”

“Không có. Nàng ấy không thích phụ thân ép cưới nên mới trốn.”

“Nàng ta không thích ngươi? Hay ngươi có hoa tâm yêu một lúc nhiều người?” Vân Tích khoanh tay hỏi. Nàng tò mò muốn biết cô nương kia tại sao cũng bỏ nàng như mình.

Huyền Quan cười đáp: “Nàng ấy đúng là không thích ta. Ta cũng không thích nàng ấy. Nhưng phụ thân nàng ấy đã nhờ nên ta mới phải tìm người.”

Hóa ra, cô nương kia cũng giống mình nhưng người như hắn cũng không tệ, người kia bỏ đi chắc vì có tình lang. Đăng đồ tử này thật tội nghiệp. “Đăng công tử, ta thấy ngươi nên kiếm người khác đi. Nếu cô nương ấy bỏ đi thì ngươi nên giúp đỡ, có thể người ta quả thật không thích ngươi.”

“Triệu công tử không hiểu. Phụ thân nàng ấy có tiếng tăm ở kinh thành không thể thay đổi lời nói. Ngài ấy nhất quyết không bỏ qua đâu.”

“Chung quy, ngươi không muốn mất đi món hời.”

Huyền Quan định lên tiếng giải thích thì Huyền Thanh ngăn lại cao giọng nói: “Triệu công tử, chuyện nhà ta khi nào đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net