Tả ngạn hoa hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Thủy Tinh Đầu Cốt

Thể loại: Bách Hợp, hiện đại, đoản văn

Translator: QT sư phụ

Editor: Phi Ly

-----------------------------


Văn án

Con người, ai cũng có những khoảng thời gian bồng bột, nó cũng giống như làn sương bao quanh mắt chúng ta, như hương thơm quanh quẩn trong kí ức...

Khi đó, tôi từng thích một cô gái. Và tôi, cũng là một cô gái!

Chương 1 + 2


1.

Xuống xe, rẽ trái khoảng một phút, tôi nhìn thấy cửa hàng bán hoa ấy.

Tả Ngạn Hoa Hương!

Ở tại Hạ Quý. (*)

Ánh mặt trời chiếu ánh nắng vào rừng dâu bên con đường nhỏ. Thi thoảng sẽ có chiếc xe chạy nhoáng qua bên người, làm thành một cơn gió nhẹ thổi bay góc váy, kèm những chiếc lá rụng như lơ đãng chạm vào bước chân tôi. Tôi đi tới cửa hàng bán hoa ấy, cuối cùng lại do dự lùi về.

Trong cửa hàng, có một cô gái trẻ bước ra.

"Mua hoa phải không?"

Giọng của cô ấy trong trẻo như tiếng chuông. Tôi nâng mắt lên nhìn, thấy người ở trước mắt tôi có dáng người thon gầy, cái đầu cao cao, khuôn mặt rạng rỡ, thoải mái.

"Thích hoa gì?" Cô ấy lại hỏi, mái tóc ngắn ngang vai bay bay trong gió.

"Y thảo..." Thật ra thì chẳng phải, nhưng tôi lại quen miệng thốt ra.

"Cho nên, tên của cô là Huân đúng không?" Cô ấy cong khóe môi.

"Sao cô biết?"

"Chỉ cần biết được loại hoa mà người ấy thích, sẽ đoán được tên của đối phương!" Cô ấy nghiêm túc đáp lại.

"Thật thế à?" Tôi kinh ngạc.

"...Tất nhiên không phải là thật rồi!" Cô ấy bật cười, "Đoán đại thôi, chẳng lẽ tôi đoán trúng rồi?"

"...Ừa!" Tôi thẹn thùng, cúi đầu xuống.

Vì tôi tên Huân, cho nên nếu có người hỏi tôi thích hoa gì, tôi sẽ đáp: Huân y thảo. Thật ra, tôi cũng chưa thấy nó lần nào.

"Đi thăm bệnh phải không?" Cô ấy hỏi.

Tôi gật đầu. Trong trấn có một bệnh viện duy nhất ở cuối con đường nhỏ, đó cũng chính là nơi mà tôi muốn tới.

"Người bệnh thích hoa gì?"

"Không thích gì lắm, hoa nào cũng..." Tôi vừa trả lời vừa nhìn hoa trong cửa hàng, sau đó chỉ vào một bó hoa đặt bên cửa sổ.

"Hoa gì vậy?"

"Cúc Châu Phi!" Cô ấy cười khẽ.

"Vậy lấy nó đi!"

Gió hè quấn quanh tóc, thổi không khí trong lành. Trong rừng, tiếng ve sầu thốt vang những tiếng buồn man mác. Tôi giẫm lên một hòn đá nhỏ, nhìn lớp khói bụi phía xa, chúng cứ như đang nhảy một điệu múa nào đấy theo nhịp xe lăn bánh.

Cô ấy tên gì?

Bất chợt, tôi sực nhớ, tôi đã quên hỏi.

Có khi nào là Tả Ngạn không?

2.

Kiệt nằm im trên giường, thật lâu sau mới ủ rũ, nói một câu: "Huân, cậu có chờ tớ không? Chờ tớ học lại một năm cấp ba, tớ nhất định có thể thi đỗ đại học giống như cậu!"

Tôi đứng bên cửa sổ, bàn tay mải mê trêu đùa đám cúc Châu Phi, dường như tôi tìm mãi cũng không cách nào buông tay được.

Kiệt là thanh mai trúc mã của tôi.

Mùa hè năm ngoái, cậu ấy bị bệnh phải bỏ lỡ cơ hội thi đại học, còn tôi lại thuận lợi đỗ vào một trường ở tỉnh khác. Mỗi lần đến bệnh viện thăm cậu ấy, tôi đều ngồi trên xe suy ngẫm, có phải qua mùa hè này, tôi và Kiệt, sẽ chia tay?

Đi khỏi bệnh viện, trên đường trở về, tôi lại đi ngang qua cửa hàng bán hoa đó. Nhưng bóng dáng bận rộn trong cửa hàng đã đổi thành người khác, còn tôi, chẳng biết cô ấy đi đâu.

Năm ấy, dường như cái nắng mùa hạ lại càng thêm rạng rỡ hơn năm trước rất nhiều. Mỗi ngày, đến buổi chiều tôi đều ngồi trên chiếc xe buýt vắng hoe, dừng lại ở trước cửa hàng bán hoa ấy.

Trong không khí, có hương hoa nhàn nhạt...

"Lát nữa, cô đi đâu vậy?"

"Là sao?" Cô ấy hơi nghiêng đầu.

"Những lúc không làm trong cửa hàng ấy!" Tôi cảm thấy mình thật vụng về, nhưng chả hiểu sao, lưỡi tôi cứ líu lại. Bàn tay tôi nắm chặt cúc Châu Phi.

"À... Ở phía sau!" Nói xong, cô ấy chỉ ngón tay về phía sau cửa hàng.

Vì thế, sau khi rời khỏi bệnh viện, tôi đã chạy thật nhanh ra phía sau cửa hàng bán hoa, đứng thở hổn hển giữa rừng dâu.

Và, tôi đã nhìn thấy cô ấy.

Dưới gốc dâu vững trải, có một chiếc võng. Cô ấy nằm thư thả trên ấy, nhắm mắt, mang tai nghe, khóe miệng cong lên.

Cô ấy có khuôn mặt trắng ngần rất tự nhiên, sắc mặt luôn trầm tĩnh, giống như thiếu đi những nét biểu cảm sinh động. Chiếc áo trắng sơ mi ngày thường với những hoa văn đơn giản và chiếc quần cao bồi ngắn, để lộ đôi chân dài trắng nõn ở dưới ánh mặt trời vừa rực rỡ, vừa chói mắt. Chiếc giày xăng-đan màu lam nhạt, một chiếc lười biếng để trên chân, chiếc còn lại chẳng hiểu sao lại nằm trên ngón trỏ cô ấy.

Treo giữa không trung, theo gió lay động, hương hoa nức mũi.

Có lẽ vì nơi này gần cửa hàng bán hoa! Tôi đoán như vậy.

Càng đến gần cô ấy, tôi lại càng ngửi thấy mùi hương thơm ngát. Buổi chiều, ánh mặt trời chen vào tán cây, chi chít như những ánh sao giữa ban ngày. Tôi tự hỏi, cô ấy đang nghe nhạc gì thế? Nhưng rồi, tôi lại chẳng dám lay cô ấy dậy. Bước chân giẫm lên những chiếc lá rơi, cũng giống như một giai điệu chảy xuôi, yên tĩnh...

Có một lần, cô ấy bỗng mở mắt ra, còn tôi, lại xấu hổ dời tầm mắt.

"Muốn nghe sao?" Cô ấy vừa nói vừa đưa điện thoại đến trước mặt tôi, "Từ từ nghe, tôi đi làm việc đây!"

Tôi giật mình, nhận lấy, thật lâu không nói nên lời.

Rất nhiều, rất nhiều lần, tôi cứ ngây ra nhìn bóng dáng thản nhiên thanh khiết của cô ấy như vậy, lại quên hỏi tên và những chuyện về cô ấy.

Nhưng, trong lòng tôi, đã lén lút gọi cô ấy là: Tả Ngạn!



Chú thích: 
(*): Tên của một thị trấn, cũng có nghĩa là mùa hè theo cách chơi chữ của tác giả.

Chương 3 + 4


3.

Sinh viên tốt nghiệp.

《Scarborough Fair》

Are you going to scarborough fair

Parsley, sage, rosemary and thyme

Remember me to one who lives there

He was once a true love of mine

Tell him to make me a cambric shirt

Parsley, sage, rosemary and thyme

Without no seams nor needle work

Then he 'll be a true love of mine

Tell him to find me an acre of land

Parsley, sage, rosemary and thyme

Between salt water and the sea strands

Then he 'll be a true love of mine

Tell him to reap it with a sickle of leather

Parsley, sage, rosemary and thyme

And gather it all in a bunch of heather

Then he 'll be a true love of mine

Are you going to scarborough fair

Parsley, sage, rosemary and thyme

Remember me to one who lives there

He was once a true love of mine


(Có thể tham khảo lời dịch tại đây.)

Lòng tôi, bỗng trở nên êm dịu không thôi.

Mùa hè năm đó, cô ấy luôn nghe cùng một ca khúc trong rừng. Mùa hè năm đó, tôi là sinh viên tốt nghiệp, phải đối mặt với tương ngộ và biệt ly!

4.

Tôi hỏi Kiệt, rằng cậu ấy có biết ngọn hải đăng ở phía Nam, nơi tận cùng của trấn nhỏ đó không?

Kiệt lo lắng, nắm chặt tay tôi.

Ở trong trấn, già trẻ gái trai ai cũng biết, góc chót phía Nam ấy là nơi tàu rời bến, hoang vắng, hiểm trở. Nơi đó có nhiều đá ngầm, có sóng xô mãnh liệt. Vách núi dựng đứng, cỏ lau như gào thét trong gió biển, sóng vỗ ầm ầm hết đợt này tới đợt khác.

Những ngọn hải đăng ở những bến tàu khác đều có màu đỏ thẫm, chỉ riêng ngọn hải đăng nơi đây là có màu trắng muốt. Trải qua một thời gian dài, có một vài người gan dạ chạy tới đó viết mấy dòng cầu nguyện. Riêng tôi, tôi chưa từng làm như thế. Kiệt luôn ở cạnh tôi, cho nên tôi chưa từng có suy nghĩ tới một nơi nào đó viết ra cảm tưởng của mình.

Nhưng cô ấy nói, mỗi tuần cô ấy sẽ tới đó một lần.

Công việc của cô ấy là lau sạch những dòng chữ của kẻ khác. Cứ thế, lặp đi lặp lại.

Vì thế, tôi đã nói dối.

Tôi nói với Kiệt, rằng tôi muốn tới đó cầu nguyện. Tôi muốn viết lên ngọn hải đăng trắng muốt ấy, rằng tôi sẽ chờ, sẽ đợi cậu ấy!

Chập tối, tôi đứng dưới ngọn hải đăng cất tiếng gọi: "...Cứ quên trả cho cô mãi!" Đó là cái cớ tôi đã nghĩ rất lâu.

"Hử? Có thích nghe không?" Nói xong, cô ấy lại kéo ròng rọc trong tay. Bất chợt, cô ấy dừng lại, hỏi: "Trên đây có câu nào là của cô viết không?"

Tôi lắc đầu.

"Có muốn viết vài dòng?"

"Tên của cô..." Tôi ngắt lời, giống như đang hỏi, "Là gì vậy?"

"...Gì cũng được. Cô cảm thấy là gì thì đẹp?" Cô ấy đáp rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn. Vì thế, tôi lấy bút ra, viết lên ngọn hải đăng hai chữ "Tả Ngạn". Cô ấy mỉm cười.

"Đẹp quá nha!"

Tả Ngạn.

Cô ấy không biết tên, không biết tuổi, không biết gốc gác, cũng không biết cha mẹ của chính mình. Từ nhỏ, cô ấy đã được bà chủ cửa hàng bán hoa nuôi lớn, nhưng tình cảm của hai người họ lại chẳng sâu đậm bao nhiêu.

"Tôi thấy bản thân mình chẳng liên can tới ai cả!" Cô ấy nói khẽ, một câu nói bâng quơ. Xong, cô ấy tựa đầu vào vai trái của tôi, "Hay là, Huân, cô làm mẹ tôi đi!"

Đang nuốt nước miếng, tôi bị sặc ngay vì câu ấy.

"Dường như cô còn lớn tuổi hơn cả tôi nha!" Tôi ngơ ra, đáp đại một câu.

Cô ấy vẫn đang tựa vào vai tôi, mỉm cười.

Gió hè như chiếc quạt to, quạt đi năm tháng. Lòng của tôi, như không kịp dừng chân, đã bị hương thơm thoang thoảng bao vây. Trong bóng đêm, tôi và cô ấy cùng sánh vai, ngồi bên dưới ngọn hải đăng. Chúng tôi vừa nghe, vừa ngóng chờ sóng biển. Còn tôi, tôi lại cảm thấy bốn phía quá đỗi yên bình...

Mùa hè rạng rỡ năm ấy, tôi đã thích một cô gái không rõ xuất thân!

Chương 5 + 6


5.

Tôi mua đôi giày xăng-đan màu lam nhạt giống đôi của Tả Ngạn. Tôi mang nó, chạy băng băng trong rừng. Những lúc mệt mỏi, tôi sẽ ngồi xuống võng, gối đầu bên hông Tả Ngạn. Cô ấy vẫn nằm yên trên đấy, rất ít khi nói chuyện. Thi thoảng, cô ấy sẽ nhét một bên tai nghe vào tai tôi, còn tay trái thì chạm vào đầu tôi, ngón tay xuyên vào mái tóc...

Chúng tôi cùng nghe nhạc, cùng ăn kem cây, cùng nắm tay, đi về phía ngọn hải đăng trắng muốt ở phía Nam. Tôi bắt đầu yêu cái nắng hè gay gắt, yêu mỗi buổi chiều tà vào mỗi cuối tuần ngắm sóng biển mênh mông. Tôi lại càng yêu khoảnh khắc ở cùng Tả Ngạn, qua một hồi, nhất định sẽ ngửi được hương hoa...

"Rất khó tin, phải không?"

"Đó là mùi dầu gội đầu!" Về chuyện ấy, Kiệt chẳng muốn để ý tới, "Còn nữa, đống cúc Châu Phi đó hư hết rồi. Cậu mau quẳng nó đi, để ở đó thối muốn chết!"

Tôi nhìn cậu ấy, trưng cái mặt quỷ.

Tiếc là, mùa hè cũng sắp qua rồi!

Mỗi lần nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ, tôi đều không cầm lòng được, cảm thán: Hết hè, chúng ta sẽ phải xa nhau?

Tuần cuối cùng của tháng Tám, Kiệt xuất viện. Chạng vạng hôm đó, cậu ấy kéo tôi tới bờ biển phía Nam. Cậu ấy nói, cậu ấy muốn đi viết vài dòng cho tôi.

Nhưng mà, tôi lại không nói được câu nào. Về Kiệt, tôi chẳng có gì để viết.

Tả Ngạn cũng đã ở bên ngọn hải đăng.

Tôi giới thiệu cho cô ấy và Kiệt biết nhau. Kiệt lấy bút ra, nói: "Để tôi viết vài chữ nha, viết xong tôi sẽ tự lau!"

Tả Ngạn cười khẽ. Cô ấy đưa dụng cụ lau hải đăng cho Kiệt, rồi chỉ vách núi bên phải, "Tôi và Huân tới đó ngắm cỏ lau, cậu ghi xong thì tới đó tìm bọn tôi nha!"

Vì thế, tôi và Tả Ngạn đã hớn hở chạy khỏi tầm mắt Kiệt.

Bãi cỏ lau bên đó um tùm, u tối, cứ như nó là vùng biển thứ hai. Tôi và Tả Ngạn không cao lắm, vừa bước vào, cả người đã chìm hẳn vào trong cỏ. Cô ấy nắm tay tôi, đi thong thả. Cứ thế, hai chúng tôi đi tới bên cạnh vách núi. Dưới chân, là biển khơi đang kêu gào mãnh liệt.

"Sợ sao?"

Tôi ngây ra, không đáp, nhưng cả người tôi đã cứng đơ rồi.

"Nếu thấy choáng thì nằm xuống đi!"

Sau đó, tôi và Tả Ngạn nằm xuống bãi. Cô ấy lấy đi động ra, đưa cho tôi một bên tai nghe. Bầu trời phía trên khi xa khi gần, cảnh chiều hôm, như tờ giấy trắng rơi vào lọ mực. Mực đang từ từ, từ từ lan ra bốn phía...

Cỏ lau xào xạc, như đang ru tôi vào giấc ngủ. Tôi nhìn Tả Ngạn kế bên, cô ấy đã nhắm nghiền đôi mắt tự bao giờ. Trước mắt tôi, chỉ là gương mặt thuần khiết. Ngoài những lúc thoáng nở nụ cười, rất ít khi gương mặt ấy có gì thay đổi.

Cho tới giờ, tôi vẫn chưa hiểu được cô ấy đang nghĩ điều gì. Cũng như khi mùa hè qua đi, tôi không biết mình sẽ gặp phải những chuyện gì ở tương lai.

Dường như tôi đã ngủ được một giấc, tôi choàng tỉnh. Tai nghe đã rớt từ lâu. Tôi xoay người tìm nó, nhưng lại vô tình nhìn vào gương mặt ngủ say của Tả Ngạn. Không hiểu sao, có cảm giác cô đơn nào đó lại dâng lên trong tôi. Một cô gái cô độc, không biết những chuyện về mình. Cô ấy sống hời hợt, chờ thời gian trôi đi như bao kẻ khác...

Cứ như thế, tôi không cầm lòng được, rơi nước mắt. Như có tâm ý tương thông, Tả Ngạn cũng mở mắt ra. Cô ấy xoay qua, trong bóng đêm, đôi mắt ấy sáng ngời. Có cơn gió thoảng qua người cô ấy, hương thơm ngào ngạt.

Tôi run lên. Sao lại như thế? Sao bỗng dưng tôi lại có cảm giác, như đã ngửi thấy hương hoa?

"Huân..." Tả Ngạn gọi khẽ. Ngón tay lạnh lẽo đang lau giọt lệ trên má tôi, "Đừng khóc..."

Nói tới đó, môi của cô ấy đã chạm vào môi tôi, mặt cô ấy phủ tầm mắt tôi, xung quanh yên tĩnh, đen tối. Tim tôi như ngừng đập, thời gian như ngừng trôi. Đầu tôi trở nên trống rỗng, ngây dại. Cả nhịp thở, cũng bị cơn gió thổi bay tứ tán...

Nhưng mới đó, tôi đã bị ai đó kéo mạnh lên.

Là Kiệt!

Cậu ấy nắm chặt tay tôi. Gương mặt của cậu ấy khi đó, không biết phải gọi là tức giận hay là lúng túng. Cậu ấy ném dụng cụ lau hải đăng xuống đất, lôi tôi chạy về nhà.

Chưa kịp nói một câu nào, tôi vừa quay đầu nhìn lại, vừa để mặc bóng của Tả Ngạn khuất dần trong ánh mắt... Cô ấy vẫn đứng đó, không có bất kỳ một hành động nào. Có phải, lúc cô ấy nhìn lên bầu trời, cũng từng có suy nghĩ như tôi...

Mùa hè, sắp hết rồi!

6.

Huân, cậu điên rồi sao?

Huân, hai người là con gái, sao có thể làm như vậy?

Huân, cậu muốn cha mẹ cậu đau khổ vì cậu sao? Cậu sẽ chịu được miệng thế gian sao?

Câu nói của Kiệt cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, nhưng tôi cũng chẳng màng. Có lẽ do mệt mỏi, cũng có lẽ là do tuyệt vọng, tôi cũng hiểu, sau này, tôi không thể gặp Tả Ngạn được nữa. Cho nên, bất kể Kiệt muốn nói gì, tôi đều không đáp lại.

Thu dọn đồ đạc xong, một tuần sau, tôi lên xe lửa đi tỉnh khác.

Kiệt luôn ở cạnh tôi, cho tới lúc tôi lên xe.

"Huân, cậu chờ tớ nha? Nhất định tớ sẽ đỗ đại học!"

Nhìn vẻ mặt cố chấp của cậu ấy, lại nhìn người nhà đứng cách đó không xa, tôi đáp khẽ, "Đừng đến đó! Nếu cậu còn muốn làm bạn với tớ nữa, thì đừng tới đó!"

"Huân, cậu phải cố chấp tới vậy sao?" Do kích động mà mặt Kiệt trở nên méo mó.

"Rốt cuộc thì tớ làm gì sai chứ?" Tôi thở dài, nói một câu dài nhất trong tuần này, "Tớ chỉ thích một người, mà trùng hợp người đó lại là con gái thôi, không hơn. Rốt cuộc thì tớ đã làm sai ở đâu?"

Kiệt há miệng, vừa định nói gì đó, nhưng tôi lại xoay người, đi vào trong khoang.

Xe lửa chạy ba ngày hai đêm. Từ ngày đó, ở một thành phố phía Bắc, tôi đã bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình.

Thu tới rất nhanh.

Những lúc buồn, tôi hay đi dạo ở những nơi vắng vẻ trong khuôn viên trường. Lâu lâu, tôi lại nhận được một bức thư của Kiệt, tôi không xem, mà quẳng nó vào thùng rác.

Tôi không liên lạc với Tả Ngạn, cũng chẳng biết cách liên lạc với cô ấy. Nhưng trái tim tôi, cũng theo đó mà thanh thản, yên bình.

Những lúc đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tôi sẽ mua một bó cúc Châu Phi. Chờ nó héo tàn, tôi sẽ hái những đóa hoa ấy, ép vào trang sách...

Cứ như vậy, ngày tháng trôi đi như nước chảy, nhung nhớ vơi đầy, vơi đầy...

Đến kỳ nghỉ đông, tôi quyết định thu xếp về thăm nhà.

Không liên hệ với Kiệt, tôi chạy một hơi tới cửa hàng bán hoa của Tả Ngạn. Hết thảy vẫn như cũ, từ rất xa tôi đã có thể ngửi được hương hoa. Mùa đông, sắc trời u ám, nhưng nó vẫn khiến tôi nhớ tới khoảng trời hè, nhớ cơn gió thổi bay góc váy.

Trong cửa hàng, chỉ có bà chủ và một cô gái lạ đang bận rộn. Tôi chạy ra khu rừng phía sau. Chiếc võng buồn tênh khẽ đong đưa trong gió, còn người nằm trên ấy nay chẳng thấy đâu?

Ngỡ là cô ấy đi lau ngọn hải đăng, tôi lại chạy ra ngoài vịnh. Cuối cùng, người tôi nhìn thấy lại là một ông chú đứng tuổi xa lạ. Nhìn dáng lom khom mang dụng cụ lau chùi của ông ấy, tôi bỗng nhớ Tả Ngạn vô ngần. Nhưng, cô ấy ở nơi nào?

Mặt biển mùa đông, dường như càng hung bạo hơn mùa hè, khiến người ta phải kinh hãi.

Tôi hỏi ông chú nọ, rằng chú có biết cô gái lau ngọn hải đăng ở đây không?

Ông ấy ngơ ra, sau đó gật gù.

"Cô gái đó, hiện giờ... Không còn lau dọn ở đây sao?"

"Tôi nghe nói..." Ông ấy khó xử, "Nghe nói là gặp nạn rồi. Vào cái đêm tới đây lau dọn, dường như cô ấy gặp bão... Đó đã là chuyện nhiều tháng trước, cô không biết hay sao?"

... ...

Chương 7 + 8 + 9


7. 

Tôi đờ người, ngả lưng trên bãi cỏ lau xám xịt, như ngày hè cuối cùng tôi và cô ấy ở bên nhau. Tôi nhắm mắt lại, lắng nghe sóng biển. Cứ như thế, tôi lẳng lặng, đợi chờ và... ngửi được mùi hương quen thuộc...

Kiệt ngồi cách đó không xa. Thi thoảng, cậu ấy lại gọi tên tôi khe khẽ. Nhưng đến cuối cùng, cậu ấy vẫn mất kiên nhẫn, hét to: "Cô ta chết rồi, cô ta đã chết rồi! Tớ đã viết thư báo cho cậu biết từ lâu, chẳng qua là tại cậu không thèm xem mà thôi!"

Gió, lạnh thấu xương.

Nếu như, gió có thể mang đi tri giác của tôi thì hay biết mấy?

Ăn Tết xong, tôi trở lại trường.

Sang xuân, hầu như ngày nào tôi cũng ngồi ngây ra bên thềm đá mép trái sân thể dục. Vì trong lúc tình cờ, tôi phát hiện nếu nhìn lên bầu trời từ góc độ ấy, sẽ rất dễ khiến tôi nhớ gương mặt người xưa...

Mặc kệ những kẻ xung quanh, tôi nở nụ cười.

Vào hạ, chợt có một nam sinh khóa trên xuất hiện trước mặt tôi. Anh ta đưa cho tôi lọ nước khoáng, bảo: "Cứ nhìn bầu trời mãi, dễ bị cảm nắng lắm!"

Từ dạo đó, anh ta thường hay xuất hiện bên cạnh tôi, có khi là tình cờ, cũng có khi là cố ý. Anh ta nói chuyện với tôi, tôi lắng nghe, thi thoảng sẽ nở nụ cười. Tôi không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta cả, nhưng cũng không thấy ghét, thậm chí là tôi còn không muốn hỏi anh ta tên gì... Cho đến một ngày, có một nam sinh chơi bóng cùng anh ta hỏi một câu: "Tả Nhiên, cô ấy là bạn gái của cậu sao?"

Anh ta nhìn tôi, xấu hổ, rồi lại nhìn nam sinh nọ. Còn tôi, như bắt được tín hiệu nào đó, tôi mỉm cười, đáp: "Ừm, em là bạn gái của anh ấy!"

Tả Nhiên mừng rỡ, nhìn tôi.

Về sau, lúc nào Tả Nhiên cũng hỏi tôi, rằng sao lúc ấy tôi lại đáp như thế. Anh ta nhìn tôi, tôi lờ đi ánh mắt nóng bỏng đó và hỏi ngược lại, "Vậy anh có yêu em không?"

Anh ta gật đầu như giã tỏi.

"Cho nên, em bằng lòng làm bạn gái của anh!"

Câu trả lời có chút khiên cưỡng, nhưng tôi cũng không thể nói cho anh ta biết, sở dĩ tôi chịu ở cạnh anh ta, chỉ bởi vì anh ta họ Tả.

Kỳ nghỉ hè đã tới, tôi dẫn Tả Nhiên về thăm quê mình.

Tôi giới thiệu anh với người nhà, cũng chuẩn bị nói với Kiệt. Nhưng mẹ của Kiệt lại rưng rưng nước mắt, bảo với tôi rằng, "Kiệt nó điên rồi, phải đưa vào bệnh viện!"

8.

Hè tới, vẫn là một mùa hè rực nắng.

Trước hiên cửa hàng bán hoa có treo một chiếc chuông gió, tiếng chuông lanh lảnh như báo hiệu hương hoa lan ngàn dặm. Tả Nhiên đi cạnh tôi, giúp tôi che lớp bụi thoảng qua mu bàn chân, cản cả cơn gió thổi bay góc váy.

Tả Nhiên nói, không hiểu sao anh ấy cảm thấy mùa hè nơi đây thật dễ chịu.

Tôi định mua vài khóm cúc Châu Phi, nhưng lại bị mẹ của Kiệt ngăn lại. Bà ấy hốt hoảng, vừa lôi tôi đi, vừa nói khẽ, "Đừng mua hoa, tuyệt đối không được để Kiệt nhìn thấy hoa. Nó sẽ sợ..."

Tôi khó hiểu, nhìn Tả Nhiên, rồi hỏi tiếp, "Bác ơi, Kiệt, sao cậu ấy lại mắc chứng điên loạn?"

Nhắc tới đó, mắt bà ấy lại đỏ hoe.

"Thằng bé đó, không biết trúng cái quỷ quái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net