[dịch] Không Thích Đánh Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đông Đích Nhất Thanh

Dịch: Biên

Raw: https://xiaokejiejie.lofter.com/post/309d1f38_1ccada066

Permission:

-

Bạn nhỏ ở tuổi dậy thì, thích quấn lấy nhau là chuyện rất bình thường. Theo lời lên án của các bạn nhỏ khác của Tam Đại, gần đây 'xích mích' của Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận tương đối nhiều. 

"A Nhuận?" Tả Hàng liếc nhìn máy quay đã đi xa, một lần nữa đè lên người Trần Thiên Nhuận đang nằm dưới đất đã từ bỏ vùng vẫy .
"Máy quay đi rồi."

Nói xong lại bắt đầu giày vò gương mặt trắng nõn của đối phương, hết chọc rồi nhéo, chuyển đến xương quai xanh của đối phương, dùng bụng ngón tay vuốt ve, trong lúc vô ý sượt qua phần thịt ngứa bên cổ, khiến người đối diện run rẩy... Cuối cùng hành hạ đến mức tai Trần Thiên Nhuận đỏ ửng, mềm giọng xin tha, Tả Hàng mới đứng dậy.

Về ký túc xá lại quấn lên giường, dưới ánh mắt khinh thường của các bạn nhỏ khác, Trần Thiên Nhuận yếu ớt ngồi đọc sách bên cạnh Tả Hàng.

Tả Hàng sẽ không bao giờ làm phiền sở thích của em, chỉ nói với em là làm chuyện gì cũng cần có mức độ, không được quá mức, không cho phép thức khuya.

"Chỉ anh được thức khuya viết từ à?" Trần Thiên Nhuận phản bác cậu, Tả Hàng ngại ngùng xoa mũi, cười hì hì, "Anh lớn hơn em, anh có thể kiểm soát tốt."

"Vậy chúng ta lập quy ước ba điều." Trần Thiên Nhuận trở nên nghiêm túc, sách cũng đặt sang một bên. "Thứ nhất, hai chúng mình không được thức khuya."

Tả Hàng thấy đôi mắt Trần Thiên Nhuận chớp chớp, biết em thật sự đang cân nhắc, thế là không quậy em nữa, vừa đưa tay ra cuốn lấy mái tóc mềm mại của đối phương, vừa đề xuất ý kiến

"Chừa một đường lui, được phép thức khuya ba lần."

"Được."

Tả Hàng nghĩ như thế, chẳng ngờ Trần Thiên Nhuận có thể phá luật nhanh đến vậy.

"Ngủ thôi ngủ thôi, Trần Thiên Nhuận!" Tả Hàng chuẩn bị rút cuốn sách của Trần Thiên Nhuận ra, chẳng ngờ trong nháy mắt Trần Thiên Nhuận đã giấu nó vào người, hai con mắt to tròn nhấp nháy nhìn cậu, nhưng lời nói ra lại khiến Tả Hàng muốn túm lấy cậu đánh mông một cái.

"Đặc quyền đặc quyền em có đặc quyền!" Trần Thiên Nhuận đắc ý nhìn cậu, "Được phá luật ba lần mà! Anh phải để em đọc xong!"

"..." Tóm lại là hối hận, vô cùng hối hận.

Tả Hàng cực kỳ tức giận ngồi bên cạnh Trần Thiên Nhuận, nhìn em giao lưu với thế giới kỳ ảo trong sách, lúc đọc sách bạn nhỏ luôn vô cùng tập trung, tập trung đến mức chẳng cho cậu một ánh nhìn nào.

Tả Hàng hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Hơn mười một giờ rồi, đi ngủ nha A Nhuận?"

"...Vâng." Trần Thiên Nhuận trả lời rất nhanh, nhưng sách trên tay vẫn lật sang trang mới.

"Trần Thiên Nhuận!"


 "Nè nè nè nửa đêm không được chạy lung tung!" Trương Trạch Vũ bị Trần Thiên Nhuận đụng phải làm lảo đảo, bất mãn nói với em, mà người phía sau căng thẳng núp sau lưng cậu, cậu nghiêng đầu, thấy Tả Hàng hùng hổ đi ra từ bên hành lang.

"Thiên Nhuận, tớ nhớ ra là có lẽ tớ có chút... có chút việc! Tớ về phòng trước nhá!" Trương Trạch Vũ thấy thế liền muốn chuồn đi, bị Trần Thiên Nhuận liều mạng kéo lại.

"Tiểu Bảo, cậu không được đi!"

"Nè nè nè nè em thật sự không... Á!"

Trần Thiên Nhuận bị Tả Hàng trước mặt bổ nhào ra đất, Trương Trạch Vũ im lặng đứng bên cạnh, nhìn Trần Thiên Nhuận hệt như mèo con bị vây trong lồng ngực Tả Hàng, cuối cùng bị Tả Hàng lật người lại đánh vào mông mấy cái, đáng thương kêu la.

"Lượn đây lượn đây..." Trương Trạch Vũ không dám đứng tại đó nữa, chột dạ phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Trần Thiên Nhuận đang bị đè dưới đất.

"Nửa đêm rồi, ồn ghê vậy đó..."

Chu Chí Hâm cầm bình nước trong tay, vừa ngẩng đầu thì thấy rapper Đông Nam Á Trương Trạch Vũ đang thậm thụt, bèn hỏi cậu

"Ai đang la bên đó thế?"

"Trần Thiên Nhuận á, cậu ấy bị Tả Hàng đè trên đất ăn hiếp!"

Trương Trạch Vũ miêu tả sinh động khiến Chu Chí Hâm không nhịn được nghi ngờ liệu có phải có việc bắt nạt giữa các thực tập sinh hay không, thế là kéo Trương Trạch Vũ cùng đi về phía phát ra âm thanh.

Sau đó anh nhìn thấy Tả Hàng nằm trên người Trần Thiên Nhuận, đầu vùi vào cổ Trần Thiên Nhuận, hai cẳng chân thon dài của Trần Thiên Nhuận bị tách ra, cả hai đều khẽ thở dốc.

"Em em lúc nãy em đến, hai hai người họ thật sự đánh nhau mà..." Trương Trạch Vũ vò đầu bứt tai, Chu Chí Hâm dùng vẻ mặt 'anh hiểu rồi' tiến đến gần, "Em hiểu gì chứ! Đây là tình thú của người ta!"

Sau đó Trương Trạch Vũ bày tỏ, cậu không hiểu, cậu thật sự không hiểu mà.




Trong một lần phỏng vấn, MC hỏi bọn họ ghét nhất chuyện gì.

Trần Thiên Nhuận mạnh mẽ ngẩng đầu, hung dữ liếc Tả Hàng một cái.

"Ghét nhất đánh nhau."

Trần Thiên Nhuận cúi đầu cười khúc khích, micro bỗng chuyển hướng về phía cậu, cậu cười lắc đầu nói:

"Em thì khác, em thích đánh nhau nhất đó."

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net