#80. Mẫu nghi thiên hạ: bất tài bất sắc (6-11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Ngang trái

Phượng Diệm tỉnh lại thì trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh. Bên cạnh chàng là thiếu nữ đang ngủ say, dù cho trên khuôn mặt ấy có sẹo đi nữa, không thể phủ nhận là thiếu nữ rất đẹp, đẹp riêng trong mắt chàng.

Ta chầm chậm mở mắt, gương mặt chàng hiện ra, ta nhìn chàng, chàng vẫn ngắm nhìn ta.

"Thái tử, có chuyện rồi." Giọng gấp gáp từ bên ngoài truyền vào.

Chàng đưa ánh mắt nhìn ta, nhẹ giọng nói, "Lui ra trước đi."

Bóng dáng ngoài cửa dần mất.

Chàng ngồi dậy, nói với ta vài câu rồi rời giường, tự mình mặc y phục đã được đặt từ trước.

Là thái tử một nước, nhưng chàng không nô tì mặc áo, không ai hầu hạ, bởi chàng đã quen tự mình làm. Ta ở bên chàng, đã hai năm rồi, luôn mang mặt nạ. Chờ khi chàng phát hiện ra tất cả, ta sẽ tháo bỏ lớp mặt nạ đó.

Ta nhắm mắt, lần nữa chìm vào giấc mộng.

...

"Cái gì?" Phượng Diệm ngờ vực.

Ám vệ cúi đầu, "Nô tài vô dụng! Không thể hoàn thành giao phó của người!"

Phượng Diệm lắc đầu, vô lực phất tay, "Lui đi."

Ám vệ biết chủ nhân mình đang đau buồn nên lui xuống.

Ngày hôm qua bọn họ đang hộ tống tam vương gia và Dạ Am, thì có nhóm người tới, một nhóm võ công cao, bọn họ ở lại ngăn cản, cho vài người đi theo tam vương gia.

Lúc đánh xong và chạy theo, nhưng chỉ thấy tam vương gia người đầy vết thương, ôm thi thể Dạ Am, lặng im không nói.

Còn có... hắn ta vô tình thấy cây trâm ngọc của thái tử phi ở đấy, hắn ta khó hiểu, thái tử phi vốn ngây thơ, dịu dàng, tinh thần có chút rối loạn thôi... sao có thể như hắn ta nghĩ.

Hắn ta có nên nói với thái tử hay không?

Phượng Diệm ngồi trên ghế đá, rượu, chén đặt trên bàn đá, đôi mắt chàng sầu tư.

"Thái tử thật biết đùa, Dạ Am sao có thể lọt vào mắt người được."

"Dạ Am đã có người trong lòng, người cũng đã có thê tử tương lai."

"Phu quân Dạ Am phải một kiếp nhất kiến chung tình, không thê không thiếp."

"Nguyện chờ một người không yêu mình, chỉ cần mình yêu người đó."

"Một lúc nào đó, sống với một người dài lâu, người sẽ không thể rời bỏ người đó, sẽ không biết lý do gì luôn muốn ở cạnh, chăm sóc, lo lắng người đó."

"Thật ra có thể biết lý do, nhưng do người không muốn biết hoặc người chưa sẵn sàng để biết."

Hình ảnh Dạ Am hiện hữu trong đầu chàng, chỉ lúc sau thay đổi thành hình người khác.

"Thái tử, đa tạ người đã cứu Hoa Mộng."

"Bảo Bảo, con lại cắn thái tử rồi, mau há miệng!"

"Diệm." Một bóng hình ngây thơ, dịu dàng, đáng yêu.

Chàng kinh ngạc rồi lại ủ rũ nâng từng chén rượu.

...

Đêm đến, se lạnh bao phủ. Ta ngồi dưới đất, ngắm nhìn sao trời, tay ngắt những cánh hoa mẫu đơn, miệng khe khẽ nói: 

"Mẫu đơn nở rộ, đẹp đẽ tuyệt trần

Đóa hoa nữ vương người mê mẩn

Say nhìn đắm đuối trao cả tư tâm

Mẫu đơn tàn phai, người tiếc hận

Vẹn toàn bao nhiêu cũng biến tan."

Từng lời từng câu vang lên, rõ ràng, đau thương, xót xa đến thế, nhưng lại có gì đó là chế nhạo, vui vẻ đan xen.

Đóa mẫu đơn vốn đẹp đẽ, tuyết sắc, giờ chẳng là hoa nữa, vì bị ta ngắt từng cánh một, từng cánh hoa ta ngắt xuống bị ta dùng tay đè đến nát, tay ta vì thế dính chất màu đã hóa đen của nó, đưa tay lên nhìn, ta cười, hoa cỏ cũng như người, bị đè bẹp dười đất, màu của nó cũng tối tăm, làm người ghét bỏ. Con người bị ép buộc đến thê thảm cũng hóa đen.

Vậy mà Dạ Am... như một đóa mẫu đơn tinh khiết trời ban, dù làm cách nào vẫn trong sáng, ngay cả lúc chết vẫn cầu cho người khác.

Quả làm người ghen tị...

Ta đứng lên, phủi bụi trên y phục, quay người, đôi mắt nhìn về phía xa, bóng người hơi lảo đảo của Phượng Diệm.

Ta đi về phía Phượng Diệm, "Diệm, chàng uống rượu?" Ta nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu.

Chàng nhìn ta, nhẹ nói:"Ta có uống một chút. Đã khuya, sao nàng chưa ngủ? Còn mặc ít như vậy?" Chàng vẫn ôn tồn lo lắng ta.

"Mộng Mộng vừa mới ra thôi, chàng đừng lo cho ta nhiều." Ta nói qua loa, rồi dìu chàng về phòng.

...

Ta nhìn chàng ngủ, ta bỗng suy nghĩ tới lời phụ thân nói: "Con phải có một đứa con với thái tử, như vậy địa vị của con mới vững chắc hơn."

Vững chắc hơn? Có lợi cho phụ thân mà thôi.

Nhưng ta vẫn phải nghe theo vị phụ thân này, nếu không ta chưa trả hết được thù thì chết.

Chẳng lẽ ta thật sự phải có hài tử với chàng?

Ta cúi người, đôi mắt trong suốt đắm chìm khi nhìn chàng.

Nhiều lần ta tự dặn, bản thân không nên rung động, vậy mà trái tim không nghe.

Vẫn là thích chàng mất, ta làm gì? Đã hứa sẽ không mềm lòng với bất kì ai... vậy mà, giờ do dự, mềm lòng với chàng?

Ta có lẽ chỉ nên thích. Thù hận vẫn phải trả, ít nhất có cách khác để dày vò chàng thêm.

Ta cời y phục mình ra, làn da trắng nõn phơi bầy, khuôn mặt đưa đến gần chàng, mặt đối mặt, ta nghe được tiếng thở đều đều của chàng.

Chàng cảm thấy ai đó đang ở sát gần thì lơ mơ mở mắt, "Mộng Mộng..." Chưa nói hết cảm giác mềm mại từ môi truyền tới.

Ta hôn chàng, nụ hôn nồng nàn, dây dưa.

Chàng định đẩy ta ra, ta đè lại, "Ta muốn có Bảo Bảo với chàng, Diệm, thành toàn cho ta được không?"

Phượng Diệm hơi ngơ ra, chàng vẫn còn mê man chưa tỉnh rượu.

Ta không cho chàng cơ hội phản đối, tiếp tục hành động.

...

---

Chương 7: Uy hiếp

  "Diệm..." Ta ngủ mê, miệng nhỏ bất giác gọi tên Phượng Diệm, Phượng Diệm cúi xuống nhìn ta, ánh mắt chàng hơi dao động.

Nàng vừa gọi tên chàng sao?

Mọi lần nàng mê man sẽ gọi tên khác...

Có lẽ chàng nghĩ nhiều rồi.

Chàng xua tan ý nghĩ mù mịt trong đầu.

...

Sáng, mọi việc không bị lộ. Tin Dạ Am nữ tướng khởi hành ra biên cương, tam vương gia đích thân đi cùng để thị sát.

Tất cả mọi việc hoàn toàn bình thường.

...

"Đại nhân, vì sao thái tử và tam vương gia không động tĩnh gì?" Người bên cạnh tể tướng khó hiểu.

Tể tướng cười, "Vì bọn họ muốn âm thầm điều tra, huống chi bọn họ chưa biết người đứng sau chuyện này, sao có thể sơ xuất hành động."

Điều tra được ra thì cũng chưa có bằng chứng để chứng minh.

"Vậy đại nhân... người đã có dự định?" Người kia thăm dò.

Tể tướng trầm giọng, "Các người ngăn không cho bọn họ điều tra đồng thời hủy hết bằng chứng." Người kia gật đầu...

...

Hơn hại tháng trôi qua, hoàng đế lâm bệnh, được biết không qua khỏi mùa thu, tất cả mọi việc rơi vào tay thái tử và tể tướng, hoàng đế cũng rõ ông sắp chết nên mọi thứ đã chuẩn bị, chiếu thư và các thứ quyền lực của mình đều giao cho thái tử và tam vương gia ở biên cương, mong muốn cả hai có thể hợp lực xây lên, giúp quốc gia lớn mạnh, hưng thịnh hơn.

Chờ khi mùa thu hai mốt ngày qua đi, hoàng đế băng hà, hoàng hậu đi theo, triều đình hơi loạn, thiên hạ thương tâm. Cùng lúc tam vương gia trở về, biên cương ổn định, Dạ Am nữ tướng đã chết, lý do không rõ.

Lễ tang long trọng diễn ra trong mười ngày.

Mười ngày sau đó...

"Tam đệ, có chuyện gì?" Phượng Diệm bận rộn với mớ tấu xớ.

Phượng Hồng nhìn Phượng Diệm, hắn lúc lâu mới nói: "Mong huynh nghe cho kĩ. Kẻ chỉ thị giết tướng quân cũng như vu oan cho Dạ Am chính là tể tướng."

Chàng dừng động tác.

Hắn nói tiếp: "Đêm đó, người giết Dạ Am là Hoa Mộng, thê tử của huynh."

"Tam vương gia, chứng cớ? Chưa có chứng cớ đã gán tội danh này lên bổn cung sao?" Giọng ta truyền vào. Một thân diễm lệ, trên mặt mang mặt nạ hoa văn đẹp mắt.

Hắn nhìn ta, lặng im.

Bằng chứng ư? Không có, hắn chỉ có bằng chứng tể tướng chỉ thị người giết tướng quân, nhân chứng thấy tể tướng cấu kết với quan lại khác hại Dạ Am.

"Thuộc hạ có!" Một giọng nói vang lên.

Ám vệ đi vào, tay cầm cây trâm ngọc quen thuộc, Phượng Hồng nhìn cây trâm thì nhíu mày.

Ta cầm lấy cây trâm, tay còn lại rút cây trâm mình luôn cài xuống, ta thuần thục khiến hai cây trâm như nhau hợp lại, chú bướm tinh xảo hiện ra, ta cười nhưng một bên mắt lại chảy ra lệ.

Đêm đó, ta đã để lại một nửa cây trâm bướm này làm kỉ vật... đêm ta và Phượng Hồng đó, ta lúc đó nghĩ ngày nào kia ta và hắn sẽ bên nhau để đôi trâm bướm này hợp lại và không tách rời, ta và hắn mãi bên nhau...

Đó là lúc trước... ta hiện tại thấy nó chỉ thêm hận. Ta rơi lệ vì Bảo Bảo... khi thấy nó ta nhớ tới là hắn dùng cây trâm này khứa lên Bảo Bảo.

Cây trâm này không nên tồn tại nữa!

Ta lập tức dùng sức bẻ trâm. Phượng Diệm phản ứng nhanh, chàng bước tới cạnh ta, lấy cây trâm từ tay ta rồi giữ ta lại, chàng ném cây trâm cho ám vệ, chàng lạnh giọng: "Hủy." Ám vệ theo phản xạ bóp nát cây trâm, cây trâm lập tức thành bột. Lúc ám vệ lấy lại tinh thần thì mắt nhìn đống bột trên tay đến ngốc.

Ta ôm lấy chàng, "Diệm... chúng ta có bảo bảo rồi." Phượng Hồng vừa tỉnh sau giây phút ta ghép trâm và rơi lệ liền nghe thấy câu ta nói với chàng.

Hắn kinh ngạc nhưng nhanh chóng lắc đầu.

Nếu đã như vậy, hắn sẽ tiêu diệt tể tướng trước.

"Ta có việc bận, sau gặp." Hắn nói xong rời đi.

Ám vệ bóng đèn: "..." Ta là ai? Đây là đâu?

Phượng Diệm vuốt ve mái tóc của ta, chàng nói: "Vậy sau này không nên kích động như thế, sẽ ảnh hưởng cả nàng và bảo bảo đấy. Để ta đưa nàng về nghỉ ngơi." Chàng dường như không để tâm đến lời nói của Phượng Hồng, chàng vẫn bình thường săn sóc ta.

Những ngày tháng trôi qua êm đẹp cho đến ngày thái tử lên ngôi tân hoàng đế, thái tử phi thành hoàng hậu thì tể tướng bị tam vương gia điều tra ra là chủ mưu của chuyện thích khách yến tiệc giết tướng quân rồi đổ lên đầu Dạ Am nữ tướng.

Tể tướng vật lộn mấy lần với tam vương gia đều thua, tình thế bị dồn vào đường cùng, ông ta lén vào cung gặp ta.

"Nữ nhi... con cứu ta đi..." Tể tướng đứng trước mặt ta. Ông ta chính là bị tên nội gián của tam vương gia không biết cài vào từ khi nào hại. Thu hết bằng chứng, tội của ông ta.

Ông ta hiện tại chỉ còn đặt hi vọng lên nữ nhi này.

Ta cười như không cười nhìn ông ta, "Phụ thân à, nữ nhi mang long thai, hơn nữa quyền lực của con chỉ có ở hậu cung, nữ nhi lực bất tòng tâm."

Ông ta nhăn mày, "Con chỉ cần nói ngọt vài câu với hoàng thượng..." Lời chưa nói hết ra đã bị ta gạt đi, "Phụ thân, nữ nhi là phận nữ nhân, không xen vào việc triều chính, chính sự của nam nhân."

"Nếu ngươi không giúp, ta sẽ kéo ngươi chết chung! Việc ngươi giết Dạ Am ta sẽ nói cho cả thiên hạ biết!" Ông ta từ khẩn cầu thành uy hiếp.

Ta bật cười, "Cứ việc nói, nhưng hậu quả người nói ra thì..." Ta nửa chừng bỏ dở lời nói, quay lưng bước đi.

Tể tướng bị người cản lại, bất lực nhìn ta rời đi.

Ông ta không có bằng chứng, chứng minh ta với ông ta cấu kết với nhau, cũng như giết Dạ Am, kiếm hủy, nhân chứng chết.

Lời nói ông ta có nói cũng chỉ làm mọi người ghi lòng.

...

"Mộng Mộng." Giọng nói nhẹ này làm bước chân ta khựng lại.

"Diệm, thất vọng vì tin ta à?" Ta xoay người, đối diện với Phượng Diệm.

---

Chương 8: Ta yêu chàng nhưng không nói [hết]

  Đóa hoa úa tàn trong đêm

Cánh hoa héo cứ rơi êm đềm

Từng đẹp đến làm người say mê

Sắc màu lung linh và toàn diện

Giờ đây chỉ có mưa mây thương tiếc.

Dẫu không thể chung đôi

Dẫu không thể trọn đời

Xin hãy bên nhau trọn ngày

Để duyên tình không lạc ngay

Để cô đơn không vây lấy

Và giữ vương vấn cho sau này

Giữ lại thêm chút có nhau bấy lâu

Rồi khi tỉnh lại sẽ chẳng còn nhau đâu.

...

"Nàng thay đổi." Chàng dùng vê mặt bất đắc dĩ.

"Ta vốn thay đổi từ khi Hoa Liên chết rồi." Ta nhếch môi.

"Nên dừng lại, nghe ta một lần thôi." Chàng khuyên ta, ta cười đáp: "Nếu ngày ấy chàng không làm vậy, dù ngàn lần ta cũng nghe chàng." Nhưng không có nếu, càng không có cái gọi là quay ngược thời gian.

Chàng dùng ánh mắt có lỗi nhìn ta, đi lại gần ta, cởi áo bào của chàng, khoác lên cho ta rồi nói: "Đêm rồi... đi nghỉ sớm đi." Chàng quay đi.

Ta cứ thế đứng, hơi ấm chàng vương lại áo bào, bủa vây ta, giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống, ta lại bước chân đi.

Chàng đặt niềm tin lên ta, tiếc rằng chàng sai. Ta không như chàng nghĩ, ta không phải Hoa Mộng lúc trước, đành chấp nhận không thể viên mãn bên nhau cùng chàng.

Bước đi ta chọn, con đường ta chọn, tất cả ta chọn ta đều không hối hận. Cả đời thù hận, cả đời cô độc.

...

Tể tướng sau đó chết một cách kì lạ, tân hoàng cứ thế ra thánh chỉ lấy lại trong sạch cho Dạ Am nữ tướng đã chết và việc còn lại giao cho tam vương gia.

Sau đó tân hoàng ban ra thánh chỉ tiếp, một chuyện làm thiên hạ chấn động. Không tuyển phi hay tú nữ, đây chẳng phải hậu cung không phi, chỉ một hoàng hậu.

Tam vương gia phản đối đầu tiên.

Triều đình.

"Xin hoàng thượng xem xét lại!" Phượng Hồng đứng ra.

"Sẽ không có xem xét ở thánh chỉ này cũng như quyết định của ta." Giọng Phượng Diệm trầm lại.

"Hoàng thượng, nam nhân tam thê tứ thiếp, hoàng thượng không tuyến phi thì việc nối ngôi... mong hoàng thượng thu lại thánh chỉ." Một vị quan đứng ra.

Chàng nhìn hai người rồi ba, bốn, năm người đứng ra.

"Hoàng hậu tới." Đột nhiên giọng thái giám vang lên.

"Ý ngươi nói ta không sinh được hoàng tử?" Ta đứng trước mặt các vị quan và hắn.

"Hoàng hậu kim an, vi thần không dám." Các vị quan cúi đầu.

"Các người đang dám đó thôi." Ta mỉa mai.

"Từ khi nào nữ nhân được xen vào chính sự, hoàng thượng nên xem về việc hoàng hậu có đủ xứng đáng với ngôi vị với hoàng thượng với thiên hạ hay không!" Vị quan gan to đứng ra.

"Từ khi nào một thân quan có thể nhục mạ một hoàng hậu? Ta có xứng hay không thì trời cũng đã định ta ngồi lên vị trí này rồi." Ta nhìn vị quan kia với đôi mắt đã chuyển đỏ.

"Một hoàng hậu phải nghe lời nói của con dân. Nếu là trời ta cũng phản đối tới cùng! Hoàng thượng! Xin người phế ngôi vị hoàng hậu của Hoa Mộng này!" Tranh cãi ngày càng quyết liệt cho đến khi ta bất ngờ rút kiếm, một nhát chém đứt một cánh tay của vị quan kia.

Có người sợ hãi đến ngất, có người hét lên, người nín thở nhìn. Tất cả đều tránb xa ta.

Phượng Hồng đỡ lấy vị quan kia, hắn nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin.

Ta lạnh lùng nói: "Còn để ta nghe ai nói không hay về ta thì sẽ không phải tay đứt, mà là đầu lìa khỏi cổ."

Chàng lại gần ta, tay nhẹ cầm lấy thanh kiềm của ta, "Ta, đích thân chém đứt tay cùa Phiên Dương, vì dám loạn ngôn ở triều đình."

"Hoàng thượng!" Phượng Hồng nhìn Phượng Diệm.

"Đủ! Chuyện này tới đây chấm hết! Ai dám nhắc lại hay có ý kiến gì thì ta sẽ không nương tay. Bãi triều." Chàng nói xong kéo ta rời đi,

"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu." Để lại văn võ bá quan bàn tán trong nỗi sợ hãi.

Kể từ đó, ai cũng không dám nhắc lại chuyện đó.

"Nàng nghỉ ngơi đi. Ta còn việc chưa xử lí." Chàng đưa ta về cung rồi định quay đi, ta níu tay chàng lại, "Diệm..." Chàng quay đầu, ta lập tức hôn lên môi chàng.

Một nụ hôn lướt qua và dừng lại khi cả hai đều vương hơi thở cho nhau.

Ta bước nhanh vào cung.

Chàng hơi ngơ ra

...

Hoàng hậu mang song thai, ngày sinh đẻ đã sinh ra hai hoàng tử, cả quốc kinh ngạc và vui mừng nhưng vài ngày sau hoàng hậu yếu quá nên qua đời.

Hoàng thượng ở bên hoàng hậu mãi cho đến lúc hoàng hậu được chôn cất.

Nghe nói mộ hoàng hậu vào đêm có thể thấy một đứa trẻ toàn thân đầy máu, tay cầm cây trâm bướm đẹp đẽ, luôn đứng canh mô.

Lại nói tam vương gia chết một cách lạ lùng, bị trâm khứa lên tĩnh mạch trên người, cạn máu đến chết.

...

Nàng và ta yêu nhưng không nói.

Ta mong kiếp sau ta và nàng bên nhau...

Còn kiếp này, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ nàng giao cũng như trách nhiệm của ta.

Nuôi lớn con của chúng ta đến khi chúng thành gia lập thất.

...HẾT...

---

Chương 9: Ngoại truyện: Phụ thân xuống dưới với hài nhi

Lúc đó, ta sinh ra từ trong bụng mẫu thân, người ta thấy đầu tiên đó là một gương mặt ôn nhu, đó là một người, người đó bế ta có chút vụng về, sợ ta đau nên rất rất cẩn trọng, kèm theo giọng trầm ấm ấy, ta đã tưởng đó là phụ thân mình nhưng không phải nên ta sẽ nói là Thúc.

Thúc ấy với mẫu thân rất thân thiết và thúc ấy rất là yêu thích ta, chính thúc ấy đã đặt tên ta là Hoa Liên.

Muốn ta cái gì cũng có liên.

Mỗi ngày đều đến bế ta, chơi với ta, đích thân ru ta ngủ, có lúc có mẫu thân cùng nhau ba người.

Ta vui, thật sự mong đó là phụ thân mình, mà thế này cũng tốt.

Thời gian ấy đẹp tốt biết bao cho tới khi ta cảm nhận được cảm giác gần gũi lạ với người khác.

Là phụ thân, vì một khi nhắc tới phụ thân, mẫu thân luôn khóc, ta nghe, ta thấy và giờ phụ thân người đã làm mẫu thân khóc, ức hiếp mẫu thân.

Phụ thân giành lấy ta từ tay mẫu thân, khoảng khắc ấy ta mở to mắt, nhìn phụ thân, phu thân cũng nhìn ta nhưng chỉ là lướt qua thôi.

Ánh mắt phụ thân lạnh ngắt, ta khi đó đã nhạt lòng. Đây không phải phụ thân, chỉ là kẻ ức hiếp mẫu thân thôi, đúng, ta nghĩ như thế.

Mà sự thật đâu thể chối, đó là phụ thân ta, trong người ta đang chảy dòng máu của người.

Sau đó ta bị phụ thân đem đi tới một nơi, người vứt ta vào tay một người khác nói: "Lấy máu." Kể cả giọng nói cũng lạnh như băng.

Người kia cầm con dao kề lên cổ ta, tay run run, cuối cùng không làm được.

"Vương gia, thảo dân không làm được! Đứa bé đáng yêu thế này... thật sự không đành thấy nó chết!"

Ta nghe thấy thế, có phải ta sắp chết?

"Vô dụng!" Phụ thân lại bế ta lên rồi người lục tìm trên người mình, rút ra cây trâm bướm tinh xảo mà mẫu thân hay lôi ra xem để rồi rơi lệ.

Khoảng khắc phụ thân nhẫn tâm dùng cây trâm đâm thật sâu vào ta thì ta nghe thấy tiếng mẫu thân gọi.

"Bảo Bảo!" Nó thê lương, tuyệt vọng đến thế.

Ta òa khóc, vì ta đau, vì ta sợ sẽ không được mẫu thân bế nữa và cả thúc thúc, một nhà ba người sẽ không còn.

Tiếng khóc của ta hòa với tiếng khóc của mẫu thân, nước mắt ta hòa vào dòng máu đang chảy ra ngoài kia.

Phụ thân thì vô cảm, nhìn, tiếp tục đâm và máu ta theo đó chảy cạn.

Vì sao? Ta có một phụ thân như thế?

Ta chết đi, mắt ta trước khi chết đã chuyển màu đỏ đậm.

Linh hồn lìa khỏi xác. Ta thành oan hồn, linh hồn tràn ngập thù hận.

Ta trên không nhìn mẫu thân chạy vào bế lấy ta, nỉ non, bước chân mẫu thân mềm yếu, từng bước lung lay.

Ta lại nhìn máu mình được đun sôi với thuốc và rồi chính kẻ gọi là phụ thân kia thật là dịu dàng cho một nữ nhân uống bát máu cùng thuốc kia.

Hận, ghét... ta không tiếp tục nhìn nữa, theo mẫu thân trong đêm mưa kia.

...

Ngày đó, ta chôn ở nơi cây cỏ xanh đẹp, ta xuống địa phủ nhưng không thể đầu thai vì ta quá chấp niệm và hận, ta đã cầu diêm vương cho ta giết kẻ là phụ thân. Diêm vương cũng thương xót ta nên đồng ý:

"Vậy sáu năm sau, tuổi thọ của hắn ta gần hết ngươi có thể giết hắn."

...

Khi ta trở về là lúc mộ ta có người thăm.

Thúc... là thúc, đã lâu ta không nghe thấy, không nhìn thấy người.

Người tiều tụy đi rất nhiều.

"Bảo Bảo... xin lỗi. Ta có lỗi với con..."

Thúc... à, đúng, lỗi của thúc là tiếp tay cho kẻ phụ thân kia...

Ta không hận thúc, vì thúc đã hết lòng chăm sóc cho mẫu thân để chuộc lỗi.

Vì thúc cho ta cảm giác ấm áp, yên lòng.

Ta chỉ mong mẫu thân sống tốt cùng thúc.

Ta chẳng thấy ai hợp, chẳng thấy ai xứng hơn thúc, nhưng ta muốn thúc phải thấy có lỗi cả đời, đây là phạt.

...

Ta đã theo dõi mẫu thân và thúc sáu năm.

Sáu năm mẫu thân đã vì cái chết của ta mà khác đi, ta buồn, không phải vì mẫu thân khác là vì sáu năm qua mẫu thân luôn khóc vì ta.

Thúc luôn bên cạnh an ủi như đã nói.

...

Đêm đó, mẫu thân chính tay giết nữ nhân đã uống máu của ta, kẻ phụ thân đau lòng.

Ta hả hê, càng hả hê hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net