No 36. Bất tương ly (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[𝙷𝚊̀𝚗𝚐 𝙽𝚑𝚞𝚊̣̂𝚗] 𝙱𝚊̂́𝚝 𝚝𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐 𝚕𝚢 (𝚑𝚊̣)

You are reading: Bất Tương Ly (Hạ)
_____________
Mỗi ngày một lần, mặt trời vừa xuống núi, Tả Hàng lại thúc ngựa đến động băng.

Hôm nay là ngày thứ ba, vẫn rất đúng giờ, gương mặt tiều tụy của hắn lại phản chiếu trên mặt băng mỏng nhìn ngắm người bên trong. Cho đến bây giờ, Tả Hàng mới hiểu thế nào gọi là chỉ xích thiên nhai.

Trước đây Thiên Nhuận từng nói hắn là cửu ngũ chí tôn, còn y chỉ là bạch diện thư sinh có chút tài mọn được cân nhắc làm một chức quan nhỏ. Dù ở trước mắt cũng là quan hệ quân thần không hơn không kém và rồi y chọn lý do ấy tránh né hắn đủ đường.

Hiện tại, Tả Hàng ấy, hắn rất muốn vươn tay chạm vào gương mặt của y. Một sợi tóc, một tấc thịt cũng đã thoả lòng nhớ nhung. Nhưng y không đáp lại hắn, y bất động.

"Không lạnh sao?" Đồng Vũ Khôn hỏi. Hắn đã chán ngấy những lời tâm tình của Tả Hàng nhai đi nhai lại mỗi lần đến đây, nên quyết định sáng suốt là lượn đi thật xa, đến khi không gian trở nên tĩnh lặng thì thong thả quay về.

Tả Hàng dán chặt bàn tay đỏ ửng vào lớp băng, hắn muốn xuyên qua nó, nhưng bất thành. Nhìn Đồng Vũ Khôn lơ lửng bằng ánh mắt ghen tị, cùng đau thương, cùng mệt mỏi, hắn nghẹn giọng nói được bốn chữ: "Y lạnh hơn ta."

"Chưa chắc."

Tả Hàng không phản bác lời Đồng Vũ Khôn, hắn lặng thinh nhìn vào lớp băng mới có hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Qua ba ngày nắng nóng cực độ, động phủ đã tan dần. Trái lại, một giao hẹn được hứa ngay tại nơi đây, đến bây giờ trong thâm tâm Tả Hàng vẫn là một mảnh hỗn độn. Sắp kết thúc rồi...

"Thiên Nhuận, đợi ta..." Hắn gục đầu, trầm mặc lúc lâu. Sau lại từ biệt Đồng Vũ Khôn vẫn đang ngơ ngác, thúc ngựa trở về nội thành.

Như những hôm trước, hắn đã ngồi hai canh. Tựa lưng vào đó mà tâm sự với một xác rỗng hai canh giờ. Đồng Vũ Khôn còn tưởng hôm nay Tả Hàng hắn sẽ còn quyết liệt hơn mà ngồi lại đến tận sáng. Không ngờ chỉ mới nửa canh đã vội vàng rời đi.

Lại nhìn thiếu niên bên trong, yêu cầu của y thật dễ, mà cũng thật khó. Cho Tả Hàng thêm một cơ hội, rốt cuộc cũng là cho bản thân thêm một lần lựa chọn.

Trớ trêu mà lại thật trắc trở.

[...]

Tả Hàng ngồi trong tẩm điện, án thư trước mắt bày đầy tấu chương, một cái hắn cũng chẳng xem qua. Cung nữ, thị vệ, có bao nhiêu hắn đều đuổi đi hết. Nội trong ba trượng xung quanh chẳng có lấy một bóng người.

Tĩnh mịch của đêm đen khiến hắn sầu não, mà náo nhiệt của ban ngày lại khiến hắn đau đầu. Tả Hàng nhận ra, dù ở bất kỳ một hoàn cảnh nào hắn cũng chẳng thể gạt một vài thứ ra khỏi tâm trí. Tỉ như Trần Thiên Nhuận. Tỉ như động băng tan. Gần đây lại thêm cả đại hạn của bách tính.

Thêm một mối lo, thêm một cái gai trong lòng, nhổ chẳng được mà để thì rất đau.

Đồng Vũ Khôn nói thời hạn của hắn chỉ có ba ngày. Hai ngày đã qua, hắn đã cố gắng nhất có thể, nhưng thứ mà Trần Thiên Nhuận muốn, hắn không biết. Đêm nay Tả Hàng không chọn ở lại cùng y nữa, hắn sợ phải nhìn cái cảnh y tan chảy, y biến mất còn hắn tuyệt vọng chẳng thể làm được gì. Chẳng bằng cùng thức một đêm nay, ngày mai hắn sẽ nghe thị vệ bẩm báo lại trong một trạng thái không mấy tỉnh táo. Có phải sẽ bớt đau lòng hơn không?

Không biết nữa. Nhưng Tả Hàng muốn say, ngay bây giờ.

"Hoàng thượng! Có chuyện lớn rồi!"

Một phó tướng hớt hải chạy vào, quỳ một gối trước tẩm điện. Bộ dạng người này lấm lem, y phục nhăn nhúm, lại có chỗ bị rách. Người dưới trướng Viên tướng quân trước giờ rất ít khi thảm hại như vậy. Tả Hàng lấy làm lạ: "Có chuyện gì?"

"Thưa Hoàng thượng, quân lính Nam An không rõ vì lý do gì đã chặn lại dòng nước chúng ta mới đào hôm trước. Dân chúng kêu than đã đến tận nơi tra hỏi không may bị bắt, hiện tại đám cẩu tặc kia ép người phải ra trận, nếu không sẽ trừ khử hết những người vô tội." Hắn cúi thấp đầu nói, bộ dạng thảm thiết vô cùng.

"Dẫn thêm kỵ binh, chúng ta xuất phát ngay bây giờ."

Tả Hàng đứng dậy phất tay áo. Trường bào giản dị cũng chẳng màng, một thân tiêu sái lên ngựa rồi hướng thẳng ngoại thành mà đi.

Theo sau hắn là phó tướng, cùng những tiếng chân ngựa dồn dập. Tả Hàng lần này xuất trận, trong lòng đã cảm thấy chín phần mười là Nam An quốc muốn đánh một trận, hắn đem theo nhiều quân lính, trước là đảm bảo an toàn cho dân chúng, sau là hy vọng còn sức trở về nhìn Trần Thiên Nhuận lần cuối. Chỉ hai canh giờ nữa...

[...]

Tiếng ngựa hý vang trời. Tả Hàng dừng lại trước cột biên to đùng. Ánh sáng từ ngọn đuốc cũng lập lòe sáng tối chẳng rõ ràng. Một góc mặt người cũng không soi đến.

Nhưng chưa cần thêm một mồi lửa, Tả Hàng đã đủ thấy thứ ánh bạc sắc lẹm kề ngay cần cổ của mình. Hắn thận trọng hỏi: "Lương Phó tướng, khanh định làm gì?"

"Ngươi cho rằng ta định làm gì ngoài việc giết ngươi? Hoàng thượng đáng kính ạ, ván cờ này không phải do ngươi làm chủ đâu."

Tên phó tướng từ cánh phải không biết lúc nào đã ngang hàng với hắn. Từng câu, từng chữ thốt ra đều không còn là dáng vẻ sợ sệt của một nén nhang trước.

Binh lính phía sau mắng hắn khi quân phạm thượng, trọng tội chém đầu. Xong, hắn lại không sợ sệt, đối mặt với Tả Hàng, giọng giễu cợt: "Ta nói này, có phải bất cứ việc gì ngươi giao cho đầy tớ rồi thì sẽ cảm thấy rất thảnh thơi không? Rút kinh nghiệm lần nay đi. Ta nói, ngươi giao cho ta chọn binh lính ra trận, vậy có để ý xem tới nộp mạng cùng ngươi hôm nay có bao nhiêu người không?"

Rồi hắn cười lớn một tràng. Tả Hàng ngẩn người quay đầu lại, tốp binh lính nhìn nhau cũng sợ hãi mà đếm. Kết quả, không hơn không kém ba mươi người có mặt.

Phó tướng nói: "Đều là một lũ đần. Cưỡi ngựa cũng không kiểm tra xem đuôi ngựa các ngươi buộc thứ gì. Sao? Cành cây, đá, rơm rạ quệt xuống đất có giống một tốp lính không? Ha ha ha ha..."

Hắn chưa dứt lời, một tiếng phì thật mạnh cắt đứt âm thanh ấy. Sau đó là một tràng mắng nhiếc thậm tệ, Tả Hàng nghe cũng ù cả tai.

Đến khi có thêm ánh sáng, quân lính đều nhìn sang bên kia bờ sông - nơi mà Viên tướng quân tay chân vướng xiềng vẫn chẳng tiếc mạng chửi tên phó tướng. Đồng thời, Tả Hàng cũng đã nhìn rõ bộ mặt của kẻ đứng đầu Nam An quốc - một tên già yếu thích khoa trương.

"Lần đầu mặt đối mặt, so với bức họa Trần Thiên Nhuận đem về thì đúng là người thật vẫn đẹp hơn. Có điều lại chẳng ngắm được bao lâu."

"Khách khí, khách khí."

"Để không làm mất thời gian vàng bạc của ngươi, ta nói thẳng vấn đề chính. Nội trong ba canh giờ nữa, ngươi đem ngọc ấn cùng địa đồ Hàng Thiên quốc giao cho ta, biết đâu nể tình, ta vẫn có thể để ngươi sống trong nhà lao thêm một năm. Hoặc ngay tại đây, ngươi phân thắng bại với binh lính của ta, nếu bên ta thắng, Hàng Thiên quốc sẽ đổi chủ."

"Thứ lỗi, ta đã không muốn phân thắng bại với ngươi từ lâu rồi. Mạng này ta không cần nữa, nhưng bách tín ta tuyệt đối không do ngươi quản."

Tả Hàng nhảy khỏi ngựa, đánh trọng thương con ngựa của viên phó tướng ép hắn phải đấu tay đôi trên mặt đất. Thân thủ của hắn tốt nhưng dùng chân không nhanh nhẹn bằng Tả Hàng. Hắn chém xong một phát cũng bị đạp xuống sông.

Xét về số lượng, Tả Hàng đã biết mình thua. Nhưng về mặt tâm lý, hắn muốn đánh bất ngờ để vua Nam An chẳng trở tay kịp, như vậy đã đủ thời gian để trả tự do cho Viên tướng quân, hắn võ công cao cường, lại thông minh, giàu chiến lược.

Chẳng mấy chốc, dân chúng từ tay đám cẩu tặc cũng được thả ra hết. Tả Hàng nhẹ lòng hơn, hắn nhìn Viên tướng quân đang giúp dân chạy trốn mà trút bỏ được cái gánh nặng ngàn cân. Hắn muốn lười, không muốn đánh đấm nữa, mục đích của hắn đã đạt được rồi, nghỉ ngơi thôi.

Vì thế, hắn mặc cho cổ họng bị vua Nam An siết chặt, mặc cho trên chiến trường chỉ còn mình hắn trụ vững, hắn vẫn nhịp nhàng hít từng ngụm khí. Điều hắn tiệc nuối nhất có lẽ là không được gặp Trần Thiên Nhuận lần cuối. Nhưng rồi hắn nghĩ lại, chắc gì y đã muốn gặp hắn, hắn lại cười.Phía xa, những tia sáng đầu tiên của ngày đã lọt vào tầm mắt Tả Hàng.

Cái ngày mà Trần Thiên Nhuận chính thức rời bỏ hắn đi cũng là ngày Hoàng thượng Hàng Thiên quốc nhắm mắt xuôi tay thật thanh thản, phải không?

"Này."

Là tiếng của Đồng Vũ Khôn. Tả Hàng nghĩ hắn đến để thông báo về Thiên Nhuận. Nhưng hắn vừa ngoảnh đầu sang, một thanh âm xé gió vang lên ngay bên cạnh. Đưa mắt nhìn lại, một mũi tên vàng nhắm thẳng cổ họng vua Nam An mà ghim sâu. Máu ứa ra không ngừng, gã ngã xuống, Tả Hàng cũng khụy xuống theo.

Hắn thấy Đồng Vũ Khôn lơ lửng trước mắt hắn, cười như một kẻ bị bệnh.

"Núi băng tan hết rồi."

"Ừ. Ta biết." Hắn đáp bằng giọng khàn khàn.

"Trần Thiên Nhuận sẽ tới gặp ngươi, sớm thôi."

"Ừ. Ta biết. Ta sắp chết rồi..."

Đôi mắt hắn ngập nước, đỏ hòe. Như khi người ta rót một ly trà tràn đầy mà không để ý. Điều này chỉ khiến Vũ Khôn buồn cười. Và hắn cười thật. Đem theo âm thanh chế giễu, nói:

"Viên tướng quân cả đời dùng kiếm chẳng dùng cung, vậy ngươi nói xem cả triều đình ai là kẻ nguyện cùng ngươi so tài săn bắn?"

Dừng một lát, đôi mắt hắn mang chút ý cười nhìn về phía sau Tả Hàng: "Với lại ta nói, y đến gặp ngươi chứ ngươi không phải tuẫn táng theo y, hiểu chứ?"

Hiểu. Đương nhiên phải hiểu. Cái cảm giác mát lạnh mà lại dịu dàng. Từ rất lâu rồi Tả Hàng không được đôi bàn tay ấy chạm vào an ủi. Hắn như một đứa trẻ, khóc thật lớn, ôm theo bao tủi thân đem người phía sau vùi chặt vào lòng.

Như ước nguyện, Tả Hàng đã có thể sưởi ấm cho Trần Thiên Nhuận rồi.

"A Nhuận... làm thế nào... điều ngươi muốn là gì?"

"Muốn người, Tả Hàng. Trước đây người tâm duyệt ta, ta không thấy điều ấy. Giống như người chỉ muốn lợi dụng ta làm thứ để phân tranh với Nam An. Nhưng ta cảm nhận được rồi, cảm nhận được một vị vua tốt, sẵn sàng bỏ qua xúc cảm cá nhân một lòng vì dân vì nước..."

"Đúng, A Nhuận ngươi nói đúng. Ta là chiếm hữu, là muốn hơn Nam An về mọi thứ, kể cả ngươi. Nhưng xin cho ta thêm một lần, lần này ta nguyện yêu ngươi bằng cả trái tim."

Đồng Vũ Khôn đứng một bên vỗ tay, dù không có tiếng vang, cũng giúp người ta chú ý đến vẫn còn kẻ thứ ba tồn tại.

Hắn nói: "Trần Thiên Nhuận ngươi từ cõi chết trở về, đây là phá lệ, cũng là đặc ân. Hiện tại cho ngươi một nén nhang, đem theo tên phiền phức này đến thôn An Nguyên sâu trong động băng. Thề rằng cả đời chung sống hạnh phúc cùng hắn, không bước nửa bước ra khỏi đó. Nếu còn để các vị thần hay quỷ dữ nhìn thấy thì cùng nắm tay mà xuống Hoàng Tuyền. Còn ngươi nữa Hoàng thượng, đưa y phục cho ta, thiếu một cái xác cũng khiến người nghi ngờ."

"Nguyệt lão, đa tạ ngài..."

[...]

Ánh dương chiếu vào thân thể gầy guộc của Đồng Vũ Khôn, hắn nằm đó chỉ im lặng mỉm cười tận hưởng, chẳng bao lâu đã hoá một cái xác khô.

Hàng Thiên quốc đổi vua. Viên tướng quân lên ngôi trị vì sau khi nhận được"chúc thư" của Hoàng thượng tiền triều - Tả Hàng để lại.

Từ ấy về sau, bất kể là Hàng Thiên quốc hay Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận đều có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc.
___

Giải thích thuật ngữ:

1. Chỉ xích thiên nhai: Gần trong gang tấc, xa tựa chân trời.

2. Cửu ngũ chí tôn: Ngôi vua được gọi là "cửu ngũ chí tôn"

Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là "chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn" (真龙天子, 九五至尊). Có thuyết cho rằng từ "cửu ngũ" bắt nguồn từ Chu Dịch. Bộ sách này được người Trung Quốc xem là trứ tác triết học kinh điển.

3. Bạch diện thư sinh:

_ (Nghĩa đen) Người học trò mặt trắng
_ (Nghĩa bóng) Người học trò chưa có kinh nghiệm. Khi xưa người thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế.
___
Lời từ quản lí: Ad Riv của mọi người tái xuất giang hồ rồi đây. Quên mất không up bên wattpad nên giờ R13U sẽ up lại các fic của nhà Calantha luôn.
___
©秋祭末日吻_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net