No 57. Ánh trăng gán nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans | Hàng Nhuận] Ánh trăng gán nợ

Tác giả: 乐述.

Trans + beta: Xuân Xanh, Aurora

"Anh có thấy trăng sáng... đẹp lắm không, anh?"

01.

Tin nóng hổi, người thừa kế Tập đoàn Tân Thành bị cánh săn ảnh bắp gặt có hành động thân mật với nữ minh tinh hàng đầu Dương Tiêu Tiêu; theo một số nguồn tin chưa được kiểm chứng thì giữa hai gia đình có định một mối hôn ước, và hiện tại hai người này đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng...

Kèm theo đó còn có cả một tấm ảnh chụp không mấy sắc nét. Khoảng cách của người chụp có vẻ khá xa, khuôn mặt của hai người trong hình đều vô cùng mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cả hai đều khá thân mật.

Trần Thiên Nhuận vừa mới uống thuốc, vẫn còn chưa hạ sốt. Cộng thêm việc ngủ mê man cả một ngày nên giờ cả người em vẫn đang trong trạng thái mất hồn; vừa mới cầm điện thoại lên thì top search kia đã đập luôn vào mắt.

Tả Hàng. Người ấy là chủ nợ của em, hay nói chính xác là chủ nợ của cha em. Mới bốn năm trước, cha em đã nhảy từ tầng 26 xuống để tự sát khi rơi vào đường cùng vì không thể trả hết nợ nần.Không còn cách nào khác, để trả hết số nợ của cha, Trần Thiên Nhuận rơi vào tình thế bị ép "gả" cho người mà cha em nợ nhiều tiền nhất.

Việc này, nhìn từ góc độ cơ bản nhất, có thể gọi là bao nuôi phải không? Vì mọi chi phí sinh hoạt đều là Tả Hàng chi trả mà, thậm chí cả học phí cấp ba của em trai em cũng là do Tả Hàng lo liệu.Trần Thiên Nhuận nhàm chán lướt xuống đọc tiếp mấy bài viết khác của dòng top search, em chẳng cảm thấy gì khác ngoài việc cơn đau đầu càng lúc càng kinh khủng.

Cũng không biết đêm nay Tả Hàng có về không. Hình như cũng lâu rồi không có gặp anh ấy.Em mải mê suy nghĩ rồi lại rơi vào cơn mơ màng; ngay lúc đó, tiếng mở cửa vang lên lách tách. Trần Thiên Nhuận cố nâng đôi mi nặng trĩu lên, em nhìn thấy Tả Hàng về rồi, là về nhà với một thân nồng nặc hương rượu.

Nhìn thấy Trần Thiên Nhuận đang nằm ngủ trên sô pha, anh hơi cau mày, "Sao em lại ngủ ở đây thế này?"

Đem áo khoác cởi ra, lại thấy trên bàn có mấy gói giấy thiếc, nhìn được dòng chữ trên bao bì, Tả Hàng đưa tay sờ trán Trần Thiên Nhuận, "Em ốm sao?

"Ừm."

Trần Thiên Nhuận gật đầu, đầy mỏi mệt. Tả Hàng bất ngờ lại gần, Trần Thiên Nhuận ngửi thấy mùi thuốc lá lẫn với mùi rượu trên người anh - điều này vô tình khiến em cảm thấy buồn nôn.Nhưng em không có biểu hiện ra ngoài, mà thay vào đó là cố gắng kiềm chế cơn khó chịu, cổ họng trong vô thức nuốt xuống mấy lần liền.

Mùi rượu vang đỏ trên người Tả Hàng lẫn với không biết bao nhiêu phenomone khác. Lúc này thì Trần Thiên Nhuận không thể nào kìm nén nổi nữa, em nói với anh một câu không thoải mái và rồi vội vàng chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

Nhưng em vẫn là không muốn Tả Hàng nghe thấy bất cứ âm thanh nào, nên đã cố gắng giải quyết mọi chuyện trong yên lặng.

Tủ nhỏ bên cạnh giường vẫn còn báo cáo siêu âm được đặt trên đó, Trần Thiên Nhuận cầm phiếu báo cáo lên và lại lật mở thêm một lần; chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu em đọc nó trong hôm nay rồi nữa.

Mang thai một tháng.

Ốm nghén trầm trọng, thiếu hụt pheromone của Alpha, thai nhi không ổn định và khả năng sảy thai ở mức cao. Những lời của bác sĩ vẫn còn vang đi vang lại bên tai em từ lúc ở bệnh viện đến giờ.

Em sẽ hạnh phúc lắm nếu như có thể danh chính ngôn thuận mang thai đứa trẻ này. Nhưng thân phận hiện tại của em là gì? Chỉ là một tiểu tình nhân của cha đứa bé, có thể tùy ý bị vứt bỏ bất kỳ lúc nào.

Bây giờ, em lại biết được rằng Alpha sắp kết hôn.

Trần Thiên Nhuận vỗ về sinh linh bé nhỏ trong bụng, bé con lại đang bày tỏ sự khó chịu của bản thân nữa đấy. Như cảm nhận được tâm trạng của em không được ổn, em bé cũng bắt đầu "quấy khóc".

Quấy khóc đến mức khiến Trần Thiên Nhuận lại cảm thấy buồn nôn.

Em cố gắng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Tả Hàng cũng vừa hay tắm rửa xong và trở về phòng ngủ. Anh thấy Trần Thiên Nhuận cuộn tròn trên giường và ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tả Hàng nhẹ nhàng đắp chăn cho Trần Thiên Nhuận, anh không dám động mạnh, nhưng vẫn là đánh thức em. Trần Thiên Nhuận mơ màng nhìn người trước mặt, theo bản năng ngẩng đầu lên muốn xin một nụ hôn.

Nhưng nghĩ đến chuyện nào đó, em lại nằm xuống

Tả Hàng không đợi được nụ hôn chúc ngủ ngon; chỉ nghe thấy tiếng Trần Thiên Nhuận khản đặc dưới lớp chăn dày cộm, "Cảm lạnh dễ lây lắm."

Nhưng Tả Hàng đời nào chịu nghe, anh vén một góc chăn lên, tìm đến đôi môi ngọt ngào của Omega nhỏ rồi hôn xuống. Mãi đến khi đối phương gần như không thở nổi, anh mới lưu luyến buông ra.

Vì mang thai, nên Trần Thiên Nhuận không thấy vui vẻ chút xíu nào, em lẳng lặng trốn dưới chăn gặm nhấm nỗi tủi thân; mà... không sao hết: nhẫn nhịn cũng quen rồi, em điều hòa lại cảm xúc rồi nói: "Em cảm thấy không khỏe lắm, em ngủ trước đây."

"Ngủ ngon nhé."

Tả Hàng không đáp lại một lời nào, Trần Thiên Nhuận trốn dưới chăn, lẳng lặng giấu giếm sự bất thường.

02.

"Là như thế này, sau khi đọc báo cáo xét nghiệm máu của cậu, tôi đề nghị cậu nên điều dưỡng cơ thể một thời gian trước; đợi ổn định rồi mới tiến hành phá bỏ thai nhi." Bác sĩ tư vấn là một nữ Omega đã lớn tuổi, bà đưa tay vuốt lọn tóc bên trán, nói tiếp, "Với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, cộng thêm việc thiếu hụt pheromone Alpha trầm trọng, nếu hiện tại nhất quyết bỏ đứa nhỏ, khả năng rất cao sẽ để lại di chứng về sau."

Trần Thiên Nhuận cúi đầu nghe bác sĩ nói, cõi lòng em rối bời.

Từ ngày "gả" cho Tả Hàng, em luôn cảm thấy bất an. Cho nên, Tả Hàng muốn làm gì thì làm, em đều sẽ ngoan ngoãn vâng lời; dẫu sao thì anh cũng là chủ nợ kiêm người "bao nuôi" em mà. Đối với em, Tả Hàng là cơn gió mát lành duy nhất trong cuộc đời đã quá cằn cỗi; nhưng với Tả Hàng, em lại chẳng có chút trọng lượng nào.

Trần Thiên Nhuận vô thức vuốt ve bụng mình, dẫu không nỡ đến mấy thì đứa bé này cũng chỉ có một kết cục. Alpha chắc chắn sẽ không chấp nhận để nó đến với thế giới này đâu. Trần Thiên Nhuận cân nhắc một lúc, sau cùng vẫn hạ quyết tâm: "Tôi hiểu rồi, hãy xếp lịch phá thai cho tôi vào tháng sau."

Như thường lệ, Tả Hàng hoàn thành tất cả mọi việc, sau đó đi quay về nơi Trần Thiên Nhuận đang đợi anh.

Trong khi đang chờ đèn giao thông, Tả Hàng đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi tài xế: "Hôm nay là ngày mấy rồi?"

Người lái xe là người làm trong nhà họ Tả; kể từ ngày Tả Hàng rời khỏi biệt thự Tả gia để sống một mình, ông đã đi theo Tả Hàng, chỉ thỉnh thoảng mới quay lại Tả gia. Tài xế ngẩng đầu, liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện Tả Hàng đang cau có nhìn điện thoại, "Cậu chủ, hôm nay là ngày 12."

Tả Hàng không nói gì, lúc ngẩng đầu lên lại vô tình nhìn thấy bên ngoài vẫn còn một cửa tiệm chưa đóng cửa. Anh bỗng nhiên hỏi, "Omega đều thích ăn đồ ngọt sao?"

"Theo như tôi biết thì, đại đa số Omega đều thích đồ ngọt. Sao vậy, cậu chủ?". Tài xế nâng cửa kính xe lên, "Gần đây nhiệt độ xuống thấp, cậu chủ, lần sau ra ngoài nhớ khoác thêm áo ấm nhé."

Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, xe cộ trên đường lại bắt đầu di chuyển.

Ánh sáng của các cửa tiệm ven đường rơi vào mắt Tả Hàng, anh luôn cảm thấy Trần Thiên Nhuận trong mấy hôm nay có gì đó không đúng lắm. Hôm nay tính ra là ngày thứ hai trong kỳ nhạy cảm của em ấy, thế mà lại chẳng có chút động tĩnh nào. Thông thường, Omega nhỏ sẽ nhắn tin cho anh vào lúc này, mềm giọng nói nhớ anh rồi thỏ thẻ rằng em muốn một chiếc bánh dâu tây.Tháng này lại không giống như vậy.

Omega gần đây còn chẳng gửi cho anh lấy một tin nhắn chúc ngủ ngon, thậm chí là tin nhắn "hỏi han" anh như bình thường cũng chẳng có.

Trở về nơi ở của Trần Thiên Nhuận, khi đứng ngoài của nhập mật khẩu, Tả Hàng mới nhận ra rằng trời đã tối rồi, trong không khí dường như còn thoáng qua hương nho thanh mát.

Từ phòng ngủ truyền ra tiếng ho của Omega; Tả Hàng vội vàng đặt bánh xuống, chạy về phòng. Ánh sáng bất ngờ khiến Trần Thiên Nhuận chói mắt, vô thức đưa tay lên che mắt lại.

Tả Hàng bước đến cạnh bên, vươn tay ôm em vào lòng: "Vẫn còn cảm lạnh sao?"

Trần Thiên Nhuận nhẹ lắc cái đầu nhỏ, muốn thoát khỏi cái ôm của Tả Hàng: "Sao anh lại về rồi?"

"Hôm nay là kỳ nhạy cảm của em mà." Tả Hàng không cho phép em rời khỏi vòng tay của anh; hơi dùng sức ôm em lên, anh đưa tay chạm vào tuyến thể trắng mềm sau gáy, nhưng không có gì khác thường.

Trần Thiên Nhuận bị anh đụng chạm, nhạy cảm rụt cổ lại trong vòng tay của đối phương, như thể em đang cố tránh né hành vi thân mật của Tả Hàng.

"Em ổn mà, chỉ là sáng nay dậy sớm quá, nên tối nay muốn đi ngủ sớm thôi. Dạo gần đây thời tiết có chút thất thường cho nên kỳ phát tình mới bị ảnh hưởng." Trần Thiên Nhuận cố bịa ra một lời giải thích thật hợp lý, vừa nói vừa rời khỏi cái ôm của Tả Hàng, bước đến bên giường và nằm xuống, nhanh chóng kéo chăn lên che mặt lại; nhưng Tả Hàng lại một hai kéo chăn của em ra.Ánh đèn chói mắt lại một lần nữa công kích, Trần Thiên Nhuận khó chịu dụi mắt thêm lần nữa, vành mắt cũng đỏ hoe. Ngay khi em sắp giận dỗi, Tả Hàng nhẹ giọng dỗ dành: "Bánh dâu tây, em có muốn ăn không?"

Anh ấy vẫn nhớ rằng em thích ăn bánh dâu tây.

Cơn buồn ngủ thoáng chốc bay biến, Trần Thiên Nhuận nuốt nước bọt, lẳng lặng cân nhắc trong đầu. Đánh răng xong rồi mà lại còn phải cất công làm lại thêm lần nữa? Hay là thôi đi ha.

Vừa định mở miệng từ chối, Trần Thiên Nhuận đã bị nhấc bổng lên, bấy giờ em mới giật mình, "Này, anh vừa dọa em đó..."

Là Tả Hàng muốn em ăn, nhưng mà... liên quan gì em chứ.

Trần Thiên Nhuận thầm cười trong lòng, ngay trong giây tiếp theo, em mới biết Tả Hàng có thể quá đáng đến mức nào.

Đặt em sang một bên và ngồi nhìn em ăn bánh sao? Em thật sự muốn cho Tả Hàng một cái bạt tai. Nhưng đó là "người bao dưỡng" của em đấy. Trần Thiên Nhuận nhủ thầm, thở dài và rồi kín đáo vỗ "nhẹ" vào bụng mình khi Tả Hàng không để ý.

Mùi thơm mềm, vị béo ngậy và ngọt ngào của bánh kem phản phất trong không khí. Em cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mà em ăn chiếc bánh này là khi nào.

Trần Thiên Nhuận hơi sụt sịt, Tả Hàng ngay lập tức ngước đầu lên khi nghe thấy thanh âm đó. Trần Thiên Nhuận khẽ đảo mắt, giả vờ như không quan tâm đến việc đó và xem ti vi, nhưng em không biết rằng mũi em đang đỏ lên. Và Tả Hàng thì biết chính xác lý do màu đỏ hiện lên trên chóp mũi nho nhỏ ấy.

Hoặc là em bị bệnh và đang khó chịu, hoặc là em đang tủi thân và ấm ức đến muốn khóc, giống như những khi anh dùng lực quá mạnh ở trên giường khi cả hai "thân mật". Khi ấy, mũi Trần Thiên Nhuận sẽ đỏ bừng, hốc mắt bị sương mù bao phủ; nhưng Tả Hàng lại rất thích nhìn thấy em như thế. Mỗi lần như vậy, Tả Hàng đều sẽ hôn lên những giọt lệ lóng lánh của Omega, giống như đang an ủi em, rằng đừng khóc nhé.

Tình huống này, rõ ràng là vế sau.

Tả Hàng cũng không dỗ em, anh chỉ lẳng lặng ngồi ăn bánh, xắn một miếng nhỏ và ăn khá lâu. Anh không thích ăn đồ ngọt cho lắm, và để dành phần nhiều hơn cho Trần Thiên Nhuận.Hai người hoàn toàn lơ đi đối phương.

Từ khóe mắt, Trần Thiên Nhuận nhìn thấy đối phương đang cúi đầu gõ chữ như bay, dường như anh đang trò chuyện với ai đó. Bất giác, Trần Thiên Nhuận nhớ lại những top search mà ban thân nhìn thấy vào đêm hôm trước.

Có khi nào là anh đang nói chuyện với vị hôn thê xinh đẹp của mình không? Ý nghĩ chợt vụt qua đầu, cộng thêm mùi thơm của bánh ngọt nhè nhẹ trong không khí, Trần Thiên Nhuận chợt cảm thấy có chút không vui, cảm giác mệt mỏi lại nhân cơ hội trèo lên người em, chui vào xương tủy.Cẩn thận tính toán, chỉ một tuần nữa thôi, đứa trẻ trong bụng em sẽ rời khỏi thế giới này - vĩnh viễn.

Như hiểu được suy nghĩ của Trần Thiên Nhuận, đứa bé trong bụng bắt đầu kháng nghị. Điều này khiến Trần Thiên Nhuận thấy bụng có chút thắt lại, cơn buồn nôn lại bắt đầu leo lên cuống họng."Em đi ngủ trước đây." Trần Thiên Nhuận cố nén khó chịu, đứng lên muốn đi về phòng. Tả Hàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cho rằng em lại bắt đầu giận dỗi. Anh đứng lên muốn ngăn cản, nhưng không ngờ là đối phương lại né tránh tiếp xúc của bản thân.

Thực lòng mà nói, Trần Thiên Nhuận vô cùng muốn thả mình vào cái ôm của Tả Hàng, dù sao thì pheromone của Tả Hàng cũng khiến em thấy thoải mái hơn. Nhưng em không thể làm thế; em cắn răng nhắc nhở bản thân rằng không được tham luyến pheromone của Tả Hàng, lại càng không được phép mơ tưởng đến Tả Hàng.

Bởi lẽ, mối quan hệ giữa hai chúng ta, giữa Tả Hàng và Trần Thiên Nhuận, tất cả chỉ là vì tiền.Tả Hàng, dựa vào lợi thế Alpha của bản thân, giữ chặt Trần Thiên Nhuận, "Em đang giận anh sao? Không thèm ăn bánh nữa?"

Trần Thiên Nhuận thật sự là đang vô cùng khó chịu, em muốn mở miệng nói không. Nhưng hỡi ơi, vừa chỉ kịp mở miệng, em đã ngay lập tức nôn ra.

Tả Hàng: "... Anh khiến em buồn nôn đến mức này sao?"

Trần Thiên Nhuận không chịu nổi nữa, nôn lên người Tả Hàng thêm một lần, rồi vội vàng chạy vào phòng tắm, nôn đến mức cổ họng đau rát, rồi theo phản xạ tự nhiên nhấp một ngụm nước lạnh.

Tả Hàng vẫn luôn ở sau lưng em, cau mày vỗ lưng, "Đừng uống nước máy chứ."

Sau đó, Tả Hàng đơn - phương - âm - thầm tuyên bố một cuộc chiến tranh lạnh với Trần Thiên Nhuận ở - trong - lòng.

Và kết quả nhận lại là Trần Thiên Nhuận còn không thèm quan tâm đến anh, chứ đừng nói đến cuộc chiến tranh lạnh đơn phương đó.

03.

Trần Thiên Nhuận có gì đó rất bất thường, đặc biệt là trong mấy ngày gần đây.

Tả Hàng hoàn thành những công việc đang còn dang dở, trời vẫn chưa tối, nhưng anh vẫn đứng dậy và chuẩn bị tan làm.

"Những vấn đề khác tôi sẽ giải quyết nốt vào ngày mai và ngày mốt", Tả Hàng vừa đi vừa nói với trợ lý riêng của mình, "Còn nữa, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ tin tức nào về tôi và Dương Tiêu Tiêu trên internet nữa..."

"Chưa hết,... mấy người tốt nhất là quản cho chặt cái miệng của mình", Tả Hàng lạnh lùng nhìn một lượt tất cả những người đang đứng xung quanh anh, "Giải quyết rõ ràng chuyện hôn sự giữa Tả gia và Dương gia đi."

"Tôi không muốn sa thải trợ lý thêm lần nữa, chỉ vì làm không xong mấy chuyện cỏn con này thôi đâu."

"Dạ,... tôi hiểu, thưa sếp". Trợ lý cúi đầu dạ thưa, không chút chậm chạm, nhìn bóng lưng Tả Hàng khuất xa liền ba chân bốn cẳng chạy đi gọi điện thoại.

Ngồi trên xe, đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, Tả Hàng bất giác nhớ tới ngày hôm đó Trần Thiên Nhuận đã nôn ói khắp người mình như thế nào.

Tài xế đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu, cửa tiệm bánh ngọt bên đường vô tình lọt vào tầm mắt, lên tiếng hỏi: "Hôm nay cậu chủ không mua bánh kem cho cậu Trần nữa sao?"

"Không cần, mấy ngày nay cậu ấy không thích chúng cho lắm." Tả Hàng nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, tài xế lại tiếp tục: "Ông bà chủ rất mong cậu chủ đưa cậu Trần về nhà đấy ạ."

Tả Hàng nhớ lại thái độ mà Trần Thiên Nhuận dành cho mình mấy ngày gần đây, bất lực nhếch môi, "E là hơi khó rồi."

"Nếu không chủ động, cậu chủ sợ là sẽ không nhận được câu trả lời đâu."

Tả Hàng khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa kính ô tô.

Tả Hàng hôm nay về sớm, vốn tưởng có thể nhìn thấy Trần Thiên Nhuận đang ngồi xem ti vi hoặc là đọc sách trong phòng làm việc, lại ngàn vạn lần không ngờ được là thấy Trần Thiên Nhuận đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành.

Gần đây em ấy luôn mệt mỏi và buồn nôn vô cớ.

Tả Hàng nhẹ nhàng bước lại gần, nhấc một góc chăn lên để em không bị ngạt thở.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bất chợt rung lên, Tả Hàng quay đầu lại nhìn, là di động của Trần Thiên Nhuận, một người lạ nào đó đang gọi đến.

Tả Hàng cầm điện thoại lên để tránh làm phiền đến giấc ngủ của đối phương, anh bước ra khỏi phòng trước khi trả lời điện thoại.

Phía bên kia đầu dây là một giọng nữ, và lời nói rành rọt của người nhân viên lập tức ập vào tai Tả Hàng: "Xin lỗi, đây có phải là anh Trần Thiên Nhuận không ạ? Chúng tôi là Bệnh viện số 1 thành phố Mai Thị. Về buổi hẹn phá thai của anh, chúng tôi có thể giúp anh chuyển nó sang sớm hơn một chút, tức là đổi sang hai ngày tới..."

"Cô đang nói gì?" Tả Hàng bỗng thấy gân xanh trên trán khẽ giật giật.

Nếu anh không nghe nhầm, người trong điện thoại đang nói về một cuộc hẹn phá thai. Và nếu anh không đọc sai một từ nào - trong bản báo cáo siêu âm bị giấu ở ngăn dưới cùng của tủ đầu giường được anh tìm thấy - thì bản báo cáo đó đang nói với anh rằng Omega của anh đang mang thai năm tuần.

Phá thai... mang thai năm tuần... Omega không nói với anh rằng em ấy đã mang thai, thậm chí còn muốn bỏ đứa trẻ. 

Thái độ của Trần Thiên Nhuận đối với anh, cộng với một số hành vi thất thường trong mấy ngày gần đây, tất cả đã có câu trả lời. Vậy mà anh vẫn ngu ngốc tin vào lời mà kẻ nói dối nhỏ này bịa ra, rằng tất cả chỉ là cơn đau dạ dày tái phát do những ngày còn đi học thường bỏ bữa sáng. Chẳng trách mỗi lần đề nghị đưa Trần Thiên Nhuận đi bệnh viện, em ấy luôn tìm cách khước từ - kịch liệt.

Tả Hàng bỗng nhiên cảm thấy thật bất lực.

Hóa ra, quan hệ tình nhân suốt 5 năm qua, vẫn không thể khiến Trần Thiên Nhuận dành cho anh một chút thật lòng.

Tả Hàng lặng đi, ngồi nhìn ánh tà dương rơi đầy phòng khách. Ánh sáng màu cam ấm áp chiếu lên dòng chữ đen trắng phân minh, và sau lưng anh vang lên vài âm thanh lạch cạch.

Trần Thiên Nhuận vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy điện thoại nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện; trong lòng thầm kêu lên thôi xong rồi, vội vàng rời khỏi phòng ngủ. Và rồi, em thấy Tả Hàng ngồi trên sô pha - chính xác là bóng lưng của anh trong phòng khách.

Báo cáo siêu âm đã ở trên bàn từ lúc nào.

Trần Thiên Nhuận đang không biết phải nói gì, lại nghe thấy thanh âm của Tả Hàng, "Em có thể cho anh một lời giải thích không?"

Tả Hàng không nhận được câu trả lời, bèn đứng lên và bước đến bên cạnh Trần Thiên Nhuận. Đối phương đứng yên tại chỗ, Tả Hàng đặt một tay lên bụng em, rất nhẹ, anh hỏi, "Nếu như hôm nay anh không về sớm, mấy ngày nữa, em sẽ... giết chết đứa nhỏ này sao?"

Thanh âm của Tả Hàng khản đặc, hai mắt anh đỏ hoe. Hương rượu vang đỏ như ngàn vạn sợi chỉ mỏng manh, nhẹ nhàng giăng mắc trong không khí; như đang muốn nói rằng chủ nhân của mùi hương này đang không ổn định được tâm tình. Trần Thiên Nhuận không thể chịu đựng được sự trói buộc đột ngột của những sợi chỉ đẫm hương rượu ấy: trong vô thức, hai chân em bắt đầu nhũn ra, tựa như sắp gục xuống đất.

Nhưng không hề có chút đau đớn nào như em tưởng tượng, mà lại là một vòng tay ấm áp."A Nhuận", thanh âm của Tả Hàng vẫn khàn khàn, ôm lấy người nào đó dựa vào tường, "Tại sao... em lại muốn bỏ đứa bé này?"

Trần Thiên Nhuận hoài nghi bản thân mình nghe lầm rồi, thanh âm nghẹn ngào này là của Tả Hàng sao, "Vậy,... anh sẽ thích đứa nhỏ này chứ?"

05.

Làm sao có thể không thích cho được.

Tả Hàng ôm chặt lấy em, khóe mắt anh vẫn đỏ hoe. Trần Thiên Nhuận có chút không thở được, "Đừng mà... Em không thở được..."

"Đây là con của chúng ta", Tả Hàng vùi đầu vào cổ em, nghẹn ngào, "Đừng bỏ đứa bé, được không?"

"..." . Trần Thiên Nhuận làm thinh. Em không muốn bỏ bé con này, cũng không muốn rời bỏ Tả Hàng.

Nhưng mà...

Giọng em lạc đi, em nói: "Chúng ta đều phải trưởng thành hơn, quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn thuần là tiền bạc. Tả Hàng, em cũng muốn giữ lại đứa trẻ, nhưng em không thể."

"Anh sắp..."

"Trần Thiên Nhuận!" Tả Hàng siết chặt vai em, đau đớn. Nhưng Trần Thiên Nhuận không dám phản kháng, chỉ nhìn vào Tả Hàng đang gần như phát điên, "Cho dù là tình nhân, cũng đã 5 năm rồi; em thật sự không hề động lòng chút nào sao?"

"Còn nữa, em đã thấy tên ngốc nào dùng tiền của mình để nuôi con của kẻ đã nợ mình tiền hay chưa?" Tả Hàng hoàn toàn kích động rồi, và Trần Thiên Nhuận - người đang không ổn định được cảm xúc vì mang thai - cũng hoàn toàn sững sờ khi nghe thấy những gì anh nói.

Đúng rồi, có một kẻ ngốc sẵn sàng bỏ tiền ra để chăm sóc người đã nợ anh ta tiền đấy thôi.Nhìn thấy vẻ mặt không ổn lắm của Trần Thiên Nhuận, Tả Hàng cũng dần bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net