-AlbeCale- Nếu như Cale biến thành phụ nữ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vào phòng rồi nói." Cale nói ngắn gọn, sau đó giống như là chạy trối chết mà lỉnh mất.

Mọi người nhìn nhau vừa nhịn cười vừa lo lắng, sau đó cũng lục tục đi vào.

Căn phòng chốc lát đã đầy người. Cale hiếm thấy ngồi nghiêm chỉnh trên sopha, mọi người quây quần xung quanh lo lắng nhìn cậu. Ron bước vào sau cùng, trên tay còn có khay trà.

Một bàn tay đeo găng trắng đưa tới một tách trà ấm, người tóc đỏ trầm mặc nhận lấy.

Ron đã rất phúc hậu mà pha cho Cale một tách trà ngọt. Thiếu gia, à không, giờ phải gọi là quý cô tóc đỏ, nhấp một ngụm, lông mày giãn ra chút ít, theo thói quen ngả người ra sau, thoáng cái bị trọng lượng trên ngực đè cho cứng đờ.

Cale quăng sang chỗ Rosalyn một ánh mắt cảm thông khiến nữ pháp sư sặc trà.

Làm con gái khổ thật đấy.

"Cale-nim, sao cậu lại, khụ, biến thành nữ rồi?" Choi Han dùng ánh mắt cún con nhìn qua, lắp bắp hỏi.

Người tóc đỏ day day trán, "Tôi cũng không rõ, ngủ dậy liền như thế này rồi."

Hai con rồng cùng nữ pháp sư nhìn nhau, còi báo động trong lòng réo ầm ĩ.

Đêm hôm qua không có ai trong số họ cảm nhận được gì cả. Nói cách khác, nếu kẻ tới có ác ý, họ đã có thể mất đi người trước mắt, chứ không chỉ đơn giản là một trò đùa oái oăm như thế này.

Cả quân đoàn diệt thế trong nháy mắt nhận ra điều này, nhất thời lạnh lẽo từ gót chân lên đến đỉnh đầu, mỗi một tế bào đều như ngâm trong nước đá, sống lưng tê buốt, đau đớn đến nỗi không thở nổi.

"Nhưng tôi có thể đoán được là ai." Cale nhắm mắt thở dài.

"Là vị tiểu thư Pandora kia?" Rosalyn nhạy bén tóm ngay kẻ tình nghi.

"Ngoài cô ấy, tôi thật sự không nghĩ ra được ai khác." Người tóc đỏ cười khổ, nhăn nhó cảm nhận sức nặng lạ lùng trên ngực mình, không khỏi lần nữa day trán.

Mắt thấy cái trán trắng mịn bị cậu mài ra vệt đỏ ửng, mọi người đều đau lòng không thôi, Raon trực tiếp bay tới tóm tay Cale.

"Nhân loại, đừng miết nữa, ngươi sẽ bị thương!"

Người tóc đỏ lại thở dài.

Hôm nay là ngày gì mà tai bay vạ gió như vậy hả trời.

Eruhaben không biết đã ra ngoài từ lúc nào, bê vào một chồng sách cao ngất ngưởng, thảy toàn bộ xuống sàn, nhìn quanh một lượt, "Còn sớm, chúng ta nghiên cứu một chút."

Mọi người gật đầu, quây quần lật sách, trong lòng ghi một bút thù lớn với vị thủ phạm bị khoanh vùng kia. Ron vẫn như thường lệ đứng bên cạnh Cale, chỉ là hình như chăm sóc cậu càng tỉ mỉ hơn một chút.

Thời gian để đọc sách trôi nhanh hơn bình thường.

Mọi người nghiên cứu hồi lâu, bất chợt cảm thấy đói bụng, thế là cùng nhau quay sang nhìn Cale.

"Nhân loại, ngươi có muốn đi ăn sáng không?"

Rồng đen nằm trên đùi cậu ngước mắt lên hỏi.

Cale không muốn đi ăn chút nào, thật sự.

Nhưng sự săn sóc của mọi người từ lúc cậu biến thành nữ đã được level up lên một tầm cao mới, nếu giờ cậu nói không muốn ăn, chắc chắn sẽ gây ra bạo loạn, vì vậy, dù rất không muốn nhưng cậu cũng cùng mọi người đi phòng ăn.

Hôm nay đã định sẽ là một ngày không yên ổn.

Dọc theo con đường đi từ phòng Cale tới phòng ăn, tổng cộng có ba bó hoa bị rơi, hai cây lau sàn bị đổ, năm chậu quần áo phủ đầy sàn, gần mười người hóa đá và một chiếc thiếu gia chuẩn bị nổi bão.

Cale cảm thấy cậu là bị tức đến nỗi tụt IQ rồi, cậu hoàn toàn có thể nhờ Ron đem bữa sáng về phòng mà?

"Ron, hãy chuẩn bị hành lý, tôi sẽ khởi hành đến Hoàng Cung sau bữa sáng."

"Vâng, cậu chủ."

Điên mất thôi.

Khó khăn lết đến cửa phòng ăn, Cale hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

"Cale, hôm nay con dậy sớm vậy, có chuyện gì..." Violan nghe tiếng cửa mở liền quay đầu hỏi, chưa nói hết câu đã nghẹn lại.

Basen cùng Lily tò mò ngẩng đầu nhìn theo mẹ, sau đó Violan cùng hai đứa trẻ bàng hoàng dụi mắt, ngơ ngác nhìn vị tiểu thư đang đứng ở cửa ra vào.

Deruth thấy trong phòng đột nhiên yên tĩnh, từ trong tờ báo ngẩng đầu, sững sờ nhìn thiếu nữ trước mắt.

Tóc đỏ suôn dài, đôi mắt sắc sảo, gương mặt xinh đẹp thanh tú cùng dáng người mảnh mai.

Ông đột nhiên rơi lệ.

Giống, quá giống.

Cùng với người phụ nữ trong ký ức của ông y hệt nhau, tựa như từ cùng một khuôn đúc ra vậy.

Ký ức ùa về như những đoạn phim cũ, chậm rãi, dịu dàng, thấm nhuần trong tim, ngọt ấm cả thân thể, nhưng cũng đau không thở được.

Ông chăm chú nhìn Cale, cảm thấy nhớ nhung người nọ đến nỗi thân thể ông sắp bị cảm xúc mãnh liệt ấy ép cho nát vụn.

Người tóc đỏ thấy tình cảm cuộn trào như bão tố trong mắt cha mình, rũ mi không nói.

Không gian nhất thời ngưng đọng, một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Mỗi người ôm nỗi niềm của riêng mình, lẳng lặng nhìn nhau, không ai biết phải nói gì.

Một lúc rất lâu sau, Cale đứng đến tê chân, liền ho khan một tiếng.

"Cha."

Deruth hoàn hồn, sau đó bị cảm giác kinh ngạc đánh úp, bật dậy khỏi chỗ ngồi làm cả bàn ăn rung chuyển, bát đĩa loảng xoảng rơi xuống đất.

"Cale?!"

Cùng phản ứng còn có cả Violan, Basen cùng Lily, có điều ba người họ chỉ hất bàn ăn lên thôi...

Thế là bữa sáng đi đời.

Cale đỡ trán, sâu sắc cảm thụ sự xui xẻo bất ngờ của mình.

Hôm nay rốt cuộc là cái ngày gì vậy trời!

Cậu thở dài ngồi xuống chỗ của mình.

Thức ăn mới nóng hổi rất nhanh đã được mang lên. Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn sáng, ăn ý nhìn nhau không nói.

"Mọi người muốn hỏi gì?" Người tóc đỏ nhấp một ngụm nước quả Beacrox vừa đổi, thở dài nói.

"Cale, con sao lại...?" Violan là người đầu tiên lên tiếng.

"Có một chút rắc rối nhỏ ạ." Cale nhẹ nhàng đáp.

"Có nguy hiểm không ạ, hyung?" Basen gắt gao nắm dao ăn.

"Không nguy hiểm, chỉ hơi bất tiện một chút." Người tóc đỏ lắc đầu.

"Thế ạ..."

Mọi người thở ra, bầu không khí nhẹ nhõm không ít. Nhìn sắc mặt đen xì của Cale, ai nấy đều biết cậu không quá muốn nói về chủ đề này, thế là bắt đầu dùng bữa.

Bữa ăn này diễn ra trong im lặng quái lạ, người tóc đỏ ăn xong liền về phòng. Sau khi sát thủ già đã chuẩn bị xong mọi thứ, Cale thong thả đi ra chỗ xe ngựa đã chờ sẵn, chuẩn bị tới Hoàng Cung.

Cale vừa định bước lên, một bàn tay đeo găng đã lịch sự chìa tới.

Người tóc đỏ liếc mắt nhìn ông.

Ron cười tủm tỉm, "Giờ cậu chủ đang là một vị tiểu thư mà."

Cale nhìn trời, đặt tay vào tay Ron, nhẹ nhàng bước lên xe ngựa.

"Cale, con đi đâu vậy?" Bá tước Deruth không biết từ đâu hồng hộc chạy tới, lo lắng hỏi.

"Con tới Hoàng cung."

"Tới Hoàng cung? Nhưng giờ con là một tiểu thư, con..."

"Cha." Cale quay đầu nhìn ông, "Con hiện tại dù có giống mẹ như thế nào, thì con cũng không phải bà ấy."

Deruth khựng lại, biểu tình phức tạp.

"Là ta nhầm rồi." Ông cười khổ lắc lắc đầu, lùi lại mấy bước liền.

Người tóc đỏ nhìn bá tước, khe khẽ rũ mi.

"Con đi đây ạ, thưa cha." Cale lạnh nhạt chào một câu, ra hiệu cho xe ngựa khởi hành.

Cha của cậu, kỳ thực cũng là một kẻ đáng thương.

Nhớ nhung một người đến như vậy.

Nhưng chung quy nếu là mộng, đều có lúc phải tỉnh dậy thôi.

Cale ngắm bàn tay thanh tú của mình, trầm mặc.

Rồng đen nằm trên đùi cậu và hai chú mèo ở đối diện cũng ngoan ngoãn không nói gì, Rosalyn lo lắng nhìn cậu.

Không khí trong xe đang có chút ngột ngạt, xe ngựa đang chạy êm ru đột nhiên vấp phải một hòn đá nảy lên một cái, Cale cứng đờ người.

Làm con gái thật sự không dễ dàng gì ha.

"Tăng tốc." Cale lại day trán, nói vọng ra bên ngoài.

Phải mau tìm thủ phạm để biến trở lại, không thì cậu điên mất thôi.

Mà trực giác của cậu từ lúc đầu đều chỉ hướng cái vị tóc bạc xinh đẹp nào đó.

Quả nhiên mỹ nhân đều có độc mà, Cale nghiến răng nghiến lợi. 

____________________________________

Mỹ nhân đều có độc, Cale-nim chính là độc mạnh nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net