Vịt Con Xấu Xí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

oOo

"Ê Vịt, mày viết bài cho báo tường chưa? Lần này chọn câu hỏi nào để trả lời vậy?"

"Bỏ ngay cái kiểu gọi tao là Vịt đi. Khai thật đi, có phải mày viết confession đó không?" Nó uể oải lấy laptop đọc email, vừa trả lời câu hỏi của Đan.

"Ôi đời nào bổn cô nương lại làm thế. Mày thích cậu ta thật à? Rắc rối lớn rồi đây, mỹ nữ cả khối đang nhao lên, đáng sợ lắm. Họ gọi mày là Vịt con xấu xí." Đan nói rồi lấy cặp đến lớp học thêm. Trước khi đi Đan không quên nhắc nhở: "Vịt ơi, Vịt à!"

Nó mở tài khoản email, hòm mail của Bus, nhân vật thường trả lời những thắc mắc giời ơi đất hỡi của học sinh trong trường ở chuyên mục "Lá thư từ Bus". Nó được chọn là người phụ trách cho chuyên mục ấy bởi "khả năng viết lách tốt, có kiến thức khá phong phú và giữ bí mật tốt" - thầy phụ trách biên tập báo, cũng là thầy dạy Văn của nó nói vậy. Nó nhận công việc, mỗi tuần chọn một câu hỏi tiêu biểu để đăng lên. Thật ra báo của trường chỉ là một cái bảng tin lớn ở sảnh tầng một gồm sáu mục nhỏ, dán gần ba mươi bài viết. Nhuận bút mang tính động viên là chính nên chủ yếu mọi người tham gia là do sở thích, với nó cũng vậy. Không biết từ lúc nào nó đã coi việc trả lời những email gửi tới Bus là một phần việc không thể thiếu mỗi tuần.

Nó thích viết, thích tự do và đôi khi vô kỉ luật, nuôi ba con mèo béo ú ở nhà và không quá nổi bật ở trường.

Nó đã sống an yên như thế cho tới khi một kẻ nào đó viết confession tỏ tình với Kha và kết thúc bằng dòng chữ, như chữ kí: "Từ V lớp Văn". Điều đáng nói là cả khối chuyên Văn, chỉ có mình nó bắt đầu bằng chữ V-Vy.

oOo

#1702

Có lẽ cậu không biết tớ, một cô gái bình thường hay đúng hơn là vịt con xấu xí.

Bởi tớ không xinh cũng chẳng nổi bật, tớ không có hoặc tại tớ chưa khám phá ra năng lực thật đặc biệt nào của mình cả. Cậu thì khác, cậu nổi bật tài năng, thu hút mọi người.

Sẽ ổn phải không nếu tớ không thích cậu, nhưng biết làm sao khi tớ lỡ phải lòng cậu mất rồi. Cậu mỗi ngày vẫn lạnh lùng bước qua tớ, không ràng buộc, không một mối liên hệ, còn tớ chưa bao giờ thôi bận lòng.

Mỗi lần vô tình gặp cậu tớ muốn nói với cậu tất cả, rồi lại tự nhủ không nên. Trái tim không nghe lời nhưng đôi chân vẫn bảo được, tớ đành bước qua cậu như mọi lần.

Tớ thật sự thích cậu Kha à!

Từ V lớp Văn.

oOo

Chuyện nó bị vu oan tỏ tình cũng đủ đau đầu rồi nhưng người được tỏ tình kia có lẽ mới là nguyên nhân của bi kịch đời nó. Kha chơi cho một đội bóng rổ của trường, điển trai, xuất sắc, thậm chí nó không trên đời có người hoàn hảo như vậy. Cậu ta là tâm điểm sự chú ý của cả trường. Confession viết cho Kha nhiều không đếm xuể nhưng không ai dám đề tên như vụ confession ghi tên V trở thành đề tài bàn tán của đám nữ sinh trong trường. Nó bực bội vì kẻ mạo danh nó viết confession còn biết ở nhà ba vẫn hay gọi nó là Vịt, khiến nó bị gán cho cái tên Vịt con xấu xí, rồi những ánh mắt soi mói của đám bạn chơi với Kha, những lời nói đùa thái quá của tụi bạn cùng lớp. Nó từng nghe bọn con gái ở lớp hay huyên thuyên về Kha, nữ sinh cả trường quan tâm đến cậu bạn ấy. Còn nó, nó không biết gì về Kha và cũng không mấy để tâm. Vy làm những điều nó thích, nó tách mình khỏi suy nghĩ chung của bạn bè, nó chưa để ý tới một chàng trai nào, nó hài lòng với cuộc sống trước kia. Nó không hiểu ai lại trêu đùa tình cảm của người khác như vậy. Nó tự trấn an rằng một thời gian nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Vy lên trang cá nhân của Bus. Nó nhận được nhiều câu hỏi về "danh tính" của Bus... Vy do dự có nên trả lời không rồi bất ngờ đăng một trạng thái lên Facebook của Bus: "Bus sẽ trả lời nếu bạn hỏi, trừ việc Bus là ai. 9 câu hỏi". Chỉ sau hai phút đã có người comment đặt câu hỏi.

"Bus là con trai?"

"Không đúng rồi."

"Bus học lớp Văn? Trả lời hay lắm ý!"

"Những gì Bus viết là những trải nghiệm của bản thân, đâu cần học lớp Văn mới viết được!"

"Vậy không phải học lớp Văn?"

"..."

"Bus có người "iêu" chưa?"

"Chưa..."

"Bus nghĩ ai là người viết confession cho Kha? Có phải Vy lớp Văn không?"

"Cái này có liên quan tới Bus đâu, Bus không trả lời được."

"Bus nuôi chó?"

"Nhà Bus có ba em mèo."

"Email gây ấn tượng với Bus nhất?"

"Email đầu tiên."

"Bài hát Bus hay nghe?"

"Take me to your heart. Bus trả lời một câu nữa thôi nhé!"

"Tại sao lại đặt tên là Bus vậy?"

"Những ý tưởng để trả lời thư đều nảy ra khi mình đi xe buýt, mình thích đi xe buýt, ngắm thế giới qua khung kính, mọi thứ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. 9 câu. Hết."

"Bao giờ Bus công khai "danh tính"?"

"Bus định thi vào trường đại học nào?"

Nó không trả lời nữa. Nó không ngờ mọi người lại tò mò về Bus đến vậy, lại còn hỏi chuyện Vy tỏ tình Kha với Bus nữa.

Trời đã lạnh, mùi hương một loài hoa mà Vy không rõ tên dịu dàng len vào phòng kí túc xá tầng bốn. Nó miên man trong dòng suy nghĩ về Bus, về Kha, không biết cậu ta nghĩ gì về nó, nó cố nghĩ xem đã "gây thù chuốc oán" với kẻ nào không?

Đan đã về, leo ngay lên giường Vy để trêu chọc: "Vịt con đang nghĩ gì vậy? Nghĩ về Kha hả?" Nó giật mình chưa kịp trả lời thì Đan đã tiếp lời: "Nói trúng tim đen luôn kìa? Tao không ngờ đó Vy à. Nhưng mày vội vàng quá phải lên kế hoạch kĩ lưỡng rồi mới tỏ..." Đan chưa kịp nói hết nó đã "gào" lên.

"Tao không đùa nữa đâu. Mày nghĩ xem phải giải quyết vụ này thế nào đây? Lỡ cậu ta tưởng thật thì tao phải làm sao?"

Đan đăm chiêu nhìn nó rồi nói.

"Còn thế nào nữa, gặp cậu ta rồi giải thích cho cậu ta hiểu. Nghe nói Kha có buổi tập bóng rổ ở trường lúc 3 giờ."

"Không, không đời nào. Sao tao phải làm thế chứ?" Nó phản đối ngay lập tức.

"Vậy cứ để Kha nghĩ Vy lớp Văn ái mộ mình đi." Đan cười ranh mãnh.

Nó thở dài: "Thật là... "

oOo

4 giờ chiều nó tới sân bóng rổ. Nó đến muộn một tiếng đồng hồ và mong rằng đội bóng về gần hết, không ai bắt gặp nó gặp Kha. Có lẽ kế hoạch của nó đã thành công, chỉ có một mình Kha đang cố tập bóng rổ. Nó tới gần và cố gắng tỏ ra bình thường khi nói chuyện với kẻ gián tiếp gây nên cái biệt danh Vịt cho nó và một mớ rắc rối khác.

"Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?"

Kha bất giác ngừng chơi bóng, nhìn nó đầy ngạc nhiên: "Tớ á?"

Nó chỉ chờ câu ấy để tuôn lời giải thích, mọi ấm ức bấy lâu. Cuối cùng nó chắc nịch tuyên bố: "Tớ không viết confession, tớ không biết ai làm chuyện đó. Cậu đừng hiểu lầm nhé!"

Kha lắng nghe chăm chú, cậu nghi ngờ:

"Tớ tưởng cậu viết thật? Cậu không thích tớ?"

"Không."

"Chắc hẳn cậu gặp nhiều phiền phức lắm nhỉ Vịt?

Nó vừa bực vừa phì cười khi thấy Kha làm điệu bộ như con Vịt để trêu nó, làm không khí dịu bớt. Kha cũng cười rồi dạy nó chơi bóng rổ coi như bồi thường "tổn thất tinh thần" mà theo như lời nó là do Kha gián tiếp gây ra.

Trước đây nó không mấy quan tâm tới những điều người ta nói về Kha, thậm chí nó nghĩ không tốt về Kha. Có lẽ nó đã nhầm. Chẳng hiểu sao từ hôm đó nó và Kha trở nên thân thiết. Kha còn giúp nó giải tỏa mọi hiểu nhầm về vụ confession với bạn bè xung quanh. Dường như Kha luôn có cách gỡ bỏ những rắc rối.

oOo

Hôm nay Vy và Kha cùng đi mua đồ trang trí học dịp Giáng sinh. Đường phố rực rỡ ánh đèn tỏa ra từ các cửa hiệu. Nó hít thật sau để cảm nhận mùi lành lạnh của mùa Đông và thích thú nói với cậu bạn về những món ăn ngon tuyệt của mùa Đông. Vậy mà chỉ một lúc sau nó tuyên bố chắc nịch rằng sẽ không ăn những món ăn ấy vì nó sợ... béo. Kha bật cười trêu chọc rằng nó "béo rồi béo thêm xíu cũng không sao". Vy giận, nó đi nhanh hơn.

Được một đoạn, Vy trẹo chân, nó đi giày cao mà lại đi nhanh quá ấy mà. Kha chạy tới đỡ Vy, không quên chọc cô bạn: "Chắc béo quá nên chân không đỡ nổi người nữa đây mà." Vy đang mếu máo cũng phì cười. Kha cõng Vy suốt quãng đường về kí túc xá. Vy nhìn lên bầu trời xa vời vợi thầm thì điều gì đó, đủ nhỏ để cậu bạn đang cõng mình không nghe được. Vy nghĩ nó đã thích Kha nhưng nó chưa bao giờ có ý định nói với Kha, với bất cứ ai, ngoại trừ bầu trời hôm nay. Nó thầm thương chàng trai quá đặc biệt, nên nó hơi bất an. Nó nghĩ vậy.

Kha đưa Vy lên tận phòng rồi mới về. Nó chưa kịp cảm ơn thì Kha lại chọc nó "Cậu nhìn béo thế mà cũng không nặng lắm đâu. Muốn cảm ơn thì tuần sau nhớ tới cổ vũ cho tớ trong trận chung kết bóng rổ là được rồi!"

Vy đứng trên ban công kí túc xá tầng bốn nhìn theo Kha cho tới khi cả khoảng trời trước mắt thẫm lại, lơ lững một nỗi buồn không tên.

Tối muộn, Vy mở email của Bus, làm công việc trả lời thư gửi đến. Bỗng nó nhận được câu hỏi từ email của Kha, nó không thể tin được Kha gửi email cho Bus. Cậu viết: "Tớ thích một bạn nhưng không biết làm thế nào để biết bạn đó có thích mình hay không?" Trái tim nó lỡ một nhịp, Kha thích cô bạn nào mà nó không hay? Bus cố bình thản trả lời: "Bus nghĩ cậu nên nói cho cô ấy biết tình cảm của mình. Cậu sẽ tìm được đáp án thôi."

Nó nghĩ nên đối diện với sự thật, dù sao với Kha nó cũng chỉ là một người bạn, chẳng có gì nổi bật và đặc biệt. Nó tắt máy tính. Nó khóc. Giờ nó không còn là Bus, nó là Vy. Nó không thể bình thản khi nghĩ rằng Kha thích ai đó. Điện thoại của nó báo có một email gửi tới Bus. Vẫn là của Kha.

Nó trống rỗng, nó không thể trả lời thư, nó không muốn là Bus hôm nay...

oOo

Kha nhớ đã từ lâu lắm rồi, cậu đã gửi thư cho Bus. Ngày mới làm những số báo tường đầu tiên, thầy chủ nhiệm lớp Kha - kiêm thầy dạy Văn lớp Vy rất buồn vì chuyên mục của Bus không được quan tâm. Thầy nhờ Kha, "học trò tốt bụng và luôn biết giữ bí mật" gửi thư cho Bus, thầy cũng ưu ái cho Kha biết Bus là "Vy lớp Văn". Cậu lập một tài khoản mới, bất đắc dĩ gửi "tâm thư" cho Bus. Cậu chia sẻ mọi chuyện với Bus như một thói quen. Đến một ngày cậu nhận ra gái luôn làm tốt vai trò Bus kia thật đặc biệt với cậu. Cậu tò mò không biết cô gái "biết tuốt" kia ngoài đời như thế nào.

Kha đã gặp và cố tình gặp Vy nhiều lần nhưng chưa bao giờ cậu thấy Vy chú ý tới cậu như cách mà những cô gái khác vẫn thể hiện. Cô gái mỗi sáng thứ Ba và thứ Tư lại ra sân sinh hoạt chung của kí túc xá vừa ôn bài vừa nghêu ngao hát một giai điệu ngẫu hứng, không quan tâm rằng ở đó còn có một chàng trai đến sớm bất thường luôn lo lắng bị cô gái phát hiện mà không đưa ra được lí do nào chính đáng... Cô gái phớt lờ những trận bóng rổ của đội Kha dù nữ sinh toàn trường háo hức chờ đợi... Cô gái thân thiết với tất cả cô cấp dưỡng khó tính trong căng-tin trường, hay giúp các cô ấy lấy thức ăn cho học sinh và chưa bao giờ để ý rằng có một cậu bạn không ở kí túc xá vẫn đều đặn ăn trưa tại trường... Cô gái hay đến phòng trực khi tan học ca chiều để chơi với con chó nhỏ của bác bảo vệ, cô không biết rằng sau đó một bạn nam cùng khối cũng đến nựng nịu cún con ấy... Đó là những gì Kha biết về Vy và cũng là những gì làm vì cô bạn.

Có lẽ Kha là chàng trai thật may mắn khi bạn cùng phòng của Vy - Đan từng học chung trường cấp Hai với cậu. Kha tìm gặp Đan, kể mọi chuyện cho Đan và khẩn thiết nhờ Đan giúp đỡ vì ít ra hai người đã... "học cùng một trường cấp Hai". Confession đặc biệt chính là "tuyệt tác" của Đan. Gặp gỡ ở sân bóng rổ cũng là ý tưởng của Đan, riêng việc Vịt con đến muộn khiến Kha chờ một tiếng là điều ngoài dự kiến.

oOo

Có một chàng trai vừa gửi email chỉ có ba từ: "Tớ thích cậu". Cậu không biết cô ấy đã đọc chưa, cậu băn khoăn, lo lắng, chờ đợi. Cậu chợt nhớ ra cô gái ấy vẫn tưởng mình là vịt con xấu xí.

Trái tim không cho phép cậu đợi nữa, cậu mở điện thoại, cậu sẽ gọi cho cô ấy, trực tiếp nói ra tất cả.

Hôm đó vịt con xấu xí đã trở thành thiên nga xinh đẹp. Mà thật ra ngay từ đầu nó vốn dĩ đã là một con thiên nga, trong lòng ai đó.

HẾT

BUS

Tác giả: BUS.

Nguồn: HOA HỌC TRÒ 1235 - 6/11/2017.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net